Mặt trời dần cao, cây cối trong Phù Vân sơn trang dần dần xanh biếc như muốn nhỏ ra dầu.
Trình Dục trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Phượng Thăng Minh bồi hồi ở cửa phòng y vài vòng, tay khoác trên cửa, cuối cùng vẫn không đi vào.
Trình Dục nói muốn thỉnh bà mối đi làm mai.
Trình Dục bảo ngày mai tìm người định ra giờ lành tháng tốt.
Trình Dục nói y đã lấy cái tên dễ nghe cho đứa nhỏ sau khi cưới, là nam hay nữ y đều không ngại, đều đã lấy tốt.
Trình Dục nói…
Phượng Thăng Minh nhắm mắt lại, muốn loại trừ sát khí tràn đầy trong lòng. Lần trước có người làm mối cho Trình Dục, Trình Dục do dự cự tuyệt, khi đó hắn, cũng từng có sát khí, nhưng Trình Dục không dây dưa lằng nhằng, cắt đứt vô cùng dứt khoát – thân là người ở vị trí cao, không quả quyết là điều tối kỵ. Những năm gần đây, cũng chỉ có thân nhân cùng bằng hữu của Trình Dục, mới được hưởng thụ đãi ngộ không quả quyết, dịu dàng đối xử của y.
Nhưng lúc này đây, Trình Dục tự mình hạ quyết tâm, hơn nữa chẳng những hạ quyết tâm, y còn vui sướng như vậy chờ mong như vậy chia sẻ niềm vui với hắn, nếu không phải y không biết mình thích y, chính mình thật sự muốn cho rằng y cố ý, khiến hắn tức giận đến ngực phát đau…
Phượng Thăng Minh trầm mặc đến đại sảnh, ngồi một lúc lại đi ra ngoài trang, hắn tựa như đã không thể đợi nỗi ở nơi này, muốn đi xem tình huống thi công bờ đê, chung quy sắp đến mùa mưa ở Giang Nam, bên này bị nước ngập cũng không tốt.
Còn chưa tới ngày mai, chỗ bà mối, hẳn là có thể gian lận, Trình Dục sẽ tin tưởng hắn, cũng sẽ tin tưởng bà mối hắn tìm đến, chỉ cần hắn để bà mối hợp ngày sinh tháng đẻ của Trình Dục cùng cô nương kia, không quản kết quả thế nào, đều nói không xứng, lại kéo đến một đống vận khí linh tinh, thiên sát cô tinh gì đó, đem khả năng thành thân giữa hai người phá hư sạch sẽ.
Đến lúc đó dù Trình Dục không ngại, cô nương kia cũng sẽ bị dọa, huống chi cha mẹ cô nương kia, sợ rước họa vào thân, cũng nhất định không dám gả con gái cho y…
Lưỡng tình tương duyệt? Tính thời gian, mới có bao lâu, Trình Dục sẽ không thâm tình với nữ tử kia, hoặc là, chỉ là ảo giác.
Sau khi nghĩ như vậy, phóng ngựa trên bờ đê, xuống ngựa nhìn nhóm công nhân khổ nhọc cần mẫn kia, nét cười bên môi Phượng Thăng Minh liền chân thành tha thiết vài phần.
“Phượng đại hiệp!” Một bộ khoái dáng người linh lợi chạy tới, lau mồ hồi, cười nói: “Không ngờ Phượng đại hiệp công vụ bề bộn, thế nhưng lại nhín được chút thời gian đến nơi này xem xét, thực sự là lòng dạ hiệp nghĩa.”
Phượng Thăng Minh nói: “Lần này sửa đê, là Minh chủ chủ trì, ta chỉ tới xem một chút mà thôi.”
Bộ khoái cười ha ha, nói: “Phượng đại hiệp cùng Trình minh chủ bình thường như hình với bóng, giữa các vị, vốn không cần phân biệt rõ ràng như vậy.”
Phượng Thăng Minh nghe vậy, tâm tình tốt lên không ít, nhẹ nhàng cười, quân tử như ngọc, tuấn mỹ phong tư khiến bộ khoái cũng ngẩn ra. Phục hồi tinh thần lại thấp giọng ho khan một tiếng, thầm than không biết phong thái mẫu thân Phượng Thăng Minh năm đó có bao nhiêu duyên dáng.
“Phượng đại hiệp…”
Từ Oánh nhìn thấy Phượng Thăng Minh liền vui vẻ, nàng mặc một thân váy Yên Hà, tua cờ xinh xắn, son phấn nửa thoa, chính là thời điểm xinh đẹp nhất của cô nương. Đi đến trước mặt Phượng Thăng Minh thi lễ, bộ khoái khụ một tiếng, cười trộm cáo từ.
Mặt Từ Oánh đỏ lên, nói: “Phượng đại hiệp, muội nghe nói Minh chủ đã trở về…”
Phượng Thăng Minh nói: “Đúng, y vừa trở về không lâu.”
Mặt Từ Oánh càng thêm đỏ, hơi hơi cúi đầu, trong mái tóc đen như mun lộ ra đôi tai đỏ bừng.
“Mẹ ta lúc trước hỏi… y, y… khi nào có rảnh…”
Trong lòng Phượng Thăng Minh vừa động, thầm nghĩ nếu để Từ Oánh kéo tâm tư Trình Dục về, để nàng chống lại người trong lòng Trình Dục, chiến tranh giữa nữ nhân nhất định sẽ khiến Trình Dục thất vọng với người trong lòng, nói không chừng lúc đó không cách nào thành thân. “Hiện y đang rảnh, Từ cô nương… bây giờ cô có rảnh không?”
Từ Oánh vui vẻ, liên thanh đáp: “Có rảnh!”
Lời vừa dứt liền cảm thấy mình không đủ rụt rè, mặt càng đỏ như tích huyết, không dám nhìn Phượng Thăng Minh.
Phượng Thăng Minh cũng không có bất cứ ý xem thường nào, ngược lại cười trấn an, nói: “Vậy đợi lát nữa ta tuần tra đê sông xong, mang cô đi Phù Vân sơn trang. Hiện Từ cô nương có thể nói một tiếng với bá phụ bá mẫu.”
Ngực Từ Oánh phập phồng, hưng phấn nói: “Được… Được… Muội lập tức, lập tức đi ngay!”
Xách làn váy lên, nhịn không được chạy chậm vài bước, sau khi chạy mấy bước, mới buông làn váy, nhịn xuống lòng tràn đầy vui sướng cùng xúc động muốn nhảy cẫng lên, về nhà báo cho cha mẹ biết.