Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 74: Ngoại truyện 1 (phần một): Giấc mơ của con mèo nhỏ



Nguyễn Nặc mười bảy tuổi:

"Ngủ ngon." Nguyễn Nặc chỉnh lại đồng hồ báo thức, định sẽ học phác thảo vào sáng sớm hôm sau.

Hôm nay cô đi ngủ rất sớm, còn chưa kịp nghịch điện thoại một lúc thì đã tiến vào mộng đẹp rồi.

Trong mơ, cô cảm thấy cơ thể mình trở nên rất kỳ lạ, tay chân dường như không nghe theo ý mình, quơ quơ lung tung.

Cảm thấy rất khó chịu, nhưng không mở mắt ra được.

Nguyễn Nặc cố gắng khống chế hết lần này đến lần khác mới dần dần thích ứng được, sau đó cũng từ từ mở mắt ra: "Meo meo."

Hở? Mèo ở đâu vậy?

Thứ đầu tiên cô thấy là một cái tổ tròn nhỏ, nhìn có vẻ không giống cho người ở.

Sửng sốt một lúc cô mới nhìn lại dáng vẻ của mình, cúi đầu nhìn lướt qua tay mình thì lại thấy hai chân nhỏ của mèo. Miếng đệm thịt mềm mại đang ở ngay trước mặt cô.

Trời ơi, sao lại biến thành mèo vậy.

Miếng đệm thịt chạm vào ổ mèo, đôi chân ngắn cũng đứng dậy, vừa đi được mấy bước thì đã mềm nhũn ngã xuống ổ mèo.

Con mèo này yếu quá, đến bước đi cũng cảm thấy khó khăn, may là môi trường ở đây khá tốt, từ đồ đạc trong nhà có thể thấy chủ nhân của nó rất giàu có. Nghĩ vậy, cô cảm thấy hơi yên tâm hơn một chút, ít nhất thì cô sẽ không chết đói.

Nhưng mà chuyện này xảy ra với cô quá kỳ lạ, sao lại đột nhiên từ người biến thành mèo, tối hôm qua cô còn đang ngủ trên giường.

Khoan đã? Ngủ, lẽ nào cô đang nằm mơ?

Cô đã xem nhiều phim truyền hình, muốn chứng minh mình có phải đang mơ hay không, thì đầu tiên phải tự tát mình một cái xem có đau không, đôi mắt to trong suốt ngơ ngác nhìn đôi chân bé nhỏ của mình, không có một chút sức lực nào, có đánh thì cũng sẽ không cảm thấy đau.

Cô còn đang suy nghĩ, lúc này nhận ra cái đuôi dài đằng sau.

Cắn một cái là biết.

Vì vậy, cô đặt lưng nằm xuống ổ mèo, đá chân lung tung, muốn đưa cái đuôi đến trước miệng để cắn.

Hừ, cái đuôi này không nghe lời.

Nguyễn Nặc cố gắng một lúc lâu mới dùng bàn chân nhỏ túm lấy cái đuôi không nghe lời, định cắn thì bị ai đó nhấc bổng lên không trung.

Rõ ràng không đau nhưng cô không cử động được tay chân, nên chỉ có thể để mặc cho người đó đưa mình đi.

"Món quà mà ông nói chính là con mèo ngốc này?" Tử Kha bước vào phòng khách, ngồi đối diện với một ông lão, sau đó đặt con mèo lên mặt bàn.

Con mèo ngốc gì cơ, người đàn ông này đúng là xấu xa, trực tiếp bị nhấc đi.

Nguyễn Nặc giật giật cơ thể, cuối cùng mới đứng vững được, nhưng rất nhanh ngay sau đó đã ngã xuống vì kiệt sức. Sau cú ngã này, cô không tiếp tục nữa, tuyệt vọng chấp nhận số phận mà nằm trên bàn, bắt đầu quan sát bốn phía.

Trước mặt cô là một người đàn ông có vẻ mặt u ám, anh đang đánh giá mình, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến cô bất giác rùng mình.

Người này đáng sợ quá.

"Cháu làm nó sợ." Một giọng nói vang lên từ phía sau, Nguyễn Nặc nhìn, đó là một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc hoa râm, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn rất sắc sảo và có hồn.

Ông ấy vẫy vẫy tay với Nguyễn Nặc: "Mèo con, đến đây."

Nguyễn Nặc nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, ừm, ông già này vẫn tốt hơn so với người đàn ông đáng sợ này.

Cô lồm cồm đi đến bên ông lão, có lẽ hành động đó quá buồn cười nên khiến ông lão không nhịn được cười: "Mèo con, sau này cậu ấy sẽ là chủ nhân của cháu, mặc dù tính tình đứa cháu trai của ông không tốt, nhưng chắc chắn sẽ không bắt nạt cháu."

Cái gì?

Cô bị tặng cho cháu trai của ông lão, chính là người đàn ông ngồi đối diện kia.

Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì sai, sao lại phải trừng phạt cô như thế này.

"Meo meo." Đừng mà.

Nguyễn Nặc bắt đầu tỏ ra đáng yêu để ông lão có thể giữ mình lại, nhưng hiển nhiên là chiêu này không có tác dụng, ông lão trực tiếp giao cô cho người đàn ông đó: "Mèo cũng có linh tính, cháu phải đối xử tốt với nó đó."

Lúc rơi vào tay người đàn ông đó, cơ thể Nguyễn Nặc lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích một chút nào.

"Vâng." Tử Kha lạnh lùng đáp lại, xoa đầu cô một cách máy móc.

Nguyễn Nặc cảm thấy rét run, cô không thể chịu được khi bị một người đáng sợ như vậy vuốt ve. Chẳng may đột nhiên anh ta lên cơn, vặn đầu cô thì sao.

"Vậy cháu đưa nó về nhà trước đi, ông cũng nghỉ ngơi đây, già rồi, tối không ngủ được, chỉ có thể ngủ bù vào buổi trưa." Ông lão cười cười, được người giúp việc đỡ lên xe lăn và đẩy đi.

Chỉ còn lại một người và một mèo mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

"Meo meo." Nguyễn Nặc nhẹ nhàng kêu một tiếng, đang định tỏ ra đáng yêu để anh không lạnh lùng như vậy nữa.

Tử Kha độc ác nói: "Càng yếu ớt, tôi càng thích bắt nạt."

Động tác tỏ ra đáng yêu của Nguyễn Nặc dừng lại giữa không trung, người này biết thuật đọc tâm à, sao lại đoán ra được kế hoạch tiếp theo của cô vậy.

Nếu anh thích bắt nạt kẻ yếu, vậy cô phải hung dữ hơn mới được, quơ quơ móng vuốt nhỏ.

"Meo meo meo meo meo meo." Tôi đánh anh.

Móng vuốt của cô còn chưa chạm vào cánh tay của người đàn ông thì đã bị xách cổ lên mang đi.

"Meo meo meo meo meo meo meo meo." Bỏ tôi ra.

Với lại không phải tôi không đi được, chẳng qua là đi không vững mà thôi.

Tử Kha không để ý đến sự giãy dụa của mèo con, trực tiếp mang nó trở về nhà mình, ném nó cho dì Trần đang đứng bên cạnh: "Ông cụ tặng cho tôi, chăm sóc nó giúp tôi."

"Vâng, cậu chủ." Dì Trần nhận lấy mèo con bé nhỏ yếu ớt, ôm vào lòng, đây là mèo Xiêm, nhưng bởi vì còn nhỏ, nên thân mình vẫn hơi trắng, chỉ có khuôn mặt là đen.

Hôm nay là sinh nhật của cậu chủ, nhưng từ trước đến nay cậu chủ chưa bao giờ thích tổ chức, nên cũng chỉ có người thân thiết tặng quà, không ngờ năm nay ông cụ lại tặng một con mèo.

Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thoạt nhìn thì trông bà rất tốt bụng, cũng không làm tổn thương cô, cũng cảm thấy mệt mỏi sau trận giằng co vừa nãy, mắt bắt đầu từ từ nhắm lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiếng đồng hồ báo thức đánh thức cô, Nguyễn Nặc mê mang mở mắt ra, sau đó lập tức nhắm lại.

Ngồi dậy, cả người cuộn tròn lại, lấy hai tay vò đầu với vẻ khó chịu, thì ra là một giấc mơ.

Sau khi rời giường, Nguyễn Nặc rửa mặt xong đi ra phòng khách ăn sáng, nhìn thấy bát cháo sò điệp trên bàn liền vui vẻ đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh mẹ Tần Thục, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Thục: "Mẹ là tốt nhất."

"Chỉ là một nồi cháo bình thường thôi mà con đã phấn khích như này rồi." Tần Thục nhéo mũi con gái với vẻ cưng chiều: "Được rồi, mau ăn cháo đi, nguội sẽ không ngon."

"Vâng ạ." Nguyễn Nặc ngồi xuống ghế trước mặt, giờ này bố cô đã đi làm rồi nên chỉ có hai mẹ con ăn sáng, nhìn Tần Thục ngồi xuống, cô vô thức nói: "Mẹ, hôm qua con mơ một giấc mơ rất chân thật."

"Hửm? Con mơ thấy gì?" Tần Thục nhìn cô với ánh vẻ mặt tò mò.

"Con mơ..." Nguyễn Nặc cau mày ngờ vực, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy não mình trống rỗng: "Con không nhớ đã mơ thấy gì."

Ngoại truyện 1 (phần hai): Giấc mơ của con mèo nhỏ

"Nằm mơ, ngủ dậy không nhớ đã mơ gì là chuyện bình thường." Tần Thục cười an ủi: "Con đừng quá để ý."

Cũng đúng, dù sao thì cũng chỉ là một giấc mơ, nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên bóng lưng của một người đàn ông, rõ ràng là cô đã nhìn thấy mặt của anh, nhưng bây giờ lại quên hết không nhớ gì cả.

Cô nhớ rằng người đàn ông này không phải là người dễ chọc vào, không chừng quên đi lại là chuyện tốt, không ngày nào cũng nghĩ đến việc gặp ác mộng.

Cuộc sống thời trung học luôn nhàm chán, đối với những sinh viên mỹ thuật/hội họa như cô thì từ ngày này qua ngày khác, ngày nào cũng tiếp xúc với bút chì và phác thảo. Ngay cả khi nhìn vào các hình học trong toán học, cũng muốn vẽ thêm cái bóng cho nó.

Đến lớp học bổ túc, sau một buổi học, một số bạn bè của Nguyễn Nặc đã lôi kéo cô thảo luận về một bộ truyện tranh.

Khóe miệng của Lâm Hạ cong lên thành một nụ cười dịu dàng, đưa truyện tranh đến trước mặt Nguyễn Nặc: "Nặc, tớ nhất định phải bảo An Lợi đưa truyện tranh này cho cậu đọc, cậu đọc phần giới thiệu trước đi, nam chủ này đẹp trai đúng không." Cô ấy chỉ vào một trang đầu của truyện tranh, người đàn ông đó có một nụ cười dịu dàng.

Nguyễn Nặc nhìn sang, ánh mắt của cô bị thu hút bởi nhân vật ở trang bên cạnh, tóc cũng màu đen, thậm chí đường nét khuôn mặt cũng có phần hơi giống nhau, nhưng nét mặt lại lạnh lùng và nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén và sâu không thấy đáy, bộ âu phục màu đen càng khiến anh trở nên đặc biệt hơn.

Bên cạnh có ghi chú tên của nhân vật truyện tranh, Từ Kha.

Nhìn có cảm giác hơi quen.

"Nặc, tớ sẽ cho cậu xem nam chính Từ Lẫm, cậu cảm thấy nhân vật phản diện này thế nào." Lâm Hạ giả vờ tức giận hừ một tiếng, gấp trang giấy của nhân vật phản diện lại, chỉ để cô đọc phần giới thiệu của nhân vật.

"Được rồi, tớ sẽ xem." Nguyễn Nặc nhìn phần giới thiệu của nhân vật nam chính, anh ta tên Từ Lẫm, là một nam ngôi sao quyền lực. Nhưng vì bị tổn thương tình cảm nên đã chọn cách giải nghệ, bắt đầu truyện chính là thời điểm anh ta quay trở lại.

"Phần này tác giả vẫn chưa có phong cách riêng của mình, về sau sẽ đẹp và lộng lẫy hơn nhiều so với giai đoạn trước, vì vậy nên tác giả định sửa lại, và nó sẽ được ra mắt với phiên bản bìa cứng trong tương lai." Lâm Hạ cảm nhận được Nguyễn Nặc có chút hứng thú, cô ấy lập tức nói cho cô biết tất cả những thông tin mà cô ấy biết.

"Ừm." Nguyễn Nặc gật đầu, cuối cùng đồng ý.

Thông qua lời tiết lộ của Lâm Hạ, cô biết được đây là một truyện tranh dành cho giới trẻ, nhân vật nam nữ chính gương vỡ lại lành. Thế nào nhân vật phản diện cũng cầu mà không được.

Không biết tại sao cô lại cảm thấy thương hại nhân vật phản diện, rõ ràng là nhân vật hoàn mỹ hơn so với nam chính rất nhiều, nhưng cuối cùng lại ngậm ngùi rút lui.

Sau khi Lâm Hạ giới thiệu xong, đã bị một người bạn đưa đi, cô tiếp tục xem với vẻ thích thú.

Thời gian ra chơi trôi qua nhanh, Nguyễn Nặc ngay lập tức chuyên tâm vào việc học.

Buổi tối, lúc tài xế đưa cô về nhà thì đã là mười giờ, cô tắm rửa xong liền nằm lên giường, có lẽ là do tập trung tinh thần cả ngày, hiếm lắm buổi tối mới được nghỉ ngơi, nên đã sớm tiến vào mộng đẹp.

"Meo meo." Nguyễn Nặc cảm thấy trong người có chút kỳ lạ, vừa nói ra thì phát ra tiếng mèo kêu, với kinh nghiệm lần trước, cô lập tức nhận ra mình đã lại biến thành một con mèo.

Giấc mơ này là một chuỗi.

Cô thích ứng một lúc lâu mới mở mắt ra, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Có chuyện gì xảy ra vậy.

Bây giờ là buổi tối, đèn trong biệt thự đã tắt, không có bóng dáng của những người giúp việc, Nguyễn Nặc không nhìn thấy gì.

Bị vấp phải chướng ngại vật khi đang đi vòng quanh, cả cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

"Meo meo." Aizz.

Lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó tóm cổ nhấc lên rồi, Nguyễn Nặc vùng vẫy điên cuồng, không ngừng vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, nhưng tiếc là cô không đánh trúng cái nào cả.

"Đừng đạp lung tung." Từ Kha bình tĩnh nói, đặt cô lên ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng đè tay lên.

Từ trước đến nay anh không thích những thứ quá yếu ớt, cũng không có cảm tình với con mèo này, giữ lại nó đến bây giờ cũng chỉ là vì nó do ông nội tặng.

Nguyễn Nặc rất muốn thoát ra, nhưng bàn tay đang đè lên không chịu buông ra, mùi máu tanh càng ngày càng nặng.

Mũi của mèo rất nhạy bén, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh phát ra từ người đàn ông này.

Đã bị thương rồi vẫn còn sống tệ, hạn chế sự tự do của cô.

Hừ.

Nguyễn Nặc tuyệt vọng nằm xuống ghế sô pha, thậm chí bên tai còn có thể nghe thấy tiếng hít thở không đều của người đàn ông, thỉnh thoảng có chút phập phồng, chắc hẳn là rất đau.

Anh ở trong căn biệt thự khổng lồ như này, có một đống người giúp việc, sao không nhờ bọn họ giúp một tay.

Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.

Nhưng nhìn anh một mình chịu đau đớn, cũng cảm thấy đáng thương.

Nguyễn Nặc hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm láp phần cổ tay - nơi mà cô có thể chạm tới.

Đây là hành động mà con mèo hay làm, cô cũng làm theo bản năng, khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào làn da của anh, cô đã hối hận.

Trời ơi, sao mình lại làm ra loại hành động kỳ lạ này vậy.

Dường như người đàn ông hơi sững người lại một lúc, dùng một tay ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi, nhéo lỗ tai cô, giọng nói tràn đầy từ tính: "Mày đang thương hại tao sao?"

Không, cô đâu có dám.

Cô là một con mèo nhỏ rất đáng thương.

"Ô." Nguyễn Nặc không biết phải phản ứng thế nào, cô có thể cảm thấy cơ thể mình đã nhớp nháp, chắc là đã dính chút máu, cô không thích mùi này, nhưng bây giờ không thể chạy trốn.

Cái chân nhỏ co rút duỗi ra trước mặt anh, vỗ nhẹ cánh tay anh, sau đó kêu to: "Meo meo."

Cô muốn làm anh vui lên hơn là thương hại anh, bây giờ anh chán chường ở chỗ này cam chịu thì có ích lợi gì, ngay từ đầu đã hoàn toàn không có chút khí chất nào.

"Ồ, mèo ngốc." Từ Kha xoa đầu nó, ngón tay thon dài khống chế nó, lật ngược nó lại, nằm xuống đối mặt với anh, sau đó cúi người xuống, áp mặt vào cơ thể nó và hít một hơi.

Nguyễn Nặc sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy, vốn dĩ anh không có chút cảm tình nào với cô mà, sao lại đột nhiên hít cô.

Vội vàng vươn bàn chân nhỏ đẩy anh ra, ngay cả đôi chân ngắn bé nhỏ cũng đá khánh cự lại anh.

"Meo meo meo meo meo meo." Bỏ ra.

Trời ơi, cô là một con mèo không sạch sẽ.

Sau khi hít một hơi thỏa mãn, người đàn ông liền ngã xuống ghế sô pha, cơ thể của Nguyễn Nặc cũng bị cánh tay của anh nhẹ nhàng đè lên, nhưng sức lực vừa vặn khiến cô không thể thoát ra được.

Nguyễn Nặc không có sức lực nằm xuống, đồ xấu xa.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng hít thở bên tai dần dần ổn định lại, người đàn ông này đã ngủ say.

Nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi anh được.

Đang lúc cảm thấy buồn chán thì lại nghe thấy tiếng động lạ, không giống tiếng bước chân của người bình thường, giống như của thứ gì đó đi bằng một chân.

Tiếng động đó ngày càng gần cô, Nguyễn Nặc ngậm chặt miệng, không dám meo meo một tiếng nào, sợ mở miệng ra một cái thì sẽ bị lộ vị trí.

Cô dùng đệm thịt nhỏ đập liên tục vào cánh tay của người đàn ông, muốn anh mau chóng tỉnh lại, nhưng anh vẫn bất động, như thể đã ngủ say như chết.

Âm thanh đã đến sát gần tai, Nguyễn Nặc dừng lại động tác của mình, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Có một người sống ở đây, chắc có lẽ sẽ không chú ý đến cô đâu.

Nhưng chuyện may mắn đó đã không xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cào cấu vào đuôi mình, có cảm giác rất lạnh.

Cô lập tức rụt đuôi lại, ngay sau đó cô nghe thấy được tiếng của một lưỡi dao sắc bén vang lên trong không khí.

Nguyễn Nặc run rẩy toàn thân, nếu phản ứng chậm hơn một chút, có lẽ cô đã mất đuôi, nếu mèo mà không có đuôi thì sẽ không thể giữ thăng bằng được.

Sức nặng trên người cô đột nhiên biến mất, người đàn ông đứng dậy, trực tiếp đá bay thứ gì đó không rõ trước mặt cô.

Mặc dù không nhìn thấy động tác của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy động tác của anh rất nhanh và dứt khoát.

Ngay sau đó là âm thanh của một người đàn ông đang đánh nhau với thứ gì đó, nhưng kéo dài không được bao lâu thì kết thúc.

Cô run rẩy, đột nhiên bị ai đó nhấc cổ lên.

"Meo meo meo meo meo meo." Đừng đến đây.

Cô sợ.

"Là tôi." Người đàn ông nhàn nhạt nói, sau đó thay đổi tư thế ôm cô, đi đến gần tường, nhấn công tắc, ánh sáng lập tức chiếu sáng cả căn phòng.

Nguyễn Nặc phát hiện cả người anh dính đầy máu, mà hóa ra kẻ vừa muốn tới chặt đuôi cô lại là một con quái vật một chân.

Hình dáng trông rất đáng sợ.

"Meo meo." Cô sợ.

"Đã chết." Từ Kha ôm cô đi đến chỗ khác, ngay sau đó đã có tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền đến, một người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn cầm theo một hộp thuốc đi đến, đi theo sau là một nhóm người mặc áo khoác trắng.

"Làm sao lại bị thương nặng như này vậy." Người đàn ông có dáng vẻ dịu dàng đi đến, đang muốn kiểm tra vết thương của anh, nhưng lại bị anh nghiêng người tránh sang một bên.

"Chiêm Lễ Sênh, cậu kiểm tra cho nó trước đi." Từ Kha đặt con mèo vào tay anh ta, sau đó xoay người rời đi.

"Còn vết thương của cậu."

Chiêm Lễ Sênh đuổi theo, nhưng nghe thấy anh trầm giọng nói: "Ờ, là một con yêu quái."

Nguyễn Nặc nép vào lòng Chiêm Lễ Sênh, nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của anh, thì ra vừa rồi anh không ngủ, chỉ là giả vờ để dụ dỗ con yêu quái kia ra tập kích anh mà thôi.

Lúc này nhìn anh, trong lòng có dâng lên một cảm giác sùng bái.

Chiêm Lễ Sênh kiểm tra cho cô xong, đặt cô trở về ổ mèo, là một con mèo của nhà giàu có, thậm chí cô còn có riêng một phòng, bên trong đều là những món đồ chơi của cô.

Cô nhìn căn phòng lớn trống rỗng, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, dựa vào mùi để đi đến phòng của người đàn ông kia, nhưng tiếc là cửa khóa nên cô không vào được.

Vừa định quay về thì sau lưng lại có tiếng bước chân, Nguyễn Nặc nhìn lại với dáng vẻ cảnh giác, hóa ra là người mà cô đang chờ.

Trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, thậm chí còn hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, và cô không đọc được cảm xúc của anh.

Nếu muốn đi vào trong, có phải sẽ bị anh chặn không cho vào không? Nguyễn Nặc nghĩ đến điều này, bất giác lùi về sau, vừa xoay người định đi thì liền bị người ta nhấc lên.

Anh thay đổi cách nhấc, không trực tiếp nhấc bổng lên mà vòng tay ôm lấy cơ thể cô, để cả cơ thể cô nằm úp sấp lên tay anh.

"Meo meo."

Nguyễn Nặc không dám nhìn anh, cúi đầu và kêu lên một tiếng vô nghĩa.

Từ Kha trực tiếp đặt Nguyễn Nặc xuống giường, thấy con vật nhỏ muốn nhảy xuống giường, anh lạnh lùng nói: "Nếu nhảy xuống, ngày mai đừng ăn thức ăn cho mèo."

Anh hài lòng nhìn con mèo trên giường đang đờ người ra.

Hôm nay, vì con mèo này mà anh ngủ quên trên ghế sô pha, nhưng may là nó đã đánh thức anh bằng móng vuốt mèo yếu ớt của nó.

Từ Kha lau khô tóc, nằm lại lên giường, tắt đèn đi ngủ, đặt con mèo bên cạnh và nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Nguyễn Nặc mở mắt ra nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, khi ngủ dáng vẻ của anh trông không còn đáng sợ nữa.

Tiếng đồng hồ báo thức đánh thức cô, Nguyễn Nặc tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng quen thuộc.

Cô nhắm mắt và cố nhớ lại, nhưng trong đầu không còn ký ức gì về giấc mơ đêm qua nữa.

Nhưng trong lòng lờ mờ cảm thấy giấc mơ đêm qua có chút ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.