“Không sai, các hạ mang rất nhiều người lẻn vào bỉ trang, nếu không có ý đồ gì, hao tâm tổn trí như vậy chẳng lẽ chỉ vì tới đi dạo một vòng sao?” Âm thanh có vẻ khàn khàn nhưng rất ổn định, Trình Dục từ trong phòng bước ra, thân hình thon dài, vạt áo chỉnh tề, nhưng sắc mặt vẫn còn ửng hồng, môi hơi sưng, hiện lên diễm sắc, ánh mắt óng ánh trong suốt. Phượng Thăng Minh đang ở phía sau y, đi theo ra ngoài.
Lưu thúc là người học y, vả lại cũng hiểu chút sự tình giữa bọn họ, tự nhiên biết đó là cái gì, thấy Trình Dục nói chuyện ổn trọng, bộ dáng đoan chính, chính nghĩa lẫm nhiên, thầm nghĩ Trình Sóc giả trang còn rất giống, rõ ràng vô cùng có khả năng cùng những người đó thông đồng tốt, lại muốn diễn một tuồng như vậy. Có lẽ là vì tiếp tụ mê hoặc Phượng Thăng Minh. Xem bọn chúng giả vờ đến lúc nào, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
“Đúng là ta có ý đồ.” Nhìn Trình Dục, trong mắt thiếu niên tuyệt mỹ lộ ra một tia mừng rỡ, “Xem ra hắn thành công, lúc trước ta buông tay mặc kệ hắn chỉ huy, chà đạp giáo ta, hiện tại rốt cục có hồi báo…”
Trình Dục biến sắc, nghe ra hắn đang chỉ Trình Sóc, không khỏi lộ ra vài phần khó tin, nói: “Lẽ nào Kỳ Lan giáo các ngươi lúc trước bắt… bắt hắn, là vì hướng hắn đi lệch đường sao?” Nếu không phải vào Kỳ Lan giáo, Trình Sóc tuy là hạ độc, nhưng còn có cơ hội trở về, bằng không Trình mẫu cũng sẽ không làm chủ đuổi Trần An đi.
Thiếu niên khoát tay, thờ ơ nói: “Bản lĩnh bao che khuyết điểm tiện thể chụp mũ cho người khác của Minh chủ thật không thấp, đều có thể cùng hai người cha của ta sánh ngang.”
Mặt Trình Dục đỏ lên, thoáng có chút xấu hổ, y không quá ưa Kỳ Lan giáo, chung quy đệ đệ ruột lệch đường trong đó, lại thêm giáo chúng Kỳ Lan giáo làm nhiều việc ác, có phỏng đoán này cũng như lời thiếu niên nói rất có tính phiến diện…
“Đã không phải cố ý, vì sao dung túng hắn làm ra những chuyện kia? Không có Kỳ Lan giáo trợ Trụ vi ngược, hắn có thể ở trong võ lâm nổi lên được sóng gió lớn như vậy. Nếu nói các ngươi không phải cố ý, cũng khó có người tin được.” Phượng Thăng Minh một châm thấy máu, không chút khoan dung cho thiếu niên lảng tránh.
Thiếu niên mỉm cười, nói: “Những năm gần đây Kỳ Lan giáo chân chính đã sớm không ở đây, xem như ẩn lui đi, ta cũng không quản chuyện trong Kỳ Lan giáo trên danh nghĩa kia nữa, hắn nhập giáo không phải bút tích của ta, ta chỉ là khi Võ Lâm Minh các ngươi liên hợp chuẩn bị tấn công Kỳ Lan giáo thì muốn can dự mà thôi, dù sao cũng là giáo của ta… Khi đó, lệnh đệ của Minh chủ đã giết chóc rất nhiều, không thể vãn hồi, ta vốn muốn xử trí hắn, lại không nghĩ đến, phát hiện được vài thứ…”
“Thứ gì?”
Thiếu niên cười nói, “Hiện tại Minh chủ đang ở trong thân thể này, nhất định rất kỳ quái việc này vì sao dựng lên, vì sao gặp phải chuyện như vậy, nói thật, chuyện lạ như thế hơn ba mươi năm trước đã từng phát sinh một lần, kẻ tác quái không biết tung tích, lưu lại điển tịch thất linh bát lạc, mấy thứ này ngay cả chúng ta cũng không phát hiện, nhưng không ngờ, lại bị Trình Sóc phát hiện…”
Cánh tay Trình Dục run một cái, sắc mặt vẫn như thường, Phượng Thăng Minh chỉ lẳng lặng nghe, mày lại hơi nhíu. “Ngươi có thể nói thử xem, lý do của chuyện lạ này?” Chân tướng gần trong gang tấc, nhưng nghe vào tai lại hoang đường đến thế, sự tình như vậy, là do sức người gây nên? Nếu bọn họ không biết lý do, chỉ cho là ông trời chú định làm ra kỳ tích, vậy cũng sẽ không sinh ra cảm giác hoang đường như vậy.
Thiếu niên ý bảo người đi theo lui xuống, đem giáo chúng Kỳ Lan giáo do Trần An đưa tới dẫn đi, ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía Lưu thúc.
Phượng Thăng Minh nói: “Lưu thúc sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại ngươi liền nói đi.”
Trầm ngâm một lúc, thiếu niên châm chước tìm từ, nói: “Linh hồn chuyển hoán, huyền diệu khó giải thích, năm đó lúc tổ tiên ta là Võ Lâm Minh Chủ, từng bị đệ đệ ruột hãm hại nhập qua tuyệt cảnh, nghe nói bởi vì đệ đệ này cho rằng hắn có ý đồ không an phận – kỳ thật là hiểu lầm, người kia vì báo thù, lao vào giáo chủ Kỳ Lan giáo lúc đó, cố ý hiến thân, nhưng ở đêm đó cùng Nhị gia gia… Khụ khụ… Tổ tiên, chuyển hoán linh hồn, bỏ trốn mất dạng, lưu lại hắn đối mặt với địch nhân của mình xấu hổ vạn phần, hắn trăm phương ngàn kế trốn thoát, chỉ ở nơi đệ đệ mình sinh hoạt tìm được một ít chữ tiểu triện mật văn, rải rác phân tán ghi lại một ít truyền thuyết, tiên thuật, nghe nói là đồ vật của Minh Kiến Sơn gì đó, trên tờ giấy thậm chí còn có chạm trổ thiên tịnh, chẳng qua, tuy hắn muốn đổi trở về, nhưng chỉ đạt được nửa bản mật văn, hơn nữa đệ đệ không biết tung tích, rất có thể đã chết, không có biện pháp thành công, vì thế, cả đời hắn đều tiếc nuối. Những hậu nhân chúng ta, vẫn muốn kiến thức một chút quyển sách kia, chẳng qua nửa đầu sách đại đa số là canh giờ phép tính, chỉ viết một ít chú văn, đại bộ phận đều ở phần sau sách, những năm gần đây giáo chúng bên ngoài tìm kiếm, cho rằng lúc trước đệ đệ của tổ tiên đem bí tịch giấu trong thâm sơn nào đó, nào nghĩ đến đang ở trong Phù Vân sơn trang.”
“Ngươi là nói, A Sóc… Trình Sóc hắn đã ở trong trang, chiếm được nửa quyển sách kia, hơn nữa khi đến Kỳ Lan giáo lại đạt được nửa quyển đầu, mà còn dùng nó?”
Thiếu niên vỗ tay nói: “Không sai! Nếu không ngươi cho rằng vì sao hắn tàn nhẫn như vậy? Bí tịch trong giáo ta, sau khi luyện thành có thể biến đổi nội lực của người khác cho mình sử dụng, có điều không tu luyện từng bước mà nói, di họa vô cùng. Hắn biết rõ như vậy, còn muốn bắt những người đó luyện công, thủ đoạn hung tàn, không chỉ là vì tẩu hỏa nhập ma sau đó, còn muốn bại hoại danh tiếng của mình, chờ người biến thành hắn, liền bị cực hình xử tử, đến lúc đó hắn lấy thân phận của ngươi, lại tra tấn ngươi nhiều hơn nữa, quả thật là mưu tính tuyệt diệu!~”
Hắn nói đến đây, dường như có chút hưng phấn, lắc đầu, lại có chút đáng tiếc thở dài, “Chỉ là hắn không ngờ động tác của ngươi lại nhanh như vậy, vừa vặn ở trước canh giờ quy định chuyển hoán tấn công Kỳ Lan giáo, kỳ thật ngay cả ta cũng cho rằng, tiền minh chủ phu nhân mất vừa tròn một năm, ngươi sẽ không vào ngày giỗ bà động thủ sát sinh…”
Trình Dục hầu như sắp nói không ra lời, Phượng Thăng Minh ôm vai y, không tiếng động an ủi, y mới hít một hơi thật sâu, như có lại khí lực, nghiêm nghị nói: “Diệt Kỳ Lan giáo, là di mệnh của gia mẫu.”
Thiếu niên nhún nhún vai, nói: “Điều này ta không rõ ràng, chẳng qua ta còn tưởng hắn chết chắc rồi, tuy rằng hắn hấp thu nội lực rất nhiều người, nhưng bản thân lại ở trình độ nửa vời, nội lực người khác nhất thời nửa khắc cũng không dùng được, không ngờ ngươi lại mềm lòng như thế, không giết hắn, khiến hắn không đạt được ý đồ… Chậc chậc, cũng không biết ngươi nghĩ thế nào, đối với người như vậy cũng mềm lòng, có điều cũng khó trách, dù sao hắn là đệ đệ ngươi, ngươi không thủ vững đạo nghĩa, lừa dối những bách tính bị hại kia thả hắn ra, tuy truyền đi sẽ bị rất nhiều người mắng chửi khinh thường, nhưng về tình có thể hiểu được…”
Trình Dục không giải thích kỳ thật y không thả hắn, nhưng bởi Phượng Thăng Minh quấy rối, vốn so với vì tình huynh đệ thả tên ác nhân chạy đi còn khó nói hơn nhiều, cơ hồ có thể xưng là vô sỉ.
Phượng Thăng Minh nhéo nhéo tay Trình Dục đang xụ mặt, hiển nhiên có vài phần lấy lòng.