Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 63



   Trong lúc suy nghĩ, biệt thự của Tần Hành Hàn đã hiện ra trước mắt.

   Cánh cổng điện từ từ mở sang hai bên, Tần Hành Hàn đứng trong sân, chẳng mấy khi hắn ăn mặc thoải mái, tóc không tạo kiểu, tự nhiên rũ xuống, bớt đi vẻ xa cách thường ngày.

   Hắn đút một tay vào túi, gió biển thổi bay tóc hắn, tầm mắt xuyên qua những sợi tóc đang bay bay, khi nhìn thấy Úc Vi Tinh, nét mặt dịu lại, mỉm cười.

   Úc Vi Tinh xuống xe, chạy vài bước đến trước mặt hắn, ngẩng mặt cười, "Không trễ chứ?"

   Trái tim Tần Hành Hàn khẽ rung động, không nhịn được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu, "Không trễ."

   Đã quen với việc thỉnh thoảng bị nhéo má, xoa đầu, Úc Vi Tinh không cản, cậu mỉm cười, đang định nói chuyện. Chợt phát hiện mắt cá chân bị một thứ lông xù cọ vào, cậu cúi đầu, thì thấy một con mèo trắng mập mạp đang dụi đầu vào cậu, cậu khom lưng bế nó lên, "Anh nuôi à?"

   "Không, quản gia nuôi, tên là Tiểu Bạch." Tần Hành Hàn nói, "Ban đầu là mèo hoang, đánh nhau với những con mèo khác bị thương, quản gia chữa lành vết thương cho nó, nó lại bám lấy không đi."

   Úc Vi Tinh nghe xong, nắm lấy miếng đệm thịt mềm mại của Tiểu Bạch, cười nói: "Tiểu Bạch, mày khôn thật đấy."

   Tiểu Bạch "meo" một tiếng ngọt lịm.

   "Để Tiểu Bạch cho tôi." Một giọng nữ ôn hòa vang lên từ phía sau, Úc Vi Tinh nghiêng người, nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành mặc bộ vest, khoảng 40 tuổi, Tần Hành Hàn giới thiệu: "Cô ấy là quản gia ở đây, Dương Mạn."

   Úc Vi Tinh gật đầu, giao con mèo trắng trong ngực cho cô, "Xin chào."

   Dương Mạn ôm mèo, mỉm cười, "Xin chào, Úc tiên sinh."

   Dặn dò Dương Mạn tiếp đãi Cốc Nghi Tuyên thật tốt, Tần Hành Hàn nói với Úc Vi Tinh: "Đi thôi, chúng ta vào trong."

   Úc Vi Tinh đáp lại, đi cạnh hắn.

   Tần Hành Hàn dẫn cậu đi từ cửa lớn vào sân sau, sân sau còn tinh xảo hơn sân trước, kết hợp giữa sân vườn kiểu Tô Châu và hiện đại, cầu nhỏ nước chảy, sắc màu rực rỡ, hoa và cây cối toàn là giống quý, có chuyên gia chăm sóc.

   "Bữa tối vẫn đang chuẩn bị, chúng ta ngồi đây một lát." Tần Hành Hàn nói.

   Úc Vi Tinh gật đầu.

   Dưới ô che nắng, có một chiếc bàn trà và hai chiếc ghế dài thoải mái, sau khi ngồi xuống, tầm mắt tự nhiên nhìn về phía trước, là biển cả vô tận. Lúc này ánh tà dương chiếu trên mặt biển, ánh nắng màu cam bao phủ toàn bộ vùng biển, hải âu bay lượn trên cao, như một bức tranh tuyệt đẹp.

   Ba người giúp việc đi ra, một người cầm khay, trên đó có đĩa trái cây và bánh ngọt; một người cầm bộ trà; người cuối cùng cầm một đôi dép thoải mái đi trong nhà. Úc Vi Tinh thay dép, ghế dài lại thoải mái, cả người đều trở nên lười biếng.

   Tần Hành Hàn pha trà Phổ Nhĩ, đặt một tách trước mặt cậu, lại đẩy bánh ngọt về phía cậu, "Ăn lót dạ trước."

   Đúng là Úc Vi Tinh hơi đói, không khách sáo cầm lên ăn. Ăn liền hai cái bánh ngàn lớp, cậu mới dừng lại, kể cho Tần Hành Hàn nghe chuyện cậu nhìn thấy Tần Linh Linh và Chu Huân ở bên nhau.

   Ánh mắt Tần Hành Hàn lập tức lạnh xuống.

   Úc Vi Tinh nhìn hắn, nói ra nghi ngờ của mình, "Có phải Chu Huân cố ý tiếp cận Tần Linh Linh không?"

   "Có thể." Tần Hành Hàn cầm điện thoại đứng dậy, "Anh đi gọi điện."

   Úc Vi Tinh gật đầu, "Vâng."

   Tần Hành Hàn gọi điện khá lâu, gần 20 phút mới quay lại. Úc Vi Tinh đã không còn ở chỗ ngồi, đi từ cửa sau ra ngoài, đến hàng rào cách đó không xa, tùy ý dựa vào lan can, chống mặt nhìn đám trẻ chơi đùa trên bãi cát tư nhân phía dưới.

   Nghe thấy tiếng bước chân, cậu không quay đầu lại, "Gọi xong rồi?

   Tần Hành Hàn: "Gọi xong rồi."

   Dừng lại bên cạnh Úc Vi Tinh, vai kề vai, hắn nói: "Tần Linh Linh và Chu Huân quen nhau hai tháng trước, Chu Huân anh hùng cứu mỹ nhân, giúp Tần Linh Linh đuổi một đám côn đồ."

   Úc Vi Tinh nghĩ, kịch bản này có vẻ hơi quá đà.

   Nhưng thực tế không phải là phim ảnh, thông thường không ai vì được cứu mà yêu đối phương, cậu tò mò, "Sau đó thì sao?"

   Giọng điệu của Tần Hành Hàn rất lạnh nhạt, "Tần Linh Linh lại tình cờ gặp Chu Huân ở công ty, quán bar, công viên gần nhà, cô ta liền tin Chu Huân là nhân duyên tiền định của mình."

   Úc Vi Tinh cạn lời.

   "Anh định làm gì?" Cậu hỏi.

   Tần Hành Hàn vô cảm nhìn mặt biển, đôi mắt hắn rất đen, như hồ nước sâu không thấy đáy, "Ngày mai anh sẽ đi gặp cô ta, bảo cô ta quay về."

   Hắn chỉ cho một cơ hội này.

   Hắn đã làm hết sức với Tần Linh Linh, Tần Linh Linh giúp hắn, hắn đã tha cho mẹ cô, cũng cho mẹ con họ đủ tiền, số tài sản đó, đủ để họ sống xa hoa cả đời.

   Mặc dù có thể do Chu Huân cố ý, nhưng chuyện này là chuyện riêng của Tần Hành Hàn, Úc Vi Tinh không tiện can thiệp, cậu gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.

   Cậu vươn vai, cười nói: "Bữa tối chắc đã sẵn sàng rồi, ăn xong chúng ta đi dạo trên bãi biển dưới kia nhé, em dạy anh đi bắt hải sản có được không?"

   Mây mù trong mắt Tần Hành Hàn tan đi, hắn khó hiểu nhìn cậu, "Bắt hải sản là gì?"

   Úc Vi Tinh suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ bãi cát phía dưới, vài đứa trẻ cầm xẻng xúc cát, thỉnh thoảng xúc ra cái gì đó, kinh ngạc kêu lên, "Giống như kia, cầm dụng cụ lên bãi cát nhặt cá tôm hoặc sò bị dạt lên bờ."

   "Trước đây không phải em đã tham gia một chương trình tạp kỹ ngoài trời với tư cách khách mời sao? Tập đó được đi biển, tổ chương trình mời ngư dân địa phương dạy chúng em bắt hải sản, rất vui."

   Nhìn đôi mắt sáng long lanh của cậu, Tần Hành Hàn cong môi, "Được."

   Thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ cũng dễ chịu, bữa tối của họ được ăn trong vườn. Ánh đèn trong vườn dịu nhẹ, các loại hoa khoe sắc, không khí thoang thoảng hương hoa.

   Tần Hành Hàn kéo ghế cho Úc Vi Tinh, sau khi Úc Vi Tinh ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, chống cằm, nói đùa: "Lãng mạn quá, anh đã ăn như thế này với bao nhiêu người rồi?"

   Đón ánh mắt mỉm cười của cậu, ánh mắt Tần Hành Hàn sâu thẳm, "Chỉ có em thôi."

   Trái tim bỗng nhiên rung động, tai Úc Vi Tinh nóng lên, vội vàng dời mắt, không nhìn vào đôi mắt chân thành của Tần Hành Hàn, "... Em chỉ đùa thôi."

   "Anh biết."

   Giọng Tần Hành Hàn rất nhẹ nhàng, hòa vào gió biển, đưa đến bên tai cậu, "Nhưng anh đang nghiêm túc trả lời."

   Úc Vi Tinh cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình lỡ một nhịp, lại thấy ngọt ngào, rõ ràng cậu không hề ăn kẹo!

   Phát hiện khóe miệng mình vô thức cong lên, cậu nhanh chóng cúi đầu cầm đũa, chuyển chủ đề, "Ăn cơm ăn cơm, không thì nguội mất, nguội rồi không ngon."

   Tần Hành Hàn thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

   Bữa tối kéo dài từ 6h30 đến 7h30, sau khi kết thúc, quản gia Dương Mạn mang đến dụng cụ bắt hải sản - xẻng, xô, một túi muối và một chiếc đèn pin.

   Úc Vi Tinh hăng hái xách đồ, kéo Tần Hành Hàn xuống bãi biển.

   Bãi biển tư nhân ở đây không mở cửa cho khách du lịch, ban quản lý thu phí dịch vụ cao ngất ngưởng nên rất tận tâm, ngày nào cũng sắp xếp người dọn dẹp bờ biển, vì vậy bãi biển rất sạch sẽ.

   Úc Vi Tinh bước trên cát mịn, dang rộng hai tay đón gió biển, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

   Quay đầu lại, cậu vẫy tay với Tần Hành Hàn: "Anh cũng lại đây đi."

   Tần Hành Hàn lắc đầu, không muốn làm.

   Hắn chưa từng làm chuyện như vậy.

   Úc Vi Tinh nhìn hắn một lúc, đột nhiên mỉm cười, quay người chạy về phía hắn, vòng ra sau lưng hắn, nâng hai tay hắn lên, "Thả lỏng một tí, thoải mái duỗi người, giống như đang vươn vai, thoải mái lắm đó."

   Tần Hành Hàn có thể nói gì đây? Bạn nhỏ nhà mình, chỉ có thể cưng chiều.

   Úc Vi Tinh nghịch đủ rồi, cuối cùng cũng buông Tần Hành Hàn ra, cúi người nhặt xô lên, ánh mắt cong cong so với ánh trăng trên trời còn đẹp hơn, "Chúng ta đi bắt hải sản thôi!"

   Tần Hành Hàn xoa đầu cậu, "Được."

   Họ đến đúng lúc, vùng biển này vừa mới rút nước chưa lâu, Úc Vi Tinh xắn ống quần lên, để lộ đôi chân trắng nõn. Lông chân cậu không rậm, hầu như không có lông chân, cũng không nhìn thấy lỗ chân lông, một mảng trơn nhẵn.

   Ánh mắt Tần Hành Hàn dừng trên bắp chân cậu vài giây, mới dời đi, trên tay cầm cái xẻng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của hắn, "Đào ở đâu, đào đại chỗ nào cũng được à?"

   "Anh đợi chút," Úc Vi Tinh bật đèn pin, tìm cẩn thận, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Bên này."

   Đợi Tần Hành Hàn đến, cậu chỉ vào một cái lỗ nhỏ trên bãi cát có vết nước bắn tung tóe bên cạnh, "Đào cái này." Cậu ngồi xổm, một tay cầm xẻng, một tay cầm đèn, "Chắc là con ngao trúc."



   *Ngao trúc (tu hài/solen strictus/竹节蛏). Nó không phải ốc móng tay đâu ạ

   Những kiến thức này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Tần Hành Hàn, chưa bao giờ tìm hiểu, hắn cầm đèn pin trong tay Úc Vi Tinh, giúp chiếu sáng, không nói gì.

   Úc Vi Tinh đào một chút, để lỗ rõ hơn, rắc muối vào trong, lại giải thích cho Tần Hành Hàn: "Ngao trúc không chịu được độ mặn cao, rắc muối nó sẽ tự chui ra."

   Nhưng con ngao này rất thông minh, nó không chui ra.

   Họ đợi rồi lại đợi, không thu hoạch được gì.

   "..." Úc Vi Tinh nghiêm túc nói: "Nó là một con ngao thông minh."

   Nhìn Úc Vi Tinh, Tần Hành Hàn thấy cậu rất đáng yêu, "Vậy có đào không?"

   Điều này làm khó Úc Vi Tinh, cậu không giỏi phán đoán ngao chạy về hướng nào. Cậu phồng má, giữ thể diện cho mình, "Thôi, nó thông minh như vậy, đào lên cũng không tốt."

   Cậu vỗ vỗ cát trên tay, đứng dậy, "Chúng ta đi tìm cái khác."

   Vừa dứt lời, cậu liền xách xô chạy đi.

   Gió biển thổi bay vạt áo của cậu, để lộ vòng eo thon gọn trắng nõn, ánh mắt Tần Hành Hàn hơi tối lại, bước chân tăng nhanh, tiến lên kéo vạt áo cậu xuống.

   Úc Vi Tinh chớp mắt, "Sao vậy?"

   Giọng Tần Hành Hàn hơi khàn, "Lộ eo rồi."

   Không nhận ra dục vọng ẩn giấu trong giọng nói của hắn, Úc Vi Tinh cười nói: "Gió lớn mà, hơn nữa em là con trai, bị nhìn thấy cũng không sao, hơn nữa ở đây cũng không có ai."

   Sau khi trời tối, đám trẻ đang chơi đùa đều được bố mẹ hoặc bảo mẫu đưa về, dù sao cho dù bãi biển có đèn đường, vẫn có góc khuất, sẽ nguy hiểm hơn ban ngày.

   Thị lực của Úc Vi Tinh rất tốt, trong lúc nói chuyện, cậu nhìn thấy một con nghêu đang phun nước ở cách đó không xa, nhanh chóng chạy lại nhặt lên, lại quay đầu cười rạng rỡ với Tần Hành Hàn, "Anh xem."

   Thấy cậu không thèm để ý, Tần Hành Hàn thở dài, nhắm mắt lại, hắn đè dục vọng dâng lên trong lòng, lại cười dịu dàng, "Thấy rồi."

   Úc Vi Tinh hất cằm về phía hắn, "Đưa tay ra."

   Tần Hành Hàn: "?"

   Hắn đưa tay ra.

   Úc Vi Tinh đặt con nghêu vào lòng bàn tay hắn, "Tặng anh đó."

   Tần Hành Hàn cầm con nghêu, hơi dở khóc dở cười. Đây có lẽ là món quà đặc biệt nhất mà hắn từng nhận được.

   Con nghêu được bỏ vào xô, họ tiếp tục đi dọc theo bãi biển, thỉnh thoảng Úc Vi Tinh gọi Tần Hành Hàn cùng ngồi xổm đào cát. Ban đầu cũng chỉ đùa giỡn, không nghiêm túc, nên cuối cùng thu hoạch trong xô rất ít, chỉ có một con cua, hai con ốc và vài con nghêu.

   Chơi đủ rồi, Úc Vi Tinh lại đổ chúng về biển, sau đó kéo Tần Hành Hàn leo lên một tảng đá ngồi xuống.

   Ánh trăng trên trời chiếu sáng mặt biển xanh thẫm, sóng biển đều đặn vỗ vào bãi cát, Úc Vi Tinh gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lắng nghe, thế giới dường như trở nên yên tĩnh.

   Tần Hành Hàn nghiêng đầu, im lặng nhìn Úc Vi Tinh. Trong đôi mắt hắn, chỉ có cậu.

   --------------------

   Tác giả có lời muốn nói:

   [Sửa lỗi: 11.24/9:16]

   Hẹn gặp lại vào ngày mai, hôn gió ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.