Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 46



Khương Hoài thiếu chút nữa off luôn.

Anh bình tĩnh mở miệng hỏi lại: "Ặc, các cậu đang ở cùng nhau à?"

Lâm Nhạc Nhạc nói: "Không phải, em chỉ gọi video thôi."

"Ồ, được được." Khương Hoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn đập thằng nhãi Lâm Nhạc Nhạc này ra một cái lỗ thủng rồi.

Nhưng khi hai người chơi game thì không cố kị gì nữa, Tưởng Trạch nghe hai người họ gào to, hắn gõ xong một đoạn văn mà không dừng tay, sau đó đứng dậy đi thay một bộ quần áo mới quay lại trong màn hình.

Lâm Nhạc Nhạc lúc này vừa vặn thành hộp(*), nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Trạch một cái, thấy thế hỏi: "Anh phải ra ngoài ạ?"

(Từ trêu chọc trong PUBG, chơi được một xíu đã bị địch đào thải, sau biến thành hộp)

Tưởng Trạch vuốt lại áo, cúi đầu lên tiếng: "Ừ, em chơi đi."

Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Tạm biệt."

Khương Hoài ở cạnh vểnh tai chợt nghe thấy một tiếng tuýt, anh đoán đây là âm thanh kết thúc video. Khương Hoài nhịn hơn mười giây, giữa lúc đó cũng không nghe thấy giọng của Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch, bấy giờ mới thử thăm dò mở miệng: "Ừm gì ấy nhỉ, các cậu tắt video rồi à?"

Lâm Nhạc Nhạc thao tác nhân vật trong máy tính dùng táo đập đầu người qua đường, nghe vậy ừm một tiếng: "Tắt rồi."

Khương Hoài còn không tin, mở miệng khẽ gọi: "Tưởng Trạch?"

Lâm Nhạc Nhạc: "??"

Bên kia không có ai đáp lại, lúc này Khương Hoài mới hoàn toàn tin Lâm Nhạc Nhạc.

"Lâm Nhạc Nhạc hôm nay cậu hại anh rồi." Khương Hoài nói, "Chuyện này không phải chuyện mà anh em chân tình làm ra được."

Lâm Nhạc Nhạc không hiểu nổi thái độ muốn cho mình ba dao sáu lỗ(*) của Khương Hoài là như thế nào: "Người anh em, sao anh lại nói lời này thế?"

(Nếu đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn nổi, muốn xin thứ tội thì phải dùng dao sắc đâm qua cơ thể mình ba nhát, gọi là ba dao sáu lỗ)

Khương Hoài: "Cậu không hề nói cho anh biết là cậu đang gọi video với Tưởng Trạch, cậu xem anh mở miệng nói cái gì, bị đương sự nghe thấy rõ mồn một, thế có được không?"

Lâm Nhạc Nhạc nói: "Anh có nói câu gì quá đáng lắm đâu, Tưởng Trạch cũng không giận, anh không thấy thái độ của anh ấy rất tốt hả?"

Nhận sai ngay tắp lự, thái độ này đối với Lâm Nhạc Nhạc hoàn toàn ok.

Khương Hoài cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc đúng là thần tiên, hoặc là thủ đoạn thật sự cao siêu, hoặc là khờ dại đơn thuần. Từ nhỏ anh đã nghe nói đến Tưởng Trạch, không biết hắn lại là thanh niên biết sai biết sửa thái độ tốt thế đấy. Người như Tưởng Trạch không sửa người khác làm theo mình thì thôi, không thì gãy chân cảnh cáo vẫn là nhẹ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Dù sao thì cơn đau thể xác cũng chẳng là gì so với sự hối hận trên tinh thần cùng áp lực khi hối lỗi.

Nếu là người khác, chắc chắn Khương Hoài cảm thấy là Tưởng Trạch gặp phải đối thủ, thủ đoạn cao ngút trời, nhưng hiện tại người nói chuyện với anh là Lâm Nhạc Nhạc. Anh chơi với Lâm Nhạc Nhạc lâu như vậy rồi, chỉ có thể là Lâm Nhạc Nhạc đơn thuần khờ dại.

"Thái độ của cậu ta, anh......" Đúng là đậu má, Khương Hoài cũng không biết nói với Lâm Nhạc Nhạc thế nào.

Thái độ của Tưởng Trạch tốt. Có câu nói thế nào ta, chó sủa là chó không cắn. Tưởng Trạch là người không có đến một câu vô nghĩa, thậm chí mắng chửi cũng lười, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện hắn ác.

Điểm ấy Khương Hoài hiểu rõ, nhưng có vẻ Lâm Nhạc Nhạc không biết.

Mà cần nói chuyện này cho Lâm Nhạc Nhạc hay không, anh hơi do dự. Thà phá hủy mười tòa thành còn hơn hủy hoại hôn nhân gia đình. Bây giờ nói lời này ra, nếu Lâm Nhạc Nhạc chưa hiểu rõ tính cách của Tưởng Trạch làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người dường như cũng không tốt lắm.

Huống hồ dù Tưởng Trạch có ác đến mấy, thoạt nhìn đối xử với Lâm Nhạc Nhạc vẫn rất tốt...... hẳn là thế, Khương Hoài cũng không chắc.

Anh vẫn hơi sợ Tưởng Trạch, chỉ sợ mình hủy hoại tình yêu của hắn thì dao mổ của Đại ma vương sẽ phập xuống gáy mình. Khương Hoài nắm rõ thực lực của mình như lòng bàn tay, mắng mỏ Tưởng Trạch vài câu sau lưng thì được, đối mặt thì có mà xong đời luôn.

Khương Hoài đang rối rắm, Lâm Nhạc Nhạc thì không cảm nhận được thay đổi trong lòng của anh chút nào.

Hai người trong game đã nhảy dù vào trong phòng.

Lâm Nhạc Nhạc ở đằng kia điên cuồng kiếm đồ, quay đầu hỏi Khương Hoài: "Anh cần túi chữa bệnh, túi cấp cứu không, em chia cho anh một nửa nhé?"

Lời này làm cho Khương Hoài cảm động, Lâm Nhạc Nhạc ở trong game thật sự rất tốt với mình, lần nào có đồ tốt gì cũng hỏi anh cần không, lúc nào cũng muốn chia cho mình một nửa.

Mà bây giờ mình lại bởi vì một chút rối rắm và sợ hãi nho nhỏ mà đánh cược hạnh phúc tuổi già của anh em mình.

Khương Hoài cảm thấy mình quá hẹp hòi, suy bụng ta ra bụng người, tình bạn là số một mới đúng.

"Nhạc Nhạc này..." Khương Hoài mở miệng, mới nói ba chữ đã bị Lâm Nhạc Nhạc bên kia cắt ngang.

"Ha ha ha, Khương Hoài, bỗng nhiên em phát hiện ra trình độ của anh vẫn không thay đổi." Lâm Nhạc Nhạc vui vẻ nói.

Khương Hoài: "...... Trình độ của cậu thì cao lắm à?"

Anh em gà mờ còn chê nhau?

"Trình độ của em cao mà." Lâm Nhạc Nhạc lại ba hoa.

Khương Hoài nghe mà mặt đầy dấu hỏi chấm, thế nhưng lúc chơi game anh thấy trình độ của Lâm Nhạc Nhạc đúng là cao hơn anh nhiều, thậm chí còn cao hơn đại bộ phận gamer bình thường.

"Sao cậu lên trình thế, chơi lén à?" Khương Hoài thiếu chút nữa bóp nát con chuột.

"Làm gì có." Lâm Nhạc Nhạc nghển cổ, "Dù em có rơi xuống đất thành hộp chết bao nhiêu lần cũng không chơi lén, chẳng vẻ vang gì."

"Vậy trình độ của cậu là sao?"

"Chơi PUBG với Tưởng Trạch nhiều ấy mà, chơi nhiều thì giỏi lên chứ sao." trong giọng nói của Lâm Nhạc Nhạc chẳng hề có chút ngượng ngùng nào. Mình nằm gà(*) mình quang vinh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

(lie chicken, nghĩa là người chơi thắng cuộc mà không giết bất kì ai, máu không bị giảm)

Khương Hoài trầm mặc.

"Thật ra anh tìm người chơi cùng cũng được, chơi giỏi dễ lắm." Lâm Nhạc Nhạc bày mưu tính kế cho Khương Hoài.

Khương Hoài không biết nằm gà đáng xấu hổ, nhưng mà sao nằm gà dễ như vậy được, anh thở dài một hơi, nói: "Thật ra thì anh cũng muốn, nhưng tìm ai nằm được?"

"Nhạc Hồng ấy." Lâm Nhạc Nhạc nói, "Em xem chiến tích đấu đôi của anh ấy với Tưởng Trạch rồi, ngầu lắm."

"Cậu ta là cái lông gà." Khương Hoài bĩu môi, "Chỉ có cậu mới nghĩ ra ý này."

Không muốn thì thôi, mắng người ta làm gì?

Lâm Nhạc Nhạc mất hứng, cố ý kích thích Khương Hoài: "Vậy thì hết cách, hay anh thử tìm một anh bạn trai kỹ thuật tốt dẫn dắt anh nằm gà đi, hoặc là bạn gái cũng được."

Ngữ khí của Lâm Nhạc Nhạc như thể mình không tuân theo quy tắc nên hưởng phúc, "Aiz, vì em thích nam chứ nếu em thích nữ thì chắc chắn là bạn gái dẫn dắt em chơi."

Khương Hoài không nghe nổi nữa: "Dù thế nào cũng là người khác dẫn dắt cậu chơi, cậu không mất công tốn sức hả?"

Lâm Nhạc Nhạc vô tư hỏi lại Khương Hoài: "Ai bảo em là mệnh hưởng phúc chứ?"

Cái gì mà suy bụng ta ra bụng người, cái gì mà tình bạn là số một, tất cả đều là thúi lắm. Khương Hoài cắn răng nghĩ, thằng nhãi con Lâm Nhạc Nhạc không biết xấu hổ này xứng đáng bị Tưởng Trạch nắm trong lòng bàn tay chơi.

Được lắm Lâm Nhạc Nhạc, cậu bất nhân anh bất nghĩa vậy.

Khi Lâm Nhạc Nhạc tám chuyện với Tưởng Trạch đã là buổi tối tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường.

Lâm Nhạc Nhạc ăn uống no đủ, bụng cũng thiếu chút nữa là tròn vo. Cậu cũng mặc kệ đẹp hay không, nằm trên giường một tay cầm điện thoại, nửa híp đôi mắt sắp ngủ gọi video với Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch cảm thấy cậu như vậy giống con mèo nằm cạnh mình.

Lâm Nhạc Nhạc còn đề nghị: "Anh cũng nằm xuống đi, để điện thoại ở gối, thế thì giống như là chúng ta nằm cùng nhau đấy."

Tưởng Trạch tựa vào sofa nhìn Lâm Nhạc Nhạc: "Anh chưa tắm."

Chưa tắm rửa thì không được nằm trên giường, thậm chí ngay cả giường cũng không thể chạm vào.

Tật xấu nhiều quá, Lâm Nhạc Nhạc phỉ nhổ trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: "Ban ngày anh nói nhận ra lỗi sai là có ý gì?"

"Ban ngày?" Tưởng Trạch nghĩ lại, đoán ra Lâm Nhạc Nhạc nói là cái gì, chắc là lúc cậu chơi với Khương Hoài mình đáp lại một câu.

Bởi vậy Tưởng Trạch dừng một chút, trả lời: "Em không thích anh đi quán bar thì về sau anh không đi nữa."

Lâm Nhạc Nhạc đầu tiên là sung sướng, cảm thấy Tưởng Trạch đúng là tri kỷ lại nghe lời, nhưng cậu vui vẻ một lát lại cảm thấy sai sai chỗ nào. Cậu hỏi dò: "Vậy chờ thêm một năm rưỡi khi em trưởng thành, chúng ta lại đi nha?"

Tưởng Trạch nhìn màn hình cười như không: "Anh sâu sắc nhận ra lỗi sai của mình, sau này không đi nữa."

Lâm Nhạc Nhạc bĩu môi.

Cậu biết ngay là lần nào Tưởng Trạch dễ nói chuyện cũng ý xấu đầy bụng.

"Có ai yêu đương mà cả ngày nghĩ chuyện để trêu như anh không, đây không phải thái độ mà một người chân thành đối xử với bạn trai." Lâm Nhạc Nhạc dõng dạc chỉ trích Tưởng Trạch, hơn nữa còn dùng mình để nêu ví dụ, "Anh có biết em đối tốt với anh cỡ nào không? Tuy rằng anh chỉ gửi cho em một video, nhưng từ sau lần đó em không đăng nhập vào app kia nữa, em trung thành với anh tuyệt đối không có người khác." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch khẽ cười, cách màn hình làm cho Lâm Nhạc Nhạc đang tức giận cũng phải run run.

Nụ cười này thấy thế nào cũng lộ ra ý tứ thâm sâu.

Lâm Nhạc Nhạc sợ một lát, nhưng mau chóng nghĩ lại hành vi cả một tuần, cuối cùng xác định mình không sai chỗ nào, căn bản không cần sợ, lúc này mới hừ hỏi lại: "Người có tội như anh cười cái gì mà cười?"

Nếu nói kiêu căng cuối cùng có thể xưng thần, vậy chắc Lâm Nhạc Nhạc là vua của vạn thần.

Tưởng Trạch dùng một tay che mặt, dáng vẻ lười biếng, hắn mở miệng nói: "Lúc trước Khương Hoài nhắn cho anh mấy tin WeChat."

"Ha, thế thì sao?!" Lâm Nhạc Nhạc mở to mắt, lại còn dùng ánh mắt không biết sống chết định tội Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch thu nhỏ video, mở khung chat với Khương Hoài ra, đọc lời nói của Khương Hoài cho Lâm Nhạc Nhạc một lần.

"Lâm Nhạc Nhạc nói, 'vì em thích nam chứ nếu em thích nữ thì chắc chắn là bạn gái dẫn dắt em chơi'. Câu này là em nói?"

Tưởng Trạch không cần hoài nghi độ chân thật của câu nói này, nghe là biết Lâm Nhạc Nhạc nói.

Lại càng không phải nói lúc sau hắn gọi video với Lâm Nhạc Nhạc lần nữa, gương mặt vùi một nửa vào chăn của cậu ít nhiều lộ ra vẻ chột dạ đã là chứng cứ phạm tội.

Lâm Nhạc Nhạc chui vào trong chăn muốn cắn Khương Hoài một trăm tám mươi cái, anh được lắm Khương Hoài, tôi coi anh là chị em, anh quay đầu bán đứng tôi luôn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.