Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 46



  Sang tuần đến tháng 12, các kênh truyền hình lớn bắt đầu ghi hình dạ hội đón giao thừa, năm người Thẩm Lâm Lâm, Sở Thần Thăng, Giang Thi Minh, Trương Y, Tống Viễn Bân mấy tháng trước đã được mời, hơn nữa còn bày tỏ sẽ tham dự.

  Tiến độ《Thiên Hạ Vô Song》 vượt mức quy định không ít, Hà Kỳ Vinh đối với chuyện bọn họ xin nghỉ, không có dị nghị gì, rất thoải mái đồng ý.

  Sáu người trong đoàn nhân vật chính đi luôn 5 người, còn lại một mình Úc Vi Tinh, Hà Kỳ Vinh suy nghĩ một lúc, dứt khoát vung tay, cũng cho Úc Vi Tinh nghỉ.

  Ngày nghỉ đột nhiên từ trên trời giáng xuống Úc Vi Tinh: "?"

  "Không nghỉ cũng không sao, tôi có thể quay một mình." Úc Vi Tinh lấy lại tinh thần, nói.

  Hà Kỳ Vinh thật sự càng ngày càng thích Úc Vi Tinh, nhìn xem, cái gì gọi là tự giác với chăm chỉ, đây, cho ngày nghỉ cũng không cần!

  Vẻ mặt y ôn hòa nói: "Không vội, những thứ kia đối với cậu mà nói rất nhanh, nhiều nhất hai ngày sẽ quay xong, bọn họ phải đi 4 ngày, cậu nghỉ ngơi 2 ngày trước."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Đạo diễn rất tin tưởng cậu.

  Nhưng loại tin tưởng này, cậu rất thích.

  Hai ngày nghỉ cũng không nhiều lắm, nếu như phải quay về thành phố D, trên đường đi về sẽ tốn hết thời gian một ngày, huống chi Bạch Trân, Úc Vạn Lý còn chưa đi du lịch về, hạng mục của Úc Dạ Bạch đang ở thời kỳ mấu chốt, gần như anh luôn ở công ty.

  Suy nghĩ một lúc, Úc Vi Tinh vẫn quyết định không về, sau khi ngủ một giấc thật ngon, đi dạo thành phố H.

  Hôm trước thành phố H có tuyết rơi, cảnh sắc "Đoạn kiều tàn tuyết", cậu chỉ nghe qua, chưa từng gặp thật trong ngày tuyết rơi, hiện tại có ngày nghỉ, lại vừa lúc tuyết rơi, có thể đi xem.

  •Đoạn kiều tàn tuyết (断桥残雪): Tuyết còn sót lại trên cầu Đoạn.



  Chu Lẫm là người có bạn gái, có ngày nghỉ dù thế nào cũng phải về, nhưng gã lo cho Úc Vi Tinh, lôi kéo Cốc Nghi Tuyên dặn dò hơn một giờ, trước khi đi, lại lôi kéo Úc Vi Tinh nói nửa ngày.

  Lúc đầu Úc Vi Tinh còn chăm chú nghe, nhưng nghe nghe, dần dần im lặng, cùng một chuyện sao có thể nói đi nói lại nhiều lần như vậy?

  Cậu trực tiếp đem người đẩy vào trong xe, "Anh bị fan mama bám vào người à, thật dong dài!"

  Nói xong, cậu lại dặn dò tài xế lái xe, sau đó "bang" đóng cửa xe lại.

  Chu Lẫm: "..."

  Fan mama thì sao chứ!

  Giận!

  ......

   Ngày hôm sau, Úc Vi Tinh vẫn dựa theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, cậu mở mắt ra sửng sốt vài giây, nhớ ra hôm nay được nghỉ, ôm cái gối lăn một vòng, lại ngủ tiếp.

  Ngủ đến 10 giờ, cuối cùng cậu cũng dậy.

  Rửa mặt thay quần áo, cậu cầm điện thoại kiểm tra wechat, quả nhiên thấy được dự báo thời tiết Tần Hành Hàn gửi cho cậu 2 giờ trước.

  Mặc dù lần trước bị bệnh là do quay cảnh mưa, nhưng từ đó về sau, Tần Hành Hàn thường xuyên gửi cho cậu dự báo thời tiết, nhắc cậu phòng lạnh.

  Úc Vi Tinh nhìn dự báo, mím môi cười, tâm trạng cũng tốt như ký hiệu trời nắng trên dự báo thời tiết.

  Cầm điện thoại ra phòng khách, lúc đun nước pha cà phê, cậu tựa vào đảo bếp, cúi đầu nhắn tin cho Tần Hành Hàn.

  【Úc Vi Tinh】: Vừa rời giường, hôm nay em được nghỉ.

  【Úc Vi Tinh】: Lát nữa chuẩn bị đi thành phố H, em sẽ chụp ảnh phong cảnh gửi anh coi.

  Tần Hành Hàn không trả lời ngay, đoán chừng vẫn đang bận, đợi đến khi nước sôi, cậu pha cà phê xong ngồi vào sô pha, điện thoại mới "ting" một tiếng, nhận được phản hồi.

  【Tần Hành Hàn】: Em muốn chụp ảnh à?

  Úc Vi Tinh cong mắt, buông cà phê trong tay xuống, trả lời: 【Để em chụp ảnh phải trả cái giá khác đó.】

  Cậu lại trả lời:【Ví dụ như, trao đổi đồng giá.】

  【Tần Hành Hàn】: Em muốn ảnh của anh?

  【Úc Vi Tinh】: Em muốn coi ảnh chụp của anh khi còn bé, lần trước anh đã xem ảnh của em, em vẫn chưa xem ảnh của anh, không công bằng.

  Tần Hành Hàn rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, khóe môi cong lên, khí thế cả người cũng nhu hòa.

  Dự án đầu tiên xảy ra vấn đề lớn, mấy ban quản lý đã chuẩn bị sẵn sàng bị phê bình: "???"

  Bọn họ nhìn nhau, ai cũng kinh ngạc.

  Có chuyện gì vậy?

  Bên kia là ai?

  Đậu má, bọn họ sắp có bà chủ à?

  Tầm mắt Lâm Kha liếc ông chủ nhà mình vài cái, thấy hắn vẫn còn nhắn tin, gạt mấy ban quản lý sang một bên, cuối cùng ho một tiếng, nhắc nhở: "Tần tổng."

  Tần Hành Hàn nghe tiếng, cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa nhạt xuống, khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng, "Vấn đề hai người phản ánh tôi đã biết, nửa giờ sau họp, Lâm Kha, đi thông báo cho người khác."

  Mấy tầng quản lý đi theo Lâm Kha rời đi, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đều thở ra một hơi, mang theo tâm trạng về lại chỗ cũ, hoàn toàn thả lỏng.

  Bọn họ rất rất tò mò người Tần Hành Hàn nói chuyện là ai, lại có thể khiến Tần Hành Hàn lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy, không nhịn được muốn bát quái, vì vậy hỏi Lâm Kha, "Trợ lý Lâm, vừa nãy Tần tổng nói chuyện với ai vậy?"

  Lâm Kha nhìn bọn họ, mỉm cười: "Ô tổng, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, không phải phóng viên bát quái."

  Ô tổng lên tiếng và những người khác vểnh tai: "..."

  Không nói thì không nói, dù sao nếu như có bà chủ, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ biết, chân ái làm sao cam lòng giấu, hận không thể chiêu cáo thiên hạ mới đúng.

  Hơn nữa những lời này của Lâm Kha không phải phủ nhận, vậy không phải là thừa nhận sao?

  Xem ra bọn họ đúng thật sắp có bà chủ rồi, quá đáng mừng!

  -

  Ăn cơm trưa xong, Úc Vi Tinh mang theo Cốc Nghi Tuyên xuất phát đến thành phố H.

  Từ rạp chiếu phim đến thành phố H không xa lắm, đi đường cao tốc rất thuận tiện, không kém ba giờ, bọn họ đã vào nội thành thành phố H. Không đi thẳng đến khu thắng cảnh, bọn họ đến khách sạn trước.

  Khách sạn đặt ở Lâm Giang, Úc Vi Tinh trực tiếp đặt hai phòng.

  Khách sạn Lâm Giang nổi tiếng với môi trường nghỉ ngơi xa hoa, thoải mái và các món ăn ngon, lần trước Cốc Nghi Tuyên ăn tối, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ, lúc này lại có thể ở căn hộ có giá hơn mấy ngàn, sau khi cô mở cửa vào phòng, liền vui mừng cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh, định chia sẻ với bạn bè và người nhà.

  Thấy cô chụp không đẹp không biết tạo dáng, Úc Vi Tinh mỉm cười, "Cần giúp không?"

  Tuy Cốc Nghi Tuyên đã làm trợ lý cho Úc Vi Tinh mấy tháng, nhưng phần lớn công việc đều do Chu Lẫm làm, cô cũng trao đổi với Chu Lẫm tương đối nhiều, không đủ quen thuộc với Úc Vi Tinh.

  Cô vẫn hơi lo lắng, "Có thể không?"

  "Đương nhiên có thể." Úc Vi Tinh đưa tay về phía cô, cầm lấy điện thoại nói: "Anh dạy em tạo dáng."

  Cốc Nghi Tuyên vốn là cô gái hoạt bát, ngắn ngủi câu nệ đi qua, liền khôi phục tính cách vốn có, vui vẻ nhờ Úc Vi Tinh giúp cô chụp hơn 10 tấm ảnh.

  Trả lại điện thoại cho cô, Úc Vi Tinh nói: "Lát nữa anh phải ra ngoài, em không cần đi theo anh, tự mình đi chơi đi."

  Cốc Nghi Tuyên ngẩn người, "Nhưng mà..."

  Úc Vi Tinh cướp lời cô: "Không sao, một mình anh tiện hơn."

  Cậu lại cười, "Em cũng nghỉ ngơi cho tốt đi."

  Nói xong, cậu còn chuyển một ngàn đồng cho Cốc Nghi Tuyên, làm tài chính đi chơi.

  ......

  Tuyết rơi sáng nay ở thành phố H đã ngừng rơi. Trận tuyết này không tính là nhỏ, lại rơi một ngày một đêm, mặc dù mặt trời mọc, nhưng tuyết vẫn chưa tan.

  Úc Vi Tinh mặc áo dài, quấn khăn quàng cổ màu lam, mặt và bàn tay gần như chôn trong khăn quàng cổ, chỉ chừa ra một đôi mắt xinh đẹp lộ ra ngoài.

  Một mình cậu đi vào khu thắng cảnh, có lẽ vì đã đến cuối năm, lại không phải cuối tuần, không có quá nhiều du khách, cũng chỉ thấy có mấy đầu người, có thể thật sự thưởng thức phần khó gặp này, chỉ có lúc tuyết rơi mới có thể thưởng thức được cảnh đẹp.

  Vừa đi vừa cầm máy ảnh chụp ảnh, Úc Vi Tinh bước lên cầu, ngẩng đầu nhìn lại, núi xa nước gần đều hãm trong một mảnh thuần trắng, ánh nắng ấm áp của mùa đông buông xuống, giống như phủ thêm một tầng kim quang cho bức tranh thủy mặc mang màu sắc thanh nhã này, đẹp đến kinh tâm động phách.

  Than thở xong, cậu chợt nghĩ đến Tần Hành Hàn, không thể chờ thêm nữa phải chia sẻ vẻ đẹp này cho hắn.

  Để máy ảnh xuống, cậu lấy điện thoại ra, tìm được góc độ tốt nhất, đem cảnh sắc thu vào ảnh chụp, nhưng trước khi gửi đi, cậu lại nghĩ đến đối thoại của mình và Tần Hành Hàn lúc sáng, vì thế mở camera trước, bản thân cũng bước vào khung hình.

  Nhưng mà cậu chụp vài tấm, vẫn không hài lòng.

  Selfie quá vô hồn.

  Vào lúc này.

  "Có cần giúp gì không?"

  Một giọng nói ôn hòa vang lên, Úc Vi Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn theo tiếng.

  Đập vào mắt là một khuôn mặt cực kỳ đẹp mắt, ngũ quan của anh nhu hòa tinh xảo, mi mục như họa, khí chất ưu nhã xuất trần, lúc này mặc áo lông trắng, mỉm cười đứng dưới ánh mặt trời, đẹp không giống người thật, giống như tự mang theo kính lọc nhu quang, làm cho người đi qua; bên cạnh anh cũng phải tự giác đè thấp tiếng nói chuyện, sợ anh biến mất không thấy.

  Úc Vi Tinh nhận ra anh.

  Anh là nhân vật thụ chính trong thế giới sách, Tô Kiến Trần.

  Đem mặt cùng tên của anh đặt đối diện, Úc Vi Tinh theo bản năng nhìn xung quanh, tìm kiếm một nhân vật chính khác.

  "Sao vậy?" Tô Kiến Trần lại hỏi.

  Úc Vi Tinh theo bản năng bật thốt: "Chỉ có một mình anh à?"

  Tô Kiến Trần khó hiểu: "Hả?"

  Úc Vi Tinh nhìn trái nhìn phải, vừa lúc không có ai, cậu liền kéo khăn quàng cổ của mình xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, sau đó lộ ra một nụ cười thân thiện với Tô Kiến Trần.

  Tô Kiến Trần kinh ngạc, lâu sau mới nói: "Cậu là Úc Vi Tinh?"

  Nhận ra có người đến, Úc Vi Tinh lại dùng khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt chứa đầy ý cười, đưa tay về phía anh, "Lần đầu gặp mặt, xin chào."

  Tô Kiến Trần vươn tay, nắm lấy tay cậu, nhìn vẻ mặt cậu có chút phức tạp, "Xin chào."

  Anh dừng lại, "Cậu muốn tìm Vũ Khiêm?"

  Úc Vi Tinh nhớ lại lời mình vừa thốt ra.

  "......"

  Xong rồi, hiểu nhầm to rồi.

  Suy nghĩ vài giây, Úc Vi Tinh quyết định làm bà mai một lần, cái loại nguyên tác máu cún này; nội dung truyện thật sự không hợp giá trị quan của cậu, huống chi không có cậu làm pháo hôi trợ công, nội dung vở kịch đã sớm không đi nổi nữa.

  Cho tới bây giờ, nội dung vở kịch đã cùng ngựa hoang thoát cương gần như không biết chạy đến nơi nào, dưới tình huống như vậy, thật sự không muốn tuyến tình cảm của hai vị nhân vật chính lại dựa theo nguyên tác tiến hành.

  Vốn là lưỡng tình tương duyệt, nói trắng ra không phải tốt hơn sao.

  Cậu không ngại làm trợ công chính diện một lần.

  Vì thế cậu mỉm cười, nháy mắt với Tô Kiến Trần, "Không phải tôi muốn tìm anh ấy, tại cảm thấy chỗ này có anh, chắc hẳn anh ấy cũng sẽ ở đây, bởi vì anh ấy thích anh, hận không thể một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh anh."

  Tô Kiến Trần không ngờ cậu sẽ nói trắng ra như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, ngượng ngùng bò lên hai má -- làn da trắng nõn của anh dần dần nhiễm màu hồng nhạt, ánh mắt cũng trốn tránh, ngại ngùng liếc sang một bên.

  "Cậu..."

  Úc Vi Tinh ngắt lời anh: "Anh cũng thích anh ấy, đúng không?"

  Mặc dù là câu hỏi, giọng điệu lại khẳng định và chắc chắn.

  Tô Kiến Trần: "..."

  Xa xa nhìn thấy một nhân vật chính khác của quyển sách này đang nhanh chóng chạy đến, Úc Vi Tinh nghĩ, quả nhiên cậu đoán không sai, Tạ Vũ Khiêm thật sự ở đây.

  Thu lại ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Tô Kiến Trần, Úc Vi Tinh chậm rãi nói: "Ba anh giế-t người cũng không phải anh giế-t người, lịch sử bệnh tâm thần của mẹ anh cũng không truyền cho anh, anh rất ưu tú, hoàn toàn không cần cảm thấy mình không xứng với Tạ Vũ Khiêm."

  Trong nguyên tác miêu tả tỉ mỉ thân thế của Tô Kiến Trần.

  Ba anh ngoại tình với con giáp 13, lại phát hiện con giáp 13 lén nuôi người tình, đứa con do con giáp 13 sinh cho gã cũng là của người tình, dưới cơn nóng giận, giế-t con giáp 13 và người tình, bị phán tử hình.

  Mẹ anh biết chồng ngoại tình, hơn nữa còn khi giế-t người, sau khi bị kích thích, trạng thái tinh thần trực tiếp xảy ra vấn đề.

  Tô Kiến Trần được dì và dượng nuôi lớn. Cũng bởi vì nguyên nhân gia đình, anh mới không ngừng lảng tránh tình cảm của mình đối với Tạ Vũ Khiêm.

  Cho dù sau đó Tạ Vũ Khiêm nói thẳng, anh vẫn do dự, không dám đồng ý.

  Nghe cậu nói đến đây, Tô Kiến Trần kinh ngạc, "Sao cậu biết?"

  Úc Vi Tinh mỉm cười, lấy chuyện nguyên chủ làm cớ, "Bởi vì tôi đã từng coi anh là tình địch, đối với tình địch, đương nhiên phải hiểu rõ."

  "Vậy cậu", Tô Kiến Trần mím môi dưới, khẽ nói, "Cậu không thích Vũ Khiêm nữa à?"

  Úc Vi Tinh không chút do dự: "Không thích."

  Mắt thấy Tạ Vũ Khiêm sắp đến, Úc Vi Tinh đưa điện thoại cho Tô Kiến Trần, chuyển đề tài, "Chụp giúp tôi đi, làm phiền anh rồi."

  Tô Kiến Trần cầm điện thoại, mờ mịt trong chớp mắt, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Úc Vi Tinh, nhớ ra cái cớ mình vừa bắt chuyện với Úc Vi Tinh, gật gật đầu.

  Chụp ảnh xong, Tạ Vũ Khiêm vừa hay đến nơi, anh ta lạnh lùng trừng Úc Vi Tinh, thở hồng hộc nói: "Sao cậu lại ở đây?"

  Úc Vi Tinh không nói chuyện với anh ta, cầm lại điện thoại, cậu nói cảm ơn Tô Kiến Trần: "Cảm ơn."

  Sau đó, tầm mắt của cậu mới đảo qua Tạ Vũ Khiêm, nhưng chỉ thoáng cái đã quay lại, tiếp theo lại mỉm cười với Tô Kiến Trần, giơ tay vẫy vẫy, "Bye."

  Tạ Vũ Khiêm bị ngó lơ: "..."

  "Này..."

  Tô Kiến Trần giữ chặt anh ta, lắc lắc đầu, "Úc Vi Tinh chưa nói gì."

  Làn da bị lòng bàn tay ấm áp của Tô Kiến Trần đụng vào, sắc mặt Tạ Vũ Khiêm trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, anh ta cúi đầu, ánh mắt không tệ nhìn chằm chằm tay Tô Kiến Trần nắm cổ tay mình, cố gắng không để khóe miệng mình nhếch lên quá cao.

  Tô Kiến Trần lại gọi Úc Vi Tinh: "Chờ đã."

  Úc Vi Tinh quay đầu: "?"

  Tô Kiến Trần buông Tạ Vũ Khiêm ra, lấy ra một tấm danh thiếp của mình, "Tôi hy vọng cậu có thể đến phim của tôi thử vai một nhân vật, vừa nãy tôi đến gần cậu, là vì muốn mời cậu, tôi cảm thấy cậu rất phù hợp."

  Úc Vi Tinh kinh ngạc không thôi, một lát sau mới lắc đầu, từ chối nói: "Chắc tôi không có thời gian."

  Trong nguyên tác viết rõ ai là người diễn vai chính vai phụ trong phim của Tô Kiến Trần, cậu không định cướp tài nguyên thuộc về người khác.

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  [Chờ sửa]

  Ngày mai gặp lại, trái tim

  -

  Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2018-11-05 17:54:35~2022-11-06 18:22:46~

  Cảm ơn thiên thần nhỏ đã thả mìn: Brad x Isuka 1;

  Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Khổ Xảo 1 lọ;

  Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.