Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 15



Sáng hôm sau, Úc Vi Tinh đi vòng quanh công viên, lúc về khách sạn nhìn thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai, vali đặt bên chân, trong tay ôm cây đàn guitar, nhàn nhã ngồi trên băng ghế dự bị, đang hát một bài hát cũ quen thuộc.

  Bên cạnh y một vòng ông cụ bà cụ vây quanh, nghe rất vui vẻ, có một bà cụ còn đang hát theo, hát rất dễ nghe.

  Úc Vi Tinh chú ý đến y, cũng không phải bởi vì y đang chơi guitar, mà vì nhận ra y, Giang Thi Minh.

  Dừng chân tại chỗ, cho đến khi Giang Thi Minh hát xong một bài, cậu mới đi đến gọi y một tiếng.

  Giang Thi Minh vốn đang nghe bà cụ hát, đang muốn thêm một bài nữa, nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu, nheo mắt vài giây sau nhận ra: "Cậu là... Úc Vi Tinh?"

  Bản thân Giang Thi Minh đẹp hơn ảnh chụp, làn da cũng rất tốt, Úc Vi Tinh thấy y híp mắt nhìn người, đoán được y bị cận, lại đi thêm vài bước nữa, đến bên cạnh y, "Ừm, là tôi."

  "Sao cậu lại đến sớm như vậy?" Bây giờ mới hơn 7 giờ.

  Giang Thi Minh cười với cậu, cười thật lòng, cũng không vì tài nguyên đen trên người cậu mang thành kiến với cậu, "Hôm qua tôi làm việc ở thành phố H, kết thúc lập tức tới đây, chỉ hơn hai giờ lái xe."

  Y trực tiếp đi từ đoàn làm phim trước đó, ba giờ sáng đóng máy xong, đã đến.

  Úc Vi Tinh cảm nhận được ý tốt của y, ấn tượng đối với y lại cao hơn một chút. Cậu đưa ra lời mời, "Có trở về khách sạn cùng nhau không?"

  "Được, nhưng mà phải chờ một chút, tôi đã đồng ý với bà cụ này lại thêm một bài."

  "Tôi chờ anh."

  ......

  Một bài hát năm phút, bởi vì Giang Thi Minh đàn rất tốt, hát cũng tốt, giọng nói sạch sẽ, trong suốt, đúng là một bữa tiệc thính giác, Úc Vi Tinh căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua, giống như chỉ cần cậu nhắm mắt lại, đã kết thúc.

  "Đi thôi." Giang Thi Minh nói lời tạm biệt với ông bà cụ, thu dọn cây đàn guitar xong, đứng lên.

  Úc Vi Tinh nhìn vali của y, "Có muốn giúp không?"

  Giang Thi Minh lắc đầu, "Không cần, tôi tự mình xách được."

  Đi trên đường ra khỏi công viên, chóp mũi ngửi thấy mùi hương tươi mát đặc trưng của cỏ cây, Úc Vi Tinh nghiêng đầu nhìn Giang Thi Minh, tò mò hỏi: "Sao anh không đến khách sạn trước?"

  Giang Thi Minh gãi hai má, lộ ra vài phần biểu cảm xấu hổ, "Thật ra, tôi lạc đường."

  Úc Vi Tinh mờ mịt, "... Bị lạc à?"

  Sao có thể bị lạc? Chỗ này, tổng cộng chỉ có mấy con đường.

  Giang Thi Minh ho một tiếng, hai má đỏ lên, ánh mắt cũng liếc sang bên cạnh.

  Úc Vi Tinh: "..."

  Cậu bỗng nhiên nhớ đến có một loại người, cảm giác phương hướng của bọn họ rất kém hoặc không có cảm giác phương hướng, thường xuyên dễ dàng lạc đường. Giang Thi Minh có thể chính là loại này, hơn nữa y còn bị cận...

  Cậu giảm bớt sự lúng túng của Giang Thi Minh: "Thật ra tôi đến nơi xa lạ, cũng dễ bị lạc đường, đi thêm vài lần sẽ nhớ kỹ, khi nào rảnh tôi dẫn anh đi dạo."

  Ánh mắt Giang Thi Minh đặt về chỗ cũ, "Được, cảm ơn."

  Úc Vi Tinh cười với cậu, "Ừm, người quản lý và trợ lý của anh?" Nếu Giang Thi Minh là một kẻ ngốc, tại sao bọn họ có thể yên tâm để Giang Thi Minh một mình đến đây?

  Giang Thi Minh: "Chị Linh không đến, Hiểu Phong đang chờ xe."

  Chị Linh là người quản lý của y tên là Uông Linh, Hiểu Phong là trợ lý của y tên là Thịnh Hiểu Phong.

  "Chờ xe?" Úc Vi Tinh khó hiểu, "Xe của anh xảy ra vấn đề gì?"

  Giang Thi Minh nói với cậu, "Không phanh được."

  Úc Vi Tinh giật mình, khi xe chạy xuất hiện mất phanh thật sự quá nguy hiểm. Cậu lập tức quan tâm, hỏi: "Anh có bị thương không?"

  "Không sao, Hiểu Phong phát hiện, cho nên ngừng lại."

  "Vậy thì tốt rồi." Ra khỏi công viên, Úc Vi Tinh dừng ở một cửa hàng tiện lợi, định mua một chai nước, trước khi đi vào hỏi Giang Thi Minh, "Cậu muốn uống nước không?"

  Giang Thi Minh gật đầu.

  Úc Vi Tinh đi vào mua nước, rất nhanh đã đi ra, đem một chai nước khoáng ấm áp bình thường cho y.

  Lúc trước cậu tra tư liệu của Giang Thi Minh, Giang Thi Minh vì bảo vệ cổ họng, loại thức ăn kích thích như đá, cay đều rất ít khi ăn.

  "Cảm ơn, " Giang Thi Minh lấy điện thoại ra, "Tôi chuyển tiền cho cậu, chúng ta thêm bạn tốt wechat."

  "Nửa câu sau có thể, nửa câu đầu thì không cần, " Úc Vi Tinh cười, "Chỉ có hai đồng, cho dù tôi là vắt cổ chày ra nước tái thế, cũng không đến mức ấy."

  Giang Thi Minh nghe xong cũng cười, y gật đầu, "Được."

  Sau đó cùng Úc Vi Tinh trao đổi Wechat.

  Xuyên qua một con đường, đến ngã tư, Úc Vi Tinh chỉ vào một tòa nhà cao tầng bên kia đường, "Bên kia là khách sạn."

  Người đi bộ nhắc nhở đèn vẫn chưa chuyển sang màu xanh lá, cậu hỏi một câu, "Anh không tìm thấy đường, tại sao không gọi điện?"

  "Vốn định gọi, sau đó đến công viên, thấy bên trong trưng bày hoa, liền vào xem", Đèn giao thông chuyển sang màu xanh lá, Giang Thi Minh kéo vali bước lên vạch đường, một bên chú ý xe cộ, một bên nói: "Lúc đụng phải cậu, đã chuẩn bị gọi."

  Băng qua đường, khách sạn còn lại chưa đầy hai trăm mét, lúc này Úc Vi Tinh đột nhiên nghe thấy tiếng ấn chụp của máy ảnh.

  Cậu theo tiếng đi qua, phát hiện là một cô gái tuổi không lớn, cô đội mũ đeo khẩu trang, che hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn không rõ bộ dáng, một chiếc SLR treo trước ngực, đeo một cái túi xách, giống như một "trạm tỷ".

  Thấy Úc Vi Tinh nhìn mình, cô bình tĩnh tự nhiên, cầm máy ảnh tiếp tục chụp.

  Úc Vi Tinh cũng không ngại, cong mặt mày lên, lộ ra một nụ cười đẹp mắt.

  Cô gái bị mỹ nhan bạo kích, ngẩn người.

  Ánh mắt cô dời khỏi ống kính, nhìn chằm chằm Úc Vi Tinh, ánh mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng nóng.

  Úc Vi Tinh: "..."

  Cảm giác như bị đốt cháy.

  Cậu quay mặt lại, nói với Giang Thi Minh đang dừng lại chờ cậu: "Đi thôi."

  ......

  Phương Tiểu Tiểu không chớp mắt nhìn Úc Vi Tinh và Giang Thi Minh, sau khi họ vào khách sạn lập tức lấy điện thoại ra, ba ba ba gõ chữ trên cửu cung cách, gửi cho bạn bè tốt.

•Cửu cung cách: cách bố trí bàn phím điện thoại di động, liên quan đến bàn phím đầy đủ.

  【Nhan khống thì sao 】: A a a a a.

  Bạn bè tỉnh táo trong giây lát.

  【CP của tui thiên trường địa cửu】:? Cậu ôm đến Sở Thần Thăng?

  【Nhan khống thì sao】: Không phải. Tớ nhìn thấy Úc Vi Tinh rồi, anh ấy thật sự nhìn rất đẹp, mẹ ơi, với nhan sắc anh ấy rốt cuộc lớn như thế nào, chỗ nào cũng tinh xảo, ba mẹ anh ấy thật sự rất dễ sinh! Hơn nữa tính tình anh ấy rất tốt, phát hiện tớ chụp ảnh, anh ấy còn cười với tớ.

  【CP của tôi thiên trường địa cửu】:... Bình tĩnh, ngẫm lại khả năng diễn xuất và cái não yêu đương của anh ta.

  【Nhan khống thì sao 】: Nâng mặt vặn vẹo.gif, nhưng cậu nhìn kỹ.

  【 CP của tôi thiên trường địa cửu 】: anh ta muốn diễn Yến Vô Song mà cậu yêu thích nhất, dùng kỹ năng diễn xuất bằng gỗ của anh ta, ngũ quan bay loạn, diễn người giấy yêu thích nhất của cậu, Yến! Vô! Song!


  Trái tim kích động của Phương Tiểu Tiểu trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, cô cúi đầu chuẩn bị xóa ảnh Úc Vi Tinh trong máy ảnh, nhưng mà nhìn một lát, trái tim vừa tỉnh táo lại đập thình thịch.

  Kỳ thật, giá trị nhan sắc thật sự rất phù hợp ô ô ô ô.

  【Nhan khống thì sao】: Nhưng đã lâu lắm rồi anh ấy không diễn xuất, nói không chừng có tiến bộ, Hà Kỳ Vinh và Lâm Hi yêu cầu đều rất nghiêm khắc, bọn họ không có lý do làm hỏng danh tiếng của mình.

  【Nhan khống thì sao】: Che mặt.jpg Đỏ mặt.jpg, cậu không biết lúc anh ấy cười với tớ, loại bạo kích này, tớ thật sự không nhịn được vì anh ấy mà bào chữa.

  【CP của tôi thiên trường địa cửu】:... Tớ có cách.

  【 CP của tôi thiên trường địa cửu 】: Tớ có một người bạn học ở đoàn làm phim《Thiên Hạ Vô Song》, tớ bảo cậu ta lén đưa cậu vào, nhìn lại diễn xuất của Úc Vi Tinh với tính cách thối nát đến cực hạn của anh ta, nhưng cậu phải đáp ứng tớ, không thể chụp ảnh, càng không thể ra bên ngoài nói lung tung.

  【Nhan khống thì sao】: Okk, tớ cam đoan!

   --

  Một giờ chiều, Sở Thần Thăng cũng đến đoàn làm phim.

  Biết Sở Thần Thăng đến, Hà Kỳ Vinh lập tức gọi tất cả mọi người qua, định mở một kịch bản vây đọc trước. Ngày mai anh ta phải bay về thành phố D, đại khái phải nửa tháng sau mới có thể trở lại.

  Trước khi đi, anh ta muốn xem độ quen thuộc của mọi người với kịch bản và nắm vững lời thoại.

  Phim của anh ra, cho tới bây giờ đều yêu cầu diễn viên dùng giọng thật, nếu lời thoại không được, anh ta sẽ mời giáo viên lời thoại đến dạy thêm.

  Úc Vi Tinh đến rất sớm, nhưng mà còn có người sớm hơn cậu. Sở Thần Thăng hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối hợp với ngũ quan và đường nét khuôn mặt dịu dàng của anh ta, khiến cho người ta có cảm giác ôn nhuận, phong độ tri thức.

  Ngoại hình anh ta rất đẹp trai, hơn nữa còn là loại hình có khả năng càng nhìn càng đẹp.

  "Xin chào." Sở Thần Thăng chủ động chào hỏi, cười với cậu.

  Úc Vi Tinh cũng đáp lại một nụ cười lễ phép, "Xin chào."

  Bọn họ vừa chào hỏi nhau xong, Tống Viễn Bân đã đi vào, phía sau y, Trương Y và Thẩm Lâm Lâm cũng nắm tay bước vào, hai người không biết trò chuyện cái gì, dáng vẻ rất vui.

  Phía sau là Giang Thi Minh, y thức cả đêm, ngủ bù muộn.

  Hà Kỳ Vinh cuối cùng cũng tới, đi cùng anh ta, còn có biên kịch Lâm Hi. Cô ấy cũng vừa đến vào buổi sáng.

  "Đã đến rồi?" Hà Kỳ Vinh ôn hòa nói, "Vậy thì tìm vị trí ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta đơn giản mở kịch bản vây đọc, chủ yếu là để hiểu một chút hiểu biết của các anh về nhân vật, mức độ quen thuộc của kịch bản, cùng với việc khống chế lời thoại."

  Sáu người ngồi xuống vây quanh bàn hội nghị, trước mặt đặt kịch bản của mình.

  Hà Kỳ Vinh nói: "Lời thoại trước đi, chúng tôi đối với tập đầu tiên, tôi và cô Lâm giúp các cậu xâu chuỗi. "

  Yến Vô Song lần đầu tiên rời nhà ngao du, chọn nơi đầu tiên đi, trong lời đồn có「Thiên hạ kiếm」lui đến Lẫm Kinh.

  Hắn cũng không phải vì「Thiên hạ kiếm」, mà vì phụ thân nói cho hắn biết, võ lâm đệ nhất tà giáo U Minh giáo bởi vì「thiên hạ kiếm」xuất hiện, mà lần thứ hai ngo ngoe rục rịch, đã có rất nhiều giáo đồ chạy đến Lẫm Kinh.

  U Minh giáo cực kỳ tàn bạo, chưa bao giờ đem dân chúng bình dân để vào mắt, đối với bọn chúng mà nói, tính mạng dân chúng giống như một con kiến hôi, tùy thời có thể giết chết. Hắn đến Lẫm Kinh, là vì lo lắng giáo đồ U Minh không tìm được「Thiên hạ kiếm」, tức giận mà sát hại người vô tội để trút giận.

  Hắn một đường chạy đến Ngu huyện cách Lẫm Kinh không xa, bỗng nhiên trời giáng trận tuyết lớn, không thể không tìm chỗ nghỉ ngơi gần đó, vì thế vào khách điếm gần nhất.

  Khách điếm này cũng không phải khách điếm bình thường, là một hắc điếm, chưởng quầy cấu kết với thổ phỉ, đem khách nhân thoạt nhìn có tiền đánh thuốc mê đưa lên núi, thuận tiện cho bọn cướp tống tiền đòi tiền.

  Yến gia không chỉ là võ lâm thế gia, mà còn là đại hộ số một số hai Giang Nam, quần áo trên người Yến Vô Song, đều là vải vóc thượng thừa nhất chế tạo, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra "đắt".

  Vì vậy, ngay sau khi hắn bước vào khách điếm, hắn mau chóng trở thành một "con dê béo" trong mắt ông chủ.

  Yến Vô Song phát hiện mê dược trong rượu, trong lòng không rõ đối phương muốn làm gì, lập tức tương kế tựu kế, một đường bị đưa lên núi.

  Trên núi có hơn trăm tên cướp, Yến Vô Song biết rõ không cách nào dùng sức một người tiêu diệt bọn họ, đêm khuya giết chết người canh gác xuống núi, tính báo quan gọi cứu binh, nhưng ở nửa đường, đụng phải đoàn người Cổ Khê nhìn thấy thảm trạng một thôn dân bị tàn sát.

  Hai bên không đánh không quen biết.

  Sau khi sáu người quen biết nhau, họ quyết định cùng nhau lên núi diệt thổ phỉ.

  Tuy rằng tập này, sáu người đều có phân cảnh, nhưng không thể nghi ngờ lời thoại Yến Vô Song nhiều nhất, năm người còn lại cộng vào, cũng chỉ chiếm một phần ba.

  Ngoại trừ Hà Kỳ Vinh và Lâm Hi, những người khác đều chưa từng xem qua diễn xuất của Úc Vi Tinh khi thử vai, ấn tượng đối với cậu, vẫn dừng lại ở diễn xuất cấp bậc tai nạn ban đầu.

  Trương Y, Thẩm Lâm Lâm, Tống Viễn Bân, Sở Thần Thăng đều cho rằng cậu đi vào bằng cửa sau, lại là một lần năng lực tiền bạc hiển linh, cho nên bốn người đều yên lặng chuẩn bị tâm lý bị lời thoại của Úc Vi Tinh "thương tổn" lỗ tai.

  Nhưng mà khi Úc Vi Tinh nói ra câu thoại đầu tiên, bọn họ kinh hãi đến mức cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

  Úc Vi Tinh phối âm lại tốt như vậy?

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  【Đang chờ sửa chữa】

  Bắn tim, hẹn gặp lại vào ngày mai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.