Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 69



Nhìn những người khách rời đi, Nguyễn Nặc đi đến cạnh Từ Kha, dựa nửa người lên người anh, khuôn mặt cọ vào cánh tay anh: "Em cứ tưởng anh về công ty rồi."

"Mèo lười." Từ Kha bế ngang cô lên đi đến nhà ăn, trên bàn đầy những điểm tâm cô thích ăn.

Nhẹ nhàng thả cô xuống ghế rồi anh mới ngồi sang bên cạnh.

Nguyễn Nặc chu mỏ một cái, ngang bướng nói: "Em không lười."

Rồi hơi vén áo của mình lên: "Anh nhìn đi, em chuẩn bị đi rèn luyện rồi."

Nghe được hai chữ rèn luyện, hình ảnh đầu tiên Từ Kha nghĩ đến là lúc cô còn là một con mèo, bị mình đe dọa bắt đi dạo. Lúc đó cô còn làm nũng lăn qua lăn lại cầu anh ôm đi một đoạn.

"Bánh bao chăm chỉ vậy?" Từ Kha rót một tách cà phê, rót thêm chút sữa rồi thêm vài viên đường vào trong rồi mới đặt vào trước mặt cô.

Tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào người bên cạnh, không bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào của cô.

"Nhìn em làm cái gì." Nguyễn Nặc muộn màng nhận ra mà ngẩng đầu nhìn về phía anh. Đôi mắt chạm vào ý cười trong đáy mắt anh, ý xấu dần hiện lên, cô cầm cái nĩa bạc xiên mấy miếng bắp cải tím trong món salad trước mặt, hứng lấy rồi đưa tới trước mặt anh, mặt mày vui vẻ: "Nếu thích ăn như vậy thì em cho anh thỏa mãn này."

Cô vẫn nhớ Từ Kha không thích ăn salad.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, mắt Từ Kha còn không thèm nháy đã nuốt miếng cải tím vào, còn cẩn thận thưởng thức hương vị: "Cũng không tệ lắm."

Ngon đến vậy sao?

Nguyễn Nặc cạn lời, xoay người tự mình ăn: "Từ Kha, có phải thể lực của em rất yếu không?"

Lúc quay show cô luôn là người đi cuối cùng.

Từ Kha nhíu lông mày, suy tư chốc lát rồi mới nói: "Đúng vậy, đứng còn không vững."

Hả?

Cô đâu phải đứng không vững đâu.

Vài giây sau, Nguyễn Nặc mới hiểu được ý trong lời nói của anh, khuôn mặt lập tức đỏ lên, lấy tay che mặt không nhìn anh nữa: "Người xấu."

Ngày đó là anh không biết kiểm soát mới khiến cô thảm thương như vậy. Nhớ lại vẫn thấy đau lòng.

Từ Kha nín cười vuốt vuốt tóc cô: "Về sau sẽ không trêu em như vậy nữa. Đã nói là một lần thì là một lần."

"Ừm." Nguyễn Nặc gật gật đầu, một lát sau mới phản ứng được là mình đã rơi trúng bẫy, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: "Hừ, giờ thì một lần cũng không thèm."

"Nghe em." Từ Kha không tranh luận với cô, dù sao anh có nhiều thời gian, cũng không vội.

Con mèo này không chạy thoát được.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyễn Nặc và Từ Kha ra khu vườn nhỏ tản bộ, đây là lần đầu tiên cô dùng hình dáng con người đi với anh.

Thật ra đi dạo cũng thấy khu vườn này không lớn lắm, có lẽ đúng là làm mèo lười đã ảnh hưởng đến phát huy của cô.

"Anh không đến công ty à?" Nguyễn Nặc thẹn thùng nắm tay anh đi dọc con đường đá. Khi họ ở bên ngoài cô thấy xấu hổ nên không dám cầm tay anh, thế mà giờ đang ở trong nhà, không có người ngoài mà cô vẫn thấy ngượng.

Không cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này đỏ đến mức nào.

"Buổi chiều chỉ còn một phần hợp đồng quan trọng thôi nên hôm nay anh ở đây." Vừa nghiêng đầu đã thấy gò má đỏ ửng của cô, anh không nhịn được giơ tay nhéo nhéo.

Anh không hề có sức chống cự với khuôn mặt của Nguyễn Nặc, dù là đang tức giận hay đang tươi cười, hay là xấu hổ như bây giờ, anh đều thấy rất đáng yêu.

Nguyễn Nặc không ngăn lại, chỉ là đáp lễ trò đùa dai mà thôi, Từ Kha nắm tay cô cũng không nắm chặt, bởi vậy mà con mèo nhỏ này cong ngón tay, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh.

Ngứa, cảm giác truyền từ lòng bàn tay đến trái tim Từ Kha.

Trò đùa dai nho nhỏ của cô bị Từ Kha ngăn lại rất nhanh, tay anh chỉ cần nắm chặt hơn thế là bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn trắng nõn của Nguyễn Nặc đã bị bao vào trong lòng bàn tay anh.

"Em sai rồi, anh buông tay ra đi." Nguyễn Nặc ngay lập tức làm nũng, tỏ ra đáng thương nhìn anh. Dù không bị nắm đau nhưng cô không thích cái cảm giác hoàn toàn bị khống chế thế này.

"Không buông." Anh hơi buông lỏng đi một chút, không để cô thấy khó chịu như trước, nhưng cái nắm tay vẫn không chịu bỏ ra.

Nguyễn Nặc nghiêng đầu tựa vào vai anh, hai người cứ thế nắm tay đi hết một vòng nhỏ trong vườn.

"Em muốn đi rèn luyện một chút, anh có muốn đi không?" Cô đã được nhìn thấy dáng người của Từ Kha, anh là kiểu người mặc quần áo thì gầy cởi ra thì toàn thịt. Nếu không rèn luyện trong thời gian dài thì khó mà duy trì được dáng người như vậy.

"Được." Từ Kha đưa cô vào phòng tập thể hình.

Thật ra Nguyễn Nặc biết có một chỗ như thế này nhưng lại lười đi nên chưa từng đến bao giờ, đây là lần đầu tiên đến, không khỏi thầm than trong lòng.

Ở đây có đầy đủ hết các loại thiết bị, thậm chí còn tốt hơn so với phòng tập bên ngoài.

Mọi việc như là cô tự đào hố cho mình.

Ôi, nhìn mà không muốn di chuyển.

Thấy bước chân của cô chậm dần đều, Từ Kha ôm cô vào luôn, cuối cùng đặt cô lên trên máy chạy bộ: "Trước tiên tập với cái này."

"Được rồi." Nguyễn Nặc khẽ cắn môi, nhưng thấy anh vừa đặt thời gian thì lại luống cuống, vội vàng nắm tay anh: "Để em chạy năm phút thôi được không?"

"Không được." Từ Kha bị cô ngăn cản cũng không dừng lại, đặt thời gian là mười phút, tốc độ trung bình.

"A." Nguyễn Nặc không kịp phản ứng, máy chạy bộ đã bắt đầu hoạt động, cô chỉ có thể chạy theo, khuôn mặt u oán.

Mệt mỏi quá, ở thế giới cũ, cô giảm béo hoàn toàn là nhờ vào ăn uống điều độ, là kiểu người không cần vận động.

Giờ đến đây, có đặc tính ăn không béo của mèo Xiêm La nên cô càng không cần quan tâm mình có béo lên hay không.

Không có động lực, cô càng không muốn động đậy.

Oán giận xong, ngẩng đầu lên đối diện với Từ Kha đang ngồi trước mặt cô, cúc áo trước ngực anh bị mở ra hai cái, tùy ý và lười biếng. Ánh mắt vẫn chòng chọc vào người cô.

Nguyễn Nặc thấy vậy lại không nỡ. Mới vừa rồi người thề son sắt nói đi rèn luyện là cô, giờ lâm trận bỏ chạy cũng là cô.

Điều này cũng là vì nghĩ cho thân thể của cô mà thôi.

Cô nhắm mắt lại, vậy thì cố gắng một lần.

Ép mình không nhìn đồng hồ mà thầm tự tính thời gian cho mình, làm phân tán lực chú ý của cô, vậy sẽ không thấy khó chịu nữa.

Từ Kha không đánh giá cao thể năng của cô, sau khi máy chạy bộ dừng lại, Nguyễn Nặc vẫn vững vàng đứng trên, há miệng thở dốc.

Từ Kha đi đến bên cạnh cô, đưa cô khăn lông cũng không lập tức đỡ cô xuống, chờ hơi thở của cô ổn định thì mới ôm ngang cô xuống, đặt lên trên ghế dựa.

Tuyến mồ hôi của cô ít, chạy xong trừ trán đổ một ít mồ hôi thì chỗ khác đều không có.

Cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi giúp cô, thấy Nguyễn Nặc vẫn còn thở mạnh, anh hơi đau lòng, nhưng lại đè ép trong lòng, anh càng mong muốn cô có thể sống khỏe mạnh.

"Muốn uống nước không?" Từ Kha mang cốc nước đã chuẩn bị từ trước tới, nước ấm vừa phải, không nóng không lạnh.

"Có." Giọng của Nguyễn Nặc còn mềm mại hơn so với bình thường, mang theo chút yếu ớt.

Từ Kha đưa thẳng cốc nước tới bên miệng cô, thấy cô hạ mắt, cánh môi hồng hào từng chút một uống nước vào. Uống xong một cốc nước đầy, cô liền dựa lên người anh, nhắm hai mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Thò tay vuốt đầu cô, tay kia vòng qua eo nhỏ của cô, giờ phút này cô như một cục bông, mềm oặt dựa lên người anh.

Đã sớm biết cô rất yếu, thậm chí anh đã chuẩn bị ứng đối thế nào nếu cô kêu dừng giữa chừng, vậy mà không ngờ cô lại không nói lời nào chạy hết thời gian đặt ra.

Từ Kha cúi đầu hôn lên gương mặt cô: "Ngoan."

"Lúc nào cũng rất ngoan." Nguyễn Nặc nhếch miệng lên, hai tay treo lên cổ anh, cũng dịu dàng hôn lên mặt anh.

Sau đó cười nhảy khỏi ngực anh, quay một vòng: "Em ổn rồi, đi thay quần áo trước nhé." Nhìn xung quanh một vòng, nhớ tới đây là lần đầu tiên cô đến đây, hỏi: "Hình như ở đây không có quần áo của em."

"Em cứ nhìn trước đi." Từ Kha ẩn ý nói với cô, ánh mắt ý bảo cô mở tủ quần áo ra.

"Được rồi." Nguyễn Nặc nghe lời đi đến trước cái tủ quần áo âm tường, vừa mở ra, toàn bộ đồ bên trong đều là đồ hàng hiệu, style đang lưu hành bây giờ. Trong đó có không ít quần áo thể thao nhẹ nhàng. Hơn nữa toàn bộ đều là số đo của cô.

Cô đã chạy mệt mỏi, không muốn vận động nữa nên chọn một chiếc váy liền ôm eo, đi với một đôi bốt ngắn màu đen.

Nhiệt độ trong phòng không thay đổi, dù bên ngoài băng tuyết lớn hơn nữa thì bên trong vẫn ôn hòa như mùa xuân.

Nguyễn Nặc tắm xong, chuẩn bị thay quần áo, nhưng làm cô lúng túng là khóa kéo sau lưng như chưa được chỉnh nên bị kẹt, làm thế nào cũng không kéo khóa lên được.

Bản thân kéo linh tinh mãi vẫn không kéo khóa lên được nên đành phải lặng lẽ mở cửa, thò đầu ra thăm dò, thấp giọng gọi Từ Kha đến giúp.

"Từ Kha, có thể đến giúp em kéo khóa không?" Rõ ràng ở đây chỉ có hai người bọn họ nhưng cô lại không dám lớn tiếng.

Không ai đáp lại, chẳng lẽ tiếng của cô nhỏ quá nên Từ Kha không nghe thấy?

Nguyễn Nặc hít sâu một hơi, vừa định cao giọng kêu thì chỗ góc cua bỗng xuất hiện một bóng người.

Cô sợ tới mức nhũn chân, suýt nữa ngã ra đất, may mà người đó bước nhanh đến cạnh cô, đẩy cửa ra giữ chặt eo cô.

"Anh đi không có tiếng động gì cả." Nguyễn Nặc đỏ mặt lên án, cô phát hiện vừa nãy mình sợ tới mức mềm tay, khăn mặt vốn đang quàng trên vai cô bị tuột xuống, lộ ra bả vai trắng mượt sạch sẽ.

Con mắt Từ Kha tối lại, anh vẫn nhớ rõ bộ dáng mảng trắng này nhiễm lên lốm đốm sắc đỏ.

Mới qua có mấy tiếng mà anh đã hối hận rồi, bây giờ chỉ muốn bắt nạt cô thôi.

Nhắm hai mắt hít sâu một hơi, áp chế cơn nóng trong người xuống, lúc này mới kéo khóa giúp cô.

Cảm giác được đầu ngón tay anh xoẹt qua làn da của mình, Nguyễn Nặc run nhè nhẹ, nhưng động tác của anh rất lưu loát, rất nhanh đã kéo được cho cô rồi.

Lúc cô đang định khóa thêm áo choàng, Từ Kha đột nhiên kéo cô vào trong ngực: "Anh muốn nuốt lời, được chứ?"

Nguyễn Nặc từ từ phản ứng lại ý nghĩ ẩn trong lời nói của anh: "Nếu em nói không được thì anh định làm thế nào."

Nghe vậy, Từ Kha nhẹ nhàng buông cô ra: "Đến lượt anh đi tắm."

"Không cần." Cô cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt.

*

Nguyễn Nặc được Từ Kha ôm ra khỏi phòng tập thể hình, cô vùi đầu vào vai anh, không muốn người khác thấy bộ dạng của mình bây giờ.

Vì tối qua Từ Duy Du ngủ muộn, hôm nay cố ý tắt báo thức để ngủ tự tỉnh, không ngờ bỗng nhìn thấy đôi tình nhân trên lầu.

Từ Kha nhìn chị ấy một cái rồi đi thẳng, mà Nguyễn Nặc trong ngực anh từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng đầu.

"Họ vừa từ chỗ nào về vậy?" Từ Duy Du hỏi dì Trần bên cạnh.

"Phòng tập thể hình." Dì Trần thành thật trả lời.

Từ Duy Du ôm mặt kích động hồi lâu mới đi tiếp.

Xem ra bạc hà mèo của mình có tác dụng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.