Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 43



Edit: Meg


Ninh Hoàn lật xem hết đống sách trên bàn một lần, chẳng tìm được quyển nào có nội dung đàng hoàng.

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, y uống một ngụm nước rồi lên tiếng: “Dạo này điện hạ xem sách gì vậy?”

Không phải chỉ có Thái tử đọc sách, mà thiên tử đôi khi cũng lật dở vài quyển, phương diện này sẽ có quan viên chuyên môn phụ trách giảng dạy. Ngày còn nhỏ, khi sắc trời còn chưa có ánh nắng thì ấy cũng là lúc các Hoàng tử đã phải tỉnh giấc để đi đọc sách, quanh năm suốt tháng chẳng dành được một ngày nghỉ ngơi đàng hoàng. Tuy bây giờ Mộ Cẩm Ngọc không phải vất vả cực nhọc như hồi xưa nữa, song hắn vẫn thường xuyên ngồi nghe các học sĩ giảng giải kinh thư.

Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Sách thánh hiền.”

Hắn thuận miệng đọc tên một quyển: “《Quần Thư Trị Yếu》.”

“Điện hạ đọc ở đâu?”

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Trong mười cuốn Khổng Tử gia ngữ, không phải mới nãy em đang đọc sách sao? Không thấy à?”

Ninh Hoàn cũng không nói toạc ra, y chỉ cụp mắt rồi cười khẽ, lông mi y vốn đã rất dài, nay rũ xuống liền tạo thành một bóng râm mờ nhạt trên gương mặt trắng nõn: “Vừa đọc đã thấy mệt, điện hạ qua đây cho ta dựa một chút.”

Mộ Cẩm Ngọc lại gần Ninh Hoàn, hắn tự nhận bản thân ít nhiều vẫn có tác dụng đấy chứ, chí ít là có thể làm một cái gối cho người ấy, ngoài hắn ra thì chẳng có cái gối nào to được như vậy đâu.

Ninh Hoàn dựa đầu lên vai đối phương, bởi vóc người Mộ Cẩm Ngọc rất lớn nên chẳng tốn chút sức nào cũng có thể bao bọc Ninh Hoàn dễ dàng. Ninh Hoàn nhấc một quyển sách trên bàn lên, tiện tay lật lật vài tờ, câu chuyện xưa trong này còn được kể lại rất thú vị, tréo ngoe đủ đường, phân nửa nội dung là cốt truyện, phân nửa còn lại là hoạt động trên giường.

Mộ Cẩm Ngọc nhác thấy người trong lòng vẫn đang xem sách với gương mặt vô cảm, hắn bèn ghé vào xem chung, cuối cùng còn vì lo Ninh Hoàn không hiểu gì mà tận tâm giải thích cho y nghe: “Thân phận của nhân vật chính trong này là Hoàng đế, hắn coi trọng một vị công tử tuấn tú nên đã che giấu thân phận thật của mình, đảm nhiệm chức vụ thị vệ của công tử đó, về sau vị công tử ấy đã được thị vệ cứu mạng vài lần, cực kỳ tin tưởng hắn.”

Ninh Hoàn gật đầu: “Rất hay.”

Nếu Hoàng đế nọ đã có thể hạ mình làm một tên thị vệ cho vị công tử con nhà thương gia kia, vậy công tử ấy không để nha hoàn làm ấm giường vào mùa đông, mà thay bằng thị vệ làm ấm giường thì cũng hợp tình hợp lý.

Lúc làm ấm giường dĩ nhiên sẽ xảy ra vài tình tiết khiến người ta phải mặt đỏ tim đập, ví dụ như sau khi vị công tử ấy bị thị vệ cưỡng hôn thì bắt đầu giãy giụa “Giữa hai nam tử sao có thể làm loại chuyện này”, lại ví dụ như công tử bị thị vệ giày vò đến độ chết đi sống lại.

Mộ Cẩm Ngọc ôm eo Ninh Hoàn: “Em thấy cốt truyện này thế nào, có muốn thử thực hiện với cô không?”

Ninh Hoàn đáp: “Lúc điện hạ nghe các học sĩ giảng kinh thư cũng vội vàng như vậy sao? Khi đọc sách là phải tập trung.”

Mấy tình tiết khó nói này còn được viết cực dài, phải lật hết mười mấy trang mới xong, tác giả còn miêu tả rất chi tiết tinh tế, quả thật là hoạt sắc sinh hương.

Ninh Hoàn không chút ngại ngùng mà lật sang trang sau, dáng vẻ rất giống một người đang nghiêm túc nghiền ngẫm từng câu chữ.

Mộ Cẩm Ngọc chỉ cảm thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Ninh Hoàn sao mà khiến người khác khó kìm lòng đến vậy, hắn vuốt ve bờ vai thanh mảnh của y, kéo người vào trong lòng rồi nhấc y ngồi lên đùi hắn.

Quyển sách đang trong tay y bỗng rơi xuống nền đất, gió thu mang theo hơi lạnh dạo lướt từng ngõ ngách trong gian phòng một lần, Ninh Hoàn dời đường nhìn thành mặt đối mặt với Mộ Cẩm Ngọc, trong đôi ngươi nhạt màu hiện lên chút ý cười mờ ám.

Y áp má vào gương mặt tuấn tú của đối phương, cùng hắn da thịt chạm nhau, trong giọng nói còn toát ra chút vui vẻ, hơi thở khi y cất lời lập tức phả vào vành tai Mộ Cẩm Ngọc: “Lúc điện hạ đọc sách thánh hiền, trong sách có dạy ngài được làm chuyện ấy vào ban ngày sao?”

Trong đầu Mộ Cẩm Ngọc như phát ra một tiếng ầm vang, nháy mắt đã mất hết lý trí.

Hắn ghì chặt Ninh Hoàn vào trong lòng rồi hôn sâu xuống, bởi nụ hôn này hắn dùng rất nhiều sức nên chỉ chốc lát đã nếm được vị máu nhàn nhạt.

Mộ Cẩm Ngọc vốn là một kẻ không hề bình thường, bản chất của hắn đã sớm chất chứa sự bạo ngược và dục vọng cưỡng ép.

Ninh Hoàn cảm giác được chút đau đớn cũng chỉ hơi chau mày, y nhẹ nhàng vòng tay lên cổ đối phương, hai mắt khẽ khàng nhắm lại.

Hôn xong rồi Mộ Cẩm Ngọc mới thấy hối hận, hắn nhấc cằm Ninh Hoàn lên: “Có phải đã làm em đau không? Để cô nhìn xem nào.”

Mới vừa rồi hắn nếm được vị máu tanh nhàn nhạt, cứ có cảm giác đã cắn Ninh Hoàn chảy máu.

Mặt mày Ninh Hoàn ửng hồng, đôi mắt cũng mất tiêu cự trong chốc lát, vậy mà còn thật sự hé miệng ra cho hắn xem.

Đúng là đã bị Mộ Cẩm Ngọc cắn một phát, song cũng không nghiêm trọng gì, không có chảy máu.

Mộ Cẩm Ngọc ấn ngón tay lên khóe môi Ninh Hoàn, chăm chú nhìn y.

Dáng môi của Ninh Hoàn rất đẹp, lại còn vừa bị người nọ hôn đến mức hơi sưng lên, màu sắc ngày thường vẫn luôn thiên hướng nhàn nhạt thuần khiết, song bây giờ lại trái ngược, trên dưới đều đã nổi lên sắc đỏ bừng.

Y hơi hé miệng để lộ chút đầu lưỡi lại càng thêm dụ người, mới nãy hắn đã nhấm nháp qua hương vị nơi ấy, biết được nó ngọt ngào tới mức nào.

Như bị ma xui quỷ khiến, Mộ Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm vào môi y: “Ninh Hoàn, em có muốn… Ăn thứ này không?”

Ninh Hoàn nghĩ bụng chắc là tổ yến đã được hầm xong rồi: “Chút nữa ăn tổ yến.”

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Không phải cái đấy.”

Đầu ngón tay hắn không ngừng niết lên khóe môi Ninh Hoàn, lúc sau mới thử ấn sâu vào bên trong.

Hành động ám chỉ này quá mức rõ ràng, Ninh Hoàn cũng không có khả năng không hiểu gì cả.

Y tóm lấy cổ tay đối phương, cúi đầu cắn lên ngón giữa của hắn.

Mộ Cẩm Ngọc siết y vào lòng, dán chặt vào người y: “Em có ăn cái này được không?”

Bởi Mộ Cẩm Ngọc không biết nặng biết nhẹ, mới vừa rồi còn cắn đau y, Ninh Hoàn rất sợ đối phương sẽ chà xước khóe miệng mình, hai ngày tới y còn phải đi gặp người khác, cho nên chỉ im ru cắn ngón tay hắn.

Trong miệng vẫn còn vị máu nhàn nhạt, Ninh Hoàn xuống rót một ly trà, kêu nha hoàn đi bổ chút trái cây.

Chốc lát sau nha một đĩa đào đã được bưng lên, thịt đào sau khi vào thu đều rất giòn, ngọt nhẹ đưa miệng, y vừa ăn trái cây vừa bảo Mộ Cẩm Ngọc chỉnh lý lại hết đống sách lung tung kia.

Thật ra Mộ Cẩm Ngọc không chỉ chuẩn bị mỗi sách, hắn còn tàng trữ thêm một đống đồ linh tinh nữa, tất cả đều là kinh nghiệm hắn học hỏi được từ trong sách. Dây thừng để trói Ninh Hoàn, một chuỗi ngọc cho Ninh Hoàn dùng, đai lưng che mắt Ninh Hoàn, còn có một cái lục lạc trông rất tinh xảo. Nhưng tạm thời Ninh Hoàn chưa biết đến sự tồn tại của những thứ này, chúng hiện đang được giấu trong rương y phục của y.


Trong mấy ngày tiếp đón Phiên Vương vào kinh, Mộ Cẩm Ngọc dĩ nhiên phải bận rộn hơn trước, những đề tài buôn chuyện trong kinh cũng theo đó mà không tránh khỏi việc dính dáng đến bọn họ. Ngoài ra còn có một vị Vương tử của Đông Ốc Quốc đi cùng Công chúa của nước họ tới đây, tin đồn vị Công chúa này sắp tới sẽ lên làm trắc phi của Thái tử điện hạ đã bắt đầu được lan truyền.

Mối quan hệ giữa Hoàng đế và các Phiên Vương khá rắc rối phức tạp, bọn họ rất muốn làm dịu đi tình trạng căng thẳng, cũng là để Hoàng đế không còn đề phòng kiêng kị như vậy nữa. Có người muốn nhân dịp này kết thân với Nhạc Vương, có người lại muốn tìm cơ hội làm bạn với Thái tử.

Đông Ốc Quốc có một vị Công chúa, nữ tử này trong thoại bản là một trong số những người được Mộ Cẩm Ngọc thu vào hậu cung, ngoài ra Kiên Vương cũng dắt theo nữ nhi của ông ta vào kinh, vị Quận chúa này từng quen Mộ Cẩm Ngọc khi còn nhỏ, sau này cũng thuận lý thành chương mà tiến vào hậu cung của hắn.

Cái chết của Ninh Hoàn trong thoại bản cũng xảy ra tại thời điểm này, dưới sự phụ trợ của hai loại tính cách ngây thơ hồn nhiên và nhiệt tình nóng bỏng, dĩ nhiên kiểu người giả nhân giả nghĩa lại thích gây chuyện như Ninh Hoàn càng khiến Mộ Cẩm Ngọc chán ghét.

Mộ Cẩm Ngọc trong sách dường như ôm nỗi thù hận với tất cả mọi thứ, cuối truyện lại biến mọi người thành những quân cờ hoặc là công cụ để bản thân điều khiển, tinh lực thừa thãi của hắn dường như đều trút hết lên việc giết người và giường chiếu, hiện giờ đang là giai đoạn hắn ngủ đông trong thoại bản, một khi đã đoạt được ngôi vị Hoàng đế đến tay, thì khi ấy cũng là lúc hắn càng không kiêng nể mà làm ra nhiều chuyện khó tưởng tượng hơn.

Hôm nay Ninh Hoàn đi uống trà ở tửu lầu, y đương mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, vừa chậm rãi thưởng thức trà vừa cẩn thận nghe đám người xung quanh bàn tán về chuyện Kiên Vương vào kinh, nghe nói ông ta còn dẫn theo vị công tử nhỏ tuổi nhất trong nhà.

Ninh Hoàn thấy hơi khó hiểu, không phải bảo là Quận chúa à? Sao bỗng nhiên lại biến thành công tử rồi?

Y bước xuống lầu dưới, đang dẫn đầu đằng trước là một đoàn người cưỡi ngựa, phía sau là hai chiếc xe ngựa và một tốp người khiêng đồ đạc, hẳn đều là cống phẩm.

Kiên Vương đúng là rất phô trương, đất phong của ông ta cũng là khu vực lớn nhất trong số các Phiên Vương, ngay cả Hoàng đế cũng phải nể mặt ông ta ba phần.

Ninh Hoàn quan sát hồi lâu rồi ra một thế tay, rất nhanh đã có một tên tiểu nhị chạy đến cạnh y.

Ninh Hoàn ghé vào tai đối phương dặn dò vài câu, tiểu nhị gật đầu: “Tiểu nhân lập tức đi hỏi thăm, nhận được tin tức sẽ báo lại cho ngài ngay.”

Tối nay trong cung cũng tổ chức yến tiệc, tuy thân phận của Mộ Cẩm Ngọc vẫn là Thái tử như cũ, song nếu mà so sánh với hắn của năm ngoái, thì hiện giờ địa vị trên triều đã hoàn toàn thay đổi.

Trên đài cao bên trong tửu lầu, các con hát đang diễn vài vở kịch hài, khiến đám người xung quanh cười nói không ngừng, đến tận lúc Hoàng hôn buông xuống Ninh Hoàn mới quay về phủ Thái tử.

Hôm sau cuối cùng tin tức cũng đến tai y, ra là Quận chúa của Kiên Vương đổ bệnh nên mới không theo tới đây được. Vị tiểu công tử đi cùng ông ta là do trắc phi sinh hạ, bởi vì tính tình rất được lòng người khác, cộng thêm vị trắc phi này còn đang trong độ xuân sắc mỹ miều, nên Kiên Vương cũng vì thế mà cực kỳ yêu thương tiểu nhi tử.

Ngày tiếp theo là ngày Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi tốp người của Kiên Vương ở điện Tử Thần, Ninh Hoàn với thân phận Thái tử phi dĩ nhiên cũng phải góp mặt.

Y ngồi bên cạnh Thái hậu và Hoàng hậu, tuy Thái hậu vẫn còn vướng khúc mắc trong lòng với Hoàng hậu, nhưng khi gặp được Ninh Hoàn thì bà đã vui vẻ hơn rất nhiều. Tiểu công tử của Kiên Vương cũng tiến lên thỉnh an Hoàng hậu và Thái hậu, đến bấy giờ Ninh Hoàn mới có dịp quan sát đối phương kĩ càng.

Vị này khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc người không cao, mặt mũi trắng trẻo thanh tú, đường nét trên gương mặt còn chưa thoát hết sự trẻ con, thoạt nhìn đúng là rất dễ khiến người khác yêu mến.

Công tử nọ tên là Khúc Tòng Nam, hắn cười hì hì mà nói với Thái hậu: “Hồi ta còn nhỏ đã có lần vào cung gặp được lão nhân gia ngài, đã qua nhiều năm như thế, lần nữa tái kiến ngài lại vẫn y hệt năm ấy, đúng là càng sống càng trẻ lại mà.”

Mặt mũi Thu Thái hậu cũng xuất hiện nét vui vẻ: “Đứa nhỏ này, miệng lúc nào cũng ngọt.”

Khúc Tòng Nam hành lễ với Hoàng hậu, cuối cùng mới nhìn sang Ninh Hoàn: “Vị này là… Thái tử phi của Cẩm Ngọc ca ca phỏng?”

Ninh Hoàn hờ hững nâng mắt: “Khúc công tử.”

Thoạt nhìn y có vẻ không hề hòa ái dễ gần như Thái hậu, cũng chẳng dịu dàng yên tĩnh như Hoàng hậu, khí chất của y lạnh lùng hơn, ánh sáng trong đôi con ngươi cũng thiếu chút ấm áp.

Khúc Tòng Nam lên tiếng: “Thái tử phi, ta đã thường xuyên nghe mọi người nhắc đến ngươi, không hổ danh là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, khiến cho mấy vị huynh đệ tới đây hôm nay ai ai cũng đều ngưỡng mộ. Trước kia khi ngươi chưa xuất giá, còn có người đoán xem đối tượng hôn phối của ngươi là ai, những tưởng sẽ là Duệ Vương, ai ngờ cuối cùng lại gả cho Thái tử điện hạ.”

Nói một tràng dài xong, Khúc Tòng Nam còn thêm vài câu: “Hàng năm ta vẫn luôn ở Kiên Châu, bình thường cũng hay nói chuyện thẳng thắn, nếu có chỗ nào phật ý, mong Thái tử phi lượng thứ.”

Thái hậu ngồi bên cạnh đã thấy hơi xấu hổ.

Dù thế nào đi chăng nữa, bỗng dưng lại đề cập tới chuyện Ninh Hoàn từng qua lại với nhiều nam tử trước khi thành thân thì đúng là rất khiến người khác phải khó chịu.

Ninh Hoàn uống một ngụm trà: “Chuyện này có gì đâu mà phải phật lòng phật ý? Nói vậy hẳn là Kiên Vương đã dành quá nhiều tâm huyết để bồi dưỡng Thế tử, nên đành phải lơ là tiểu công tử đôi chút, thiếu hiểu biết cũng không trách được.”

Biểu cảm Khúc Tòng Nam sượng lại.

Thế tử phủ Kiên Vương là do Vương phi sinh hạ, cũng chính là đích tử. Tuy Khúc Tòng Nam cũng chiếm được không ít tình yêu thương của Kiên Vương, song hắn vẫn chỉ là con của vợ lẽ.

Mới vừa rồi hắn còn diễn một vai ngây thơ đơn thuần, không ngờ Ninh Hoàn lại bị vặn ngược thành con vợ lẽ không được giáo dục đàng hoàng.

Khúc Tòng Nam cười nói: “Phụ vương nuông chiều ta quen rồi.”

Vừa dứt lời xong hắn đã lại nói tiếp: “Còn nhớ rõ khoảng thời gian ở trong cung khi còn nhỏ, ta thường xuyên nhìn thấy Thái tử điện hạ. Khi ấy ta rất thích đi theo sau điện hạ để chơi đùa, nhưng điện hạ lại chê ta chỉ là tiểu hài tử, vậy mà có một ngày ta nói ta phải đi, điện hạ lại bảo nếu ta là nữ nhi thì tốt rồi, nếu là nữ nhi thì sau này điện hạ có thể lấy ta.”

Thái hậu biết Ninh Hoàn cũng không phải quả hồng mềm, ngược lại còn rất có bản lĩnh, giờ người cũng đã đến quậy thẳng trước mặt y, bà chỉ cười tủm tỉm ngồi bên cạnh xem kịch vui, muốn nhìn Ninh Hoàn định giải quyết như thế nào.

Ninh Hoàn chỉ gật đầu: “Tốt.”

Trong sách có miêu tả về tính tình của Mộ Cẩm Ngọc thời niên thiếu, cũng không thoát được hai từ thô bạo, đây là giai đoạn hắn bốc đồng xốc nổi thích làm ra những chuyện khó ai mà tưởng tượng được, lúc nào cũng bị bao phủ bởi bầu không khí u ám khó gần, không thích giao tiếp với người ngoài, nếu Khúc Tòng Nam thật sự đã khiến Mộ Cẩm Ngọc có thể nói ra câu “Nếu ngươi là nữ nhi ta sẽ lấy ngươi”, thì vị này quả thực lợi hại không khác gì thần tiên.

Khúc Tòng Nam hơi lộ ra biểu cảm khó nói, sau đó đã nhanh chóng cười tươi: “Ta cũng chỉ thuận miệng nên mới kể thôi, dù sao thì ta vẫn là nam nhân, hoàn toàn không có khả năng mờ ám với Thái tử điện hạ, hẳn là Thái tử phi sẽ không để ý chuyện này chứ?”

Ninh Hoàn cười nhạt: “Nam nhân và nam thân thì không thể thành thân sao? Mới hôm qua ta còn nghe được tin hỉ sự của một vị thiếu gia thành Bắc cùng một vị thư sinh có tài văn chương nổi danh kia, nếu Khúc tiểu công tử đã mặt dày mày dạn không phải Thái tử điện hạ thì không thể, vậy bây giờ tới thẳng trước mặt bệ hạ mà xin một đạo thánh chỉ, rồi sau đó chăm chỉ tới quỳ gối thỉnh an ta mỗi ngày là được. Yên tâm, công tử cũng không cô đơn đâu, trong phủ điện hạ còn cả tá thị thiếp đồng cảnh ngộ với ngươi kìa.”

Nét mặt Khúc Tòng Nam trong giây lát đã cứng đơ ra: “Ngươi ㅡ”

Tháng ngày hắn sống ở Kiên Châu vài năm qua cũng chẳng sung sướng cho lắm, huynh trưởng với thân phận Thế tử đã bắt đầu kiêng kị chèn ép hắn ở khắp mọi nơi. Chuyến vào kinh lần này mục đích là để tìm một đường lui thoải mái hơn.

Hiện giờ địa vị của Thái tử điện hạ trong kinh không khác gì mặt trời ban trưa, sau trận chiến bình định Phong Đan kia, đã có không ít người cảm thấy cái chức Thái tử này Mộ Cẩm Ngọc ngồi rất yên ổn, về sau hiển nhiên sẽ đăng cơ xưng đế. Mới nãy thôi Khúc Tòng Nam còn thấy được diện mạo anh tuấn nổi bật của Mộ Cẩm Ngọc giữa một rừng người, trong lúc nhất thời lòng dạ không kìm được mà mơ ước sắc đẹp của đối phương, bèn tới giáp mặt với Thái tử phi, xem vị này có phải một người dễ ở chung hay không, nếu mà tính tình Thái tử phi mềm mỏng dễ nói chuyện, vậy thì Khúc Tòng Nam sẽ nghĩ cách tiến vào phủ Thái tử làm trắc phi, sau này lại được phong Quý phi chẳng hạn.

Sau khi ăn khổ ở chỗ Ninh Hoàn xong, Khúc Tòng Nam cụp đuôi quay về.

Hắn đứng ở đằng xa mà nhìn về phía Ninh Hoàn, người này đúng là cực kỳ xinh đẹp, từng đường nét trên gương mặt đều có vẻ sâu sắc hơn nữ tử bình thường một chút, đây là vẻ đẹp không phân biệt nam nữ, hắn cảm thấy Ninh Hoàn mà mặc y phục nam tử thì chắc chắn sẽ cực kỳ phong lưu dụ người.

Nếu chỉ so về dung mạo thôi thì đúng là chẳng ai bì được, nhưng phần lớn các tiểu thư khuê các đều rất đứng đắn đàng hoàng, nếu không thì tại sao nam nhân lại phải đi tìm thị thiếp chứ? Còn chẳng phải là do các thị thiếp càng nhuần nhuyễn công phu trên giường hơn hay sao, không giống dáng vẻ như cá chết của chính thất.

Xưa nay Khúc Tòng Nam vẫn luôn ngả vào lòng những nam tử mặt mũi anh tuấn, cơ thể cường tráng, đối tượng mà hắn qua lại toàn là một dạng ấy, ít nhiều cũng đã có chút kinh nghiệm. Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc là đã buông lời nhận xét trong lòng, dung mạo đối phương tuấn tú khỏi bàn, vóc người cũng là kiểu chân dài vai rộng, cởi y phục xong chắc chắn sẽ thấy được tám khối cơ bụng, khác hoàn toàn đám công tử chỉ biết ăn chơi trác táng, vừa dòm mặt đã biết là thận yếu.

Hắn càng ngắm người ta càng thấy lòng dạ ngứa ngáy khó nhịn, Khúc Tòng Nam bèn tiến lên kính rượu với Mộ Cẩm Ngọc.

Mộ Cẩm Ngọc chẳng nhớ Khúc Tòng Nam là ai, thời niên thiếu của hắn thật sự rất khiến người khác kinh hãi, khi ấy Khúc Tòng Nam cũng chẳng có gan ở gần hắn. Sau khi đã nốc không ít rượu, Mộ Cẩm Ngọc bèn ra bên ngoài hóng gió cho tỉnh táo đôi phần.

Khúc Tòng Nam cũng bám theo sau, hắn vốn định trò chuyện vài câu với Thái tử điện hạ, không ngờ đám người chú ý tới Mộ Cẩm Ngọc trong yến tiếc có không ít, thấy Mộ Cẩm Ngọc ra ngoài cũng vội vàng chạy theo.

Có hai quan viên đang đứng nghị sự với Mộ Cẩm Ngọc, Khúc Tòng Nam còn định đi ra nghe lén, song lại bị một thị vệ cản lại, người hắn chạm phải mũi đao bén thì đành phải quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.