Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 34



Cảnh thứ hai, là cảnh tiếp theo của cảnh trước.

  Cổ Khê và Tô Tử vừa hay cũng ở cái trấn này, nghe nói có người đánh nhau bên đường, trong đó một bên là người trẻ tuổi tuấn mỹ, vả lại cùng dùng kiếm với quạt, bọn họ đoán ra ngay người kia là Yến Vô Song, chạy đến.

  Lúc bọn họ đến, Đàm Dũng đã bị Yến Vô Song giết chết, thi thể cúi đầu quỳ, nhưng bọn họ cũng không chú ý Đàm Dũng, vội vàng quét qua, ngay cả bộ dáng thi thể cũng không thấy rõ đã chuyển hướng sang Yến Vô Song, phát hiện vết máu trên áo trắng của hắn, tưởng hắn bị thương, vội vàng lôi kéo hắn kiểm tra.

  Tô Tử trực tiếp bắt đầu, bị sờ soạng, Yến Vô Song giật mình, vội trốn đến phía sau Cổ Khê, chỉ thò ra một cái đầu, mặt mày thư giãn, làm sao còn có bộ dáng lạnh lùng vừa rồi, giọng nói cũng khôi phục ôn hòa trong trẻo ngày xưa, "Ta không bị thương, những thứ này không phải máu của ta."

  Tô Tử nhướng mày, giọng nói mang theo sự quan tâm, "Thật sự không sao?"

  Yến Vô Song nhìn nàng không ra tay, từ phía sau Cổ Khê đi ra, đến trước thi thể Đàm Dũng, lại đạp hắn ta một cước, lạnh giọng nói: "Là máu của người Lục gia bị hắn giết chết."

  Máu là do hắn dính phải khi vận chuyển thi thể người Lục gia chôn cất.

  "Người này là ai?" Tô Tử hỏi xong, cùng Cổ Khê chuyển ánh mắt tới Đàm Dũng, thấy rõ mặt hắn ta, hai người lập tức nhận ra hắn ta.

  Cổ Khê kinh ngạc, "Đàm Dũng của Lạc Hà bang?"

  Đôi mày liễu xinh đẹp của Tô Tử nhíu lại, "Ngươi giết hắn bên đường?"

  Yến Vô Song nhận ra Đàm Dũng là bởi vì nửa tháng trước tại khách điếm Lẫm Kinh từng gặp qua, lúc ấy bọn họ có đánh một trận, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua Lạc Hà bang, cha cũng chưa từng nhắc tới, chắc hẳn không phải quan nội bang phái Võ Lâm, hắn hỏi Cổ Khê, "Lạc Hà bang là bang phái nơi nào?"

  Sau đó lại nhìn Tô Tử, không rõ vì sao nàng lại nhíu mày, "Đàm Dũng không thể giết sao?"

  Hắn bất mãn: "Nhưng hắn gần như diệt cả nhà Lục gia, người già, phụ nữ, trẻ con đều không buông tha."

  Nếu như không phải hắn đi ngang qua, căn bản không ai có thể may mắn thoát khỏi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chỉ còn lại có một vị Lục phu nhân, nàng cũng bị trọng thương, cũng may còn cứu được.

  Hắn đuổi theo Đàm Dũng hơn nửa ngày, cuối cùng mới đuổi kịp hắn ta.

  "Lạc Hà bang là bang phái bên Tây Vực, ngươi chưa từng nghe qua cũng rất bình thường," Cổ Khê nói, "Sư muội cũng không phải cảm thấy ngươi không thể giết hắn, mà chỉ lo lắng cho ngươi."

  "Lạc Hà bang không phải chính đạo, là giáo phái tà đạo giống như U Minh giáo, vả lại rất thích bao che khuyết điểm, Đàm Dũng là con nuôi của bang chủ Lạc Hà, hắn ta chết ở trong tay ngươi, bọn họ nhất định sẽ đến tìm ngươi báo thù."

  Yến Vô Song giương cằm lên, cây quạt ở trong lòng bàn tay dạo qua một vòng, "Bá" mà mở ra, "Vậy để bọn hắn đến, nếu là giáo phái tà đạo, như vậy đến một người ta giết một người, đến hai người ta giết một đôi, đến hết thì tốt nhất, nhân cơ hội đem bọn hắn diệt hết."

  Cổ Khê thấy đôi mắt hắn sáng ngời, bộ dáng tự tin đường hoàng, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, bàn tay luôn buông xuống bên người cuối cùng cũng không nhịn được nâng lên, nhưng sau khi đụng đến tóc Yến Vô Song, chợt phản ứng lại, đem "xoa" đổi thành vỗ nhẹ, một ít tình ý ban đầu tiết ở đáy mắt cũng nhanh chóng thu lại.

  Y thở dài, "Thôi, chuyện trái phải chúng ta cũng đã xong xuôi, sư muội, chúng ta không ngại cùng Vô Song huynh đệ đi một chuyến?"

  Tô Tử ôm kiếm gật đầu, "Lời của sư huynh rất hợp ý ta."

  Yến Vô Song rất vui vẻ, đi một mình, rất nhàm chán.

  Hắn lại rút kiếm chém đầu Đàm Dũng, "Ta đã đồng ý với Lục phu nhân, sẽ dẫn hung thủ đến gặp cô ấy."

  ...

  Lâm Hi ngồi bên cạnh Hà Kỳ Vinh, cùng y quan sát máy theo dõi, cô ấy nhận ra ánh mắt Sở Thần Thăng cùng vài động tác nhỏ trên tay anh ta -- một là khi Tô Tử đưa tay muốn kiểm tra cho Yến Vô Song, thật ra y cũng hơi nâng cánh tay lên, sau đó lại thả xuống, sau đó Yến Vô Song trốn đến phía sau y, đáy mắt y chảy xuôi ý cười, cuối cùng, là cảnh y không nhịn được muốn xoa đầu Yến Vô Song, lại đem động tác đổi thành vỗ nhẹ.

  Mấy chi tiết, đem Cổ Khê thầm mến Yến Vô Song và tính cách ẩn nhẫn biểu hiện ra hết, rất tốt.

  Cho dù là nguyên tác hay kịch bản, Cổ Khê đến chết cũng không biểu lộ tâm ý của mình với Yến Vô Song, y luôn yên lặng trả giá, yên lặng đối tốt với Yến Vô Song.

  Đương nhiên, Cổ Khê không chỉ tốt với Yến Vô Song, y cũng tốt với những người khác. Đây là một nhân vật trả giá, dịu dàng mà mạnh mẽ, ẩn nhẫn mà kiên nghị, diễn tốt, có thể trở thành ánh trăng sáng của rất nhiều người.

  Lâm Hi đem phát hiện của mình nói với Hà Kỳ Vinh, Hà Kỳ Vinh gật đầu, "Tôi nhìn thấy."

  Y nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, không ngừng vui mừng, thở dài: "Cuối cùng cậu ấy cũng tìm lại được thứ mình yêu thích, nghiêm túc diễn xuất."

  Thật ra Sở Thần Thăng cũng không biết, từ lúc anh ta học đại học, Hà Kỳ Vinh đã gặp qua anh ta, xem qua anh ta diễn.

  Đó là lần đầu tiên Sở Thần Thăng lên sân khấu biểu diễn, vở kịch là tác phẩm kinh điển "Trà lâu", ở cuối rạp hát, Hà Kỳ Vinh xem xong cả vở kịch.

  Khi đó Sở Thần Thăng vừa mới năm nhất, trên mặt tồn tại ngây ngô và tự tin, thiếu niên hăng hái, diễn xuất cũng rất có linh khí, thuộc về diễn viên ông trời thưởng cơm ăn.

  Hà Kỳ Vinh rất coi trọng anh ta.

  Nhưng mà vài năm sau, y gặp lại Sở Thần Thăng, không chỉ nhiệt tình yêu thương diễn xuất trong mắt anh ta không còn, diễn xuất cũng trở nên qua loa cho xong, rõ ràng có thể đạt điểm tối đa, lại tùy tiện lấy điểm đạt tiêu chuẩn đã thỏa mãn, tâm tư nghiêng về chỗ khác, một hai năm gần đây, rõ ràng diễn xuất lại càng thụt lùi, thái độ càng không được, ngay cả qua loa cũng lười qua loa.

  Y vừa tiếc hận, lại cảm thấy tiếc nuối.

  Mà hôm nay, cuối cùng y lại một lần nữa thấy được phần nhiệt tình yêu thương đã biến mất hồi lâu kia trong ánh mắt Sở Thần Thăng, cùng với thái độ đoan chính của anh ta, bắt đầu nghiêm túc diễn.

  "Úc Vi Tinh là một người khiến người ta ghen tị không nổi", Lâm Hi nói, "Sự ưu tú của cậu ấy, càng có thể kích thích lòng hiếu thắng của người khác."

  Hà Kỳ Vinh rất đồng ý.

  Trong cảnh này, không chỉ Sở Thần Thăng đã trở lại trạng thái cũ, Thẩm Lâm Lâm cũng dốc hết toàn lực diễn. Ba người cùng nhau diễn kịch, làm cho văn kịch vốn có vẻ bình thản, trở nên càng đáng xem.

  Hà Kỳ Vinh đúng là không thể hài lòng hơn.

  Y thích sự cạnh tranh lành mạnh này - so sánh lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, đầu tư 100% tinh thần sức lực, đưa ra thành phẩm tốt nhất.

  Y cười đến nỗi nếp nhăn trên mắt cũng lộ ra, cầm ống dẫn hô: "Cắt! Qua!"

  Cảnh này, vẫn là một lần lại qua.

  Có cảnh đánh nhau đầu tiên khiến người ta hoảng hốt, văn hí cũng qua, mọi người hoàn toàn không kinh ngạc, nếu như không phải một lần qua, có thể sẽ kinh ngạc hơn.

  Nhưng mà không có nếu như, Úc Vi Tinh căn bản không cho người ta cơ hội.

  Sau khi Hà Kỳ Vinh hô cắt, Thẩm Lâm Lâm chậm rãi thở ra một hơi, dây đàn sụp đổ buông lỏng, nàng nhìn Úc Vi Tinh, lại nhìn Sở Thần Thăng, chậm rãi mỉm cười: "Đã rất lâu rồi tôi không liều mạng diễn kịch như thế, chỉ sợ không dốc hết sức sẽ không tiếp được cảnh, bị đạo diễn Hà kêu NG."

  Vậy thì quá mất mặt.

  Sở Thần Thăng cười khổ nói: "Thật ra tôi cũng vậy."

  Thật sự tập trung diễn xuất, anh ta mới phát hiện đến tột cùng mấy năm nay mình đã rơi xuống bao nhiêu, anh ta biết, mình cũng không hoàn toàn tiếp được Úc Vi Tinh diễn, mà bị Úc Vi Tinh dẫn vào.

  Đột nhiên anh ta không dám nghĩ, nếu như mình không hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định nghiêm túc diễn, lại tiếp tục dùng thái độ lúc trước, như vậy lúc đối diễn với Úc Vi Tinh, anh ta sẽ bị so sánh bao nhiêu? Chỉ sợ đến lúc phát sóng trên TV, anh ta thật sự sẽ trở thành đối tượng bị quần chúng trào phúng, nhiều năm về sau, còn có thể bị các truyền hình điện ảnh lớn up nhiều lần quất thi.

  May mắn, may mắn.

  Thẩm Lâm Lâm quay sang Úc Vi Tinh, từ đáy lòng nói: "Cậu là người trời sinh ăn bát cơm này, phải cố gắng lên."

  Mặc dù thành công không thể tách rời cố gắng và chăm chỉ, nhưng có một số người, trời sinh đã có thiên phú phương diện nào đó, Úc Vi Tinh có thiên phú diễn xuất, nếu không làm sao giải thích được chuyện chỉ ngắn ngủn một năm, diễn xuất của cậu lại đột nhiên tăng mạnh, đến trình độ khiến người ta thán phục?

  Úc Vi Tinh hiểu mình không phải, cậu cũng chịu đủ khổ, từng bước một đi lên.

  Nhưng cậu không có cách nào giải thích, giải thích ngược lại càng thêm loạn không thể nói rõ được nguyên nhân chuyện cậu diễn xuất tiến bộ lớn như vậy, không bằng đành dùng "Chuyện thiên phú" lấy cớ.

  Cậu nhếch môi, "Em sẽ tiếp tục cố gắng."

  Trước hết nội dung vở kịch quay đến phần này, bởi vì tiếp theo phải đổi cảnh mới có thể tiếp tục, cho nên không tiếp tục quay tiếp, mà quay lại kịch bản mở đầu, bắt đầu quay từ chương một.

  Đây là do phương thức chiếu áp dụng vừa quay vừa chiếu, bởi vậy trình tự quay cơ bản cũng phải dựa theo kịch bản, thuận tiện cắt nối biên tập và công chiếu hậu kỳ.

  Úc Vi Tinh được phân đến tổ A quay phim, phải đi nhanh với diễn viên, cậu tạm biệt Sở Thần Thăng, Thẩm Lâm Lâm, mang theo Chu Lẫm, Cốc Nghi Tuyên rời đi.

  Tổ A cách hơi xa, bọn họ ngồi xe buýt đi.

  Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời sắp từ dãy núi xa xa lặn xuống, phía chân trời mây lửa liên miên thành một mảnh, mà bầu trời gần đó, lại hiện ra màu lam tím dịu dàng, đẹp đến làm người ta thán phục.

  Úc Vi Tinh cầm điện thoại chụp một tấm ảnh bầu trời, đăng lên vòng bạn bè, không đến một phút, đã có rất nhiều người like và bình luận.

  Cậu trả lời bình luận của Úc Dạ Bạch, Úc Vạn Lý và Bạch Trân, liền cắt lại giao diện người liên lạc, định tắt Wechat nhắm mắt dưỡng thần, lúc này, Tần Hành Hàn bỗng nhiên gửi tin nhắn.

  [Tần Hành Hàn]: Bầu trời rất đẹp.

  [Tần Hành Hàn]: Hôm nay thành phố D trời mưa.

  Úc Vi Tinh híp mắt, giơ tay quay video mười mấy giây về phía cửa sổ, gửi qua.

  [Úc Vi Tinh]: Trời nắng, tặng cho anh.

  [Úc Vi Tinh]: Em vừa xem dự báo thời tiết thành phố D, nhiệt độ lại giảm, chú ý phòng lạnh.

  [Tần Hành Hàn]: Anh sẽ trân quý "Trời nắng" này.

  Úc Vi Tinh mỉm cười, tắt màn hình điện thoại, cất đi, nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, cậu quay mặt, vừa vặn nhìn vào ánh mắt ý vị thâm trường của Chu Lẫm.

  "Em..."

  Cậu vừa mở miệng nói một chữ, Chu Lẫm đã cắt ngang, "Không cần giải thích." Lại bổ sung một câu, "Giải thích là che giấu."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Được rồi.

  Não yêu đương cũng không phải không được.

  Khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, họ đã đến tổ A.

  Lúc này màn đêm đã lặng lẽ bò lên phía chân trời, đèn trường quay sáng lên hết, giống như ban ngày.

  Cảnh quay này diễn trong phòng, Yến Vô Song và cha mẹ, hai anh trai và hai vị chị dâu ăn bữa tối, nói lời từ biệt với họ -- ngày mai hắn sẽ rời khỏi Yến gia đi ngao du.

  Diễn vai mẹ Yến là Dư Dung, bạn tốt của Đổng Lễ, ngay từ đầu cô đã không có ác cảm với Úc Vi Tinh, bởi vì Từ Phượng cũng là giáo viên của cô, tháng trước khi cô đi thăm Từ Phượng, Từ Phượng cầm video Úc Vi Tinh diễn trong giờ học cho cô xem.

  Trong video kia, Úc Vi Tinh đóng vai một vị hoàng tử không được cưng chiều, hắn từng bước từng bước, cuối cùng đem tất cả những người khi nhục hắn, và anh em đoạt quyền của hắn giết chết, cuối cùng hắn mặc huyết y đi tới tẩm cung của hoàng đế, đi gặp vị đế vương đã bệnh nặng đến mức chỉ có thể nằm ở trên giường kia.

  Hắn làm động tác vén rèm giường lên, nhìn đế vương đã sớm không thể nhúc nhích, nhẹ nhàng mỉm cười, ngữ điệu rất chậm, rất chậm: "Phụ hoàng, con đến nói cho ngài một tin tức tốt, nhưng con nghĩ ngài nghe xong, nhất định sẽ rất đau khổ."


  Hắn nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của hoàng đế, làm càn mà vui vẻ, "Vừa rồi, con trai ngài yêu nhất, Thất hoàng đệ đáng yêu của con bị ngài giấu đi, cũng chết dưới kiếm của con, nhưng ngài yên tâm, hắn chết không đau đớn chút nào. Tay của con rất nhanh, kiếm rất sắc bén, một kiếm phong hầu..."

  Đến nay Dư Dung vẫn còn nhớ như in đoạn video này.

  Úc Vi Tinh diễn quá tốt, cảm xúc dần dần no đủ, trình tự rõ ràng, sau khi thủy triều dâng cao, lại thu liễm trong nháy mắt, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, đôi môi xinh đẹp cong lên, lộ ra một nụ cười thắng lợi.

  Suy nghĩ trở lại, Dư Dung nhìn Úc Vi Tinh ngoan ngoãn trước mặt, gọi trợ lý đến, nhờ cô đi lấy quà đã sớm chuẩn bị sẵn.

  Nhận lấy hộp quà tinh xảo từ trợ lý, không đợi Úc Vi Tinh phản đối, cô đã đặt vào trong ngực Úc Vi Tinh, "Quà gặp mặt, đừng từ chối."

  Mỉm cười, cô giải thích: "Cô giáo Từ cũng là cô giáo của tôi, em nên gọi tôi một tiếng chị."

  Úc Vi Tinh có hơi giật mình, lập tức cười gọi: "Chị."

  Cậu không trả lại quà, định quay đầu lại để Chu Lẫm mua một món quà có giá trị tương đương.

  Trong lúc trò chuyện, Tưởng Nam Nghĩa đóng vai cha Yến Vô Song cũng đến.

  Tưởng Nam Nghĩa đóng phim truyền hình từng là hồi ức thời thơ ấu của một thế hệ, vài nhân vật còn là nhân vật nam thần, đến nay cắt nối biên tập video liên quan, click vào còn có thể dễ dàng vượt qua trăm vạn.

  Tuy rằng y đã 46 tuổi, nhưng dáng người, bề ngoài vẫn bảo dưỡng rất khá, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt và ánh mắt nhìn ra được dấu vết của năm tháng.

  Hơn nữa già rồi, còn có thêm một ít khí chất thành thục, là soái ca kiểu "đại thúc" mà một số người rất ưa chuộng.

  Úc Vi Tinh nghĩ, quả nhiên là tác giả tự mình tham dự tuyển diễn viên, tuyển diễn viên, vừa phù hợp nguyên tác, diễn xuất cũng không kém, không có người cản trở.

  Tưởng Nam Nghĩa hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

  "Nói về bí mật nhỏ của bọn em, anh có muốn biết không?" Dư Dung nói đùa.

  Tưởng Nam Nghĩa ôn hòa nhìn cô, theo lời nói đùa của cô, nói: "Anh có thể biết không? Nếu có thể, xin hãy nói cho anh biết, nếu không anh sẽ tò mò gãi tim gãi phổi, buổi tối không ngủ ngon."

  Dư Dung giận liếc y một cái, sóng mắt lưu chuyển, không khỏi mang theo vài phần xinh đẹp như thiếu nữ.

  Úc Vi Tinh ở một bên quan sát bọn họ, phát hiện lúc hai người nhìn nhau, luôn có tia lửa bắn ra bốn phía, có lẽ...

  Rất nhanh lời nói của Dư Dung đã chứng thực suy nghĩ của cậu, cô tự nhiên hào phóng giới thiệu, "Em trai, đây là bạn trai của chị, tháng 6 năm sau bọn chị sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em phải tới nhé."

  Úc Vi Tinh đã đoán ra, cũng không kinh ngạc, cậu chúc phúc: "Chúc mừng chị và thầy Tưởng, lúc nào rảnh em nhất định sẽ đi."

  Tưởng Nam Nghĩa đến tìm bọn họ đi diễn, sắp quay rồi.

  Bốn diễn viên khác đóng vai anh chị dâu cũng đến, ngồi cách đó không xa.

  Quá trình quay phim rất nhanh, không bao lâu, đạo diễn tổ A - Trình Vân Dật đã tuyên bố chính thức quay phim, đập bàn.

  Nhiệt độ ban đêm thấp, đạo cụ thức ăn trên bàn đã sớm nguội, nhưng trước ống kính, mọi người vẫn ăn ngon lành như cũ.

  Đôi mắt xinh đẹp của mẹ Yến chứa đầy lưu luyến, không ngừng gắp thức ăn cho Yến Vô Song, để hắn ăn nhiều hơn.

  Cha Yến không giỏi ăn nói, nhưng cũng yên lặng tự tay lột cho Yến Vô Song một bát tôm.

  Yến Vô Song đã ăn không vô, lại không đành lòng từ chối cha mẹ, đành phải đưa mắt nhìn hai người anh trai bên cạnh, mời bọn họ hỗ trợ.

  Anh cả trả lời hắn một câu "Tự cầu nhiều phúc" bằng ánh mắt, dù sao y cũng đã trải qua.

  Lão thần anh ba ở đây, làm như không thấy.

  Yến Vô Song dùng mắt thay dao nhỏ hung hăng cạo bọn họ vài cái, hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục ăn.

  Cũng may cuối cùng anh ba vẫn lên tiếng, "Cha, mẹ, hai người đem đồ ăn đưa hết cho em út, bọn con phải ăn cái gì? Lại nói, nếu em út tiếp tục ăn, sẽ phải vào y quán."

  Yến Vô Song gật đầu như gà mổ thóc, "Anh ba nói đúng."

  Mẹ Yến nghe xong, cuối cùng cũng buông đũa xuống, sờ mặt Yến Vô Song, không nỡ nói: "Con từ nhỏ đến lớn chưa từng đi xa nhà, lần này đi Lẫm Kinh đường xá xa xôi, lại không thể có người hầu đi theo, nương lo lắng con ở trên đường chịu khổ."

  "Sẽ không đâu nương," Yến Vô Song cười với bà, "Ngài yên tâm, con cam đoan sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, sẽ không làm mất một cân thịt."

  ...

  Cảnh này đơn giản, mấy diễn viên lại không kéo hông, rất nhanh đã quay xong.

  Cân nhắc hôm nay là ngày đầu tiên, trạng thái của mọi người có thể còn chưa điều chỉnh tốt, cho nên không sắp xếp cảnh quay đêm, quay cảnh này xong không quá 7h30, đạo diễn tuyên bố kết thúc công việc.

  So với những người khác, trạng thái của Úc Vi Tinh rất tốt, thẳng đến khi trở lại khách sạn, tinh thần còn phấn chấn.

  Cậu tắm rửa xong, tinh thần cậu càng phấn chấn hơn.

  Hao năng lượng, cũng có hơi đói bụng.

  Chu Lẫm ôm máy tính ngồi ở phòng khách, thấy cậu cầm điện thoại đặt đồ ăn, liền nhắc nhở: "Đừng gọi món gì mặn quá, ngày mai cẩn thận bị sưng tấy."

  Úc Vi Tinh nghe vậy, ngón tay rời khỏi "Malatang", đáp xuống món cháo hải sản bên cạnh, đặt một bát.

  "Anh không ăn à?" Cậu hỏi.

  Chu Lẫm lắc đầu nói: "Anh không ăn, gần đây anh đang dưỡng sinh."

  Úc Vi Tinh nhẹ nhàng thở dài, tiếc nuối nói lời tạm biệt với Malatang, Chu Lẫm ăn được thì còn có thể ăn mấy miếng.

  "Anh đang nhìn gì đấy?" Cậu bước đến trước mặt Chu Lẫm, nhìn vào màn hình máy tính, nhìn thấy hộp thoại trò chuyện trên đó, quét tên nhóm "Group fans Úc Vi Tinh", khóe miệng giật giật.

  Cậu ngồi xuống, "Anh tạo group fans?"

  "Không phải anh tạo", Chu Lẫm quay mặt đi, "Còn nhớ fans nhỏ lúc trước nói chuyện với cậu không? Group này do cô ấy tạo, anh với tiểu Cốc cũng núp ở bên trong, ngày nào anh bận, sẽ để tiểu Cốc chú ý, người này đúng là fan nhan sắc của cậu, ngày nào cũng vui vẻ liếm nhan."

  "Mặt khác, chủ nhóm là fan tiểu thuyết《Thiên hạ vô song 》, là fan cuồng cũng là fan mẹ của Yến Vô Song."

  Thuộc tính chủ nhóm làm cho Úc Vi Tinh kinh ngạc.

  "Fan nguyên tác?" Cậu tưởng phần lớn fan nguyên tác đều là anti - fan, nếu không nữa thì cũng là người đi đường không có cảm giác, tuyệt đối sẽ không chia cho cậu một nửa ánh mắt.

  Chu Lẫm cũng cảm thấy thần kỳ, lúc đầu khi gã biết chuyện này, còn tưởng chủ nhóm là anti-fan núp lùm, định ám chỉ gây sự, nhưng quan sát lúc lâu, gã xác định không phải.

  Gã chỉ vào dòng chữ "A a a a a", "Đẹp mắt đẹp mắt", "Là chồng mị", "Là con mị", "Tui nghi ngờ lúc ông trời tạo ra cậu ấy gắn nguyên một bình thuốc sắc đẹp", "Ngắm mỗi ngày, tâm trạng cũng tốt lên", cười nói: "Tóm lại, là một nhóm fans rất đáng yêu."

  Úc Vi Tinh nhìn vào đoạn chat khen ngợi ngoại hình của cậu, không khỏi mỉm cười, đồng ý nói: "Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.