Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 52



Lưu ý: Chưa beta.

   Lúc này, trên đường đã hơi kẹt xe, muốn đến nhà Tần Hành Hàn tìm hắn không quá thực tế, đoán chừng mình còn chưa tới, Tần Hành Hàn đã đến công ty.

   Úc Vi Tinh trực tiếp đến Tần thị.

   Lúc cậu đến vừa lúc đến giờ làm việc, rất nhiều người, cậu không xuống xe, lại gọi điện cho Tần Hành Hàn, nhưng lúc này số máy của hắn báo bận.

   Lâm Kha lái xe tìm chỗ đậu, lái vòng qua khu C, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Bugatti đậu ở góc, loại xe sang trọng này tuyệt đối không phải người bình thường có thể lái nổi, trong ấn tượng của y, công ty cũng không có ai rêu rao lái loại xe thể thao cấp cao này, con cái của bọn họ có thì có, nhưng những người đó không làm việc ở Tần thị, bình thường sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

   •Bugatti:

   Lái chiếc xe này đến Tần thị, trong những người y quen biết, chỉ có một —— Úc Vi Tinh.

   Tìm một chỗ đậu xe gần đó, Lâm Kha dừng xe xuống xe, đi về phía chiếc xe kia.

   Đến gần một chút, quả nhiên nhìn thấy Úc Vi Tinh.

   Y gõ cửa sổ xe.

   Úc Vi Tinh đang chuẩn bị gọi lại lần nữa, nghe thấy tiếng, quay đầu, Lâm Kha cách cửa sổ xe, mỉm cười với cậu, miệng mở ra khép lại, dựa vào khẩu hình mà đoán, chắc đang chào hỏi.

   Đẩy cửa xuống xe, cậu nghe thấy nửa câu sau của Lâm Kha, "... Cậu đến tìm Tần tổng?"

   "Ừ, tôi có việc tìm anh ấy, anh ấy đến chưa?"

   "Vẫn chưa, tôi dẫn cậu lên chờ."

   "Được." Úc Vi Tinh không từ chối, cậu vốn định gọi cuộc thứ hai cho hắn, nếu Tần Hành Hàn vẫn không nhận, cậu sẽ tìm Lâm Kha, lên tầng chờ Tần Hành Hàn.

   Nếu cậu không lên được, vả mặt cũng không phải không được.

   Có Lâm Kha dẫn đường, Úc Vi Tinh lên lầu rất thuận lợi.

   Dẫn cậu đến phòng nghỉ, Lâm Kha hỏi: "Muốn uống gì không?"

   "Có thể cho tôi một tách cà phê không?" Cậu hơi mệt.

   "Chờ một lát."

   Không bao lâu, Lâm Kha mang cà phê vào, đưa cả đường và sữa, để cậu tự thêm vào, "Vậy tôi đi làm trước, có việc thì gọi tôi."

   Úc Vi Tinh cười với y: "Cảm ơn."

   …

   15 phút sau Tần Hành Hàn mới gọi lại, cùng lúc nghe máy, Úc Vi Tinh cũng từ cửa kính dán giấy nhám nhìn thấy hắn đi qua.

   Bước nhanh ra cửa, Úc Vi Tinh nói với đầu dây bên kia: "Anh quay đầu lại."

   Tần Hành Hàn: "...?"

   Hắn dừng bước, theo lời quay đầu lại.

   Úc Vi Tinh đã mở cửa, cậu đứng trước cửa, giơ tay lên, vẫy vẫy như mèo chiêu tài, nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn, "Chào buổi sáng."

   Tần Hành Hàn thoáng giật mình, ý cười hiện lên trong đáy mắt.

   Khí lạnh cả người hắn cũng tiêu tán, ánh mắt dần nhu hòa, "Sao lại tới đây?"

   Úc Vi Tinh chắp tay sau lưng đi tới trước mặt hắn, ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Cuộc gọi vừa nãy, em cảm thấy anh không đúng lắm, lại đây xem."

   Cậu bổ sung một câu, "Không được gạt em."

   Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn nhìn nhau, ánh mắt Tần Hành Hàn như vẩy mực, đen đặc.

   Lúc này cách đó không xa có hai nữ sinh đi ra, một nữ sinh tóc ngắn trong đó nhận ra Úc Vi Tinh, theo bản năng vui mừng "A" một tiếng, Tần Hành Hàn nghe tiếng ngẩng đầu, bình thản nhìn cô một cái, nữ sinh tóc ngắn mãnh liệt lấy lại tinh thần, kéo đồng bọn nhanh chóng chạy vào phòng trà.

   Nhưng rất nhanh, nàng lại lén thò ra một cái đầu.

   Úc Vi Tinh phát hiện: "..."

   Tần Hành Hàn cũng nhìn thấy, "Đến phòng làm việc của anh nói."

   Nói xong, hắn nắm lấy cổ tay Úc Vi Tinh, kéo cậu đi về phía phòng tổng giám đốc.

   Úc Vi Tinh vốn định nói áo khoác của cậu vẫn còn ở phòng nghỉ, nhưng ngẫm lại chỗ này cũng không ai lấy áo khoác của cậu, để ở chỗ này cũng không sao, không nói nữa.

   Vào phòng tổng giám đốc, Tần Hành Hàn cởi áo khoác ngoài, treo trên giá áo, bảo Úc Vi Tinh ngồi sô pha, tự mang trà đến, đun nước pha trà.

   Nước từng chút nổi lên trong ấm, sôi trào, văn phòng chỉ có tiếng đun nước, ai cũng không lên tiếng, Tần Hành Hàn nhìn chằm chằm ấm trà, lông mi dài che lại tất cả biểu cảm của hắn.

   Thấy hắn do dự lâu như vậy, Úc Vi Tinh cũng nhận ra tình huống có lẽ rất nghiêm trọng, thu lại biểu cảm, ngồi thẳng người, không thúc giục hắn mở miệng.

   Nước sôi, Tần Hành Hàn yên lặng pha trà, đẩy tới trước mặt Úc Vi Tinh, cuối cùng mở miệng, giọng nói trầm xuống: "Hôm qua, Chu Hợp Trịnh gửi cho anh một tấm ảnh."

   Úc Vi Tinh chỉ sửng sốt một lúc, đã hiểu ý của hắn, "Là của em à?"

   "Ừ." Hắn đứng lên, lấy ảnh từ trong cặp ra, đưa cho Úc Vi Tinh.

   Úc Vi Tinh nhận lấy tấm ảnh, nhíu mày: "Chụp ở phim trường?"

   Tần Hành Hàn gật đầu, "Lão đang uy hiếp anh."

   Buông ảnh chụp xuống, tầm mắt Úc Vi Tinh trở lại trên người hắn, khứu giác rất nhạy bén, quan tâm nói: "Lão sẽ không chỉ gửi ảnh chụp của em cho anh, lão còn làm gì anh?"

   Tần Hành Hàn đối diện với ánh mắt trong suốt của cậu, cuối cùng không giấu diếm, "Từ tuần này đến nay, luôn quang minh chính đại theo dõi anh."

   Cậu đứng dậy vòng qua bàn trà, đến bên cạnh Tần Hành Thần, nghiêm túc quan sát hắn, xác nhận hắn có bị thương không.

   Tần Hành Hàn thấy trong mắt cậu không hề che giấu lo lắng, khóe miệng cong cong, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình một lần nữa, trấn an cậu, "Chu Hợp Trịnh không dám động vào anh, lão biết cho dù động vào anh, anh cũng sẽ không bị lão uy hiếp, ngược lại sẽ ra tay nhanh hơn."

   Cho nên, mới lấy Úc Vi Tinh ra uy hiếp hắn.

   Úc Vi Tinh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."

   Cậu ngồi nghiêng người, mặt hướng về phía Tần Hành Hàn, lại hỏi: "Sáng nay anh đột nhiên đổi giọng, là vì chuyện này?"

   Cậu nghe thấy tiếng "Được" của Tần Hành Hàn, nếu không sẽ không cảm thấy không đúng lắm, vội chạy đến.

   "Anh vẫn chưa biết nên làm gì." Cổ họng Tần Hành Hàn có chút khô khốc, bưng nước trà lên nhấp một ngụm, lại ngước mắt, hắn nhìn sâu vào mắt Úc Vi Tinh, "Nhưng chắc chắn không thể vì anh mà làm tổn thương em."

   Ánh mắt Úc Vi Tinh thấu triệt nhìn lại hắn: "Vậy nên, anh muốn xa lánh em?"

   Tần Hành Hàn không trả lời, nhưng trầm mặc đã thể hiện cho câu trả lời.

   Úc Vi Tinh thở dài một tiếng, bỗng nhiên giơ tay "bốp" vỗ lên gáy hắn, "Anh đang nghĩ gì vậy, lão mới gửi ảnh cho anh, anh đã cắt đứt với em, không phải đã trúng ngay vào bụng lão sao, để lão xác định, em có phân lượng có thể ảnh hưởng đến anh?"

   Đây là lần đầu Tần Hành Hàn bị vỗ gáy, nhưng có lẽ vì loại hành vi quá mức ngạc nhiên này, làm cho suy nghĩ của hắn dừng lại vài giây, vừa hay giảm bớt tâm trạng sầu lo của hắn.

   "Em cảm thấy lão đang thăm dò anh?"

   "Vì sao không phải?" Úc Vi Tinh hỏi ngược lại.

   Tần Hành Hàn lắc đầu, phủ định suy đoán của cậu.

   Mấy lần hắn ra tay giúp Úc Vi Tinh, mấy lần gặp mặt Úc Vi Tinh, ăn cơm với cậu, thậm chí còn đi thăm dò, những thứ này nếu Chu Hợp Trịnh muốn tra, thì có thể dễ dàng tra ra được.

   Có đãi ngộ như vậy, chỉ có một mình Úc Vi Tinh.

   Nhìn Úc Vi Tinh, tiếng nói dịu dàng của Tần Hành Hàn rơi vào tai cậu, "Em đặc biệt."

   Không thể bỏ qua cảm giác bởi vì nghe thấy những lời này, tim đập nhanh hơn một nhịp, Úc Vi Tinh vội vàng bưng chén trà lạnh trên bàn lên uống một ngụm, "... Anh đừng nói mấy lời mập mờ như vậy."

   Cậu lại nhớ đến cái ôm ở phòng bếp vào ngày sinh nhật Tần Hành Hàn. Nếu như không có tiếng chuông vang lên, cậu sẽ ôm lại Tần Hành Hàn.


   Thật ra Tần Hành Hàn với cậu, cũng là đặc biệt.

   Những người khác ôm cậu, cậu sẽ không đỏ mặt, tim lại càng không đập nhanh.

   Úc Vi Tinh không khỏi cảm thấy chột dạ, cậu ho một tiếng: "Được rồi, ra lão đã biết."

   Lại rót cho mình một ly trà, từ từ uống, cậu điều chỉnh tốt tâm trạng, một lần nữa nhìn về phía Tần Hành Hàn, nghiêm mặt nói: "Nếu lão biết, vậy lúc này xa lánh em càng không có tác dụng gì, lão biết em có phân lượng này."

   Trầm ngâm vài giây, "Nhưng, nếu lão không dám động vào anh, chắc cũng không làm tổn thương em thật, trừ khi lão muốn cá chết lưới rách, trước mắt xem ra chắc hẳn sẽ không."

   "Từ trên người Trần Lực Hành, anh tra được một số thứ, Chu Hợp Trịnh phát hiện, lão muốn anh chọn", Tần Hành Hàn nhìn thẳng cậu, "Chọn em hoặc là tiếp tục tra. Tiếp tục tra, lão sẽ ra tay."

   "Thì ra là vậy." Úc Vi Tinh gật đầu, sau đó nhìn chăm chú vào mắt hắn, nghiêm túc mà kiên định, "Tiếp tục điều tra."

   "Lần này nếu như anh thỏa hiệp, tiếp theo Chu Hợp Trịnh sẽ ra tay nặng hơn, bởi vì lão biết anh đích xác sẽ vì em mà nhượng bộ, cho nên lão có thể lần lượt lấy em uy hiếp anh đạt thành mục đích lão muốn, đây không phải biện pháp tốt. Lão cũng không phải người tốt, là ác nhân đê tiện, nếu như lão muốn anh hợp tác với lão, muốn anh giúp lão làm chuyện xấu thì sao?"

   Đây cũng là chuyện Tần Hành Hàn băn khoăn.

   "Anh đừng nghĩ nhiều, "Úc Vi Tinh nhướng mày, lộ ra lúm đồng tiền, rất đẹp, "Không cần lo cho em, cùng lắm thì em mời thêm vài vệ sĩ. Về phần đoàn làm phim, em quen hết nhân viên công tác, bọn họ đều là người có trách nhiệm, mỗi lần trước khi diễn, đều nghiêm túc kiểm tra đạo cụ, em cũng có thể bảo Chu Lẫm kiểm tra lại lần nữa, không thành vấn đề."

   Tần Hành Hàn im lặng nhìn cậu.

   Đột nhiên, Tần Hành Hàn vươn tay kéo Úc Vi Tinh vào trong ngực, ôm chặt cậu, từng câu từng chữ hứa hẹn bên tai cậu, "Anh hứa sẽ không để em xảy ra chuyện."

   Bị kéo vào một cái ôm ấm áp, hương hoa và cây cảnh tươi mát bao phủ toàn thân, Úc Vi Tinh nhắm mắt lại, cuối cùng không làm trái lòng mình nữa, vươn tay, ôm lại Tần Hành Hàn.

   Cậu tựa vào trong ngực Tần Hành Hàn, "Em tin anh."

   —

   Sau khi nói ra, Tần Hành Hàn không từ chối tham gia bữa tiệc sinh nhật giữa trưa cho Bạch Trân nữa.

   9h25 họp xong, liền cùng Úc Vi Tinh rời đi.

   Úc Vi Tinh không lái xe nữa, ngồi lên xe của Tần Hành Hàn, một vệ sĩ lái chiếc Bugatti của cậu.

   Tấm chắn bên trong xe được nâng lên, Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn ngồi song song ở ghế sau. Thấy Tần Hành Hàn chuẩn bị quà cho Bạch Trân, Úc Vi Tinh hơi tò mò: "Đây là tranh à?"

   "Ừm, tranh của Tạ Thi Vân."

   Úc Vi Tinh mở to mắt, "Bà Tạ?!"

   Tạ Thi Vân là danh gia thư họa đương đại, nhân vật cấp thái đẩu, am hiểu hoa điểu, nhưng tuổi tác của bà đã cao, mấy năm nay tác phẩm dần dần ít đi, bức tranh mới nhất đã là tác phẩm của 5 năm trước.

   •泰斗: ngôi sao sáng; nhân vật được mọi người kính trọng.

   •花鸟: tranh hoa điểu; tranh hoa và chim (tranh Trung Quốc).

   "Chờ đã, bức tranh này không phải là tác phẩm mới nhất của bà Tạ chứ?" 2 năm trước bức tranh kia bị con gái của bà cầm đi bán từ thiện, bán với giá cao 800 vạn.

   Tần Hành Hàn nói: "Là nó."

   Úc Vi Tinh: "..."

   Cậu kính sợ nhìn bức tranh, đúng là đắt thật, 800 vạn!

   Món quà này thật quý giá.

   Cậu sâu kín liếc mắt nhìn Tần Hành Hàn.

   Tần Hành Hàn: "...?"

   Hắn dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

   "Quà của anh đắt thế, làm nổi bật quà giá rẻ của em."

   Thật ra cũng không phải rẻ thật, quà cậu tặng là một bộ trang sức, do nhà thiết kế thương hiệu H được mời đến làm, toàn thế giới chỉ có một bộ, có 1 không 2, cũng tốn hơn 100 vạn.

   Tần Hành Hàn nghe xong, không khỏi mỉm cười, "Em đang nghĩ gì vậy."

   Úc Vi Tinh nheo mắt lại: "Mặc kệ, anh để em véo hai cái."

   Dứt lời, tay của cậu đã vươn đến gò má Tần Hành Hàn, véo.

   "..."

   Ánh mắt Tần Hành Hàn có phần bất đắc dĩ, lại mang theo cưng chiều, vẫn để tay cậu bóp đi bóp lại trên má mình.

   --------------------

   Tác giả có lời muốn nói:

   Trần Lực Hành: Chương 10 ra sân.

   [sửa lỗi nhỏ: 11.13/14:34]

   Ngày mai gặp lại, bắn tim~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.