Cho dù ba Lâm không để ý thành tích học tập của con mình đến đâu, mà khi thư thông báo trúng tuyển đại học S thật sự gửi về đến nhà, y vẫn lật qua lật lại xem một hồi lâu, sau đó muốn đưa Lâm Nhạc Nhạc đến chùa tạ thần.
Lâm Nhạc Nhạc ăn dưa, cảm thấy chuyện này không phù hợp với giá trị trung tâm của chủ nghĩa xã hội khoa học, tất cả đều là phong kiến mê tín.
"Không đi được không ạ?" Cậu nuốt dưa hỏi.
Bỗng không có áp lực lớp 12, Lâm Nhạc Nhạc không phụ lại tính cách thật của mình, suốt kỳ nghỉ hè vui chơi giải trí, như thể quay lại thành đứa con ngốc trong trí nhớ của ba Lâm.
Cho nên chú Lâm ngẫm nghĩ, khuyên cậu: "Thôi đi đi, không lại tái phát bệnh thì sao?"
"Bệnh gì ạ?" Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình rất khỏe, căn bản không bị bệnh.
Chú Lâm dùng giọng điệu bình thản chọc cậu: "Thiểu năng ấy."
Lâm Nhạc Nhạc muốn phun nước dưa vào mặt chú Lâm.
Tuy rằng ba Lâm thương con, nhưng vẫn chọn về phe chú Lâm, dỗ Lâm Nhạc Nhạc: "Đã hứa về sau đều đi rồi, không lỡ đâu Phật tổ Bồ Tát giận thì sao?"
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ thầm Phật tổ Bồ Tát bận rộn thế, nào rảnh giận con, nhưng thấy ba Lâm mong đợi, cậu vẫn gật đầu đồng ý, "Vậy được, đi ạ."
Làm xong những chuyện râu ria đã sắp đến khai giảng.
Tưởng Trạch lái xe đến đón Lâm Nhạc Nhạc trước một tuần. Theo ý của họ, hắn có thể đưa Lâm Nhạc Nhạc đi học và xử lý tất cả mọi chuyện về sau luôn.
Nhưng ba Lâm cảm thấy lần đầu tiên Lâm Nhạc Nhạc đi xa nhà, mình phải theo, không thì người khác có ba mẹ, Nhạc Nhạc không có, thế thì con y lại khổ sở. Cho nên cuối cùng y vẫn hẹn bây giờ cho Lâm Nhạc Nhạc đi trước, ba Lâm và chú Lâm thì đến trường với cậu vào ngày khai giảng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trước khi tiễn Lâm Nhạc Nhạc ra ngoài, ba Lâm lưu luyến không rời, giống như là muốn tiễn con gái gả chồng, qua lại giúp Lâm Nhạc Nhạc sửa sang lại hành lý, cuối cùng thậm chí nhét cả dầu gội đầu cho cậu.
"Ba ơi, đến nơi mua cũng được, không cần mang đâu, vừa nặng lại không có tác dụng gì." Lâm Nhạc Nhạc cùng ba Lâm ngồi xổm với nhau, lại bỏ ra không ít đồ y nhét vào.
Ba Lâm thở dài một hơi, cảm thấy mình không nỡ để con đi: "Hay là mang ít đồ ăn vặt đi nhé? Trong nhà có đầy đủ mọi thứ, bảo chú con ra siêu thị lấy."
"Con mua được mà." Lâm Nhạc Nhạc nghiêng mặt đi, phát hiện ra cảm xúc của ba Lâm, nói, "Hay là con ở nhà thêm mấy ngày, lúc ở nhà ăn nhiều thêm chút."
Mặt ba Lâm giãn ra, "Thế là tốt nhất."
Chú Lâm mãi mới tiễn được thằng nhãi này đi, chưa kịp vui đã nghe thấy lời này, sợ tới mức vội vàng ngăn cản: "Tưởng Trạch đã đến đây rồi, còn để người ta quay về không à?"
Tưởng Trạch cũng thiếu chút nữa phát hỏa. Hắn vốn tưởng nghỉ hè là sẽ đón được Lâm Nhạc Nhạc đi, kết quả bị ba Lâm giữ lại, giờ sắp khai giảng, mãi mới có thể danh chính ngôn thuận đón cậu đi, nếu lại về không, hắn cũng khó chịu.
Ba Lâm nghe thế cảm thấy cũng phải, đành phải thôi.
Lâm Nhạc Nhạc lại quay đầu nhìn biểu cảm của Tưởng Trạch, cái đuôi lại vểnh lên.
Khi hai người lên xe lái xe ra khu chung cư, Lâm Nhạc Nhạc nghiêng người qua ghế lái phụ ăn kẹo dẻo, mình ăn một viên, lại nhét cho Tưởng Trạch một viên.
"Ăn ngon không?" Cậu hỏi Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch vô cảm với tất cả đồ ngọt, nhưng lúc này vẫn nể mặt Lâm Nhạc Nhạc, thấp giọng đáp một câu: "Ăn ngon."
Lâm Nhạc Nhạc sướng, lại lấy tiểu thuyết ra đọc.
Cậu luôn là một người nghiện tiểu thuyết, cái gì cũng đọc, thậm chí là một chàng gay, lúc không có truyện gặm cả ngôn tình. Chẳng qua bởi vì chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học nên gần hai năm qua cậu không đọc tiểu thuyết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mà trong thế giới này cũng có sự khác biệt rất lớn với thế giới cũ của cậu. Phương diện khoa học kỹ thuật phát triển cơ bản đồng bộ, nhưng tiểu thuyết thì lạc hậu hơn chút, cơ bản vẫn dừng lại ở giai đoạn anh vô tình em cố tình gây sự, Lâm Nhạc Nhạc đọc là thấy nổi da gà.
Nhưng cậu ăn tạp, nội dung bình thường, thế thì đọc H văn không cần nội dung là được.
Tỷ như sau đó cậu dùng biểu cảm nghiên cứu học thuật để đọc một quyển H văn nam nam, chẳng chừa thể loại nào, cậu đọc mà cười sướng.
Trên giường, ha ha ha.
Phòng bếp, hê hê hê.
Ban công, hí hí hí.
Tưởng Trạch nhìn cậu cười mà lòng đầy nghi ngờ.
"Em cười gì thế?"
Đối mặt với nghi vấn của Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc nghiêm trang đáp: "Em cười to vì cuộc sống đầy màu sắc."
Anh có điên mới tin em, mà cũng chỉ có Tưởng Trạch kệ cậu.
Tuy rằng lên cao tốc, nhưng từ thành phố J đến thành phố S cũng tốn khoảng ba tiếng, càng không nói đến sau khi rời cao tốc vào nội thành phải thêm một tiếng nữa.
Lâm Nhạc Nhạc đọc truyện hơi say xe, cắm tai nghe ôm gối nghe đọc sách.
Hình tượng trong truyện là thụ hay khóc và công lưu manh, không nói đến cảnh nóng kịch liệt, ngẫu nhiên công lưu manh đùa giỡn ngôn ngữ cũng rất rõ ràng.
Lâm Nhạc Nhạc tựa vào gối ôm cong khóe miệng lên, ở trong lòng khuyến khích họ.
Bên cạnh Tưởng Trạch mặt không đổi sắc lái xe.
Mãi đến khi Lâm Nhạc Nhạc nghe hết chương phòng bếp, ấn thoát hình thức đọc sách, Tưởng Trạch mới chợt mở miệng đặt câu hỏi: "Em thích phòng bếp à?"
Cái gì vậy?
Đầu tiên là Lâm Nhạc Nhạc bị hắn hỏi ngơ ngác, sau đó lại giật mình cúi đầu nhìn điện thoại mới phát hiện tai nghe điện thoại mới nhét được một nửa vào, một nửa còn lại vẫn ở ngoài.
Điện thoại của cậu dưới hình thức này vừa có thể nghe được âm thanh trong tai nghe, cũng có thể phát ra tiếng từ loa ngoài. Nói cách khác vừa rồi Tưởng Trạch cũng nghe hết mấy thứ hương diễm cậu nghe. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đậu má chứ!
Lâm Nhạc Nhạc rút phụt tai nghe ra, không chỉ không cảm thấy xấu hổ, lại còn cáo trạng trước: "Sao anh không nhắc em?"
"Anh tưởng em cố ý cho anh nghe." Tưởng Trạch liếc nhìn cậu một cái.
"Sao em có thể làm ra chuyện như thế?" Lâm Nhạc Nhạc cao giọng phủ nhận, có vẻ cuối cùng mới thấy xấu hổ.
Nhưng đương nhiên sự thật không phải như thế.
Ngay sau đó Lâm Nhạc Nhạc nói: "Anh không chia sẻ phim của anh cho em, truyện của em cũng không thể cho anh miễn phí được. Đây là tư liệu học thuật khó có được, em phí sức mới lấy được đó."
Phi, thật ra là series trên Weibo, Lâm Nhạc Nhạc follow không đến một trăm thì cũng có tám mươi.
"Anh xem đều là nghiên cứu học thuật nhằm vào kết cấu sinh lý cơ thể người, em xem tư liệu học tập gì?" Tưởng Trạch nói, "Không hợp lý, không sát sự thật."
Xem phim còn bình luận như thật, còn cấu tạo sinh lý cơ thể người, người làm công tác văn hoá đùa giỡn lưu manh dùng từ cũng đặc biệt quá ha. Lâm Nhạc Nhạc phỉ nhổ trong lòng, hơn nữa cực kỳ không hài lòng vì Tưởng Trạch biểu đạt không ủng hộ với tác giả nhà mình như vậy.
"Cái," Lâm Nhạc Nhạc mở miệng lại dừng một chút, nuốt chữ rắm xuống, sau đó vẫn thề sống chết bảo vệ tác giả nhà mình, "Thế giới to lớn chẳng có gì không có, anh gà giò không hiểu đâu."
Hai chữ gà giò rất hữu lực.
Ở nửa bên mặt Lâm Nhạc Nhạc không nhìn thấy kia, Tưởng Trạch hơi nhíu mày.
Hắn cười cười, gật đầu với cậu: "Nói cũng đúng, anh gà giò đúng là không thể phát biểu ý kiến gì."
"Đó là đương nhiên, danh ngôn có câu "nói dễ hơn làm" còn gì." Lâm Nhạc Nhạc không quên nói có sách mách có chứng tỏ vẻ mình rộng lượng.
Tưởng Trạch ôn hòa gật đầu, biểu hiện khiêm tốn mà hiếu học.
Biện luận thành công, Lâm Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, còn không quên đánh call(*) cho tác giả trên Weibo, sau đó mới buông điện thoại xuống mở một gói bánh bích quy ra, rôm rốp ăn nửa gói. Cứ vậy đến khi tới thành phố S đã gần đến giờ cơm chiều.
(打call, nghĩa là ủng hộ, cổ vũ cho thần tượng)
Cô giúp việc đã nhận được điện thoại thông báo, nấu cơm xong đã về rồi.
Lâm Nhạc Nhạc đeo túi sách, Tưởng Trạch kéo hành lý cùng cậu vào thang máy.
Cậu nhìn mặt kính trên tường thang máy cảm khái: "Lần trước em soi gương này, em vẫn là người mập, hiện tại dáng người của em lại khôi phục mềm dẻo rồi."
Tưởng Trạch kéo hành lý, không nhịn được bị hai chữ mềm dẻo làm cho phụt cười.
"Làm sao, anh nói là anh cố ý cười xem?" Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn Tưởng Trạch.
Từ năm trước sau sinh nhật của Tưởng Trạch, thái độ đối đãi với Lâm Nhạc Nhạc của hắn chuyển biến rất rõ ràng. Trong đó chủ yếu là chiều cậu, hơn nữa là càng ngày càng... chiều hơn.
Kiểu tính cách kiêu căng của Lâm Nhạc Nhạc này được chiều là ngứa da, nói cách khác là ba ngày không đánh là trèo lên nhà lật ngói.
"Ừ." Lâm đại lão khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành với thái độ của Tưởng Trạch.
Chờ thang máy dừng lại, Lâm Nhạc Nhạc chủ động đi ra ngoài trước, thành thạo ấn mật mã mở cửa, sau đó ngửi mùi trong bóng tối, vốn tưởng ngửi thấy mùi cơm chiều, kết quả chẳng ngửi thấy mùi gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mở đèn, Tưởng Trạch vào phòng cất hành lý, Lâm Nhạc Nhạc thì dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn.
Hai người ăn bữa cơm chiều đơn giản, Tưởng Trạch đi tắm trước, Lâm Nhạc Nhạc thì ngồi xếp bằng trên thảm sửa sang lại đồ mình mang đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản bốn năm sau cậu sẽ ở đây, cho nên cậu cầm theo không ít đồ quan trọng đến, quần áo nhồi đầy phòng ngủ vốn quạnh quẽ của Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc nhét quần áo vào tủ, lại cuộn mấy cái dây diện bình thường không hay dùng cất vào ngăn kéo, thế nhưng mở ngăn kéo ra là phát hiện bên trong có một hộp áo mưa còn nguyên và mấy chai chữ nước ngoài.
Ha ha ha ha ha.
Lâm Nhạc Nhạc sờ sờ hộp lại sờ sờ chai, động tác mềm nhẹ trìu mến. Sau đó cậu đứng dậy nhìn phòng tắm, ánh mắt lóe lên ánh sáng sứ mệnh.
Ngày này cuối cùng cũng đến, mà mình chắc chắn sẽ trở thành dũng sĩ chém giết ma vương. Tục ngữ có câu gì ấy nhỉ, chỉ có trâu mệt chết không có cày hỏng.
Đương nhiên, mấy giờ sau, Lâm Nhạc Nhạc tay chân mềm nhũn sẽ biết những lời này là thúi lắm.
Tưởng Trạch im lặng lại như là thích khách trang bị đầy đủ, mà cậu miệng lưỡi trơn tru ngôn ngữ khiêu khích lại là pháp sư rởm. Thích khách tung hai chiêu, cậu đã mất mạng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hu hu!
Lâm Nhạc Nhạc nằm trên mép giường, lần đầu tiên chân chính hiểu được mình là thịt trên thớt.
Lăn qua lộn lại, lúc Lâm Nhạc Nhạc sắp không còn cái mạng nhỏ, Tưởng Trạch hôn mặt cậu, dịu dàng mở miệng hỏi cậu: "Bây giờ em biết trong sách có chỗ nào không đúng sự thật chưa?"