Một lúc lâu sau, Tạ Nhu Phỉ mới bằng lòng buôn tay.
"Yên Nhiên, Nhiên Nhiên...."
Tạ Nhu Phỉ cười trong nước mắt.
Bà có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Yên Nhiên, nhưng hàng ngàn từ chỉ có thể ghép lại thành một cái tên đơn giản.
Yên Nhiên.
Nhiên Nhiên.
Tạ Nhu Phỉ nhẹ lẩm bẩm tên con trai mình, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mà bà đã bỏ lỡ hàng ngàn lần.
Đôi mắt dịu dàng của bà đầy nỗi nhớ nhung về đứa trẻ, thể như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bà sửa lại những sợi tóc gãy trên trán Lâm Yên Nhiên, với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Đứa bé bà không thể chạm được và bảo vệ trong giấc mơ dường như đã trưởng thành trong một đêm, và bây giờ, thằng bé đang đứng trước mặt bà.
Thằng bé gọi bà là mẹ.
Chính bà cũng đã thực sự ôm lấy thằng bé.
Tất cả những điều ước mà trong mơ bà không thể đạt được thì hôm nay đều đã được hiện thực.
Trong khi sửa lại tóc, đầu ngón tay bà vô tình chạm vào vầng trán ấm áp của Lâm Yên Nhiên.
Trên mặt Tạ Nhu Phỉ, một giọt nước mắt vui sướng không tự chủ được chảy xuống khóe mắt.
Suốt 22 năm, bà nhiều lần mắc kẹt trong cảnh nhìn thấy đưa trẻ đã chết.
Bà đã vô số lần thức giấc giữa đêm, sự suy sụp và đau lòng luôn nhấn chìm bà trong màn đêm.
Cũng may, hiện tại hết thảy chân tướng đều rõ ràng Yên Nhiên của bà cũng trở lại.
Lâm Yên Nhiên đang ở trạng thái đại não còn ở thiếu oxy, sau khi nhìn thất những giọt nước mắt của mẹ mình, nhẹ nhàng lau chúng đi.
"Mẹ, đừng khóc."
"Được."
Tạ Nhu Phỉ cố gắng kìm nước mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Dù đã muộn rất nhiều năm, nhưng bây giờ có thể nghe được tiếng mẹ này, vậy là đủ rồi.
Những đau xót trước đó cuối cùng cũng tự động lành trong một khắc này.
"Mẹ, nơi này lạnh, chúng ta về trước đi."
Vài người, chỉ duy nhất Lâm Vân Triết là tương đối tỉnh táo nhắc nhở Tạ Nhu Phỉ.
Lâm Yên Nhiên nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn anh trai đang ở phía đối diện.
Thấy Lâm Vân Triết nhẹ nhàng di chuyển đầu sang bên phải, lập tức hiểu được ý của anh.
Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói quá nhiều chuyện.
Vì thế anh mở miệng, "Mẹ, chúng ta về nhà đi."
Tạ Nhu Phỉ vẫn còn ở trạng thái kích động, nhưng lời của Lâm Yên Nhiên rất hiệu quả đối với bà.
Hầu như đối phương vừa dứt lời, bà đã vui vẻ đồng ý, suốt ruột muốn bế con về nhà.
Khi mọi người đi về phía tầng hầm, toàn bộ hành trình Tạ Nhu Phỉ đều gắt gao nắm chạt tay Lâm Yên Nhiên.
Như sợ rằng mình buông ra, đối phương lại sẽ biến mất.
Lâm Vân Triết lái xe, Lâm Yên Nhiên và mẹ ngồi ở phía sau.
Hơi ấm từ máy điều hòa trong xe xua tan cái lạnh trên người Lâm Yên Nhiên.
Sau một thời gian, hiệu ứng đánh lừa do bộ não sinh ra vì gặp được người thân cũng dần tan đi.
Lý trí dần dần chiếm cứ thượng phong.
"Làm sao mọi người lại tìm được con?"
Lâm Yên Nhiên mỉm cười nhìn mẹ, trong mắt có tò mò cũng có nghi hoặc.
Nhiệt độ trong tay là có thật.
Vì vậy anh có thể chắc chắn rằng đây không phải mơ, và anh thực sự đã nhìn thấy gia đình mà anh ngày đêm nhớ nhung.
Nhưng cho dù anh xuyên thư trở về, hay là mọi người trong nhà cũng cùng xuyên qua đây, thì bây giờ anh vẫn có chút nghi vấn.
Anh nhớ tới trước khi mình xuyên thư, giống như nháy mắt này, thì thế giới cũng đột nhiên thay đổi.
Lâm Yến Huy ngồi ở ghế phụ nghe vậy sợ Tạ Nhu Phỉ nhắc tới lại khó chịu, liền xoay người lại giải thích với Lâm Yên Nhiên.
"Chuyện này nói lại sợ con không tin."
"Thật ra khi con sinh ra, chúng ta đều cho rằng con chết vì khó sinh, nhưng đột nhiên một ngày mẹ con nói cho chúng ta biết, bà ấy mơ thấy con chưa chết, mà là bị người ôm đi."
"Vì vậy, sau đó chúng ta điều tra lại những gì xảy ra lúc đó, kết quả thật sự là như thế."
Lâm Yến Huy không nói quá nhiều chi tiết, chỉ mơ hồ nói một chuyện như vậy với Lâm Yên Nhiên.
Sau khi hồi tưởng lại quá trình, trong mắt Lâm Yến Huy đầy tự trách, "Đều do ba lúc đó sơ suất, không điều tra kỹ càng, để con những năm nay một mình như vậy...."
Tất cả những gì Lâm Yên Nhiên đã trải qua trước đây họ đều biết, bao gồm cả việc bị công ty chèn ép và thậm chí không được đi học, ông cũng rất rõ ràng.
Vì vậy, nghĩ đến sự sơ suất của mình mà khiến đứa trẻ phải chịu cuộc sống khốn khổ như vậy, Lâm Yến Huy càng cảm thấy đau lòng.
Những lời này của Lâm Yến Huy cũng gợi lên chỗ đau của Tạ Nhu Phỉ.
Con người luôn là như vậy, luôn luôn không thỏa mãn.
Khi không tìm được con, mong ước lớn nhất của bà chính là tìm được đối phương.
Giờ tìm được rồi, lại thấy tiếc vì không thể mang lại hạnh phúc cho con.
Bây giờ nhìn thấy đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà luôn không nhịn được suy nghĩ.
Nhiên Nhiên còn bé như thế nào? Khi thiếu niên có phản nghịch giống anh trai mình không?
Nghĩ đến cuộc sống 22 năm trải qua của con trai út, bà căn bản không đi cùng càng không thể quay ngược thời gian về để tham gia, Tạ Nhu Phỉ vừa tự trách mình vừa khổ sở.
Tay bà không kìm được nắm chặt tay Lâm Yên Nhiên.
Hai vợ chồng đều lâm vào cảm xúc tự trách nen không ai chú ý tới trong mắt Lâm Yên Nhiên lúc này hiên lên một tia phức tạp.
Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác lóe lên trong đầu anh.
Anh đã cố gắng cực lực để thuyết phục bản thân rằng đây có thể là chứng rối loạn não bộ do xuyên thư.
Nhưng những điều và logic phi lí đó khiến anh không thể bỏ qua sự thật này.
Có một sự khác biệt rất lớn trong thông tin mà anh và gia đình tiếp thu!
Dường như chỉ mình anh mới có thể nhớ rõ những chi tiết về cuộc sống họ tương thân tương ái.
Mà 22 năm đồng hành của ba mẹ cả anh trai dành cho anh, đã biến mất.
Lâm Yên Nhiên không thể hiểu được, vì vậy anh chỉ có thể dùng sức giữ lấy tay mẹ mình.
Rất nhanh, anh theo mọi người về tới nhà.
Còn chưa đến cổng biệt thự, anh đã nhìn thấy bốn hình bóng quen thuộc.
Trong đêm, ông nội ngày thường luôn ăn mặc giản dị lại mặc bộ đồ thủ công trang trộng nhất, ông ngoại cũng mặc bộ áo dài Trung Quốc mà ông thích nhất.
Bên cạnh hai người họ lần lượt là bà ngoại từ nhỏ đã dạy mình dưỡng sinh, cùng với bà nội...Luôn luôn tươi cười....
"Nhiên Nhiên, hoan nghênh về nhà."
Bà ngoại dang hai tay về phía anh, dịu dàng ôm lấy anh, giống như vô số lần đối phương đến đón anh khi còn nhỏ.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Yên Nhiên cảm thấy như mình đã trở về lúc nhỏ.
Sau khi trở về ngôi nhà nhộn nhịp cả nhà ngồi quây quần bên nhau.
"Ba mẹ con cũng không thể giống chúng ta được, sắp về đến nhà mới cho chúng ta biết."
Sau khi hỏi tình hình gần đây của Lâm Yên Nhiên, ông bà liền lấy ra một bức tranh chữ được đóng khung rất đẹp.
"Đây là 22 năm trước lúc con sinh ra, ông nội viết cho con."
Đôi mắt Lâm Yên Nhiên ngay lập tức rơi vào bức tranh chữ——
Hạnh phúc đồng hành, trưởng thành vui vẻ
Bút pháp này rất tinh tế, mạnh mẽ tự nhiên, vừa nhìn chính là bút tích của ông nội.
Nhưng sau khi Lâm Yên Nhiên đọc dòng chữ đó, đầu ngón tay anh nắm chặt lại.
Lúc anh sinh ra, ông nội anh cũng đã viết cho anh một bức chữ như vậy.
Đến nay nó vẫn treo trong phòng làm việc của anh, y hệt như vậy.
Lần nữa về bên người nhà, bầu không khí quen thuộc và ấm áp này tốt đẹp có chút không chân thực.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, không một câu cũng không nói nên lời.
Vì vậy, anh yên lặng lắng nghe, nghe những giọng nói này nhiều hơn một chút cũng tốt.
Tạ Nhu Phỉ có rất nhiều lời chưa nói xong với Lâm Yên Nhiên, đưa anh đi khắp nhà, tựa hồ bà sợ con mình không thể nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình, nên kiên nhẫn giới thiệu anh.
Sau khi đi dạo một chuyến, Lâm Yên Nhiên mới phát hiện ngôi nhà này thực sự khác với những gì anh nhớ, nhưng những đi rồi một chuyến sau phát hiện, cái này gia kỳ thật cùng hắn trong trí nhớ không quá giống nhau, nhưng là những design cũng tương tự.
Cuối cùng họ dừng ở một gian phòng.
Còn chưa mở ra, Lâm Yên Nhiên đã đoán được trong đó là gì.
Quả nhiên sau khi mở ra, trong căn phòng được tân trang đặc biệt, có rất nhiều vinh dự mà mẹ đã đạt được.
Lâm Yên Nhiên lần lượt đi qua những chiếc cúp và giấy chứng nhận, lắng nghe những lời nói dịu dàng và cẩn thận của mẹ mình bên tai, nhưng trong lòng lại yên lặng bổ sung chi tiết hoàn chỉnh.
Thậm chí không ít giải thưởng khi đạt được, anh còn ở hiện trường.
"Mẹ, lúc nhận giải mẹ thật đẹp."
Lâm Yên Nhiên cầm lấy một bức ảnh, trong đó Tạ Nhu Phỉ đang nhìn vào máy ảnh ôn nhu cười.
Anh nhớ bức ảnh này được chụp khi anh 6 tuổi, lúc đó anh đã nói lời này với mẹ.
Khi Tạ Nhu Phỉ nghe được tiếng "khi nhận giải mẹ thật đẹp" kia, trong biết trong lòng như thế nào, nhưng đột nhiên cảm thấy một mảnh không gian trống rỗng.
Như thể một cái gì đó quan trọng đã bị bà bỏ lỡ.
Nước mắt lại chợt rơi.
"Mẹ xin lỗi, mẹ không thể chăm sóc con trong quá khứ được."
Lâm Yên Nhiên nhìn bức ảnh nhớ lại cảnh lúc đó.
Anh giúp mẹ cầm chiếc cúp, mà mẹ lại ôm anh và chiếc cúp.
Lâm Yên Nhiên thấy mẹ mình khóc trong lòng cũng khó chịu, nên mỉm cười an ủi bà.
"Không sao, con nhớ rõ là được."
2
Cho dù mọi người quên cũng không sao, chỉ cần một mình anh nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra là được.
Tạ Nhu Phỉ hôm nay cảm xúc trải qua thay đổi rất nhanh, sau những giọng điệu hưng phấn qua đi, những sợi dây căng thẳng cuối cùng cũng được nới lỏng.
Vì thế, ngay khi bà và Lâm Yên Nhiên bước ra ngoài, cơ thể như mất đi điểm tựa mà ngã xuống.
Lâm Yên Nhiên tay mắt lanh lẹ ôm bà đến phòng khách, quản gia vội gọi bác sĩ.
Sau khi ngất đi, Tạ Nhu Phỉ nhanh chóng tỉnh lại, sau đó gắt gao nắm chặt tay Lâm Yên Nhiên, như thể bà sợ đứa trẻ sẽ lại biến mất sau khi bà tỉnh dậy.
Lâm Yên Nhiên nhìn ra suy nghĩ của bà, liền bồi ở bên cạnh bà, thấp giọng nói với bà, "Mẹ, con ở đây."
Có lẽ là nghe thấy giọng nói của Lâm Yên Nhiên, Tạ Nhu Phỉ lúc này mới an tâm ngủ đi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong và xác nhận mẹ không có vấn đề gì, Lâm Yên Nhiên mới cùng Lâm Vân Triết đến phòng làm việc của đối phương.
Khi Lâm Yên Nhiên bước vào, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một album ảnh mà Lâm Vân Triết tùy ý đặt trong gốc.
Anh cầm lấy tùy ý mở ra một tờ.
Đập vào mắt đó là những bức ảnh thời học sinh của Lâm Vân Triết.
Lâm Vân Triết thời niên thiếu buộc một chiếc băng đeo đầu màu xanh lam và mặc bộ bộ đồ đá bóng in số 17 trên người, tay cầm quả bóng rổ cười xán lạn.
2
Người trong ảnh giống hệt trong ký ức của anh, ngay cả con số may mắn mà đối phương thích, cũng là 17.
Lâm Yên Nhiên cầm tấm ảnh lên, như lơ đãng hỏi Lâm Vân Triết, "Anh, đây là chụp khi anh còn ở trong đội của trường à?"
Lâm Vân Triết chần chờ một lát, mới trầm giọng trả lời, "Ừ."
Lâm Yên Nhiên bên này không có gì để đáp, chỉ là tiếp tục lật xem.
Trên ảnh chụp, Lâm Vân Triết dung mạo dần dần trở nên thành thục, nhưng số lượng ảnh chụp cũng càng ngày càng ít.
Cuối cùng, thỉnh thoảng chỉ có một hoặc hai bức ảnh.
Trượt tuyết, leo núi hoặc nhảy dù.
Ánh mắt Lâm Yên Nhiên dừng trên bức ảnh nhảy dù.
Anh vẫn nhớ lần đầu nhảy dù với anh trai khi còn nhỏ, anh thực sự có chút sợ hãi.
Trước khi lên máy bay, anh từng dõng dạc cảm thấy nhảy dù là chuyện bình thường.
Nhưng khi thật sự tới thời khắc sắp nhảy xuống, hơi có chút sợ độ cao anh cuối đầu nhìn xuống, nhịp tim đột nhiên tăng đột biến.
Gió thổi vào mặt, anh nhắm chặt mắt hít sâu một hơi, đếm ngược ba giây để trấn định tinh thần.
Kết quả, ai ngờ anh còn chưa chuẩn bị xong, đã bị anh trai chơi khăm đẩy xuống.
1
Nhân viên hướng dẫn lúc ấy nói với anh cái gì anh cũng không nghe rõ.
Nhưng ngay giây phút tim ngừng đập, anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy ông anh trai đang vẫy tay cười với mình.
"Anh."
Lâm Yên Nhiên rút khỏi hồi ức của mình, đột nhiên quay lại đối diện anh mắt của Lâm Vân Triết đang dừng trên người mình.
Anh cũng không biết đối phương đã nhìn mình bao lâu.
Có lẽ vừa rồi, có lẽ là nãy giờ.
Bất quá cái này không quan trọng.
Khóe miệng Lâm Yên Nhiên lộ ra nụ cười hiểu rõ, "Không làm xét nghiệm ADN sao?"
Lời nói của Lâm Yên Nhiên dễ dàng như hỏi đối phương tối nay ăn gì.
Một chút kinh ngạc lóe lên trong mắt Lâm Vân Triết, nhưng anh nhanh chóng che giấu.
Anh không dối trá nói không cần làm, nhưng cũng không trực tiếp trả lời.
Anh ấy tiếng lên hai bước, giơ tay phải lên, xoa xoa mái tóc Lâm Yên Nhiên không quá dịu dàng, làm rối tung kiểu tóc mà nhà tạo mẫu đã dày công tạo ra cho anh.
Lâm Yên Nhiên cúi đầu, vô cùng thuần thục né tránh.
Nhưng đối phương so với anh mạnh hơn, nên anh như trước né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Anh à, kiểu tóc của em nhà tạo mẫu làm rất lâu, nếu làm rối sẽ tốn tiền đó."
Lâm Vân Triết hôm nay duy nhất lộ ra nụ cười thoải mái, hỏi, "Bồi thường bao nhiêu? 5 mao đủ không."
Ra khỏi phòng làm việc của Lâm Vân Triết, Lâm Yên Nhiên trở về phòng ngủ của mình.
Anh mở danh bạ điện thoại, bình tĩnh gọi cho Oánh Oánh và nhờ cô chăm sóc Ultraman.
Sau đó, anh gửi một tin nhắn khác cho Cố Tư Nghiệp.
Thực ra lúc này Lâm Yên Nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Cố Tư Nghiệp, nhưng vì suy nghĩ lộn xộn của bản thân, sợ ảnh hưởng đến đối phương nên anh không gọi.
Bất quá đối phương lại như có thuật đọc tâm, gửi cho anh một tin nhắn.
Gsy: Ra ngoài nhìn mặt trăng xem
3
Lâm Yên Nhiên ghé vào cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài.
Một mảnh đen nhánh.
Lâm Yên Nhiên: Gạt người, căn bản không có
Gsy: Có
Gsy: Trong lòng
3
Lâm Yên Nhiên đem những lời này của Cố Tư Nghiệp nhìn vài lần.
Cái hiểu cái không.
Sau khi trả lời chúc đối phương ngủ ngon, anh liền đi tắm sau đó leo lên chiếc giường lớn mềm mại.
Bất quá người luôn luôn ngủ sớm như anh, đêm nay lại mất ngủ.
Tất cả những người anh liên lạc vừa rồi đều nhắc nhở rằng anh hiện tại đang ở thế giới trong sách.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh mọi thành viên trong gia đình lại hiện lên trong tâm trí anh.
Rõ ràng, mỗi gương mặt quen thuộc lúc này đều khiến anh có cảm giác như được trở về với ba mẹ, người thân.
Rõ ràng ánh mắt người nhà nhìn anh sau một thời gian vắng bóng không phải là giả.
Nhưng mọi ký ức của họ lại cố tình khác với những gì anh nhớ.
Anh và gia đình chỉ xa cách 4 tháng mà hiện tại lại biến thành 22 năm.
Rõ là đã trở về với người thân nhưng lúc này anh rất bối rối.
Lâm Yên Nhiên mở mắt nhìn vào nơi tối đen như mực, có rất nhiều điều không thể hiểu được khiến suy nghĩ của anh vô cùng hỗn loạn.
Ngày hôm sau Lâm Yên Nhiên hào phóng cùng người trong nhà đi làm xét nghiệm DNA.
Trong quá trình hai ngày chờ kết quả, anh nơi nào cũng không đi liền ngốc lại trong nhà.
Trong quá trình hòa thuật với gia đình, anh dần dần biết được "Thân thế" của chính mình trong thế giới này.
Đồng thời, anh còn biết được quá khứ của "Yên Nhiên".
Hóa ra sau khi đối phương sinh ra bị người khác nhặt, nhưng nhanh chóng được Tuyên gia nhận nuôi, khi gần mười sáu tuổi, cậu ấy bị đưa đến Trung tâm cai nghiện internet, cùng Thượng Trình Trình trở thành bạn tốt, cuối cùng lại bị đá ra khỏi gia đình hào môn kia.
Lâm gia vốn vì Tuyên gia nhận nuôi Lâm Yên Nhiên mà rất cảm kích, nhưng sau khi biết bọn họ tuyệt tình đá con trai mình ra khỏi nhà như vậy, liền lãnh đạm xử lý.
Đặc biệt là chuyện đưa con họ vào Trung tâm cai nghiện internet, dù không biết nguyên nhân thật sự nhưng họ vẫn canh cánh trong lòng.
Không bậc cha mẹ nào thực sự yêu thương con cái lại làm một việc như vậy.
Sau khi Lâm Yên Nhiên biết được chuyện này, vì biết nhiều về quá khứ nên cũng không mở miệng nói chuyện.
Nhưng mọi người trong nhà lại nghĩ là anh không muốn nhắc tới quá khức bi thảm đó, nghĩ đến năm tháng tuổi trẻ anh phải sống vất vả bên ngoài, họ càng thêm sót xa và muốn đối xử với anh tốt gấp bội.
Xét nghiệm ADN được tiến hành gấp rút, hai ngày sau đã có kết quả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Yên Nhiên và Lâm gia có quan hệ huyết thống.
Sau khi có kết quả, Lâm Yên Nhiên lập tức trở về phòng sau khi cùng mẹ đi dạo vào buổi tối, lấy giấy bút ra và ghi lại.
Mối quan hệ hiện tại có chút hỗn loạn, anh cần phải sắp xếp lại.
Lâm Yên Nhiên có chút đau đầu đỡ trán.
Lớn như vậy, anh chưa bao giờ gặp phải chuyện khó khăn như thế.
Mặc dù lúc mới xuyên tới anh vừa nghèo vừa thảm như vậy, cũng không khiến anh bận tâm nhiều như bây giờ.
Cầm giấy bút trên tay, Lâm Yên Nhiên viết ra những điều anh không thể tìm ra giấy trắng, rồi phân loại phân tích.
Anh đưa ra hai giả thiết cho mình.
1,. Xuyên sách
Sau khi xuyên qua cuốn sách, anh đã nhảy ra khỏi bối cảnh thế giới quan này, nên không chết một cách bi thảm, ngay cả những thành viên trong gia đình cũng không được nhắc tới trong tiểu thuyết, vì sự xuất hiện của anh, bối cảnh gia đình trống đã tự động được điền vào cốt truyện căn cứ theo anh?
Nhưng nói như vậy, tại sao thông tin mà gia đình biết lại khác với mình như vậy?
Lâm Yên Nhiên đặt một dấu chấm hỏi đằng sau suy đoán này.
Sau đó, anh viết một suy đoán thứ hai.
2. Thế giới song song.
Nếu mình giống như《 Sao chổi tới đêm hôm đó 》, trong lúc vô tình đã xâm nhập vào một thế giới song song.
Nói như vậy, những gì mà anh đang ở bây giờ là một thế giới thực tồn tại trong một lý luận khác.
Mà ở thế giới này, bối cảnh của "Yên Nhiên" và các thành viên trong gia đình đều giống như anh, nhưng quỹ đạo cuộc sống đã thay đổi một số điều.
Vì vậy thông tin mà ba mẹ anh nhận được hoàn toàn khác với anh.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy lý luận về thế giới song song này có thể tạm thời giải thích tình hình hiện tại của anh.
Nhưng sau đó, ngòi bút của anh dừng lại, và một dấu chấm hỏi được đặt sau thế giới song song.
Nhưng nếu anh là người xâm nhập thì "Yên Nhiên" trước đó đã đi đâu?
6
Còn lối vào thế giới song song thời gian và không gian thì sao?
Nếu anh có thể đến, như vậy liệu có "Yên Nhiên" thứ ba nào đến nữa không?
Hớn nữa, về thế giới song song, tại sao khi đến đây anh lại vô thức thiết lập thế giới quan trong tiềm thức? Hơn nữa còn quên một số chuyện về thế giới trước kia?
Ngoài ra, vô tình xâm nhập hẳn là cả người cùng nhau đến một thế giới khác.
Nhưng rõ ràng anh có thể cảm giác được, thên thể này và thân thể trước kia có chút khác biệt.
Mặc dù ngoại hình và dáng người tương tự nhau, nhưng tố chất thân thể lại kém anh rất xa.
Chẳng lẽ ý thức của anh đã xuyên từ thời không này đến thời không khác?
Lâm Yên Nhiên viết trên giấy, nhưng dù thế nào anh cũng không thể thuyết phục được bản thân.
Mặc dù anh cảm thấy thế giới song song gần nhất này đầy rẫy những điều kì lạ và mâu thuẫn.
Điều này giống như một ẩn số mà không có đủ điều kiện, dù anh giải thích như thế nào cũng không thể tìm ra đáp án chính xác.
Sau khi Lâm Yên Nhiên suy nghĩ một lúc, nhắm mắt lại.
Anh luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một số thông tin rất quan trọng, nhưng bây giờ anh không thể tìm ra nó.
Không nghĩ ra được, Lâm Yên Nhiên cũng không tự làm khó mình, vì thế anh đã thực hiện một biện pháp mạo hiểm nhưng đơn giản hơn.
Tìm Lâm Vân Triết.
Trải qua hai ngày tiếp xúc, anh phát hiện ngoại trừ cùng người nhà biết được cuộc sống của anh không bình đẳng, những thứ khác, kể cả tính cách của anh ấy, đều giống hệt như ý ức của anh.
Vì vậy, dựa trên những gì anh biết về anh trai mình, một người tỉ mỉ và lý trí như đối phương, không có khả năng không nhận thấy sự khác thường của mình.
Nhưng vì sợ kích thích đến mẹ, lại vì sự bao dung với chính em trai mình, nên anh ấy nhất định phải nhịn không nói.
Nghĩ đến đây, Lâm Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới phản ứng cực kỳ kiềm chế của đối phương khi lần đầu tiên gặp mặt, đoán chừng anh trai mình nhất định cũng có rất nhiều nghi vấn.
Cửa phòng bị gõ ba lần.
Lâm Yên Nhiên đã hoàn hồn.
"Nhiên Nhiên."
Giọng nói của Lâm Vân Triết từ ngoài cửa truyền đến.
Lâm Yên Nhiên không ngờ đối phương sẽ đến vào lúc này, vì vậy anh nhanh chóng ra mở cửa.
"Anh."
Lâm Yên Nhiên nhận lấy cốc sữa nóng do đối phương mang đến cho anh, lập tức khóa trái cửa phòng.
Lâm Vân Triết chú ý đến hành động nhỏ của Lâm Yên Nhiên, nhướng mày nhìn anh, "Có chuyện muốn nói sao?"
Lâm Yên Nhiên gật đầu.
Sự ăn ý giữa hai anh em họ thật ra không có gì thay đổi.
Dù trong lòng biết có gì đó khác lạ, nhưng Lâm Yên Nhiên nhìn khuôn mặt quen thuộc này vẫn không khỏi cảm thấy thân cận như trước.
Anh và anh trai trước nay đều không có gì giấu nhau.
"Anh không có gì muốn hỏi em sao?" Lâm Yên Nhiên không chút do dự, đi thẳng vào vấn đề, "Không cảm thấy phản ứng của em rất lạ sao?"
Lâm Vân Triết thần sắc không thay đổi, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy, chú lúc ấy kêu một tiếng mẹ quá đột ngột, giống như đã sớm biết chúng ta sẽ đến tìm chú vậy."
Lâm Yên Nhiên nhấp một ngụm sữa bò nóng và lắc đầu, "Mặc dù em cảm thấy mọi người chắc chắn sẽ tìm em, nhưng thật ra em cũng vẫn luôn tìm mọi người."
Trong phòng truyền đến tiếng cười nhẹ của Lâm Vân Triết, "Giống nhau."
Lâm Yên Nhiên lại cúi đầu uống một ngụm sữa.
Thật ra lúc này anh muốn nói cái khác.
Nhưng lúc này nói chuyện rối rắm ấy ra không có gì thú vị, nên anh đổi đề tài khác.
"Anh ghét đồ ngọt."
"Nhưng mẹ làm bánh cho anh anh luôn cười ăn hết."
"Anh ghét vật mũi nhọn."
"Nhưng lại thích đấu kiếm."
Nói tới đây, Lâm Yên Nhiên ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu.
Anh không thích, nhưng ông anh của anh luôn để anh luyện tập với ổng, lần nào cũng thua thảm hại.
Lâm Yên Nhiên nghiêng đầu quan sát biểu tình của Lâm Vân Triết, tiếp tục mở miệng, "17 tuổi anh cưỡi ngựa bị ngã, trên bắp chân còn vết sẹo, nên anh không thích mặc quần đùi."
"Anh có bằng tiến sĩ tài chính, nhưng thứ anh muốn học nhất lại là triết học."
1
"Người khác nghiên cứu sự bảo toàn năng lượng trong vật lý, anh lại muốn khám phá ý nghĩa triết học của nó."
"Anh ghét động vật mỏ nhọn, vì khi còn nhỏ có người bắt một con gà lừa anh, nói đó là vịt Koduck, nhưng anh thật sự tin, sau đó còn cẩn thận nuôi mấy tháng, kết quả...."
2
Lâm Yên Nhiên nói từng chuyện mà chỉ có hai anh em bọn họ mới biết.
Lâm Vân Triết ở một bên lắng nghe, nhưng vẻ mặt rõ là xấu hổ hơn rất nhiều, "Được rồi, cái này không cần phải nói chi tiết như vậy."
Anh ấy ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ của mình.
Sau đó, lại tò mò tại sao đối phương lại rõ ràng về những bí mật của mình như vậy.
Rốt cuộc, có một điều trong số đó mà ba mẹ anh cũng không biết.
Nhưng rất nhanh trong lòng anh ấy lại nảy sinh một ý tưởng ngây thơ, loại cảm giác làm anh thấy hết tất cả này làm anh coi là đương nhiên.
Lâm Yên Nhiên không giải thích, chỉ câu môi cười, đi đến trước mặt Lâm Vân Triết hỏi anh, "Anh, anh không nghi ngờ em sao? Em biết về anh và gia đình anh rõ như thế, anh không sợ sao? Em có mục đích khác."
Hai anh em trước nay đều luôn thẳng thắn với nhau.
Lâm Vân Triết cũng không có ý lừa gạt Lâm Yên Nhiên, gật đầu thừa nhận, "Trước đó quả thật anh đã hoài nghi chú, nhưng xét về huyết thống, chú thật sự là em anh."
Nói xong anh lại mở miệng, ngữ khí so vừa rồi mềm mại rất nhiều, "Nhiên Nhiên, có phải chú xảy ra chuyện gì không."
"Đúng vậy."
Lâm Yên Nhiên nhìn vào mắt Lâm Vân Triết.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là người thân của anh trên thế giới này.
Bọn họ từng có vô số kỷ niệm chung, cãi vã, đánh nhau, giận dỗi rồi làm hòa.
Anh ấy là một trong những người anh tin tưởng nhất.
Bọn họ từng hứa, sẽ không bao giờ nói dối và lừa gạt nhau.
Vì vậy, anh quyết định đánh cược một lần, thẳng thắn nói với đối phương những gì mình trải qua.
"Anh, thật ra chúng ta ở một thời không khác sống chung 22 năm, nên em đối với anh hết thảy đều biết."
Lâm Yên Nhiên rũ mắt, nhìn ly sữa trong tay đã không còn nóng, kể cho Lâm Vân Triết nghe quá khứ mình trải qua như thế nào.
Trước khi nói, vốn Lâm Yên Nhiên cho rằng hai ba câu lời nói là có thể nói rõ.
Nhưng khi thực sự nói, đặc biệt là khi nhớ lại những điểu nhỏ nhặt, lại phát hiện từng đoạn từng đoạn, giống như ba ngày ba đêm cũng nói không xong.
Lâm Yên Nhiên nói rất lâu, đến khi ly sữa trong tay đã hoàn toàn nguội lạnh.
Anh đối với quan hệ của mình và Lâm Vân Triết cũng không đưa ra kết luận, chỉ là sau khi giải thích rõ ràng, liền hai mặt nhìn nhau.
"Chỉ vậy thôi, hy vọng có thể có ích với anh."
Lâm Vân Triết đứng lên, vuốt phẳng các nếp gấp của bộ vest, cũng không đánh giá chủ quan về đoạn vừa rồi.
"Cảm ơn vì đã nói những điều này với anh."
Nói xong, anh ấy đi về phía Lâm Yên Nhiên hai bước, giống như trước đây, duỗi tay xoa đầu đối phương.
"Đừng nói cho mẹ biết, mẹ tâm lý bây giờ không ổn định."
Lâm Yên Nhiên lần này không kháng cự, gật đầu đồng ý, vả mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
1
"Em biết, nên em mới đến tìm anh."
Lâm Vân Triết khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Anh liếc nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng.
"Yên Nhiên, định luật bảo toàn năng lượng vẫn đúng."
1
Giọng nói của người đàn ông xuyên màn đêm trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn Cello.
"Bất kể là thời không nào, em cũng là em trai của anh."