Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 71



Khi đó cô cứ nghĩ rằng Diệp Huân là một cô gái tâm tư đơn thuần nên mới ra tay giúp đỡ, không ngờ bây giờ lại bị cắn ngược lại một cái.

Trong lòng cô âm thầm thở dài, bây giờ biết rồi cũng không coi là muộn.

Không biết từ lúc nào, bầu trời u ám lại có tuyết rơi lả tả xuống mặt đất.

“Vậy thì trùng hợp rồi, tôi cũng cho là như vậy.” Diệp Huân đi đến trước mặt Nguyễn Nặc, tiếp tục tiến về phía trước: “Chắc cô rất vui nhỉ? Dùng một thời gian ngắn hơn tôi để leo lên đến vị trí như hiện tại.”

Cô nên vui vẻ sao?

So với những danh tiếng hư ảo này, cô càng mong có được sự công nhận về diễn xuất hơn. Ở thế giới trước, vì lý do gia đình nên cô không thể vào giới giải trí. Vì vậy ở thế giới này, mỗi cảnh quay cô đều vô cùng nỗ lực.

“Cô muốn gì?” Nguyễn Nặc bỗng nhiên hỏi: “Từ Lẫm, hay là sự nổi tiếng?”

“Hai điều này có gì mâu thuẫn với nhau sao?” Diệp Huân không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng ở phía trước, giả vờ như tâm trạng đang rất tốt nhìn ngắm hoa cỏ ở hai bên: “Từ Lẫm sẽ cho tôi thứ mà tôi muốn. Cô không biết rằng, vì anh ấy tôi đã bỏ ra bao nhiêu sự nỗ lực đâu.”

Nguyễn Nặc nhớ lại sự vắng vẻ của Ôn Nhã. Cái gọi là nỗ lực, bao gồm cả việc làm hại Ôn Nhã sao?

Ban đầu cô nghĩ rằng tất cả mọi thứ của Ôn Nhã là do Từ Kha lấy đi. Nhưng sau đó càng ngày cô càng cảm thấy, Từ Kha sẽ không ra tay một cách trẻ con như vậy đối với phương diện tình cảm. Từ Lẫm là người thân của anh, dù thế nào thì Từ Kha cũng sẽ không làm hại anh ta.

“Luôn luôn xuất hiện bên cạnh, quấy rối anh ta?” Nguyễn Nặc lạnh nhạt nói. Dựa theo những gì cô vừa được thấy, thái độ của Từ Lẫm đối với Diệp Huân kém hơn rất nhiều so với Ôn Nhã. Có sự so sánh này, Nguyễn Nặc càng tin rằng Từ Lẫm không hề thích Diệp Huân.

“Ha.” Diệp Huân quay đầu lại, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô: “Cô muốn quy chụp lời nói của tôi?”

“Người anh ta thích là Ôn Nhã.” Nguyễn Nặc không hề luống cuống, bình tĩnh phân tích với cô ấy: “Ở bên cạnh một người đàn ông trong mắt không hề có cô, cô có thể sống tốt đến đâu chứ?”

“Hai vai nữ chính của hai bộ phim, có đủ không?” Ánh mắt Diệp Huân hướng về phía xa. Cô ấy biết trong lòng Từ Lẫm không có mình, nhưng thế thì đã sao? Mỗi ngày người báo cáo với anh là cô ấy, người được anh đề cử cũng là cô ấy.

Có những thứ này rồi, người đại diện của cô ấy sẽ không dám chèn ép cô ấy ở khắp nơi nữa, cũng sẽ đặt sự chú ý lên người cô ấy.

“Cô là người có vận mệnh tốt như vậy, sao có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi bị đóng băng suốt một năm chứ? Diệp Huân kích động đi đến trước mặt Nguyễn Nặc. Dựa vào ưu thế chiều cao để từ trên cao mà nhìn xuống Nguyễn Nặc. Thấy cô vẫn trong bộ dạng không hề gợn sóng thì trong lòng lại càng tức giận.

Cô ấy hít sâu vào một hơi, mới có thể bình tĩnh lại.

Biết được kết cục thê thảm của Ôn Nhã khi đối phó với Nguyễn Nặc, cô ta nào dám động vào người của Từ Kha nữa chứ?

Khi cô ấy hùng hùng hổ hổ xông đến, Nguyễn Nặc quả thực đã hoảng sợ. Đang chuẩn bị chạy về phía sau thì lại thấy cơn phẫn nộ của cô ta xẹp xuống, cũng yên tâm hơn một chút.

Xem ra nhiệm vụ này của Duy Du vô cùng gian nan, chị ấy phải nỗ lực rất nhiều rồi.

“Ừ, tôi không hiểu.” Nguyễn Nặc cười rạng rỡ: “Cô cũng nói rồi đó, số của tôi rất may mắn. Không giống như cô, nếu như Từ Lẫm quay về tìm Ôn Nhã thì sẽ không còn gì nữa rồi.”

“Anh ấy sẽ không quay về tìm cô ta đâu.” Diệp Huân cười lạnh: “Ôn Nhã đã từng làm hại tôi, Từ Lẫm sẽ không thích một cô gái trong lòng toàn là sự đố kỵ.”

Chuyện này đại khái là xảy ra vào sau khi cô rời khỏi đoàn phim <Một đời Phùng Tiên>, không ngờ sau khi cô đi rồi lại có một màn kịch đặc sắc như vậy. Cũng không ngờ rằng, lúc đó Diệp Huân đã bắt đầu tính kế.

Lúc đó cô đã nghe trợ lý nói qua, Diệp Huân vì diễn một cách phim phải dùng dây cáp nên bị thương. Mới nghỉ ngơi có ba ngày đã quay lại làm việc.

“Đáng đời cô ta. Nếu như không có suy nghĩ đó thì cũng sẽ không đi tiếp cận nhân viên phụ trách dây cáp. Sau đó cũng sẽ không khiến tôi có kẽ hở để lợi dụng. Nếu cô ta đã có ý muốn làm hại tôi thì không bằng tôi giúp đỡ cô ta một chút.” Vẻ mặt của Diệp Huân có chút kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc.

Nguyễn Nặc không nói gì. Mục đích của cô ấy đã đạt được. Điện thoại trong tay cô vẫn đang duy trì cuộc gọi, mà đầu dây bên kia, chính là Từ Duy Du.

Chị ấy cũng không nghĩ đến rằng Diệp Huân vốn tưởng là một cô gái đơn thuần, bây giờ lại thấy được một bộ mặt khác của cô ấy.

Nhưng đối tượng công kích của Diệp Huân là Ôn Nhã, Nguyễn Nặc không có hảo cảm với một người đã từng làm hại mình, cô không có ý định phát biểu bất cứ ý kiến gì.

“Sau này tôi cũng sẽ vào cửa của ngôi nhà này, mong chỉ giáo nhiều hơn.” Diệp Huân cảm thấy khó hiểu. Dựa vào những hiểu biết của cô ấy đối với người đối diện, hiện giờ không phải cô ta nên bị dọa đến chạy mất hay sao. Vậy mà cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình?

Con búp bê trong tủ kính giờ đã trưởng thành rồi sao?

“Có phải cô nghĩ nhiều rồi không?” Nguyễn Nặc mô phỏng sự nghiêm túc của Từ Kha, đưa điện thoại trong tay ra trước mặt cô ấy: “Bây giờ cô còn thấy có khả năng nữa không?”

Diệp Huân ban đầu còn cảm thấy nghi hoặc, sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa. Đây đều là bẫy mà Từ Duy Du và Nguyễn Nặc bày ra, vậy mà cô ấy lại ngu ngốc nhảy vào.

Sau khi hiểu hết mọi việc, cô ấy cắn chặt răng, hung ác nhìn Nguyễn Nặc: “Tại sao cô lại muốn dẫn dắt tôi, ép tôi nói ra những lời như vậy. Nguyễn Nặc, rõ ràng cô biết rằng tôi mới là người bị hại.”

Nguyễn Nặc cũng cảm thấy bội phục, cô ấy còn có thể mở miệng nói dối đến tận nước này. Biểu cảm dữ tợn và biểu cảm điềm đạm đáng yêu đều được phát huy trên người cô ấy một cách xuất sắc.

Cô thật sự đã bị dọa sợ, liên tục lùi ra sau vài bước. Nhưng Diệp Huân lần này lại không đuổi theo, cô ta liên tục nói những lời đáng thương đó, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Nguyễn Nặc.

Thực sự quá đáng sợ.

Có chút hối hận vì đã đồng ý với Duy Du đi vạch trần Diệp Huân rồi.

Đối mặt với một Diệp Huân như vậy, cô thực sự là sợ đến mất mật.

Cũng không biết lùi lại đến đâu, cô bị hòn đá cuội làm vấp ngã, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống.

Đúng vào lúc nhắm mắt lại chấp nhận sự thật, eo cô bỗng nhiên được một bàn tay to lớn giữ lại, bản thân hoàn toàn rơi vào trong lòng anh.

Hô hấp hoàn toàn là mùi hương quen thuộc.

Cô không cần ngẩng đầu cũng biết người đang ôm mình là ai: “Từ Kha.”

Nhất thời yên tâm.

“Ừ.” Tay kia của Từ Kha che kín hai mắt của cô, lúc này mới dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Diệp Huân.

Diệp Huân cũng đã từng gặp Từ Kha. Trong ấn tượng của cô ấy Từ Kha là một người lạnh lẽo vô tình, không ngờ rằng bây giờ anh lại ôm Nguyễn Nặc một cách dịu dàng như vậy. Còn cẩn thận che kín hai mắt của cô ta, lo rằng cô ta bị dọa sợ.

“Giám đốc Hứa.” Diệp Huân lập tức thay đổi vẻ mặt khác, dịu dàng chào hỏi anh.

“Ừ, đúng vậy. Cả đội của các anh qua đây luôn.” Từ Kha cầm điện thoại lên, nói một câu đó xong rồi bế ngang Nguyễn Nặc đi về phía nhà họ Từ.

Diệp Huân ngờ vực không hiểu chuyện gì, vì vậy đang định đi đến giải thích thì nhìn thấy vài người vệ sĩ cao lớn tiến lên, cô ấy rất nhanh đã bị khống chế đi đến một không gian xa lạ.

“Đây là đâu?” Cô ấy có thể cảm nhận được mình vẫn còn ở trong nhà họ Từ. Nhưng căn phòng này ngoại trừ cửa sổ thì không còn một dụng cụ gia đình nào khác, trống rỗng đến mức khiến lòng người hoảng hốt: “Các người thả tôi ra.”

Rất nhanh, lời kêu cứu của cô ấy đã có hồi đáp. Cửa phòng được mở ra, Từ Lẫm đang đứng trước cửa, trên mặt mỉm cười.

Nhưng cô ấy lập tức đã coi nhẹ hàm ý nguy hiểm trong nụ cười đó, lao vào lòng anh ta: “Em thật sự rất sợ, anh tin rằng đó không phải em làm đúng không?”

“Tin.” Từ Lẫm lạnh nhạt đáp: “Bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, tôi còn tin tưởng cô?”

“Từ Lẫm.” Cuối cùng cô ấy cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra trên người Từ Lẫm, vội vàng đẩy anh ta ra: “Em đã nói rồi. Những điều đó đều là Nguyễn Nặc ép em nói. Anh phải tin em, em là bạn gái anh mà.”

“Ha.” Từ Lẫm lạnh lùng quay người, nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh, giọng nói không hề có chút tình cảm: “Đưa cô ta về nhà của mình đi.”

Không lẽ, anh ấy bỏ qua cho mình rồi?

Diệp Huân rơm rớm nước mắt. Tuy rằng ngoài miệng anh ấy không nói, nhưng vẫn yêu thương cô ấy: “Từ Lẫm, cảm ơn.”

“Những thứ cô vừa khoe khoang, sau này sẽ không còn nữa. Ngay cả cơ hội mang cô theo để đóng phim, cũng không còn.” Từ Lẫm nói câu này xong liền rời đi. Diệp Huân ở phía sau vẫn còn đang liều mạng cầu xin, nhưng anh ta hoàn toàn xem như không nghe thấy.

*

Nguyễn Nặc chôn mặt lên vai Từ Kha. Dường như chỉ có như vậy mới có thể xóa đi cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.

“Thế này là...bị dọa sợ rồi?” Từ Duy Du thân thiết đi đến bên cạnh Từ Kha nhìn Nguyễn Nặc trong lòng anh.

“Em không sao.” Nguyễn Nặc sợ rằng Từ Kha sẽ vì chuyện này mà cáu giận với Từ Duy Du, vội vàng nghiêng đầu qua giả vờ thoải mái mà nhìn chị ấy: “Chỉ là vừa rồi ngoài trời có tuyết, em sợ lạnh mà thôi.”

Nghe thấy Nguyễn Nặc nói vậy, Từ Kha liền cởi áo khoác âu phục của mình khoác lên người Nguyễn Nặc: “Còn lạnh không?”

“Không lạnh.” Nguyễn Nặc ngẩng đầu, hôn lên cằm anh một cái. Thấy vẻ mặt của anh dịu đi một chút, lúc này mới đặt điện thoại vẫn luôn nắm trong tay lên bàn: “Duy Du, cái này trả cho chị.”

“Được.” Từ Duy Du nhận lấy nhưng cũng không xem, mà chỉ bỏ sang một bên.

Từ Lẫm quay lại, ngồi xuống bên cạnh Duy Du: “Cảm ơn chị. Nếu như không có chị thì đến giờ em vẫn không hay biết gì.” Còn khiến Ôn Nhã bị oan. Bây giờ trong đầu của anh ta toàn là hình ảnh Ôn Nhã khóc lóc cầu xin anh ta nghe mình giải thích.

Đôi môi anh ta mím chặt lại, bây giờ anh ta đã không chờ được mà muốn đi tìm Ôn Nhã rồi.

“Chị còn nói rằng mắt nhìn người của em cũng không đến nỗi nào. Sao lại tin lời cô ta một cách dễ dàng như vậy.” Duy Du đặt điện thoại vào trong tay anh ta: “Cầm về coi như kỷ niệm đi.”

“Nghĩ quá nhiều rồi.” Sao anh ta có thể nghĩ rằng một Ôn Nhã dịu dàng như vậy có thể làm ra chuyện hại tính mạng người khác chứ. Anh ta nhìn Nguyễn Nặc trong lòng Từ Kha, ánh mắt dừng lại một giây rồi lập tức rời đi: “Nguyễn Nặc, cảm ơn.”

“Không có gì. Chuyện nhỏ mà thôi.” Nguyễn Nặc vừa muốn nhìn Từ Lẫm một cái liền lập tức bị Từ Kha che hai mắt lại.

Nói xong những lời này, Từ Lẫm rời khỏi nhà họ Từ.

Nguyễn Nặc gỡ bàn tay đang che hai mắt mình của Từ Kha xuống. Con người này cũng thật bá đạo: “Anh họp xong rồi à?”

“Ừ.” Vừa họp xong đã được tin rằng Nguyễn Nặc và Diệp Huân đang ở riêng với nhau, anh cũng biết được kế hoạch của Từ Duy Du. Nhưng lại không ngờ rằng, đi đến đó lại nhìn thấy cảnh kẻ điên kia đang hù dọa bánh bao của anh.

Ánh mắt của anh tối lại, ngón tay vân vê lỗ tai của Nguyễn Nặc, thấy nó dần dần biến thành màu hồng. Trong lòng thầm nghĩ nên làm thế nào để khiến người phụ nữ không biết tốt xấu kia hối hận cả đời.

Từ Kha cúi đầu hôn lên môi của cô. Động tác tận lực để dịu dàng, sợ rằng sẽ làm đau cô thêm một lần nữa.

“Ưm.” Nguyễn Nặc giãy dụa một chút, nhưng không thể lay động anh một chút gì, liền dần dần từ bỏ.

Từ Duy Du vốn còn muốn ngồi thêm một chút, nhìn thấy cảnh này liền tức tốc rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.