Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 18



  Không bao lâu sau, Sở Thần Thăng hút thuốc xong đi vào, Úc Vi Tinh quay đầu lại, mặt cậu không đổi sắc nhìn lại, nhưng rất nhanh đã tránh đi ánh mắt, rũ mắt xuống.

  Thu lại ánh mắt, Úc Vi Tinh khẽ thở dài, chân thành hy vọng anh ta có thể nghe được.

  Lại qua vài phút, Hà Kỳ Vinh tiến vào nói đơn giản vài câu, lập tức để mọi người đi tạo hình.

  Úc Vi Tinh là nhân vật chính, tạo hình cho cậu do Đàm Thư Nghi tự mình làm.

  Mặc dù Đàm Thư Nghi còn trẻ, nhưng giáo viên của nàng là một trong những giáo viên tạo hình nổi tiếng nhất trong giới, nàng tự mình nhận vài bộ phim truyền hình, trang phục và tạo hình đều được quảng bá khen ngợi.

  Úc Vi Tinh là móc áo điển hình, vai rộng, eo thon, mông vểnh lên, hai chân thon dài, thẳng tắp. Tướng mạo của cậu mỹ lệ tinh xảo mà sáng đẹp, nhưng cũng không phải là vẻ đẹp âm nhu, dáng người của cậu vô cùng tốt, gầy, nhưng không đơn bạc, cơ bắp phân bố cân xứng, eo bụng bằng phẳng, tuyến nhân ngư rõ ràng.

  Đàm Thư Nghi dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá cậu từ đầu đến cuối một lần, hài hước mà huýt sáo một cái, "Dáng người tuyệt vời, không biết sau này ai có phúc khí."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Cậu cảm thấy mình bị đùa giỡn.

  Đối phương vẫn là một cô gái rất đáng yêu.

  Thay trang phục, trang điểm xong, Úc Vi Tinh đứng trước gương nhìn mình trong gương: một thân hồng y, tóc cũng không quá dài, buộc cao thành đuôi ngựa, bởi vì phải phù hợp với dáng vẻ thiếu niên mười sáu tuổi, lông mày và mắt được cố ý trang điểm trông càng trẻ con ngây thơ, nhưng không che giấu được nét đào hoa.

  -- Trên người thiếu niên lang, khí phách hăng hái, phảng phất như Yến Vô Song từ trong sách bước ra.

  Bỗng nhiên đèn flash bên cạnh lóe lên, Úc Vi Tinh nghiêng đầu, chỉ thấy Đàm Thư Nghi cầm máy ảnh, nàng cười cười với cậu, "Lưu lại kỷ niệm, không ngại chứ?"

  Úc Vi Tinh lắc đầu, "Không ngại."

  "Được rồi, đi ra ngoài thôi."

  Đàm Thư Nghi nháy mắt với cậu, "Đi kinh diễm tất cả mọi người."

  Khi Úc Vi Tinh đi ra ngoài, tạo hình của Giang Thi Minh, Sở Thần Thăng, Tống Viễn Bân cũng đã làm xong, còn lại hai cô gái hơi chậm một chút, còn ở bên trong.

  Tống Viễn Bân vẫn một mình đứng ở một góc tự kỷ, có lẽ người khác sẽ nghĩ anh bị xa lánh, nhưng bản thân anh rất thoải mái tự tại. Sở Thần Thăng và Giang Thi Minh đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, chuẩn xác mà nói, là Sở Thần Thăng đang hỏi Giang Thi Minh vài vấn đề, Giang Thi Minh trả lời anh ta.

  Úc Vi Tinh đến gần hơn một chút, nghe Sở Thần Thăng nói: "Bây giờ anh diễn xuất kiếm tiền nhiều hơn ca hát, fans cũng là fan phim nhiều hơn, họ chịu bỏ tiền ra cho anh, cày số liệu cho anh, diễn xuất của anh cũng đi lên, nếu kiên trì đi theo con đường diễn viên, thành tựu khẳng định sẽ cao hơn."

  "Chẳng lẽ anh thật sự không muốn nổi tiếng sao? Tại sao vẫn phải kiên trì dành nửa năm năm nào cùng dành thời gian soạn nhạc?" Anh ta dừng một chút, "Tình yêu này của anh, thật sự đáng giá?"

  Bước chân Úc Vi Tinh dừng lại, sau đó nghe Giang Thi Minh trả lời: "Thích thì đáng giá."

  Y mỉm cười một lần nữa, nói: "Trên thực tế, nó có đáng giá hay không, phải xem bản thân, chẳng hạn như mong muốn của tôi không cao, miễn còn sống, có ăn có mặc là được. Cho nên sau khi thỏa mãn một vài nhu cầu, tôi theo đuổi, là âm nhạc, nó mang cho tôi vui sướng, cũng không phải hot, fans hay tiền tài có thể đo lường."

  Sở Thần Thăng hiểu, lại phảng phất không hiểu, lẩm bẩm: "Cho nên, là dục vọng sâu cạn sao?"

  Úc Vi Tinh lúc này đi tới, Giang Thi Minh nhìn thấy cậu, thẳng thắn "Oa" một tiếng.

  "Em rất hợp màu đỏ, quá đẹp." Giang Thi Minh chân thành tán thưởng.

  Úc Vi Tinh nhìn y, "Anh cũng rất hợp với màu xanh."

  Giang Thi Minh lúc này một thân thanh y, tóc nửa thả nửa cột, dùng một cây trâm ngọc cố định, bên hông treo sáo, đây là vũ khí của y.

  Giang Thi Minh cười, "Được rồi, đừng khen ngợi lẫn nhau."

  Úc Vi Tinh mỉm cười, "Ừm."

  Hai người nói chuyện, lại xem nhẹ Sở Thần Thăng, Úc Vi Tinh nhớ ra, quay đầu nhìn anh ta, chỉ thấy tầm mắt anh ta không biết rơi ở nơi nào, cả người đều có chút mờ mịt.

  Cậu đoán, lời nói của mình và lời của Giang Thi Minh, chắc hẳn đều tạo thành trùng kích đối với Sở Thần Thăng, anh ta cần một chút thời gian suy nghĩ kỹ càng mình thật lòng muốn gì, thật lòng thích gì.

  Một lát sau, Thẩm Lâm Lâm và Trương Y trang điểm xong đi ra, Thẩm Lâm Lâm vào vai Tô Tử là đệ tử chân truyền của chưởng môn phái Thanh Thành, rất được chiều chuộng, bởi vậy trang phục màu sắc tươi sáng, được may thủ công tinh xảo, trang sức càng thêm dụng tâm, bỏ thêm trang sức ngọc, trang sức bạc điểm xuyết, Trương Y đơn giản hơn nhiều, một thân thuần bạch y, tóc chỉ dùng một cây trâm gỗ và dây buộc tóc trang trí, khuyên tai cũng vô cùng mộc mạc, phù hợp với xuất thân của Lâm Song Song - môn phái nghèo nhất, đệ tử phái Giang Lâm.

  Trương Y bĩu môi, hâm mộ nhìn tạo hình Thẩm Lâm Lâm, lại so sánh với mình một chút, cảm thấy quá thảm, so với tạo hình cổ trang mà cô chờ mong tuyệt đối không giống nhau.

  Tâm trạng của cô được viết trực tiếp trên mặt, Thẩm Lâm Lâm không nhịn được bật cười, trêu chọc cô, "Bằng không hai nhân vật chúng ta đổi lại?"

  Trương Y thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, lập tức xua tay, "Không được."

  Trước tiên không nói đến diện mạo của cô quá ngọt ngào, cũng không phù hợp với thiết kế của đại mỹ nữ thành thục của Tô Tử, cô cũng không diễn được sự phô trương và tiêu sái của Tô Tử, Lâm Song Song thích hợp với cô -- Đơn thuần, hoạt bát, đáng yêu.

  Đây là vùng an toàn của cô, cô cũng không cần thiết phải chuyển hình tượng nhanh như vậy.

  Thẩm Lâm Lâm nắm tay cô, "Như vậy đi, chờ chụp ảnh xong, chị mời cô Đàm làm một bộ tạo hình riêng cho em, để chị chụp ảnh."

  Quan hệ giữa nàng và Đàm Thư Nghi không tệ lắm, yêu cầu nho nhỏ này, nàng có thể nắm chắc.

  Trương Y gật đầu như gà con mổ thóc, lại bắn tim với nàng, "Nói rồi đó."

  Studio cách vách đã dựng xong, tất cả mọi người cùng nhau đi qua.

  Lúc này Hà Kỳ Vinh đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, nghe được âm thanh, hai người đều quay đầu. Mặc dù giá trị nhan sắc của sáu người đều rất cao, nhưng Úc Vi Tinh vẫn bắt mắt nhất, đem ánh mắt người khác hấp dẫn qua.

  Hà Kỳ Vinh và nhiếp ảnh gia đều đã ở trong giới giải trí hơn nửa đời người, loại mỹ nhân nào cũng đã gặp qua, nhưng nhìn thấy trang phục của Úc Vi Tinh, vẫn bị cậu kinh diễm.

  Tiểu thuyết chuyển thể sợ nhất là diễn viên không hợp nhân vật, nhất là trong sách miêu tả mỹ nam, mỹ nữ, đều thích dùng loại từ vựng tuyệt thế vô song có một không có hai, thiên hạ đệ nhất này, nhưng mà trên thực tế, thẩm mỹ của mỗi người đều không giống nhau, rất khó thống nhất được.

  Nhưng mà nhan sắc của Úc Vi Tinh quả thật đảm nhận được danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất mỹ nam", ít nhất khuôn mặt hợp, nhìn qua nam nghệ sĩ trong giới giải trí, rất khó có thể tìm ra người thích hợp hơn cậu.

  Bọn họ nhìn nhau, cực kỳ vừa lòng.

  "Trước tiên đoàn nhân vật chính chụp ảnh chung." Hà Kỳ Vinh nói.

  Sáu người gật đầu, đi tới trước màn xanh, nhiếp ảnh gia hướng dẫn bọn họ tạo dáng, Úc Vi Tinh là nhân vật chính, đứng ở C vị.

  Tất cả mọi người đều không phải là người mới, đối mặt với ống kính không có cảm giác căng thẳng, cũng biết làm thế nào để tìm góc độ hoàn hảo nhất, bày ra ưu điểm của mình, chụp chung rất nhanh đã xong.

  Sau đó là ảnh tạo hình cá nhân, vẫn bắt đầu từ Úc Vi Tinh.

  Độ khó của ảnh tạo hình cũng thấp, nhưng bởi vì có sáu người, vẫn phải chụp hơn hai tiếng đồng hồ, đợi đến khi chụp xong, sắc trời đã sớm tối đen, trăng tròn trèo lên cành cây.

  Hà Kỳ Vinh xem xong ảnh, cười nói với mọi người: "Hôm nay là Tết Trung thu, tôi đặt phòng riêng ở nhà hàng, buổi tối cùng nhau đón Trung thu."

  "Trung thu?" Thẩm Lâm Lâm có chút sửng sốt, mấy ngày nay nàng cũng mệt đến quên mất thời gian.

  Trương Y yên lặng lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy dưới màn hình có chữ nhỏ viết ba chữ "Tết Trung thu".

  Úc Vi Tinh cũng không phải mới biết, buổi sáng cậu đã gọi điện với gia đình, chỉ là vô cùng tiếc nuối không thể cùng người nhà ăn tết. Đây là trung thu đầu tiên cậu đến thế giới sách.

  Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của cậu lại chạy đến trên người Tần Hành Hàn, hắn ở một mình, không biết có đón tết Trung Thu không?

   Có nên gọi điện hỏi không?

  Suy nghĩ một chút, cậu quyết định gọi.

  Thay trang phục, mọi người trở lại phòng khách sạn rửa mặt đơn giản một lượt, tám giờ tối, lại tụ tập ở đại sảnh, sau đó cùng nhau đến nhà hàng do Hà Kỳ Vinh đặt.

  Nhà hàng chỉ cách khách sạn 10 phút đi bộ.

  Bước vào nhà hàng, họ báo số phòng cho bồi bàn rồi được dẫn lên tầng ba.

  Trong phòng riêng, Lâm Hi với Hà Kỳ Vinh đang nói chuyện kịch bản, thấy bọn họ tiến vào, ngừng lại, Hà Kỳ Vinh chỉ chỉ chỗ trống, "Nào, đến ngồi."


  Sáu người ngồi xuống.

  Chẳng bao lâu, người phục vụ đã mang thức ăn lên, đầy một bàn.

  Thấy mọi người không nhúc nhích, Hà Kỳ Vinh cười cười, "Không ai đói ư? Hay là người nào cũng có ý định giảm cân? Cũng đừng giảm a, bây giờ vừa vặn, gầy hơn nữa tôi sẽ bắt mấy người tăng cân."

  Y điểm danh: "Đặc biệt là cậu, Úc Vi Tinh, cậu ăn nhiều một chút."

  Nói xong, y dùng đũa công cộng, gắp cho Úc Vi Tinh một miếng sườn kho tàu.

  "Cám ơn đạo diễn Hà." Úc Vi Tinh nói.

  Hà Kỳ Vinh khoát tay áo, lại nói: "Thừa dịp còn nóng, đều mau ăn đi."

  Tuy rằng bắt đầu có chút câu nệ, nhưng sau khi động đũa, bầu không khí bữa cơm càng ngày càng tốt, Hà Kỳ Vinh không thích làm tiệc rượu, y cũng không gọi rượu, tất cả mọi người cầm đồ uống thay rượu đụng chén.

  Bữa cơm này kết thúc, đã gần mười giờ, người đi đường trên phố ít đi, trở nên vắng vẻ, ban đêm trở nên yên tĩnh lại yên bình.

  Trên đường trở về khách sạn, Úc Vi Tinh cố ý đi cuối, lấy điện thoại ra, bấm số Tần Hành Hàn.

  Điện thoại vang lên hồi lâu, không thấy người nghe máy, cậu liền dứt khoát cúp máy.

  Có lẽ do bận, gọi sau vậy.

  ......

  Tần Hành Hàn cũng không phải đang bận, hai ngày nay hắn bị cảm, đêm nay là trung thu, hắn cho người giúp việc nghỉ hết, tự mình uống thuốc, đã sớm đi ngủ.

  Nhưng hắn ngủ không ngon.

  Trong giấc mơ, biệt thự rực lửa ngút trời, sau khi dập lửa thi thể ba mẹ và anh trai lần lượt chiếu vào trong đầu hắn, hắn bừng tỉnh.

  Tần Hành Hàn chậm rãi ngồi dậy, nhìn đồng hồ, mới mười giờ.

  Hắn giơ tay lên thử nhiệt độ trên trán mình, có hơi cao, không chừng có chút sốt nhẹ, cũng không để ý, đứng dậy xuống giường, tiện tay cầm một cái áo khoác, khoác lên lầu.

  Rót cho mình một ly nước, Tần Hành Hàn ngồi ở phòng khách, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, giảm bớt cảm giác choáng váng.

  Bỗng nhiên chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

  Tần Hành Hàn nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy tên id, lông mày lại thả lỏng, nghe máy.

  "Đang bận à?"

  Bởi vì bị cảm, giọng Tần Hành Hàn có chút khàn khàn, "Không có."

  Nghe ra giọng của hắn không đúng lắm, Úc Vi Tinh hỏi: "Anh bị sao vậy? Bị bệnh?"

  "Ừm, có chút cảm mạo."

  "Uống thuốc chưa?"

  Tần Hành Hàn tựa lưng vào sofa, "Rồi, nhưng hình như không có hiệu quả."

  Điện thoại sắp hết pin, Úc Vi Tinh tìm được phích cắm sạc, đổi thành tai nghe Bluetooth trả lời, "Có sốt không? Nếu bị sốt, tốt nhất nên gặp bác sĩ, sau đó uống nhiều nước nóng và nghỉ ngơi nhiều hơn."

  Hai câu sau nghe có vẻ thập phần thẳng nam, nhưng mà trước kia khi Úc Vi Tinh sinh bệnh chỉ cần uống nhiều nước ngủ nhiều, ngủ một ngày là khỏe rồi.

  Tần Hành Hàn ừ một tiếng.

  Hắn nói, "Sao cậu lại muốn gọi cho tôi? Có chuyện gì tôi cần giúp à?"

  Úc Vi Tinh ngẩn người, lập tức nghĩ đến chuyện Tần Hành Hàn không có bạn bè gì, thân thích lại càng không có ý tốt, loại thăm hỏi này, chắc hẳn rất ít nhận được, bản thân gọi điện, còn trễ như vậy, đối với hắn mà nói, chỉ có thể nghĩ đến cần hắn hỗ trợ.

  "Không có gì," Úc Vi Tinh nói, "Hôm nay là Tết Trung thu, muốn cho anh một ngày nghỉ vui vẻ."

  Tần Hành Hàn im lặng vài giây, đột nhiên bật cười. Tiếng cười thông qua tai nghe Bluetooth, truyền đến tai Úc Vi Tinh, Úc Vi Tinh thập phần khó hiểu, lời của cậu có điểm gì buồn cười ư?

  Cậu tò mò hỏi: "Anh đang cười cái gì vậy?"

  "Không có gì, " Trong giọng nói Tần Hành Hàn mang theo ý cười, "Chỉ là rất vui vẻ."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Cậu im lặng: "Anh nghỉ ngơi sớm đi, chúc tết Trung Thu vui vẻ."

  "Chúc ngủ ngon."

  Tần Hành Hàn buông điện thoại xuống, nụ cười trên mặt lan đến khóe mắt đuôi lông mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.