Editor: Nhạc của biển
Cảm giác mềm mại từ trên má truyền đến làm Bùi Huyền Trì sửng sốt, móng vuốt nhỏ giống như muốn an ủi mà vỗ nhẹ bờ vai hắn.
Bùi Huyền Trì đã đi qua một đời người nên biết rõ quý phi là người như thế nào.
Bản tính của hắn vốn không thân cận với người khác, cũng chưa bao giờ để vị Quý phi này vào trong lòng, tất nhiên cũng sẽ không bởi vì những việc vị quý phi này đã làm mà khiến cho cảm xúc bị rối loạn.
Mèo nhỏ dường như lo lắng hắn sẽ chịu ảnh hưởng, Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vỗ về lưng mèo nhỏ:"Ta không sao."
Khăn bông đã được thay đổi hai lần, nhưng vẫn không thể lau khô hoàn toàn cả bộ lông mèo nhỏ.
Nếu chỉ nhìn qua lớp lông ngoài cùng cũng không thấy vấn đề gì.
Chỉ là khi dùng đầu ngón tay vuốt ve lông mèo vẫn sẽ cảm thấy bên trong vẫn chưa khô.
Khi trời đã vào trưa, thời điểm mặt trời thịnh nhất, Bùi Huyền Trì liền mang theo mèo nhỏ đi ra ngoài phơi nắng.
Trong viện có xây ghế đá.
Do ngày trước cũng không có người quan tâm, cộng với việc đã lâu không có người tu sửa nên đã nứt thành mấy khối, vì gần đây Hoàng đế tương đối coi trọng Điện Nam Lăng bên này nên Phủ Nội Vụ mới cố ý tìm thái giám qua đây tu sửa.
Ghế đá có chút lạnh, nên trước khi đặt mèo con xuống hắn để một cái đệm mềm lót xuống trước.
Vân Lạc Đình nhảy vào đệm mềm, quen cửa quen nẻo tìm một chỗ thoải mái để nằm sấp xuống.
Một lúc sau thì cậu cảm thấy sau lưng có một cảm giác ấm áp.
Bùi Huyền Trì còn cầm theo lược giúp cậu chải lông: "Có nóng không?"
Vân Lạc Đình lắc lắc đầu, "Meo meo ~" âm cuối kêu lên có chút nhẹ nhàng.
Sợ mèo nhỏ nằm phơi nắng lâu sẽ cảm thấy buồn chán, Bùi Huyền Trì lại cầm một ít điểm tâm được trộn lẫn cùng với thịt gà và thịt cá, để chúng sang một bên.
Vân Lạc Đình duỗi chân nhỏ ra là có thể với tới.
Vân Lạc Đình ngửi được hương vị thịt cá, sau khi cậu biến thành mèo thì mũi cậu đặc biệt mẫn cảm với mùi vị này.
"Tất cả đều là do Ngự Thiện Phòng cho người đưa tới, vẫn có nóng, ngươi ăn thử một miếng đi."
Lượng cơm mà mèo nhỏ ăn rất ít nên Bùi Huyền Trì đã cố ý dặn dò Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một chút điểm tâm vừa miệng.
Vì là lần đầu tiên hắn hạ lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm việc nên nhóm đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng không dám chậm trễ một chút nào, chẳng bao lâu đã đưa đồ tới.
Vân Lạc Đình dùng chân câu vài khối điểm tâm vào lòng, chưa có bẻ gãy đã cắn xuống một miếng, hương vị thịt cá tràn đầy trong miệng, lớp vỏ bánh bên ngoài đã được trộn với thịt cá được băm nhuyễn, nhân bên trong vẫn là thịt cá, không mặn không nhạt, hẳn là cố ý bớt đi ít muối.
"Meo meo ~"
Ăn ngon.
Thấy cậu thích, Bùi Huyền Trì lại sợ điểm tâm quá khô, rót một cho cậu một ly nước ấm, sau khi để nó xuống một vị trí tốt mới ngồi xuống, cầm lược tiếp tục chải lông cho cậu.
Lông mèo sau khi tắm rửa xong vẫn cần chải lại một lần nữa, mới có thể trông mềm mại hơn.
Vân Lạc Đình không phải động đậy làm gì.
Vì đồ ăn, đồ uống đều ngay trong tầm mắt nên cậu thoải mái nheo lại đôi mắt, chóp đuôi ở sau lưng quơ trái quơ phải, phát ra tiếng kêu khò khè.
Sau khi xử lý phía sau lưng ổn thoả, Bùi Huyền Trì sờ sờ đầu của cậu nói: "Lật người lại đi."
"Meo meo ~!"
Vân Lạc Đình liếm liếm khóe môi, ngoan ngoãn xoay người.
Cậu ở trong sân phơi nắng đến buổi chiều.
Lông mèo sau khi phơi khô lại được chải chuốc, Vân Lạc Đình cảm giác cả người đều nhẹ tênh, giống như muốn bay lên.
Vừa lúc Bùi Huyền Trì duỗi tay lại đây đặt ở trên bụng cậu, Vân Lạc Đình ôm lấy tay hắn, ở trên đệm mềm chậm rì rì mà lăn qua lăn lại.
Tay Bùi Huyền Trì bị bắt lấy, cũng không vội vàng rút tay ra, mà theo sức lực của mèo nhỏ cùng cậu lăn qua lăn lại.
Thái giám canh giữ ở trước cổng thấy thời gian đã không còn sớm, nếu còn không đi chỉ sợ sẽ không còn kịp, sau khi đi vào lại thấy điện hạ đang chơi đùa vui vẻ cùng với con mèo.
Hắn không ngăn nổi sự bồn chồn ở trong lòng, căng da đầu tiến lên hành lễ nói: "Điện hạ, kiệu đã được chuẩn bị tốt, đồ vật trong nhà kho cũng được sắp xếp ổn thoả, nhưng nếu ngài còn muốn mang theo cái gì, nô tài sẽ giúp ngài đi lấy."
Ý cười trên mặt Bùi Huyền Trì dần tắt, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Những thứ mà Hoàng đế ban thưởng đều trực tiếp đưa đi Điện Quảng Phụng, trong điện cũng không còn đồ vật gì đáng giá, những món đồ bên trong nhà kho đối với hắn chỉ là vật ngoài thân, mang theo cũng được mà không mang theo cũng không sao.
Thứ duy nhất hắn muốn mang theo bên người, một tấc cũng không rời khỏi bên người, chỉ có......
Bùi Huyền Trì cúi đầu, đối diện đối diện với một đôi con ngươi màu lam nhạt, trong đôi mắt trong veo, sạch sẽ ấy chỉ toàn là hình dáng của hắn.
"Về sau, chúng ta sẽ sống ở Điện Quảng Phụng."
Vân Lạc Đình vui mừng mà cong cong đôi mắt: "Meo meo!"
Điện Nam Lăng quá nhỏ, Bùi Huyền Trì lại là hoàng tử tôn quý, nên có chỗ ở mới càng tốt hơn.
Bùi Huyền Trì nói: "Chúng ta đi thôi."
"Meo meo ~" Vân Lạc Đình nhảy dựng lên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Bùi Huyền Trì ôm chặt hắn, xoay người đi ra Điện Nam Lăng.
Bảng hiệu rách nát treo ở trên cửa vẫn chưa kịp thay đổi.
Bùi Huyền Trì nhìn tấm bảng hiệu, trong đáy mắt có một dòng suy nghĩ lưu chuyển, sau một lúc lâu, hắn nói: "Nói Phủ Nội Vụ tìm thời gian sửa chữa lại Điện Nam Lăng từ trong ra ngoài."
Thái giám cúi đầu nói: "Dạ."
- --
Vân Lạc Đình là lần đầu tiên ngồi loại kiệu này, nhìn nơi nào cũng đều cảm thấy thật sự mới lạ.
Cỗ kiệu được phong bế hoàn toàn nhìn không thấy bên ngoài, bên trong cũng rất nhỏ, chỉ có thể chứa một người.
Vân Lạc Đình ngồi xổm ở trên đùi Bùi Huyền Trì, lại chống sang bên cạnh đứng lên, từ bên trong rèm cửa sổ ló đầu, nhìn ra bên ngoài.
Bức màn bị gió thổi xuống che mất tầm nhìn, Vân Lạc Đình đang muốn duỗi móng vuốt ra lay nó, lại thấy một bàn tay từ sau lưng duỗi qua đây, vén lên một bên bức màn.
Bùi Huyền Trì đến gần mèo con, cằm đặt lên trên đầu mèo nhỏ: "Đang xem cái gì?"
Vân Lạc Đình ngã ra sau, lười nhác mà nằm xoài trên trên người hắn: "Meo meo."
Bùi Huyền Trì đáy mắt toàn là ý cười, bế mèo nhỏ đang xụi lơ lên: " Cảnh trí trong Ngự Hoa Viên của hoàng cung rất không tồi, qua mấy ngày nữa sẽ mang ngươi đi xem."
"Meo~ meo ~"
Từ Điện Nam Lăng đến Điện Quảng Phụng, không thể coi là gần, hơn nữa lúc rời đi trời vẫn còn chưa tối vậy mà khi đến điện Quảng Phụng sắc trời đã tối sầm.
Cung nhân trong điện Quảng Phụng đều canh giữ ở trước cửa.
Thời điểm Bùi Huyền Trì đi xuống kiệu, lập tức có người tới đón, cung nữ có lúm đồng tiền như hoa hành lễ nói: "Nô tỳ là cô cô quản sự của điện Quảng Phụng, tên là Thải Hà.
Nô tỳ xin thỉnh an điện hạ."
Thanh âm nghe qua có vài phần trẻ tuổi, Vân Lạc Đình không khỏi liếc mắt nhìn nhiều một cái, trong ấn tượng của cậu cô cô quản sự hẳn là tương đối lớn tuổi, lão nhân ở trong cung một khoảng thời gian dài mới có thể lên làm cô cô quản sự.
Nhưng người đứng trước mặt này, nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tất cả cung nhân ở trong đây đều là do hoàng đế an bài.
Khả năng cũng là do dính dáng đến chuyện tuy luyện, cho nên thoạt nhìn sẽ tương đối trẻ tuổi đi.
Bùi Huyền Trì không để ý tới những người này, trực tiếp ôm mèo nhỏ đi vào trong điện.
Thải Hà thấy thế vẫn ý cười đầy mặt, phân phó những người khác đóng cửa lại, không hề có một chút ý định đi theo, xoay người đi phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng thắp những ngọn đèn dầu, cho dù chỉ là tẩm điện cũng lớn hơn Điện Nam Lăng điện rất nhiều.
Bùi Huyền Trì đặt Vân Lạc Đình lên trên giường, mèo nhỏ dẫm ở trên đệm giường mềm mại, mỗi chỗ mèo nhỏ đi qua đều bị lõm xuống một chút.
Chăn bông mềm mại bọc lụa vàng nhìn xinh đẹp xa hoa, mèo nhỏ thuần sắc trắng sắc rơi vào trong đó, mắt mèo màu lam nhạt lộ ra vài phần mờ mịt.
"Ngươi thích sao?"
Toàn bộ người của Vân Lạc Đình bị hãm vào bên trong, muốn xoay người giãy giụa nhưng rất phiền toái, cậu lại lười động đậy, liền hướng về phía Bùi Huyền Trì vươn móng vuốt, "Meo meo ~"
Bùi Huyền Trì nắm lấy móng vuốt nhỏ của cậu, không vội vã ôm mèo nhỏ ra ngoài, cứ dùng tư thế như vậy chơi với cậu.
Vân Lạc Đình rơi vào trong khốn cảnh không thoát ra được, chỉ đơn giản ôm chặt lấy tay của hắn ngao ô cắn một cái.
"Tê......"
"Ô?" Vân Lạc Đình sửng sốt, cậu cũng không có dùng sức mà.
Nhìn thấy lông mày Bùi Huyền Trì đều nhăn lại, bộ dáng giống như là rất đau.
Vân Lạc Đình thật cẩn thận buông tay hắn ra, trên tay một chút dấu vết cũng không có.
Ngay sau đó, đã bị hắn dùng một tay đẩy ngã.
"Meo meo!"
Vân Lạc Đình xoay người một cái đứng lên, Bùi Huyền Trì cười ôm mèo nhỏ vào lòng.
Hắn đang định nói cái gì đó, đã nghe thấy âm thanh của cung nữ từ bên ngoài truyền vào.
"Điện hạ, thái tử điện hạ người không thể đi vào!"
"Ta đến xem hoàng đệ ngươi cũng dám cản?"
"Thái tử điện hạ ——!"
"Cút ngay!"
......
Bùi Văn Giác hùng hổ đẩy cửa ra, rảo bước, nhanh chóng tiến lên: "Bùi Huyền Trì, ngươi ở trong cung thế mà ngay cả một cái tai mắt cũng không có, nhân lúc còn sớm thì nên thu dọn đi."
Thải Hà chạy theo sau đi vào, sốt ruột nhìn Bùi Huyền Trì, "Điện hạ!"
"Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi."
Thải Hà dừng một chút, hành lễ rồi đi xuống.
Bùi Huyền Trì để tay ở trên lỗ tai Vân Lạc Đình, hắn ngồi xuống giường bên cạnh, thần sắc hờ hững nhìn Bùi Văn Giác, "Hoàng huynh đến đây trong đêm khuya, là có chuyện gì?"
"Có thể có chuyện gì, hoàng đệ vào Điện Quảng Phụng ở, bổn Thái tử tới là để chúc mừng nha, đây là hạ lễ." Bùi Văn Giác ném hộp ở trong tay qua.
Bùi Huyền Trì vẫn chưa để ý tới, sau khi hộp rơi trên mặt đất thì phanh một tiếng, đồ vật làm ra nó thật không tồi, vậy mà không có bị quăng hỏng.
Bùi Văn Giác thấy thế, sắc mặt cũng không thay đổi, hắn cũng không thèm để phần hạ lễ này vào trong mắt.
"Bùi Huyền Trì, ngươi đừng tưởng rằng ngươi rời khỏi Điện Nam Lăng là có thể giữ được đôi mắt kia." Bùi Văn Giác mặt mang ý cười, "Thất phu vô tội, hoài bích có tội, lại thêm cơ thể ngươi vô pháp tu luyện, đôi mắt kia sớm hay muộn cũng sẽ trở thành bùi đòi mạng của ngươi."
Bùi Huyền Trì dừng lại động tác trên đầu ngón tay, xoa nhẹ lỗ tai mèo nhỏ, cưỡng chế lệ khí dưới đáy lòng, hờ hững nói: " Ngươi tới đây là vì muốn nói chuyện này?"
Nếu không phải vì tu vi của hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn đã sớm vặn cổ Bùi Văn Giác, giết hết toàn bộ hoàng cung, mang theo Tiểu Bạch rời đi.
Nào có khả năng để hắn ở đây nói lời vô nghĩa làm người phiền chán.
Bùi Văn Giác dừng một chút, hắn không giận mà cười, có chút ác liệt nói: "Bổn Thái Tử tới tìm ngươi, tất nhiên là vì có chuyện khác.
Ngươi có biết vì sao phụ hoàng đột nhiên lại giúp ngươi thay đổi cung điện?"
Bùi Huyền Trì đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, "Tất nhiên là vì chuyện của linh nhãn."
"Linh nhãn? Ha, hoàng đệ, ngươi quả thực hồ đồ, việc liên quan tới linh nhãn ngươi chỉ biết việc thứ nhất lại không biết việc thứ hai." Bùi Văn Giác đập bàn: "Ngươi sở dĩ có thể đổi cung điện, hoàn toàn là dựa vào bổn Thái tử, là ta cố ý thỉnh phụ hoàng đổi một cái cung điện khác cho ngươi."
"Bằng không ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ đột nhiên hạ chỉ? Trừ bỏ ta, còn có ai sẽ để ý đến chỗ ở của ngươi? Còn có ai, có thể chỉ với một câu nói, sẽ khiến phụ hoàng ghi tạc vào trong lòng."
Vân Lạc Đình ngẩng đầu, "Meo?"
Ý của thái tử là gì?
Lời trong lời ngoài như là đang nói, Bùi Huyền Trì được đổi cung điện tất cả đều là công lao của hắn?
Thái Tử được hoàng đế sủng ái không phải là giả, nhưng ở trong chuyện có liên quan tới linh nhãn, Hoàng đế chưa chắc đã nghe theo Thái Tử.
Bùi Huyền Trì cho rằng mèo nhỏ không kiên nhẫn, sắc mặt hắn dịu dàng mang mèo nhỏ về phía sau, dùng tay kéo cái đệm mềm ra giấu mèo nhỏ vào trong đó.
Sau khi đứng lên thì đi đến trước mặt Thái Tử: "Bùi Văn Giác."
"Hử?" Bùi Văn Giác chính là muốn tính kế nhằm làm xao động Bùi Huyền Trì nên khi thấy Bùi Huyền Trì vươn tay về phía hắn.
"Hoàng đệ, ngươi đây là......!Aaaaa!"
Bùi Huyền Trì một tay bóp cổ hắn, chậm rãi giơ lên, sắc mặt hắn bình đạm, đáy mắt không hề gợn sóng, phảng phất như đang nhìn một người đã chết: "Diễn xuất của ngươi ta đã xem đủ rồi."
"Đừng có tiếp tục xuất hiện ở trước mặt ta nữa, nếu không, cái đầu ở trên cổ ngươi ta sẽ tự mình lấy xuống.".