Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 58



Đương nhiên Lâm Nhạc Nhạc không biết hệ thống tồn tại, cậu sắp quên còn có hệ thống luôn rồi.

Hệ thống bình tĩnh lại phát hiện Lâm Nhạc Nhạc không nói với mình, nhưng tâm trạng của nó lại không thể hoàn toàn bình tĩnh.

Lần trước lúc nói chuyện với Lâm Nhạc Nhạc, thật sự là nó không trông cậy vào cậu làm được gì trong thời gian ngắn ngủi. Dùng số liệu để phân tích, hệ thống cảm thấy với cái đức hạnh của cậu, trong vòng hai năm tăng độ hảo cảm của Tưởng Trạch với mình lên đến ba phần năm đã là cảm ơn trời đất, cho nên lâu như vậy rồi nó vẫn không quan tâm đến cậu.

Nhưng mà ai ngờ, hệ thống nhìn mới phát hiện ra độ hảo cảm của Tưởng Trạch với Lâm Nhạc Nhạc đã lên đến 300%.

300% là khái niệm gì? Hệ thống trải qua quá nhiều ký chủ rồi, ký chủ duy nhất có thể đạt được số liệu này là bởi vì đối tượng của ký chủ đó là một tên biến thái cố chấp.

Hệ thống vội lấy tư liệu của Tưởng Trạch ra xem, xác định mình không tính sai số liệu.

Không thì một nam chính cấp độ SSS sao có thể có độ hảo cảm với nhóc mập đến 300% được? Loại hảo cảm này trên cơ bản là trừ đi 200% rồi còn lại 100% cũng còn đủ cho họ yêu đến già.

Số liệu như vậy ngàn dặm mới tìm được một, đặt ở trong giới hệ thống phàm là có một cái sẽ được thưởng cuối năm. Một năm hệ thống tiếp quản mấy chục ký chủ, lại không ngờ ký chủ bứt phá nhất lại là Lâm Nhạc Nhạc bị nó lơ là.

Trong lòng hệ thống ngũ vị tạp trần, đồng thời nó nhớ đến lời răn dạy đầu tiên khi mới vào nghề của tiền bối, là không được trông mặt mà bắt hình dong. Nó cứ tưởng mình đã làm tốt nhất, nhưng không ngờ vẫn không cẩn thận phạm phải phẩm chất hư hỏng đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vì thế hệ thống không giám thị Lâm Nhạc Nhạc nữa, còn nghĩ mình phải điều chỉnh số liệu, không đau đầu đốc thúc ký chủ nữa mà để cho ký chủ tự do phát triển, không chừng lại có niềm vui bất ngờ.

Lâm Nhạc Nhạc hoàn toàn không biết, cậu chỉ biết là ngày hôm sau mình đến thành phố S nhưng không có khả năng gầy đi mười cân thịt.

Nhưng có còn hơn không, Lâm Nhạc Nhạc vẫn ăn nửa bát cơm tối, sau đó nói gì cũng không ăn nữa.

Ngay cả buổi sáng hôm sau cậu cũng chỉ ăn hai cái bánh bao uống một cốc sữa đậu nành, sau đó đeo túi sách đến nhà ga. Ba Lâm bảo cậu ăn thêm trứng mà cậu cũng che miệng kiên quyết không ăn.

Nhưng chỉ được đến thế, đến nhà ga thành phố S, khi Tưởng Huy đến đón cậu, Tưởng Huy vẫn mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu mãi một lúc lâu mới dám gọi: "Anh dâ... không phải, Nhạc Nhạc?"

Hai tay Lâm Nhạc Nhạc siết quai đeo cặp sách, híp mắt nhìn Tưởng Huy đang nín cười: "Cậu muốn cười thì cười đi, tớ biết giờ tớ béo."

Lúc này Tưởng Huy mới thật sự không nhịn được cười ha ha.

Nhưng cậu ta còn biết đúng mực, cười xong lại nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc à, thật ra cậu béo cũng không xấu, vẫn rất đáng yêu."

Lời này không xem như lời nói dối.

Lâm Nhạc Nhạc vốn mặt tròn mắt tròn, vành tai cũng tròn, béo lên là người mũm mĩm mềm mại, da cậu còn trắng, trông càng trẻ con hơn, còn mềm nhũn.

Lâm Nhạc Nhạc không nghe Tưởng Huy nói, tự bước nhanh đến bãi đỗ xe, miệng còn nói: "Đáng yêu cái con khỉ, tớ phải là đẹp trai."

Đẹp trai có thể liếc mắt một cái là làm Đại ma vương lâu không gặp mê đắm.

Mới qua nửa năm, không chỉ Lâm Nhạc Nhạc bận, Tưởng Trạch cũng bề bộn nhiều việc. Bây giờ hắn vẫn chưa có quyền tiếp quản sản nghiệp của Tưởng Thành Bình hoặc là có quyền hành ở sản nghiệp của nhà họ Tưởng, bởi vậy hắn phải nỗ lực đến độ người thường không thể tưởng nổi để hoàn thành mục tiêu.

Bởi vậy cho dù nghỉ hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng, buổi sáng nay bởi vì có việc cho nên hắn chỉ đành để cho Tưởng Huy và tài xế trong nhà đến đón Lâm Nhạc Nhạc.

Tưởng Huy nghe thấy hai chữ đẹp trai, lại bật cười.

Dù sao hiện tại Lâm Nhạc Nhạc đáng yêu hay là mũm mĩm cũng chẳng liên quan gì đến hai chữ đẹp trai.

Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy cậu ta cười, quay đầu lại trợn mắt nhìn, nhưng trợn mắt nhìn một lát lại thở dài một hơi, nói: "Anh cậu thấy tớ chắc thất vọng lắm."

Đang yên đang lành làm bạn trai lại biến thành nhóc mập.

Tưởng Huy nghe vậy là phát huy thái độ của fan não tàn: "Không thể nào, anh tớ không phải người coi trọng bề ngoài thế đâu."

Lâm Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải: "Chắc anh ấy không nông cạn thế đâu."

"Còn không phải sao." Tưởng Huy nói, "Không thì anh tớ ngày ngày soi gương là xong, cần gì tìm bạn trai."

Xe không đến biệt thự nhà họ Tưởng mà chạy đến một khu chung cư xa hoa trong trung tâm thành phố.

Chuyện này Tưởng Trạch từng nói với Lâm Nhạc Nhạc, lúc trước hắn khởi nghiệp một công ty rồi dọn ra ngoài, tìm đại một chỗ ở.

Đương nhiên, Lâm Nhạc Nhạc tưởng là hoàn cảnh gian khổ ở tạm một căn nhà cho thuê cùng với văn phòng cũng đi thuê, tăng ca ngày đêm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mà khi ra khỏi thang máy mới phát hiện một tầng này chỉ có một nhà, cậu trầm mặc.

Cậu và Tưởng Huy nhìn nhau, không biết có nên phê phán cuộc sống xa hoa lãng phí quá độ như vậy không.

Tưởng Huy cũng trầm mặc hơn mười giây, sau đó cậu ta mở miệng nói: "Cậu không vào à?"

Lâm Nhạc Nhạc hỏi lại cậu ta: "Sao cậu không vào?"

Tưởng Huy như là bị đâm một nhát, cậu ta đột nhiên giận: "Bởi vì tớ không biết mật khẩu!"

Lâm Ðát Kỷ cứ một lần lại một lần chọc thủng sự thật anh em nhà họ không thân thiết, anh cậu ta căn bản không nói mật khẩu là gì.

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, lúc này mới ấn số, quả nhiên mở được cửa.

Tưởng Huy mất hứng hỏi: "Mật khẩu là gì?"

Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại nhắc nhở đầy hàm súc: "Sinh nhật tớ."

Tưởng Huy chỉ thiếu điều ôm ngực. Cậu ta đã quên một chuyện, Ðát Kỷ béo cũng là Ðát Kỷ, không thì sao cậu làm Quý phi được.

Tưởng Huy cảm thấy không ở nổi với Lâm Nhạc Nhạc nữa, quá kích thích. Mà lát nữa buổi trưa anh cậu ta cũng sẽ quay lại, lúc đấy có khi cũng không dung nổi cậu ta ở đây làm bóng đèn. Thế là cậu ta đi luôn: "Tớ đi trước đây, cậu ở nhà chơi đi."

Lâm Nhạc Nhạc không giữ cậu ta, chỉ chân thành nói với cậu ta: "Thế thì ngày mai cậu đến đây đi, chúng ta học bổ túc."

Nghe thấy ba chữ học bổ túc, Tưởng Huy như bị kim đâm, loáng cái đã chạy mất dạng.

Tưởng Huy đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Nhạc Nhạc.

Khu chung cư xa hoa trong trung tâm thành phố S, không nói đến chỉnh thể thiết kế, cho dù khác trang trí trong nhà họ Tưởng nhưng sofa cũng cũng đủ cho Nhạc Nhạc béo vung tay dạng chân nằm vừa.

Trong nhà trừ gia cụ tất yếu, mặt khác rất ít đồ trang trí. Lâm Nhạc Nhạc dạo qua một vòng đến ban công như vườn hoa nhỏ, lại nhìn ra ngoài, có thể thấy các tòa nhà náo nhiệt san sát nối tiếp nhau cùng với cảnh tượng xe chật ních ở ngã tư đường.

Lâm Nhạc Nhạc sờ vách tường, cảm thán.

Tưởng Trạch xuất thân ngậm thìa vàng gì chứ, hắn là người mạ vàng cả người. Hắn đứng ở khởi điểm như vậy đã giỏi hơn cơ hồ tất cả bạn cùng lứa tuổi, hắn mà cố gắng nữa thì là người thế giới khác.

Nếu nói có khuyết điểm gì, Lâm Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, chắc là cũng có.

Chắc chắn Tưởng Trạch không biết dạy con. Nếu hắn biết dạy con thì Tưởng Thần còn phải trở thành vật hy sinh chắc. Về phần Tưởng Trạch yêu người bình thường lại còn làm giảm giá trị chung xuống có tính là khuyết điểm không, Lâm Nhạc Nhạc kiên quyết cho rằng là không tính. Ngược lại đây có thể chứng minh Tưởng Trạch còn giữ lại phẩm chất chất phác, tuyệt đối là điểm cộng.

Lâm Nhạc Nhạc đang miên man suy nghĩ một hồi, điện thoại rung lên.

Cậu cầm lên xem, Tưởng Trạch gọi.

Cậu alo một tiếng.

"Em đến nhà rồi à?" Tưởng Trạch hỏi cậu, đồng thời Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy một tiếng cửa xe bị đóng, chắc là hắn sắp về.

"Em đến rồi." Lâm Nhạc Nhạc thật thà nói, sau đó hỏi hắn, "Anh muốn về nhà ạ?"

"Ừ, chắc hai mươi phút nữa anh về. Trưa nay em muốn ăn gì?"

Lâm Nhạc Nhạc dời bước chân đến phòng vệ sinh, cậu nhìn mình trong gương lại duỗi tay sờ mặt mình, tuy rằng bụng kêu òng ọc mà cậu vẫn mạnh miệng: "Ừm... em thấy em không đói lắm, không ăn gì đâu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch cũng không ép, chỉ nói: "Ừ, lát nữa anh về nhà rồi xem."

"Vâng." Lâm Nhạc Nhạc đáp, cậu lại hôn microphone chụt một cái, "Em chờ anh về."

Bây giờ Lâm Nhạc Nhạc rất ngoan, chủ yếu là bởi vì cậu béo nên không được tự nhiên. Cậu còn không biết Tưởng Trạch sẽ phản ứng thế nào, đương nhiên phải ngoan một lát.

Cúp điện thoại, Lâm Nhạc Nhạc lại nằm lên sofa, nhưng nằm một lát lại vội vàng đứng lên đi đi lại lại trong phòng, như thể vận động vài phút như thế là giảm được mấy cân thịt.

Nhưng Lâm Nhạc Nhạc sầu đến mấy không muốn đến mấy, Tưởng Trạch đã về nhà.

Cậu nghe thấy cửa có tiếng động là vội vàng lê dép chạy. Cậu nghĩ mình là nhóc mập, mà Tưởng Trạch vẫn là anh đẹp trai tuyệt đối, so sánh là cảm thấy vô cùng thảm thiết.

Nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, hình tượng của Tưởng Trạch cũng làm cho Lâm Nhạc Nhạc hoảng sợ.

Bên mép Tưởng Trạch có râu, dưới mắt có quầng thâm, tóc cũng dài hơn lúc trước, hơi rối. Nhưng mặc dù như vậy, Tưởng Trạch vẫn có sự đẹp trai lúc mệt mỏi, so với nhóc mập là người làm người ta tức chết.

Tưởng Trạch thấy Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cửa là cười. Hắn không thay giày, tiến lên từng bước ôm chặt lấy cậu.

Lâm Nhạc Nhạc vội vàng ôm lấy hắn: "Anh không ngủ đủ giấc à?"

Tưởng Trạch vùi đầu vào cần cổ Lâm Nhạc Nhạc, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu: "Ừ, hôm qua chỉ ngủ một lúc."

Thật ra không phải ngủ một lúc, là cả đêm không ngủ.

Tưởng Trạch không động đậy, Lâm Nhạc Nhạc cũng không động đậy, nhưng cậu nhỏ giọng hỏi hắn, "Bây giờ anh đang sạc điện à?"

Cậu xem phim truyền hình, diễn viên thích ôm sạc điện như vậy.

Tưởng Trạch vẫn nhắm hai mắt, nhưng lại cười: "Nghĩa là gì?" Hắn hỏi lại.

Lâm Nhạc Nhạc nói: "Nam nữ trong TV ôm nhau, nói là sạc điện, sau khi đầy điện là bay liên tục được."

Cậu giải thích lung tung, nói xong mình cũng cảm thấy mình da mặt dày, nhưng Tưởng Trạch lại nghe hiểu ý của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn nghiêng đầu vùi vào cần cổ cậu nhẹ nhàng hôn vài cái, hai tay siết chặt hơn. Hắn thở ra một hơi, nói: "Ừ, anh đang sạc điện."

Lâm Nhạc Nhạc vội vàng ưỡn ngực đầy trách nhiệm, cậu ân cần nói: "Thế thì anh sạc nhiều chút, bây giờ em đang đầy điện."

Lâm Nhạc Nhạc nói xong dừng lại, xấu hổ phơi bày ra một chuyện mà dường như Tưởng Trạch vẫn chưa chú ý đến, "Bởi vì em béo lên rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.