Lời này của Phượng Thăng Minh cực kỳ trúng tim, hầu như từng câu đâm vào khiến gã đau đớn.
Trần An vội vàng nói: “Ngày đó ta say rượu, ta thật sự không phải cố ý nói ra tâm ý, huống chi ta không thích hắn, làm sao ta có thể lừa hắn nói mình thích hắn?”
Phượng Thăng Minh thấy gã còn chưa từ bỏ ý định, lạnh nhạt nói: “Trong lòng Dục đệ vĩnh viễn không có ngươi, cho dù ngươi trở về cũng vô dụng. Đại hội Võ Lâm lần này, nếu ngươi an phận thì thôi, còn như làm ra chuyện gì, đừng trách ta không niệm tình cũ.”
Trần An cười khổ một tiếng, nói: “Nhị trang chủ, ta chỉ là nghe được tin tức, vạn dặm chạy tới muốn gặp Trang chủ một lần…”
“Ta nói rồi, Trình Dục sẽ không gặp ngươi.”
Mấp máy môi, Trần An không khỏi nói: “Chẳng lẽ không phải vì Nhị trang chủ yêu Trang chủ, thậm chí trong lòng có tư tâm?”
Ánh mắt Phượng Thăng Minh bỗng nhiên sắc nhọn, vừa sắc như đao lại sâu xa như màn đêm, sắc bén đến gần như muốn đâm thủng Trần An.
Trong lòng Trần An giật mình, lui về sau một bước, mồ hôi trên trán không ngừng rơi, vạn vạn không ngờ tới Phượng Thăng Minh luôn là nhân vật ôn hòa lỗi lạc, có ngày thoạt nhìn lại khiến người sợ hãi như thế.
“Có hay không có tư tâm, cũng không liên quan đến ngươi, y sẽ không gặp ngươi thì nhất định sẽ không gặp ngươi…” Quay người qua, tay áo tung bay, phất tay một cái, chút tình cũng không lưu lại, “Về sau Phù Vân sơn trang sẽ không thông tri tin tức của ngươi, ngươi cũng không cần đến nữa.” Đi thong thả vào trong sơn trang, trực tiếp sai người đóng cửa lại. Đây căn bản là nói chuyện cũng không muốn nói với gã, trực tiếp cho gã canh bế môn.
Trần An bị tức đến sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê luôn, lúc trước gã được Trình Dục cứu, mà Phượng Thăng Minh là được Phù Vân sơn trang nuôi dưỡng, đều ăn nhờ ở đậu, cố tình Phượng Thăng Minh cùng Trình Dục có thể hòa thuận khăng khít, ngày trước có Trình Sóc ngăn trở, hiện nay thật vất vả có cơ hội tìm tới Trình Dục lần nữa, gã nhất định phải thành công.
Âm thầm trầm ngâm, ngươi không chịu để ta gặp Trình Dục, rõ ràng là sợ Trình Dục mềm lòng với ta, ta nhất định phải gặp y.
Đi đến một chỗ tường vây bên ngoài Phù Vân sơn trang, màu sắc tường vây bên này tương đối tối tăm chút, tuy cách mười năm Phù Vân sơn trang đều sẽ tu sửa đơn giản một lần, nhưng bởi vì bị ăn mòn, vẫn sẽ có dấu vết năm tháng lưu lại.
Tường vây cao hơn ba trượng, không có ổ chó, mà khinh công của gã cũng không có khả năng cầm cự giúp gã từ tường vây đi vào. Trần An trực tiếp từ cây trồng một bên leo vào, leo lên ngọn cây, lợi dụng trọng lực tự thân ép cong cành cây, câu lên mép tường rào…
Ánh sắng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên bàn dài, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, Trình Dục buông sổ sách xuống, xoa xoa huyệt thái dương, y lại cảm thấy rất buồn ngủ, buồn ngủ muốn đòi mạng. Trước kia thời điểm bận rộn nhất, mỗi ngày không ngủ được một canh giờ, nhưng vẫn cưỡng ép tỉnh táo, xử lý yếu vụ vẫn có thể chống đỡ, hiện tại đừng nói một canh giờ, mỗi ngày y đều ngủ ít nhất năm canh giờ, nhưng lại vẫn rất buồn ngủ. Mà Phượng Thăng Minh đã không phân trần lấy đi đại bộ phận thứ phải xử lý.
Là bởi vì đứa nhỏ?
Trình Dục xoa xoa bụng mình, tay dừng một chút, lại buông xuống. Không có vẻ gì đáng nghi, cho dù là chính y, cũng là khi vận nội lực mới cảm thấy vùng dưới bụng không thích hợp.
Sự vụ xử lý không sai biệt lắm, lại ngủ một hồi đi…
Không cách nào ngăn cản ý tưởng này xoay quanh trong đầu mình, Trình Dục đến phòng ngủ, nằm lên giường. Y ngủ một giấc, liền sét đánh cũng không dậy, may mà chỉ có Phượng Thăng Minh tiến vào… Phượng Thăng Minh sẽ không ầm ĩ khi y ngủ, nhiều lắm chỉ giúp y đắp chăn…
Trần An lẻn vào phòng Trình Dục, phụ cận chỗ vách tường đó chính là gần phòng ngủ Trình Dục, lúc trước Trình Sóc cũng từ đó chạy trốn. Kỳ quái là, lúc này nên là lúc thay ca, nhưng lại không có bao nhiêu người.
Lợi dụng thói quen tránh đi những người đó, đóng cửa lại, thần không biết quỷ không hay, gã dự định ở chỗ này chờ Trình Dục đến, có điều không nghĩ tới, Trình Dục thế nhưng đã ở trong phòng.