Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 7



Lúc thấy Nguyễn Nặc, trong lòng Từ Lẫm có hơi giật mình một chút. Anh ta nhớ anh họ của mình là Từ Kha không gần nữ sắc, mà cô gái trước mặt này tất nhiên không phải người giúp việc trong nhà.

Cô có chút giống với người được Từ Kha bao nuôi ở chỗ này hơn.

Sau khi lễ phép bắt tay xong, Từ Lẫm thu tay về, "Tôi tìm Từ Kha."

"Anh Từ ở thư phòng lầu hai." Nguyễn Nặc nghiêng người sang, chỉ hướng Từ Kha đang ở, bỗng nhiên nghĩ đến Từ Lẫm ở nơi này mười mấy năm, mình làm như vậy thì rất dư thừa, vì vậy thả tay xuống, "Anh đi đi, lầu hai."

"Cảm ơn." Từ Lẫm gật đầu một cái rồi đi lên cầu thang.

Nguyễn Nặc đi đến ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, cẩn thận nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết.

Từ Lẫm là nam chính trong truyện, có quan hệ anh em họ với nhân vật phản diện là Từ Kha, sau đó bởi vì hai người đều yêu nữ chính nên bắt đầu thù địch nhau.

Nguyễn Nặc mở tivi trong phòng khách, chọn một bộ phim tên là 《 Quy Từ 》. Mới bắt đầu, cô liền nhìn thấy Từ Lẫm trong bộ phim. Anh ta dùng ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa không cam lòng nhìn người mình yêu trong phim. Biểu cảm sinh động, diễn xuất tự nhiên lấy được không ít lời khen ngợi của những người chuyên nghiệp trong giới.

Bởi vì bộ phim này mà từ đó Từ Lẫm lấn sân vào giới giải trí, trở thành một tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng.

Cũng bởi vì đột nhiên nổi tiếng, làm cho quan hệ của Từ Lẫm và Ôn Nhã lúc đó xuất hiện vết nứt, Ôn Nhã không chịu được chuyện thường xuyên xa cách với bạn trai cho nên nói lời chia tay. Sau đó Từ Lẫm đi Paris, bắt đầu học thêm về nghệ thuật.

Nguyễn Nặc tắt tivi, lười biếng dựa vào ghế salon, quyển truyện này là một câu chuyện nói về sự gặp lại sau xa cách. Ôn Nhã vì muốn trở lại với Từ Lẫm nên dứt khoát tiến vào giới giải trí.

Mặc dù trong truyện vẫn chưa có kết cục nhưng dựa vào định luật thiếu nữ trong truyện, nhất định nam chính và nữ chính sẽ ở cùng một chỗ.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Nguyễn Nặc cô, cô chỉ mong nhân vật phản diện Từ Kha kia không cần lúc nào đó nổi hứng lên giết cô là được rồi.

"Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, tôi đã chuẩn bị tốt nước tắm cho cô rồi." Dì Trần đi đến trước mặt Nguyễn Nặc.

Từ buổi sáng sau khi dì Trần dẫn người đưa người điên Thẩm Dư Tinh ra ngoài, Nguyễn Nặc đã có cách nhìn khác với dì Trần, dù cho bà là người giúp việc của nhân vật phản diện nhưng tấm lòng rất tốt.

"Dì Trần, cảm ơn dì về chuyện buổi sáng." Nếu như không có dì Trần nghe động tĩnh chạy đến, có lẽ cô đã sớm bị Thẩm Dư Tinh đánh rồi.

"Không có gì đâu tiểu thư, đây là chuyện tôi nên làm." Dì Trần biết con mèo này có địa vị trong lòng Từ Kha, bảo vệ cô là trách nhiệm của bà.

Sau khi nói cảm ơn với dì Trần, Nguyễn Nặc mới bắt đầu suy nghĩ lời bà vừa mới nói. Mới vừa rồi Từ Kha nói để cho cô làm ấm giường cho anh, chắc sẽ không để cho cô tắm trong phòng tắm của anh đi, không đúng, làm ấm giường cũng không được, trước kia là mèo thì còn được, nhưng bây giờ cô là người, kiên quyết không thể làm ấm giường cho anh được. Lỡ như anh động tay động chân với cô thì sao.

"Dì Trần, con tắm ở đâu." Lúc Nguyễn Nặc hỏi câu này, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Dì Trần thấy dáng vẻ xoắn xuýt này của cô, đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, giải thích: "Cậu Từ để cho cô tạm thời ở trong phòng khách, tiểu thư đi theo tôi."

Nghe được lời này của dì Trần, lúc này Nguyễn Nặc mới vỗ ngực yên tâm, đi theo dì Trần lên lầu hai, "Dì Trần, dì không cần gọi con là tiểu thư đâu, con tên là Nguyễn Nặc."

Dì Trần cười hiền hòa một tiếng, "Cô Nguyễn."

Nguyễn Nặc ngẩn người, nếu bà không chịu đổi xưng hô thì thôi vậy.

Mới vừa lên lầu hai, cô chỉ thấy phòng Từ Kha có rất nhiều người giúp việc, đang dời cái giường đã bị phá kia ra.

Nguyễn Nặc cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì chuyện này, buổi sáng cái giường này đã trải qua quá nhiều chuyện nó không nên trải qua. Từ Kha chắc chắn sẽ không ngủ trên giường bị Thẩm Dư Tinh ngồi qua.

Nguyễn Nặc đi theo dì Trần đến phòng khách hơi xa trong nhà, sau khi vào phòng Nguyễn Nặc cảm thấy quả nhiên nhà họ Từ giàu có, ngay cả phòng dành cho khách cũng được trang trí mắc tiền như vậy.

Cũng may trước khi xuyên qua cô cũng được coi là con nhà giàu, thấy loại cảnh tượng này cũng không biểu hiện quá mức chấn động.

Nguyễn Nặc mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong phần lớn đều là quần áo lấy từ căn phòng hồi chiều cô đến thay quần áo. Xem ra, thật sự không chuẩn bị quần áo cho cô, mặc dù những quần áo này có chút quyến rũ nhưng cũng còn có thể mặc.

Dì Trần đi tới bên cạnh Nguyễn Nặc, "Tiểu thư, những bộ quần áo này đều tạm thời tìm đưa đến đây, cũng không biết cô thích phong cách gì, ngày mai tôi sẽ cho người mua một số quần áo có phong cách khác nhau đến."

"Cảm ơn." Nguyễn Nặc không khách khí đồng ý, đa số những bộ quần áo này đều là đồ xuân thu, cũng chỉ có thể mặc trong nhà, hoàn toàn không thể chống lạnh, "Con thấy quần áo nơi này rất mỏng, có thể cần chút đồ mùa đông."

"Được, cô Nguyễn." Dì Trần âm thầm ghi nhớ.

Nguyễn Nặc tìm một bộ đồ ngủ màu trắng đi vào phòng tắm, cởi quần áo trên người bước vào phòng tắm, hôm nay cô bị hoảng sợ không ít. Bây giờ rốt cuộc đã có thời gian thả lỏng một chút.

Lúc Nguyễn Nặc thả lỏng người, đột nhiên cảm giác được thân thể có một loại cảm giác kỳ quái nhưng lại không nói ra được là cái gì.

Lúc đầu Nguyễn Nặc định ngâm bồn một lát, nhưng trong lòng ngày càng cảm thấy lo lắng, làm cho cô không bình tĩnh được.

Thời gian thường ngày, cô vẫn chỉ là mèo Xiêm, bị Từ Kha ôm trong ngực, bây giờ trong đầu cô đều là hình ảnh Từ Kha ôm cô vào trong ngực. Thật sự không giải thích được.

Nguyễn Nặc nhanh chóng mặc quần áo ngủ vào rồi đi tới phòng ngủ, ôm lấy gối trên giường.

Chẳng lẽ đây là thói quen của mèo, đến lúc cần người ôm rồi.

Nhưng cô là con người, sao có thể có loại thói quen này, hơn nữa hôm nay Từ Kha còn để cho cô bị kẹt dưới gầm giường cả một buổi chiều thấy chết mà không cứu.

Nguyễn Nặc chôn mặt vào gối, bắt đầu ép mình nghĩ đến chuyện khác, quên ham muốn xảy ra bất ngờ này.

Vì vậy, Nguyễn Nặc bắt đầu nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết, nhớ lại một lần, từ từ không còn cảm giác thấp thỏm nữa.

Cũng may, cô còn có thể khống chế được, đều là thói quen này khi cô xuyên qua thành mèo hại cô, buổi tối bò lên giường của Từ Kha, bây giờ còn muốn Từ Kha ôm. Hiện tại cô đã trở lại là người, tuyệt đối không thể muốn như thế.

Đột nhiên, cửa bị gõ hai cái, giọng của dì Trần truyền đến.

"Cô Nguyễn, cậu Từ kêu cô đến thư phòng."

"A?" Nguyễn Nặc nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Anh ta có chuyện gì?"

Cô thật vất vả mới khống chế được suy nghĩ, không thể gặp được Từ Kha, lỡ như vừa thấy anh cô trực tiếp dán lên, như vậy thật sự rất lúng túng.

"Là như thế này, cậu Từ bảo là muốn tìm cô tính sổ." Dì Trần nói. "Liên quan đến chuyện chiếc giường."

Chuyện đó sao có thể trách cô. Rõ ràng là Thẩm Dư Tinh làm sai. Nếu như Thẩm Dư Tinh không muốn hại cô, cô sẽ chui xuống dưới gầm giường sao.

Không đi ra, có đánh chết cũng không đi ra.

Dì Trần thấy bên trong không có động tĩnh gì, tiếp tục nói: "Cậu Từ nói, chỉ là bảo cô đi qua thư phòng của cậu ấy một chuyến mà thôi. Nếu như cô Nguyễn không đồng ý thì cậu ấy có thể tự mình đến tính sổ với cô."

Đây là để cho cô lựa chọn thư phòng hay phòng ngủ? Nguyễn Nặc vội vàng đứng lên, nhìn gối ôm trong ngực suy nghĩ một lát.

Mang theo, nói không chừng lúc không nhịn được thì còn có cái này để kìm nén.

Vì vậy dưới ánh mắt khó hiểu của dì Trần, Nguyễn Nặc đi tới cửa thư phòng Từ Kha, gõ cửa một cái, "Anh Từ?"

"Vào đi." Giọng nói của Từ Kha vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng như vậy.

Nguyễn Nặc nhắm mắt ôm gối đi vào thư phòng.

Từ Kha liếc nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ còn tự mình mang gối đến của Nguyễn Nặc, nói: "Không sao, thư phòng của tôi cũng có phòng nghỉ, vật dụng đều đầy đủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.