Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 69: 69: Phiên Ngoại 4




Quay về quê nhà (2)
Edit: Meg
Sau khi đã bình tĩnh lại, bấy giờ Ninh Hoàn mới nghĩ cách xem nên giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Lộc Minh Cư là nơi ở bên ngoài của y, tuy rằng Ninh phủ nguy nga tráng lệ, song trong nhà vẫn có lão tổ tông và mẫu thân ngày ngày quản thúc, đâm ra Ninh Hoàn cũng không thích suốt ngày ở phủ, một tháng phải có phân nửa thời gian là y đến Lộc Minh Cư.
Ninh Hoàn nói với lão tổ tông: “Nội à, con vẫn hay tới ở Lộc Minh Cư, vậy mà giờ mẫu thân đã tịch biên nơi đó rồi, còn không cho con ra khỏi phủ suốt một năm tới nữa, nội có thể giúp con nói với mẫu thân một chút, để con dọn qua đấy được không?”
Lão tổ tông cười tủm tỉm dùng trà: “Mẫu thân con làm không sai, nhóc con như con suốt ngày túm tụm chơi đùa với người khác thì còn ra thể thống gì? Mấy Hoàng tử kia đều là đám trẻ hư, con đừng suốt ngày lêu lổng với chúng nữa, ngoan ngoãn ở trong phủ đi.”
Ninh Hoàn bất đắc dĩ: “Con không có tụ tập với bọn họ.”
Y chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi, sai vặt trong Ninh phủ đều nghe lệnh của mẫu thân y, y có gió thổi cỏ lay gì là đều sẽ truyền đến tai nàng, nếu mà trưa hôm đó y ăn ít hơn bình thường vài miếng cơm thôi, là mẫu thân y có thể lập tức sai người mang đồ bổ qua cho y luôn.
Dù sao thì Ninh Hoàn cũng không phải mấy nhóc con nữa, dưới sự cưng chiều cùng quản thúc từ phía người thân như thế, y cũng khó mà không phản nghịch một chút.
Ninh Hoàn có nói gì lão tổ tông cũng không mềm lòng, bà chống gậy kéo Ninh Hoàn đi xem pho tượng Bồ Tát mà bà vừa mới thỉnh được, Ninh Hoàn theo bà vái mấy cái, lại cùng bà dùng bữa tối xong mới được thả về.
Lão tổ tông yêu thương cháu trai, vẫn luôn gắp thức ăn vào bát y không ngừng nghỉ, bà nói: “Con gầy quá rồi, mau mau ăn nhiều thêm một chút, lúc tam ca con bằng tuổi con cũng đã cao hơn con cả khúc rồi đấy.

Dạng Nhi của nội cũng tới tuổi thành hôn rồi, con có ưng ý cô nương nhà ai chưa? Hai hôm trước nội có gặp được nữ nhi nhà Lý ngự sử, thoạt nhìn rất tốt, vừa đoan trang vừa biết lễ nghĩa, còn có vẻ rất thông tuệ.”
Nét cười trên mặt Ninh Hoàn khựng lại.
Y chỉ vừa mới tỉnh dậy, mặc dù y cũng không biết rốt cục những chuyện kia có xảy ra thật hay không, hay chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương của y, song giờ đây y thật sự không muốn liên quan gì đến tình yêu nữa.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa nội.” Ninh Hoàn đáp, “Con có suy tính riêng của con, chi bằng nội giục tứ ca thì hơn, huynh ấy còn lớn hơn con mấy tuổi.”
Lão tổ tông cười: “Nội chỉ nghĩ đến con thôi, có ai mà không biết nội thương Dạng Nhi nhất chứ? Chuyện gì cũng phải suy xét đến con đầu tiên.

Nếu con không thích cô nương nào, thế công tử nhà khác thì sao? Nội vừa mới biết được vài vị công tử ôn hòa hiểu lễ nghĩa lắm, không chỉ có tài mà ngoại hình cũng ưa nhìn, chắc chắn con sẽ thích, ở chung với nhau còn có cùng đề tài mà nói chuyện.”
Ninh Hoàn vội vàng qua loa lấy lệ với bà để đẩy chuyện này đi.
Đến khi y rời khỏi viện của lão tổ tông, bấy giờ trời cũng đã về khuya, lúc y đi chỉ khoác trên người chiếc áo choàng mỏng, khi về rồi lại được bà đổi thành chiếc áo choàng lông cáo màu đen tuyền.
Bữa tối y ăn khá nhiều, đến lúc về còn phải khoác trên người y phục nặng nề như vậy, đâm ra đi được chốc lát đã đổ mồ hôi.
Nhóm sai vặt đang đi trước y để rọi đèn, còn chưa kịp đến cửa viện của y, Ninh Hoàn cũng đã nhìn thấy một nam tử tuấn tú đang đứng phía đằng xa.
Bao nhiêu năm qua y vẫn luôn rất nhớ người thân — Song điều kiện tiên quyết phải là y đã thật sự trải qua bao nhiêu năm ấy.
Thứ gọi là thời gian mà y từng cho rằng rất đỗi bình thường kia, nay lại khiến y có cảm giác vô cùng quý giá, giờ đây y được gặp lại mẫu thân, bà nội và hai vị huynh trưởng, dù cho vẫn còn phụ thân và những huynh đệ khác Ninh Hoàn chưa thấy được, song y cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Ninh Hoàn chắp tay: “Nhị ca.”
Nhị gia cười: “Năm ngoái khi ta hồi kinh, đệ vẫn còn chưa cao được như vậy, nay đúng là lớn thật rồi, tính tình cũng trầm ổn hơn, nhị ca có việc muốn nhờ vả đệ, rất mong đệ có thể đồng ý.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Nhị ca cứ nói.”
“Thời gian tới là dịp Khang Vương Triệu Ngọc tiến cung chúc thọ Thái hậu, cả Hoàng Thượng lẫn Thái hậu đều rất cưng chiều vị này, hắn cũng vì thế mà cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, còn dám to gan mơ ước ngôi vị Hoàng đế.” Giọng nói của Nhị gia ẩn chứa chút lạnh lẽo, “Hắn lén nuôi mấy vạn binh mã, lại tàng trữ của riêng, tăng thuế cho dân, Ninh gia chúng ta tuyệt đối không thể tha cho người này.

Nhị ca đã chuẩn bị tấu sớ về hắn để dâng lên cho Hoàng thượng.”
Ninh Hoàn đã từng nghe danh vị Khang Vương Triệu Ngọc này, hắn là đệ đệ đồng mẫu với Hoàng thượng, tuổi tuy nhỏ lại được ngàn vạn sủng ái, song y vốn vẫn cho rằng hắn đang an phận ở đất phong làm một tên thổ Hoàng đế, không ngờ đối phương lại còn nuôi tham vọng đến mức độ này.
“Lần này hắn vào kinh, dĩ nhiên sẽ tìm dịp tới Ninh phủ, ta không tiện gặp hắn cho lắm, mà lão tam cũng từng xích mích với Triệu Ngọc, có gặp e là cũng chỉ có ẩu đả, lão tổ tông lại không hiểu biết nhiều những việc này, ta sợ người sẽ vô tình đồng ý giúp đỡ hắn.” Nhị gia nói tiếp, “Nếu hắn tới bái phỏng, nhóm hạ nhân lại không ngăn cản được, đến lúc đó đệ hãy ra đón tiếp hắn, đối phó vài câu qua loa để mời hắn về là được.”

Thường ngày Ninh Hoàn vẫn luôn không quan tâm mấy chuyện này, chỉ cần liên quan đến triều chính là y sẽ chẳng có hứng thú.
Y mỉm cười: “Nhị ca, muốn mời được ta rời núi thì cũng phải trả thù lao hậu hĩnh, huynh bảo mẫu thân trả Lộc Minh Cư cho ta đi.”
Nhị gia gõ mạnh lên trán y mấy cái: “Xem đệ kìa, chuyện này thì ta không dám đâu, vừa quay đi đệ lại ngất xỉu chập nữa thì chẳng phải mẫu thân sẽ tính sổ lên đầu ta à, nàng có bao giờ tha cho ai đâu.

Ta chỉ tiết lộ tin này cho đệ coi như là điều kiện trao đổi thôi, mấy ngày nay lão tổ tông đang cho mời các công tử trẻ tuổi tới phủ uống trà, song cái uống trà cũng chỉ là vỏ ngoài thôi, chứ thực tế là bà đang tuyển người cho đệ đấy.”
Ninh Hoàn xoa xoa vùng giữa mày: “…”
Nhị gia lại nói: “Nội nói đệ không thích cô nương, cũng nghĩ đệ sẽ ưng ý các công tử cao lớn tuấn tú hơn, Dạng Nô, đệ thật sự không thích nữ tử đấy à?”
Ninh Hoàn nghiến răng, y đẩy nhị ca một cái: “Khuya rồi, huynh mau lượn đi.”
Sau khi về tới phòng, Ninh Hoàn cởi áo choàng, uống thêm hai hớp nước sơn tra.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng y đã thêm một đống người, nha hoàn, ma ma cùng nhóm sai vặt đều tụ hết vào đây, ở trong phủ chính là như vậy, Tô phu nhân chỉ hận không thể để những người này đi theo y không rời khắc nào, cứ luôn lo sợ y sẽ xảy ra chuyện.
Ninh Hoàn dặn dò: “Lui xuống đi ngủ hết đi, ta đến thư phòng đọc sách một lát, không cần vào quấy rầy.”
Bên trong thư phòng y vẫn được bài trí như cũ, chuỗi tràng hạt mà Ninh Hoàn vẫn thường hay cầm đang đặt trên một quyển sách thuốc, Ninh Hoàn sờ sờ hạt châu, khẽ khép mắt lại.
Mãi một khoảng thời gian sau Mộ Cẩm Ngọc mới nhận ra nơi hắn cần đến là “Ninh phủ” chứ không phải “Lăng phủ”, trước kia họ Ninh vẫn luôn là một họ thường thấy ở Đại Lạc, đâm ra Mộ Cẩm Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều.
Mấy ngày qua lúc nào hắn cũng trong trạng thái bực bội không yên, một lòng tìm cách để quay về nơi ở vốn có.
Tuy rằng làm Vương gia ở đây rất nhàn nhã tự tại, nhưng hắn chỉ muốn ở cạnh Ninh Hoàn, chỉ có khi bên y hắn mới thấy thoải mái.
Song Mộ Cẩm Ngọc không ngờ là đám người Ninh gia này lại lớn lối tự đại đến như vậy, hắn thân là đệ đệ của Hoàng thượng, đường đường là Khang Vương điện hạ, vậy mà mấy lần đến gặp đều phải ăn canh bế môn[1], đều bị quản gia truyền lời rằng chủ tử không có trong phủ.
[1]
Mưu sĩ họ Trịnh kia nói với hắn rằng hắn cần phải làm thân với Ninh gia, nghiệp lớn mưu toan tạo phản kia của hắn còn đang giang dở, trước hết phải khiến Ninh gia yên lòng trước đã.
Nhưng Mộ Cẩm Ngọc hắn không có lòng tạo phản.
Song dù cho hắn không định tạo phản, thì chuyện kết thân với Ninh gia vẫn là việc nên làm, bởi dù sao Ninh gia cũng là hoàng thân quốc thích, một trong số những đại gia tộc hiển hách nhất đương thời.
Mộ Cẩm Ngọc ôm tâm trạng khó chịu mà nghĩ, nếu hắn buộc phải ở lại đây, không thể quay trở về được nữa, vậy hắn nhất định phải tìm cách trị cái gia tộc kiêu ngạo này.
Lúc ngồi trên xe ngựa hôm nay, Mộ Cẩm Ngọc nhìn thấy mấy nam tử trẻ tuổi nối đuôi nhau bước vào Ninh phủ, hắn cười lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Quản gia tỏ vẻ khó xử: “Hôm nay là ngày Tam gia phủ tiểu nhân mở tiệc chiêu đãi quan khách, lão tổ tông thì vẫn chưa tỉnh giấc, hiện trong phủ chỉ có tiểu công tử thôi ạ.”
Mộ Cẩm Ngọc nghe nói tiểu công tử Ninh gia này là một người tài, sinh ra là con chính thất, xuất thân cao quý.
Chỉ có điều là — Mục đích hắn tới đây vốn là để gặp Nhị công tử và lão tổ tông Ninh phủ, đâm ra cũng quên hỏi thăm xem tên vị tiểu công tử này là gì.
“Vừa khéo, bổn Vương đang muốn gặp tiểu công tử nhà các ngươi.”
Đúng lúc ấy quản gia lại bắt gặp Uyển Đồng đang đi gần đó, bèn dặn dò cậu nhóc: “Mau dẫn điện hạ đi gặp chủ tử các ngươi.”
Uyển Đồng sờ đầu: Chủ tử của bọn họ?
Chủ tử của bọn họ dĩ nhiên là tiểu công tử Ninh Hoàn, một vị không thích gặp gỡ người lạ, Uyển Đồng nhác thấy Mộ Cẩm Ngọc lạ mặt, lại nhớ hôm nay Tam gia đang mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người, bèn cho rằng quản gia nói nhầm, cứ thế dẫn Mộ Cẩm Ngọc qua chỗ Tam gia.
Vị này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, vẻ ngoài cũng hiển nhiên là một người có quyền có thế.
Uyển Đồng cực kỳ cẩn thận đi trước để dẫn đường: “Xin thứ lỗi cho tiểu nhân mắt mù, xin hỏi ngài là vị điện hạ nào?”
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng lên tiếng: “Khang Vương.”
Hai mắt Uyển Đồng chỉ thoáng chốc đã mở to, ra là vị Khang Vương có địa vị cao nhất trong số các Vương gia, đệ đệ ruột của Hoàng thượng! Nhưng cậu nhớ rất rõ vị này từng đánh nhau với Tam gia, đôi bên đều không phải người gì dễ chọc, vậy rốt cuộc có nên dẫn người đi tiếp hay không đây?
Uyển Đồng cẩn thận từng li từng tí đáp lời hắn: “Thảo nào tiểu nhân cảm thấy ngài trông rất lạ, ra là trước đây chưa nhìn thấy ngài bao giờ.”

Bấy giờ Ninh Hoàn đang ngồi trên lầu dùng trà, vị trí này của y vừa hay có thể quan sát được khung cảnh bên phía tam ca, đồng thời cũng nhìn được rất rõ dung mạo của từng người phía bên đó, chốc nữa kiểu gì tam ca cũng sẽ gọi y qua ngâm thơ vẽ tranh, làm quen bạn mới cho xem.
Bỗng Ninh Hoàn thoáng thấy Uyển Đồng đang dẫn đường cho một nam tử cao lớn ở đằng xa, y lập tức híp mắt lại: “Vô Hoạn, Huyền Minh, đi hỏi thăm xem vị kia là công tử nhà ai, cũng đừng để hắn tới chỗ Tam gia, dẫn người tới thẳng chỗ của ta.”
Dáng người cùng tư thế bước đi của Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn tuyệt đối không bao giờ nhớ nhầm, càng không có khả năng nhận nhầm.
Vô Hoạn đáp lời y rồi vội vàng chạy xuống.
Chốc lát sau Huyền Minh lại chạy một mạch tới chỗ y: “Thưa tiểu thiếu gia, vị kia là Khang Vương điện hạ, dựa theo vai vế thì cậu hẳn nên gọi ngài ấy một tiếng Thập Cửu thúc ạ.”
Trong số những nhi tử của tiên đế, Khang Vương Triệu Ngọc đứng hàng thứ mười chín, còn nhỏ tuổi đã đến ở đất phong, trước kia Ninh Hoàn chưa có dịp gặp vị này lần nào.
Ninh Hoàn nhìn theo bóng dáng người nọ tiến lại gần, phía đằng trước là Vô Hoạn cùng Uyển Đồng đang dẫn đường.
Đến khi khoảng cách rút ngắn lại, chân dung người nọ cũng hiển hiện trong tầm mắt y, ly trà Ninh Hoàn đang cầm trong tay bỗng chốc vỡ nát, mảnh sứ nhỏ cứa qua tay y, nước trà ấm nóng hòa lẫn máu tươi chảy xuôi xuống dưới.
Thiên Đông đứng hầu hạ bên cạnh chỉ nháy mắt đã biến sắc: “Tiểu thiếu gia! Tay của cậu —”
Gương mặt Ninh Hoàn tái nhợt: “Không sao, Huyền Minh, ngươi đi xuống dẫn Khang Vương tới chỗ lão tổ tông đi, nói là hiện giờ người đang rảnh, chút nữa ta cũng sẽ qua đó sau, lúc đi nhớ chọn đường nào dài hơn một chút.”
Huyền Minh thấy chủ tử nhà mình liên tục đổi ý, lại thêm sắc mặt Ninh Hoàn hiện giờ đang không ổn lắm, đâm ra cậu cũng không dám nói gì thêm, chỉ vội vàng chạy xuống cản người lại.
Mộ Cẩm Ngọc đã chuẩn bị bước lên cầu thang, lại bị tên sai vặt mặt trắng người gầy này ngăn cản.
Trong lòng Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ khó chịu, suốt quãng thời gian hắn làm Hoàng đế vừa qua, ngoại trừ Ninh Hoàn dám kiêu ngạo với hắn, thì không còn kẻ nào dám khiến hắn chịu thiệt như lúc này.
Song hắn vốn định tới đây để gặp lão tổ tông, hiện giờ người đã bằng lòng gặp hắn, vậy hắn qua là được.
Ninh Hoàn không biết rốt cục quá khứ kia của y là mơ hay là thực, cũng không biết người trước mắt này có phải nam nhân đã chung chăn chung gối suốt mấy chục năm với y hay không.
Nếu hắn chỉ là một người có vẻ ngoài và thói quen giống hệt Mộ Cẩm Ngọc —
Ninh Hoàn nhắm mắt lại: “Thiên Đông, bây giờ ngươi lập tức qua chỗ lão tổ tông, phải tới trước bọn họ…”
Y bình tĩnh dặn dò thêm vài câu, Thiên Đông nghe xong thì liên tục gật đầu, vội vàng chạy đi.
Tạm thời Ninh Hoàn cũng không gấp, vết thương ở tay y còn đang chảy máu, áo gấm trên người cũng dính bẩn không ít.
Y quay về viện của mình, để nha hoàn xử lý rồi băng bó vết thương, sau đó đổi sang một bộ y phục khác.
Một lần đi này của Mộ Cẩm Ngọc gần như đã vòng quanh khắp cả Ninh phủ, nơi này đúng là không tầm thường, nào là lầu gác, đình viện, lâm viên, hòn non bộ cùng những chiếc cầu nhỏ bắc qua hồ đều trông vô cùng xinh đẹp, mỗi một góc đều có cảm giác rất tinh xảo mỹ lệ, cảnh vật bên trong không hề kém cạnh hành cung của hắn, nhóm hạ nhân nhìn thấy hắn cũng rất quy củ đứng lại hành lễ, vừa thấy đã biết phủ này cực kỳ sung túc giàu có.
Lão tổ tông Ninh gia là một người thoạt nhìn có vẻ rất hòa ái dễ gần, song Trịnh tiên sinh từng nói bà không phải kiểu người dễ đối phó.

Mộ Cẩm Ngọc cầm đống vàng bạc ngân khí hắn mang đến từ đất phong đưa cho bà, cũng cùng bà trò chuyện vài câu.
Lão tổ tông cười tươi: “Khang Vương có thể tới đây thăm bà lão này đã là phúc của Ninh gia rồi, song những đồ này lão nhân lại không thể nhận được, mấy ngày nữa là tới đại thọ của Thái hậu nương nương, điện hạ nên tặng những thứ này cho Thái hậu mới phải.

Người đâu, mau rót trà cho Khang Vương điện hạ.”
Thiên Đông vội vàng tới rót hai chén trà, Mộ Cẩm Ngọc nếm thử một chút, trong nháy mắt đã chau mày.
Nhà ai mà lại đãi khách bằng trà kim ngân chứ?
Mộ Cẩm Ngọc ghét nhất là vị trà này, một ngụm hắn cũng không muốn uống.
Thiên Đông cẩn thận quan sát nét mặt Khang Vương, cậu thấy đối phương khẽ chau mày lại, vừa nếm một chút đã buông chén xuống, có vẻ như không thích trà này.
Thiên Đông bèn vội nói: “Có phải trà này không hợp khẩu vị điện hạ không ạ? Để nô tài đổi sang trà táo đỏ.”

Tuy rằng lão tổ tông không biết tại sao Ninh Hoàn lại làm mấy việc này, song xưa nay bà vẫn luôn chiều chuộng thương yêu y, nên cũng mặc kệ cho hạ nhân của y bày trò.
Thiên Đông lại đổi sang một ly trà táo đỏ, chỉ có điều lần này ly trà còn chưa chạm được đến tay Mộ Cẩm Ngọc cũng đã nghiêng một cái, nước trà đổ hết lên người hắn, làm y phục ướt một mảng lớn.
Mộ Cẩm Ngọc cực lực nhịn xuống cơn giận trong lòng.
Lão tổ tông răn dạy Thiên Đông vài câu, rồi để cậu nhóc đưa Mộ Cẩm Ngọc đi thay y phục.
Đợi hai người đi rồi bà mới nhẹ lắc đầu: “Cái tính tình này của Dạng Nhi… Ghét người ta thì việc gì phải tiếp đón, lại còn cố tìm cách chọc người ta giận lên mới được, đổ hết trà lên người thế này.”
Mộ Cẩm Ngọc bị Thiên Đông dẫn sang phòng khác thay y phục, bấy giờ mặt mũi hắn cuối cùng cũng sầm xuống: “Ngươi cố tình?”
Thiên Đông sợ tới độ rụt cổ lại.
Ninh Hoàn ngồi phía bên trong bình phong hết nửa khắc, y cũng không biết rốt cục mình có chờ được Mộ Cẩm Ngọc hay không.
Ngay khi giọng nói quen thuốc kia lọt vào tai y, Ninh Hoàn uống một hớp trà kim ngân.
Thiên Đông đáp: “Là do nô tài có hơi căng thẳng nên mới nhỡ tay làm đổ trà lên người điện hạ, ở đây có y phục của công tử nhà nô tài, điện hạ thay đi ạ.”
“Cút ngay, bổn Vương tự thay, ngươi đi ra ngoài, đừng có đứng đây rình.”
Tính nết giống nhau, yêu ghét giống nhau, song có lẽ gặp nhau rồi lại như người xa lạ, đối phương căn bản không biết đã từng gặp gỡ y trong giấc mộng.
Tâm trạng Ninh Hoàn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y biết bản thân bây giờ sẽ không mất kiểm soát nữa, buông ly trà trong tay xuống, y chậm rãi lên tiếng: “Thiên Đông, ngươi đi vào phía trong bình phong đi, để Khang Vương tự thay y phục.”
Ngay khoảnh khắc Mộ Cẩm Ngọc nghe được giọng nói này, hắn lập tức sững người.
Hắn bước qua tấm bình phong: “Ninh Hoàn? Em cũng ở đây sao?”
Ly trà trong tay Ninh Hoàn lại rơi xuống đất lần nữa.
Thật ra Mộ Cẩm Ngọc không biết phải nói gì nữa, hắn không rõ rốt cục Ninh Hoàn này có phải là Ninh Hoàn của hắn hay không, nên chỉ nói duy nhất một câu bèn thôi, lại dùng đôi mắt hẹp dài nghiêm túc quan sát đối phương.
Ninh Hoàn: “Thiên Đông, lui xuống đi.”
Sau khi cửa phòng được đóng lại, Ninh Hoàn thấy đối phương vẫn đang đứng nhìn mình chằm chằm, trong lòng y cũng đã có đáp án, bèn cười nhẹ: “Bệ hạ còn không thay y phục, là muốn ta giúp ngài sao?”
Mộ Cẩm Ngọc lập tức bước tới ôm lấy y: “Hóa ra em cũng ở đây, làm mấy ngày qua cô nóng lòng muốn chết, còn định tìm thuật sĩ giang hồ làm phép để quay trở về.”
Ninh Hoàn bị hắn cúi đầu hôn mấy cái, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc mới yên lòng, hắn cọ cọ lên má y: “Nơi này rốt cuộc là chỗ quái nào? Sao cả em cũng tới đây?”
Ninh Hoàn đáp: “Đây là nhà ta.”
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu mới phát hiện tay y bị thương, lòng bàn tay còn đang quấn băng gạc, bèn nâng tay y lên hôn: “Sao lại bị thương?”
Ninh Hoàn giật nhẹ tay về: “Vết thương nhỏ thôi.”
Mộ Cẩm Ngọc nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y, chỉ cần Ninh Hoàn ở bên cạnh hắn là đủ, giang sơn không còn thì có thể giành lại, mà không giành cũng không sao, làm Vương gia lại càng nhàn hạ tự tại hơn, vả lại giờ đây hắn giàu nứt đố đổ vách, thừa sức xây kim ốc cho Ninh Hoàn.
Dù cho có ở bên Ninh Hoàn bao nhiêu lâu, Mộ Cẩm Ngọc đều cảm thấy không đủ.
Ninh Hoàn bị hắn hôn có hơi khó chịu, vùng cổ y truyền đến cảm giác ướt át nóng bỏng, vóc dáng cao lớn của đối phương hiện đang hơi cúi xuống để hôn y, vành tai Ninh Hoàn cũng bị hắn cắn đến hồng rực lên: “Được rồi, đừng gây chuyện ở chỗ lão tổ tông, kẻo lại khiến bà tức ốm.

Chút nữa ngài về với ta, ta có rất nhiều chuyện cần hỏi.”
Thật ra để y dẫn hắn ra ngoài là ổn nhất, chỉ tiếc Lộc Minh Cư của y đã bị mẫu thân tịch thu rồi.
“Được.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Lại hôn ta một chút, hôn hai cái nữa sẽ cho em đi.”
Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ thích được Ninh Hoàn hôn, song thật ra dáng vẻ Ninh Hoàn hiện giờ có hơi lạ mắt, bởi lúc này y vẫn đang còn niên thiếu, hoàn toàn không có khí chất trưởng thành hút người như trước, y hồi đó quả thực dụ người đến độ khiến Mộ Cẩm Ngọc mỗi sáng đều không muốn vào triều, chỉ hận không thể ngày ngày thân thiết cùng y.
Bây giờ lại có cảm giác đang bắt nạt tiểu Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn kiễng chân, giơ tay áp lên gương mặt góc cạnh của Mộ Cẩm Ngọc, hôn hắn hai cái.
Đôi con ngươi sâu sắc của Mộ Cẩm Ngọc ngập tràn yêu thích: “Không đủ, thêm chút nữa.”
Ninh Hoàn lắc đầu: “Mau đi cáo từ với lão tổ tông đi, tạm thời ngài đừng nhắc về ta.”
Mộ Cẩm Ngọc ép Ninh Hoàn mở miệng hôn sâu với hắn một lúc, cuối cùng lại cắn nhẹ lên môi dưới của y: “Chờ ta.”
Hắn quay lại chỗ lão tổ tông nói lời cáo từ, rồi vội vàng bước theo Thiên Đông qua viện Ninh Hoàn, vừa bước qua cửa Mộ Cẩm Ngọc đã cúi người ôm Ninh Hoàn lên, há miệng gặm y, Ninh Hoàn bị đối phương cắn có hơi không thoải mái, y giơ tay chỉ về phía giường: “Bên kia.”
Mộ Cẩm Ngọc bế ngang người lên bước thẳng đến giường.

Hắn ôm Ninh Hoàn lăn hai vòng trên giường, y phục trên người y cũng bị hắn xé rách.
“Người em thơm quá.”
Ninh Hoàn nhẹ thở dốc, ngón tay y siết lấy đai lưng hắn: “Đừng vội như vậy.”
Đúng lúc này, giọng nói của Thiên Đông từ bên ngoài vang lên: “Tam gia! Ngài đừng vào bên trong, tiểu thiếu gia nhà con còn đang có việc!”
“Đệ ấy thì có việc gì chứ, chắc lại đang ngủ nướng thôi.” Tam gia đẩy Thiên Đông sang một bên, đi thẳng vào bên trong, “Tiểu Dạng Nô, nhóm công tử kia đến hết rồi, mặt mũi ai nấy cũng đều không tồi, đệ xem có vị nào hợp ý đệ thì nói, lão tổ tông sẽ nhờ Hoàng thượng chỉ hôn cho.”
Ánh nhìn của Mộ Cẩm Ngọc chỉ giây lát đã sắc lạnh.
Ninh Hoàn nhét hắn vào trong chăn, tự mình chỉnh lại y phục một chút rồi bước ra ngoài: “Ta vừa mới nhìn rồi, không vừa mắt ai cả, tam ca cho bọn họ về hết đi, sau này cũng không cần mở mấy buổi tiệc chiêu đãi như thế này nữa.”
Tam gia bước vào viện không hề khách sáo chút nào, hắn tự rót cho bản thân một ly trà, vừa uống vừa nhìn Ninh Hoàn: “Nghe bảo Triệu Ngọc tới à? Hắn qua bên lão tổ tông…”
Ninh Hoàn vội chặn lời tam ca: “Đừng nói lời không hay sau lưng người ta, huynh mau đi đi.”
“Ta mà nói lời không hay sau lưng hắn? Có nói cũng là hắn xứng đáng.” Tam gia cực kỳ không hài lòng, “Lúc trước ta dẫn binh ở Văn Châu, hắn khắp nơi khắp chốn đều muốn can thiệp vào, còn cài nội tuyến để theo dõi ta, ta chỉ giết nội tuyến rồi đánh hắn một trận là đã nhẹ nhàng lắm rồi đấy.

Người này lòng lang dạ thú, Hoàng thượng đối xử với hắn tốt đến vậy hắn còn không thỏa mãn, bây giờ tới phủ nhà chúng ta cũng không biết là định làm gì…”
Nói một hồi Tam gia mới thấy băng gạc trên tay y: “Tay đệ sao vậy?”
“Vết thương nhỏ thôi.” Ninh Hoàn nhẫn nhịn suy nghĩa tống đối phương ra ngoài, “Huynh không có chuyện gì nữa thì về đi.”
Thường ngày Tam gia vẫn luôn lắm chuyện, hơn nữa hắn còn thương nhất vị đệ đệ Ninh Hoàn này, đâm ra thấy y rồi lại càng nhiều lời: “Sao mà bị thương? Sao đệ lại bất cẩn thế hả? Rồi cả cổ sao lại đỏ bừng lên thế kia? Có phải cổ áo cọ vào da hay không?”
Người phía bên trong màn giường cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, Mộ Cẩm Ngọc rất muốn bước xuống đánh Tam gia một trận.
Ninh Hoàn kéo áo dịch lên: “Tam ca, huynh về đi.”
Tam gia là người tập võ, tính cảnh giác vì thế mà rất nhạy: “Trên giường đệ có người đúng không? Đệ dắt ai về đấy? Mau cho ta xem với.”
Ninh Hoàn đẩy thẳng người ra ngoài: “Có người, chuyện này huynh đừng có hỏi, cũng đừng nói với ai khác.”
Tam gia cười như có như không mà nhìn y, lại giơ tay xoa đầu Ninh Hoàn: “Được rồi, Dạng Nô lớn rồi, tam ca không chậm trễ chuyện tốt của đệ nữa, sau này nhớ bảo người ta dâng cho huynh một ly trà đấy nhé.”
Ninh Hoàn đóng cửa lại.
Cửa vừa mới khép xong, Mộ Cẩm Ngọc cũng bước ra, hắn xị mặt hỏi y: “Đám người tới đây sáng nay là để cho em chọn đấy à?”
Ninh Hoàn biết Mộ Cẩm Ngọc rất hay ghen, chỉ có chút chuyện nhỏ thôi cũng chua được.
Y xoa nhẹ vùng giữa mày: “Là do lão tổ tông sắp xếp.”
Mộ Cẩm Ngọc lại bế người lên, cúi đầu gặm y tiếp: “Nam tử vừa rồi là tam ca của em?”
Ninh Hoàn gật đầu.
Mộ Cẩm Ngọc bắt đầu ghét bỏ cái tên Khang Vương trước đây quá vô dụng, sao đánh người mà còn đánh không chết nổi.
Hắn tức giận không nhẹ, lại ôm Ninh Hoàn lên giường thân mật một lúc, Ninh Hoàn cũng nhắm mắt lại tùy ý hắn.
Song Mộ Cẩm Ngọc thử hai lần đều không vào được, tuổi tác Ninh Hoàn nhỏ lại, cơ thể cũng non nớt hơn xưa rất nhiều, không còn dáng vẻ phong tình vạn chủng khiến hắn không rời giường nổi nữa.
Trong nhất thời Ninh Hoàn cũng không tìm được thứ gì giống như thuốc mỡ, chỉ có thể nắm lấy bàn tay còn đang làm loạn của Mộ Cẩm Ngọc: “Hôm nay tạm đến đây thôi, ngày khác ta sẽ tới tìm ngài.”
Hiện giờ y còn đang ở trong phủ, có mẫu thân và lão tổ tông quan sát mọi lúc mọi nơi, đâm ra không thể dễ dàng làm bừa được, chỉ có thể mờ mờ ám ám hệt như đang yêu đương vụng trộm.

Chỗ ở bên ngoài của y thì đã bị mẫu thân tịch thu, tạm thời không thể dọn ra ngoài được, muốn kiếm cớ rời phủ cũng là một nan đề.
Bảo y tự mình tới phủ Khang Vương cũng kỳ cục, thân phận của y trong kinh được rất nhiều người biết.
Mộ Cẩm Ngọc không hài lòng gặm cổ y: “Em đừng cử động, mấy ngày qua ta vẫn luôn rất nhớ em, sau này chúng ta tính sao đây?”
Ninh Hoàn biết Mộ Cẩm Ngọc bá đạo thành thói, y phục trên người y đã bị đối phương kéo xuống từ lâu, tóc đen lòa xòa rơi trên da thịt, người nọ lại tiếp tục chui vào chăn chọc y, ngón tay Ninh Hoàn siết lấy chăn, gò má ửng hồng, giọng nói y có hơi khàn khàn: “Lão tổ tông cũng đã gặp ngài rồi, những chuyện khác sau này sẽ bàn tiếp.”
Mộ Cẩm Ngọc phá y xong lại muốn hôn y, Ninh Hoàn né hắn một cái rồi bật cười: “Lần tới mà có gặp ca ca ta trong kinh, không cho ngài đánh huynh ấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.