Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 39



Vì công cuộc an ủi tin tức tố kéo dài trong vòng "10 phút" của Cố Nguy, đêm đó Việt Phỉ ngủ rất ngon, thậm chí cậu còn không mơ.


Ngày hôm sau, khi Việt Phỉ đi xuống phòng ăn ở tầng dưới thì thấy Cố Nguy đã ngồi vào bàn ăn sáng.


"Chào buổi sáng." Việt Phỉ chào hỏi.


Cố Nguy gật đầu: "Cũng không còn sớm lắm."


Việt Phỉ nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi, quá sớm thì có!


Ngồi xuống bàn ăn, trước khi Việt Phỉ kịp dọn bát đũa, đột nhiên Cố Nguy với tay múc đầy bát cháo đưa cho cậu.


"Cảm ơn anh." Việt Phỉ kinh ngạc, bình thường chỉ có cậu mới đưa đồ cho Cố Nguy như vậy.


Đặt cái bát trước mặt Việt Phỉ, Cố Nguy giả vờ lơ đãng hỏi: "Em có quên cái gì không?"


Việt Phỉ : "Hả?" Quên cái gì cơ?


Cố Nguy vươn tay ra, mở lòng bàn tay ra trước mắt cậu.


Việt Phỉ vẫn ngơ ngác: "Cái gì cơ?"


Cố Nguy nhìn cậu, không ngờ hắn ám chỉ đến mức như vậy, Việt Phỉ vẫn không hiểu.


"Quà sinh nhật." Hắn đành mặt dày nói thẳng.


Việt Phỉ chớp mắt, giả vờ ho khan: "Hôm qua tôi đã chuẩn bị mấy... thứ đó đó." Bóng bay được bày, bánh cũng được làm, thổi nến cũng thổi rồi. Không phải mấy cái đó là quà sao...?


Nghe vậy, Cố Nguy hơi sửng sốt, không ngờ là không có quà, rút ​​tay về: "Ăn cơm thôi."


Mặc dù Cố Nguy không nói, nhưng Việt Phỉ vẫn cảm nhận được tin tức tố của đối phương hơi ủ rũ.


Việt Phỉ mím môi, cúi đầu yên lặng ăn cháo.


Cậu đã chuẩn bị mấy thứ này vì cậu không nghĩ ra nên tặng quà gì cho Cố Nguy cả. Vốn tưởng rằng công ty hắn sẽ có tiệc chúc mừng gì đó, nên cậu mới quyết định tự mình làm vài thứ ở Nam Loan Hương để thể hiện tấm lòng thành, chỉ là Việt Phỉ không ngờ Cố Nguy sẽ về sớm như vậy, rõ ràng là công ty cũng không chuẩn bị tiệc mừng cho hắn, vì vậy Việt Phỉ càng cảm thấy bản thân rất chu đáo.


Nhưng bây giờ ... Rõ ràng là ý tưởng của cậu Cố Nguy không giống nhau...
Cảm nhận được sự mất mát của Cố Nguy, tuy hắn không biểu hiện gì ra mặt, nhưng không biết tại sao Việt Phỉ vẫn cảm thấy khó chịu.


Quà sinh nhật... Trong thời gian ngắn như vậy, cậu có thể mua quà ở đâu?


Ăn sáng xong, Việt Phỉ vội vàng trở lại phòng học trên tầng hai.


Cố Nguy nhướng mày nhìn theo cậu không nói gì, tuy hắn có chút thất vọng vì không có quà, nhưng cũng không đến nỗi đi đòi nằng nặc cậu, dù sao bữa tiệc bất ngờ của Việt Phỉ chuẩn bị hôm qua cũng khiến Cố Nguy rất vui vẻ.


Sau khi tạm thời buông bỏ công việc, Cố Nguy có được thời gian nhàn hạ hiếm hoi.


Kể từ khi làm việc cho Cố thị, hắn đã không có cái gì gọi là nghỉ phép, nhiều năm qua đi, Cố Nguy đã quen với tần suất làm việc mỗi ngày.


Với hắn, cuộc sống và công việc gần như không có một ranh giới nằm ở giữa.


Lần này hắn có một kỳ nghỉ hiếm hoi kéo dài một tháng, mặc dù đã lên kế hoạch từ trước nhưng vẫn còn hai ngày nữa thì lịch trình dự kiến mới bắt đầu. Hắn chưa nghĩ được bản thân sẽ làm gì cho hai ngày này.


Sau khi Việt Phỉ lên tầng thì cậu cũng không phát một tiếng động nào, hắn nghĩ rằng cậu đang chăm chỉ học bài, nên Cố Nguy cũng không quấy rầy cậu, hắn đành tự mình tìm một cuốn sách, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc.


Một lúc sau, cầu thang từ tầng trên vang lên vài tiếng bước chân, Cố Nguy nhìn lên thì đã thấy Việt Phỉ đi xuống phòng khách.


"Khó chịu chỗ nào à?" Cho rằng tin tức tố của cậu không ổn định, Cố Nguy hỏi.


Việt Phỉ ngượng ngùng cười cười: "Không phải, tôi muốn tặng quà sinh nhật cho anh."


Nghe cậu nói vậy, hào hứng của Cố Nguy lại được nổi lên.


"Không phải là bữa tiệc ngày hôm qua sao?"


Việt Phỉ không trả lời hắn, mà trực tiếp đặt xấp giấy trong tay xuống bàn cà phê.


"Đây là một tấm thẻ quà tặng, anh có thể kêu tôi làm những điều trong tờ giấy viết, mỗi tờ chỉ có thể dùng một lần, thời hạn là một tháng, hết hạn sẽ bị tịch thu."


Có thể nghĩ ra món quà như vậy, Việt Phỉ ngưỡng mộ trí thông minh của bản thân.


Cố Nguy nhướng mày, cầm lấy hai cái rồi đọc.


"Bóp vai mười phút"


"Nấu một bát mì"


"Rót một ly nước."


"Đồng hồ báo thức dạng người."*
*Là Việt Phỉ đi gọi dậy á =)))


...


Cố Nguy lật xem vài tờ, nhận xét: "Có hơi ấu trĩ."


" ... "Việt Phỉ vươn tay lấy lại cả xấp giấy. "Vậy anh quên nó đi."


Cố Nguy ngăn lại: "Đưa tôi 10 tờ trống. Tôi sẽ tự mình điền nội dung. Đây mới gọi là quà tặng."


Việt Phỉ do dự, mười tờ nghe hơi nhiều: "... Ba được không?"


"Cũng được." Cố Nguy đồng ý.


"Nếu là yêu cầu cố ý làm người ta khó xử, tôi có quyền từ chối."


"Được."


Vì vậy Việt Phỉ đưa cho hắn ba tờ giấy trắng, dưới đáy tờ giấy viết một chữ "Phỉ".


"Đổi bằng phiếu." Việt Phỉ nói xong còn nói thêm, "Nếu mất thì tự chịu."


Vì sự tồn tại của ba tấm vé trắng này, Việt Phỉ đã đi vòng quanh Cố Nguy cả ngày.


Nhìn thấy hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, lập tức năng nổ hỏi hắn: "Muốn lấy gì nào? Tôi có thể giúp anh."


Cố Nguy biết thừa cậu đang nghĩ gì, cố ý trêu chọc cậu: "Có phải là vé miễn phí không?"


Nghe thấy vậy, Việt Phỉ lật mặt ngay lập tức: "Vậy anh tự lấy đi."


...


Buổi tối, Cố Nguy đi vào phòng làm việc sắp xếp tài liệu trên bàn, một lúc sau, cửa phòng làm việc vang lên vài tiếng gõ.


Giờ này có thể gõ cửa phòng làm việc của hắn, cũng chỉ có một người


"Vào đi."


Cửa từ bên ngoài mở ra, Việt Phỉ bước vào.


Ngay khi cậu bước vào, tin tức tố ngọt ngào lập tức lao quanh hương nhựa thông trầm lắng.


"Cái đó... anh có bận không?" Việt Phỉ hơi xấu hổ.


Ngửi được mùi tin tức tố nồng đậm của cậu, Cố Nguy hiểu được cậu đang tìm kiếm thứ gì.


Không ngừng lại động tác phân loại hồ sơ trong tay, Cố Nguy nói: "Không bận, có chuyện gì sao?"


Việt Phỉ tiến tới nhìn đống đồ hắn đang dọn dẹp trên bàn, nhưng vẫn không mở miệng được, cậu đứng đần người một lát mới dám cử động, 2 bàn tay múa mười điệu trên không trung: "Mười phút hôm nay..."


"Ồ." Cố Nguy giả vờ không nhớ. Hắn xoay chiếc ghế dưới chân rồi lùi lại, để lại một khoảng trống giữa người hắn và bàn làm việc. "Em lại đây."


Hắn vẫn ngồi, còn Việt Phỉ thì đứng.


Nghe vậy, Việt Phỉ chỉ có thể chủ động đến gần, chui vào khoảng trống giữa Cố Nguy và bàn làm việc.


Nhìn Cố Nguy bất động, Việt Phỉ bối rối: "Anh ... anh đứng lên đi ..."


Ngồi vậy sao cậu cúi đầu được?


Cố Nguy ngoan ngoãn đứng lên.


Việt Phỉ vốn không có cảm giác gì khi hắn còn ngồi ghế, nhưng ngay khi Cố Nguy đứng dậy, cậu cảm nhận được cơ thể hai người gần như dính chặt vào nhau.


Hơn nữa, Cố Nguy còn cao hơn Việt Phỉ nửa cái đầu, hắn là Alpha, lại đứng ở trên cao đã lâu, sau khi đứng lên dễ dàng cho người ta cảm giác bị áp chế.


Việt Phỉ muốn ngẩng đầu nhìn hắn nên vô thức lùi lại, cơ thể cậu chạm nhẹ vào bàn làm việc.


Gần như cùng lúc Việt Phỉ đứng yên, Cố Nguy cúi người, chống tay lên mặt bàn, cúi đầu cắn môi dưới của cậu.


Việt Phỉ bị hôn đến mức phải ngả người ra đằng sau, cậu chỉ có thể đưa tay lên túm lấy cổ áo Cố Nguy để trụ vững.


Cũng không biết tại sao, hôm nay Cố Nguy hôn không chăm chú lắm, tin tức tố ngọt ngào không được ăn no nê, lại bắt đầu xáo động trong người.


Việt Phỉ đẩy Cố Nguy ra: "Có chuyện gì vậy?"


Cố Nguy cúi đầu nhìn cậu: "Vị trí không thuận lợi lắm."


Lại còn quan tâm đến vị trí? Cái này Việt Phỉ không lường trước được.


"Vậy anh muốn đi đâu?"


Cố Nguy cười: "Không đi đâu cả, em chỉ cần ngồi lên bàn, nếu không tôi sẽ phải cúi gập người suốt quá trình, hơi tốn công."


Tin tức tố xao động khiến Việt Phỉ cũng cáu kỉnh theo, cậu rất hợp tác nhón chân, ngồi phịch lên bàn làm việc, chống hai tay ra sau lưng.


"Tới mau." Việt Phỉ thúc giục hắn.


Nghe vậy, Cố Nguy bị chọc cười, không nhịn được cười một tiếng.


Bây giờ đây, Việt Phỉ vẫn không nhận ra có điều gì đó không ổn.


Cho đến khi đôi môi nóng bỏng rơi xuống.


Cùng lúc đó, đầu gối phải của Việt Phỉ bị một bàn tay to giữ lấy, đẩy sang một bên, thân hình rắn chắc của đối phương tiến vào khoảng trống giữa hai đùi, eo của cậu được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, làm cả người phía trên của cậu trượt lên trước một đoạn, thẳng đến khi dính sát vào lồng ngực của người đằng trước..


!!!!!


Ngay giây sau đó, Việt Phỉ muốn rút lui khỏi người hắn, nhưng nụ hôn trên môi càng ngày càng mạnh mẽ khiến cậu choáng ngợp, chỉ có thể tạm thời chịu đựng sự xâm nhập đột ngột của nhựa thông mạnh nồng gấp mấy lần mọi khi.


Hương xuân ngọt ngào ban nãy còn quậy phá không ngừng được nhựa thông bao bọc lấy, dần dần trở nên yên tĩnh.


Chẳng mấy chốc, hai tay đặt trên bàn của cậu trở nên đau nhức, Việt Phỉ đứng thẳng người lên, cậu muốn vòng tay ôm lấy cổ Cố Nguy, nhưng lại vô tình đẩy mình vào sâu hơn trong vòng tay người kia.


Lần này, người không tập trung lại là Việt Phỉ .


Quá gần, ở vị trí này, hai người đang ở gần nhau hơn bao giờ hết.


Đáng nói hơn là ...


Tin tức tố của Alpha và Omega có liên quan đến ham muốn tình dục, Việt Phỉ biết điều đó.


Bởi vì giai đoạn phân hóa vẫn chưa kết thúc, phản ứng của cậu với tin tức tố của Alpha vẫn không mãnh liệt.


Nhưng Cố Nguy thì khác, hắn là một Alpha trưởng thành cường tráng, vào thời điểm tiếp xúc thân thể, Việt Phỉ hơi cảm thấy muốn rút lui, về hợp đồng, và cả việc đánh dấu.


"Đinh Đinh Đinh ..."


Điện thoại Việt Phỉ rung lên khi môi hai người lần nữa đan vào nhau.


"Mười... mười phút... hết rồi đó." Việt Phỉ buông tay.


Cố Nguy không lùi bước: "Chưa hết."


Việt Phỉ cúi đầu tránh nụ hôn của hắn, vùi mặt vào hõm cổ Cố Nguy: "Đây... tôi... tôi đặt đồng hồ báo thức."


Bây giờ ý thức của Việt Phỉ hơi mơ hồ, cậu vô ý để lộ tuyến thể chưa trưởng thành của mình trước mặt một Alpha mà không hề có dán bảo hộ.


Quả thật lần này đã đi quá giới hạn rồi, Cố Nguy hít sâu một hơi, cau mày, cúi đầu mở miệng, răng nanh cào nhẹ lên làn da nóng bỏng sau gáy đối phương.


Muốn cắn, nhưng chưa đến lúc.


Rõ ràng đó chỉ là một cú chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng Việt Phỉ không kiềm được mà rên lên một tiếng.


"Đừng ..."


Cố Nguy lùi lại một bước, không dám nhìn người vẫn đang thở hổn hển kia, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.


Việt Phỉ ngồi hồi sức một hồi lâu, đến khi hô hấp dịu xuống mới bước xuống bàn, chân mềm nhũn đến nỗi suýt ngã, may mà cậu phản ứng kịp thời, đưa tay đỡ nên không bị mất mặt.


Xem ra đặt giờ là việc cần thiết.


Cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với hai người nếu lúc đó điện thoại không đổ chuông.


Không biết Cố Nguy đã đi đâu, Việt Phỉ giúp hắn đóng cửa phòng làm việc, quay trở lại phòng học bên cạnh.


Chờ Việt Phỉ bình tĩnh xem lại nội dung kế hoạch học tập của mình và đi ra khỏi phòng học, cậu tình cờ gặp được Cố Nguy vừa đi bơi từ tầng ba đang xuống nhà.


Giọt nước lăn từ trên khuôn ngực trần trụi của đối phương, đáp xuống khăn tắm được treo quanh hông.


Việt Phỉ xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, "Tôi ngủ trước đây."


"Ừ." Cố Nguy nhìn cậu đáp lại.


Nhưng ngay khi Việt Phỉ vào phòng chuẩn bị đóng cửa, Cố Nguy lại lên tiếng.


"Ngày mai em thu dọn ít hành lý đi."


Việt Phỉ : "Hả?"


"Chúng ta chuẩn bị đi chơi."


Hai mắt Việt Phỉ sáng lên: "Được."


"Hôm nay tôi hơi mất kiểm soát."Cố Nguy thay đổi chủ đề.


Việt Phỉ : "Không sao mà ..." Chúng ta không thể không nói đến chuyện này, coi như không có gì xảy ra được không?


Đáng tiếc, trái ngược với thái độ trốn tránh của cậu, Cố Nguy rất thẳng thắn, thậm chí hơi thẳng thắn quá mức.


"Nhưng vì chúng ta đã ký thỏa thuận về việc đánh dấu, tôi nghĩ chúng ta nên làm quen với nó trước. Em nghĩ sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.