Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 61



Tưởng Trạch ngồi xuống bên người Lâm Nhạc Nhạc, làm lệch trọng tâm ngồi xếp bằng của cậu.

Lâm Nhạc Nhạc thuận thế dựa vào đầu vai Tưởng Trạch, lại lấy điện thoại ra chụp chân mình, sau đó viết caption đăng lên Weibo.

"Chân béo!"

Weibo của Lâm Nhạc Nhạc hay dùng để ghi chép về cuộc sống bình thường và than thở, có một ít fan, bình thường cũng hay bình luận nhưng lại không nhiều, tổng thể chỉ là nick Weibo người qua đường mà thôi.

Tưởng Trạch dừng mắt nhìn chân Lâm Nhạc Nhạc, cũng kinh ngạc mình thế mà lại muốn xoa chân cậu.

Hắn cúi người, đầu ngón tay đụng vào chân Lâm Nhạc Nhạc. Cậu quay đầu lại, sườn mặt cơ hồ dán vào hắn.

"Anh làm gì thế?" Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn.

Tưởng Trạch học giọng điệu lúc trước của Lâm Nhạc Nhạc, nói: "Anh cũng sờ cái chân mập của em."

Ha ha ha ha, chuyện này có đáng gì đâu, Lâm Nhạc Nhạc nghĩ.

Thế là cậu xoay người, hào phóng giơ chân mình ra trước mặt Tưởng Trạch, sau đó rụt rè nói: "Anh sờ đi."

Tưởng Trạch cầm chân Lâm Nhạc Nhạc, tuy rằng là động tác sờ thật, nhưng thực tế cảm giác khác với tưởng tượng của hắn. Sau khi Lâm Nhạc Nhạc béo, chân rõ ràng mềm hơn, cầm trong tay giống như là cầm một nhúm mỡ, làm Tưởng Trạch có cảm giác vô cùng thân mật.

Cảm giác khô nóng ở đầu ngón tay nháy mắt làm cho người ta muốn thăm dò vào sâu, một dòng điện lưu tê dại cũng lan tràn theo.

Trong tầm mắt của Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc đang lén la lén lút lấy điều khiển từ xa trên bàn trà. Quần áo mỏng mùa hè không thể che cái gì, cậu lắc la lắc lư, làm cho thắt lưng giấu trong áo cậu như ẩn như hiện.

Nhóc Lâm mập mạp thật là béo, thịt ở thắt lưng trông cũng mềm.

Dáng người hoặc hình ảnh không được coi là hấp dẫn, mà không biết sao Tưởng Trạch dâng lên xúc động muốn cúi người hôn, dùng đầu lưỡi để cảm nhận. Hắn nhíu mày nỗ lực bỏ suy nghĩ này đi, tay cũng vội buông lỏng chân Lâm Nhạc Nhạc ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc lấy điều khiển từ xa, không hề hay biết thay đổi tâm lý vừa rồi của Tưởng Trạch.

Nhóc phục vụ họ Lâm còn nghiêm túc hỏi cảm nhận của khách hàng: "Sờ xong rồi cảm giác thế nào?"

Tưởng Trạch thở phào một hơi, ánh mắt tránh đi chân cậu, cố ý quên đi cảm giác vẫn còn đậm sâu trong đầu mình, sau đó cố ý nói: "Cảm giác như là một cái móng lợn."

Lâm Nhạc Nhạc bị chọc tức chết mất.

Cậu nâng chân mình lên đặt lên đùi Tưởng Trạch, "Em đè chết anh!"

Sáng hôm sau bỗng nhiên mưa nhỏ kéo dài, kéo đi không ít oi nóng giữa hè.

Tưởng Huy đứng trong phòng vệ sinh đánh răng, mẹ cậu ta đứng bên ngoài hỏi cậu ta: "Hôm nay đến nhà anh con hả? Hiếm hoi ghê."

Lúc mẹ Tưởng Huy nói chuyện rất là vui mừng.

Tưởng Huy phun nước trong miệng ra, kéo khăn mặt xuống lau mặt, sau đó nói: "Sau này ngày nghỉ hè nào cũng đi ạ."

Nếu cho Tưởng Huy nói, cậu ta rất không muốn đi. Cậu ta không ham học, càng không có tâm trạng học, mà đêm qua anh cậu ta nhắn tin bảo cậu ta từ giờ đến nhà anh học bài với Lâm Ngọc Hoàn(*), không thì sợ Lâm Ngọc Hoàn ở nhà chán.

(Mẹ tác giả lấy chữ Ngọc Hoàn từ tên của Dương Quý Phi – Dương Ngọc Hoàn)

Đối với Tưởng Huy, hiện giờ Ngọc Hoàn càng hơn Ðát Kỷ ngày đó.

Mẹ Tưởng Huy không biết con mình sầu lo gì, ngược lại cảm thấy Tưởng Trạch coi trọng con nhà mình như vậy là một chuyện tốt, thế là càng thêm vui: "Thế mỗi ngày con làm gì?"

"Đi học bổ túc ạ." Mặt Tưởng Huy như thể khóc tang.

Mẹ Tưởng Huy càng vui hơn. Tưởng Huy nhà bà ở nhà là không sợ ba cũng không sợ mẹ, cho nên hai ông bà không nói được cậu ta. Nhưng cậu ta vừa sợ vừa kính Tưởng Trạch, hắn nói một cậu ta không dám nói hai.

"Tốt quá, thế con nghiêm túc học bổ túc đi nhé."

Tuy rằng với điều kiện gia đình nhà họ, con đường học vấn không chỉ có mỗi đường học đại học, nhưng học nhiều tri thức văn hóa nói thế nào cũng không sai.

Tưởng Huy thở dài một hơi: "Sao anh hai của con lại thông minh vậy chứ."

Trước khi bắt đầu nghỉ hè Tưởng Minh đã ra nước ngoài chuẩn bị học đại học, có thể nói là đi rất xa.

Mẹ Tưởng Huy nghe lời này còn nghĩ lầm là Tưởng Huy cũng muốn đi du học, bà kích động nói: "Nếu con muốn đi du học cũng dễ, mẹ có thể ra nước ngoài học với con."

Tưởng Huy chỉ sợ mẹ cậu ta nghĩ là làm, thế là không dám nói thêm nữa, chỉ nói: "Không phải, con đi trước đây, anh con chờ lại sốt ruột."

Nói xong đã chuồn ra cửa.

Gần như cùng lúc, một ngày của Lâm Quý phi cũng bắt đầu.

Tám giờ sáng, Tưởng Trạch rửa mặt xong trở lại bên giường hôn miệng Lâm Quý phi, sau đó lúc Lâm Quý phi mơ hồ chép miệng hôn thêm một cái, tiếp theo xin chỉ thị Lâm Quý phi là mình phải đến công ty.

Lâm Quý phi hai mắt nhắm nghiền kéo chăn lên đỉnh đầu, không kiên nhẫn duỗi chân tỏ vẻ biết.

Tám giờ mười lăm phút, Tưởng Trạch ăn xong bữa sáng, Lâm Nhạc Nhạc đần độn ngồi bên giường nhíu mày gắt ngủ, thuận tiện nghĩ xem mình đang ở phương nào.

Tám giờ ba mươi phút, Lâm Quý phi chậm rãi bước thong thả đến phòng vệ sinh soi gương, thuận tiện sờ sờ thịt trên mặt và gương mặt sáng sớm hơi phù.

Tám giờ bốn mươi lăm phút, Lâm Nhạc Nhạc ngồi vào bàn ăn ăn cháo, hơn nữa còn từ chối quẩy mà cô giúp việc cho, sau đó sau khi ăn sáng xong tin tưởng gấp trăm lần đứng lên cân.

Chín giờ đúng, Lâm Quý phi phát tiết bất mãn với cân, lại còn vũ nhục cái cân là tuyệt thế đại lừa đảo.

Chín giờ rưỡi, Lâm Nhạc Nhạc nằm ườn trên sofa xem TV, nhận được tin nhắn Tưởng Huy đã đến dưới tầng.

Tưởng Huy đứng trong thang máy lặp lại sinh nhật của Lâm Nhạc Nhạc trong trí nhớ, sau đó đầy niềm tin thử mở cửa, kết quả thất bại.

Chờ Lâm Nhạc Nhạc ở trong mở cửa cho, Tưởng Huy vào nhà câu đầu tiên hỏi là: "Anh tớ ở nhà không?"

Lúc cậu ta nói chuyện rất là cẩn thận và ôn hòa.

Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu: "Anh ấy đi ra ngoài rồi, trưa mới về."

Thế là Tưởng Huy cao giọng nói: "Tớ dùng sinh nhật của cậu để mở cửa, nhưng mật khẩu sai."

Cậu ta cảm thấy ngày hôm qua Lâm Nhạc Nhạc nói mật khẩu là sinh nhật mình có thể là Lâm Nhạc Nhạc lừa cậu ta. Tưởng Huy nghĩ vậy, cảm thấy mình nghĩ đúng, bởi vì anh cậu ta không phải người như thế. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cậu cố ý lừa tớ à?" Tưởng Huy hỏi Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc lê dép quay về sofa, cam đoan với cậu ta: "Tớ không lừa cậu đâu."

Tưởng Huy không tin: "Vậy sao lại thế này?"

Lâm Nhạc Nhạc tựa vào sofa nhìn Tưởng Huy, cười: "Cậu không hỏi thì tớ không nói hết cho cậu, bởi vì ba số trước mật khẩu không phải là sinh nhật của tớ, ba số sau mới là sinh nhật của tớ."

Tưởng Huy hiếu kỳ: "Thế ba số trước là sinh nhật của anh tớ à?"

Mẹ nó, lại còn buồn nôn hơn dùng mỗi sinh nhật của Lâm Nhạc Nhạc.

Giọng điệu của Lâm Nhạc Nhạc vẫn trêu tức: "Ba số đầu là 520."

Tưởng Huy không biết rốt cuộc mình mở miệng thế nào mà tự rước lấy nhục ở chỗ Lâm Quý phi.

Nhưng ân oán tình thù chỉ là nhất thời, nói đến cùng Tưởng Huy và Lâm Nhạc Nhạc vẫn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người ngồi trên thảm cùng nhau chơi game.

"Anh hai tớ mới ra nước ngoài rồi, mẹ tớ cũng muốn tớ như thế, ước gì tớ cũng đi du học, phiền chết mất." Tưởng Huy điều khiển máy chơi game, người cũng nghiêng ngả theo nhân vật, "Nhà cậu có thúc ép cậu không?"

Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu: "Trước giờ ba và chú chưa từng ép tớ."

Nhân vật của Tưởng Huy bất cẩn ngỏm, cậu ta ủ rũ thả máy chơi game xuống, lùi về sau tựa vào sofa, sau đó giận dữ nói: "Aiz, tớ cũng không biết sau này mình có khả năng gì."

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy cậu ta sầu lo vô cớ: "Sau này cậu có chuyện gì không làm được à?"

Với điều kiện của nhà họ Tưởng, mặc dù là con của chú hai chú ba nhưng vẫn ngậm chắc thìa, muốn hoàn thành một việc dễ hơn những người đồng trang lứa khác không ít lần.

Tưởng Huy nói: "Mấu chốt là giờ tớ không có mục tiêu, tớ còn cảm thấy hoàn toàn không biết nên làm gì. Cậu thì sao, cậu tốt nghiệp đại học rồi định làm gì?"

Hỏi như thế, rõ ràng Lâm Nhạc Nhạc cũng không biết.

Dùng lời của ba Lâm, Nhạc Nhạc nhà họ về sau không cần làm gì khác, gia đình có thể nuôi cậu. Đây cơ bản là một cách nói khác cho Lâm Nhạc Nhạc chỉ cần hưởng phúc là được.

Nhưng Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không được, nhưng cụ thể muốn làm gì, cậu cũng không nói được.

Tưởng Huy thấy thế, nói: "Thật ra tớ biết cậu có thể làm gì, hơn nữa cậu chỉ cần làm là sẽ thành công."

Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn cậu ta, nghi hoặc nói: "Cái gì?"

Tưởng Huy nhíu mày nói: "Đại sư tẩy não đỉnh của chóp, nhà văn canh gà, hoặc là người yêu đương lạc quan. Cậu có thể chia sẻ kinh nghiệm yêu đương cho mọi người, cam đoan bộ nào cũng hot."

Lâm Nhạc Nhạc đập gối ôm vào gáy Tưởng Huy cái bốp.

Buổi trưa Tưởng Trạch về nhà, Tưởng Huy thành thật, ngồi bên bàn cơm không nói nhiều lời.

Lâm Nhạc Nhạc đơm non nửa bát cơm, sau đó ngồi ăn rau xanh.

Tưởng Trạch thấy thế thì không vui: "Em là thỏ à?" Hắn hỏi Lâm Nhạc Nhạc.

Tưởng Huy rất quen thuộc giọng điệu này, lúc anh cậu ta không kiên nhẫn hoặc là không hài lòng, dùng giọng điệu này tỏ vẻ anh cậu ta phải ra tay trị người.

Cũng gần như là điềm báo gãy chân.

Tưởng Huy dùng khóe mắt liếc Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc chẳng sợ tí gì, đối mặt với Tưởng Trạch còn hỏi lại hắn: "Thỏ mọc được móng lợn à?"

Mang thù-ing

Tưởng Trạch cau mày, miếng thịt trên đũa của Tưởng Huy thiếu chút nữa rớt xuống. Cậu ta không biết Lâm Nhạc Nhạc đáp cái gì, chỉ cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc rất am hiểu đi dây trên vách núi.

"Ăn cơm cho hẳn hoi, nghe rõ không?" giọng Tưởng Trạch tuy rằng không cất cao, nhưng giờ phút này ai cũng nghe ra được hắn không cho từ chối.

Tưởng Huy cố gắng giảm cảm giác tồn tại, hy vọng cái lò hỏa này đừng đốt lên người mình.

"Không được." Lâm tráng sĩ thẳng thừng từ chối, "Mấy ngày nay em phải ăn uống điều độ, anh đừng ép em."

Tưởng Huy cơ hồ có thể cảm giác được chảo dầu sôi sùng sục, sắp nổ tung đến nơi.

Quả nhiên Tưởng Trạch đứng lên.

Mình sắp không thở nổi rồi, Tưởng Huy buông đũa do dự, không biết mình nên đứng lên chạy hay là đứng lên khuyên can.

Nhưng mà cậu ta không ngờ động tác kế tiếp của anh cậu ta không phải xách Lâm Nhạc Nhạc lên mà là đổi món ăn trước mặt họ, thuận tay đổi tất cả đĩa rau đến trước mặt Lâm Nhạc Nhạc, lại còn nói: "Vậy thì phải ăn ngon."

Lâm Nhạc Nhạc gắp một đũa rau bỏ vào miệng, nhai xong rồi mới nói: "Vậy cũng phải tùy tâm trạng."

Tưởng Huy nhìn Lâm Nhạc Nhạc, cảm thấy mình lại đánh giá sai cậu.

Đây là Lâm Ngọc Hoàn sao, không phải, đây rõ ràng là Lâm Bao Tự(*).

(Bao Tự, mỹ nhân nổi tiếng nhà Chu, từng làm cho Chu U Vương say mê đến độ làm suy yếu nhà Chu. Tên tuổi của bà gắn liền với điển tích phóng hỏa hí chư hầu)

Mà nói đến Khương Hoài bên kia, anh đợi đến buổi tối mới ra ngoài.

Hôm qua Lâm Nhạc Nhạc mời anh đến ăn cơm là nói cho anh địa chỉ của Tưởng Trạch. Lúc trước tuy rằng Khương Hoài không biết cụ thể Tưởng Trạch đang ở đâu, nhưng đại khái biết khu chung cư, xem địa chỉ Lâm Nhạc Nhạc gửi cũng biết mình đến nhà Tưởng Trạch. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Khương Hoài đã không còn ghét Tưởng Trạch như trước, thứ nhất là bởi vì giữa mình và Tưởng Trạch có Lâm Nhạc Nhạc, không thể quá xấu hổ, thứ hai là bởi vì Tưởng Trạch đúng là giỏi giang.

Đặc biệt là thành tích trong nửa năm nay, ngay cả ba Khương Hoài cũng nói trên bàn cơm.

Nói tóm lại chuyện đối nghịch với Tưởng Trạch này thì có thể thôi, nhưng không tất yếu.

Huống chi Khương Hoài cảm thấy có Nhạc Hồng để so sánh với Tưởng Trạch, Tưởng Trạch đối với ai cũng lạnh lùng thờ ơ, liếc mắt một cái toàn là kiểu không muốn nhiều lời, tính tình thẳng thắn, ít nhất không quấn người đúng chứ?

Kết quả không ngờ, lúc anh lái xe trên đường, tùy tiện nhìn sang bên cạnh, cái xe đi song song kia thấy thế nào cũng quen mắt.

Cái đậu má nó! Lúc Khương Hoài thấy cửa kính xe bên kia hạ xuống, thiếu chút nữa giẫm chân ga vọt sang đường cái đối diện.

Đến anh cùng Nhạc Hồng đến cửa nhà Tưởng Trạch, mặt anh vẫn đen.

Nhạc Hồng lại còn cợt nhả, "Cậu nói xem, hôm qua nếu cậu đồng ý đi ăn cơm với tôi, chúng ta tiện đường đi chung xe còn gì, bây giờ còn phải chia hai xe, xa lạ quá."

Gân xanh trên trán Khương Hoài cũng nhảy dựng lên theo, anh nuốt sự mất hứng vào bụng không nói nhiều lời, đứng ở cửa chờ người trong nhà mở cửa.

Khương Hoài cảm thấy cơn tức trong bụng mình không thể tiêu sau khi ăn xong bữa cơm chiều, nhưng cửa vừa mở ra anh thấy Lâm Nhạc Nhạc, anh đã quên béng chuyện tức đi.

"Nhạc Nhạc?" Anh khiếp sợ nhìn Lâm Nhạc Nhạc plus béo lên một vòng, mau miệng nói: "Sao cậu béo lên nhiều thế?"

Bị chọc đến cái chân đau, nụ cười trên môi Lâm Nhạc Nhạc cứng lại ngay. Cậu biện minh: "Đây là béo thi đại học, béo thi đại học, sẽ gầy lại."

Hành vi của Khương Hoài ở trong mắt Tưởng Huy hoàn toàn là thiếu niên không biết sinh mệnh đáng quý. Cậu ta liếc nhìn anh cậu ta cách đó không xa đã chú ý đến tiếng động bên này, lại liếc nhìn Lâm Bao Tự, cảm thấy chắc Khương Hoài vẫn có thể cứu được.

Tưởng Huy nghiêng người đến gần Khương Hoài, cẩn thận nhắc nhở anh như đặc công: "Tôi khuyên anh thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.