Sau khi oán giận Hách Ngữ và Trịnh Y xong, Giang Độ Độ không cho bọn họ cơ hội phản ứng lại, cô lập tức bỏ chạy.
Ba hoa chích chòe ở địa bàn người khác xong mà không chạy là ngốc!
Trời đã tối đen như mực, Giang Độ Độ men theo con đường mà quẹo bảy, tám ngã, không ngờ lại quay về con đường dẫn đến biệt thự lúc trước.
Đèn bên con đường lát đá cuội chiếu sáng, bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng, ánh đèn ấm áp dịu nhẹ, chiếu vào nền đá cuội trông thật lãng mạn và tinh tế xiết bao.
Một khung cảnh lãng mạn như vậy mà… haiz.
Về nhà nghiên cứu kịch bản tốt biết mấy, làm gì cũng không bằng gây dựng sự nghiệp.
Giang Độ Độ buồn bực, cô là một nữ phụ cầm kịch bản nghịch tập [*], không nghiêm túc đóng phim làm nên sự nghiệp, mà lại chạy đến địa bàn của nữ chính gây ra sóng gió, dính vào chuyện của nữ chính làm gì?
[*] Nghịch tập: trong nghịch cảnh không ngừng vươn lên, lấy yếu thắng mạnh.
Hối hận, bây giờ đã hối hận rồi.
Uất ức ứ đọng trong lòng đã lâu, chỉ chốc lát đã chuyển đến lồng nguc, Giang Độ Độ cảm thấy cổ họng mình tanh tanh, khó thở, cả thế giới mạnh mẽ quay cuồng một trận…
“Giang Độ Độ!”
Chu Kiều Tùng không cố ý đi theo Giang Độ Độ.
Anh chỉ buồn bực trốn sau gốc cây hút một điếu thuốc, đầu tiên là Giang Độ Độ và Hách Ngữ đến, Chu Kiều Tùng không tiện đi ra ngoài, sau đó lại là Trịnh Y đến, anh càng không thể đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi Giang Độ Độ rời đi, sau khi Trịnh Y và Hách Ngữ cũng đi hết, Chu Kiều Tùng mới từ đằng sau gốc cây đi ra.
Bấy giờ Hách Chính gửi một tin nhắn đến, Chu Kiều Tùng nhìn thoáng qua điện thoại di động, Hách Chính mời anh đi uống rượu.
Chu Kiều Tùng cất điện thoại vào, đi về chỗ ở.
Chỉ là, không ngờ lại đụng phải Giang Độ Độ một lần nữa.
Trông cô có vẻ rất mơ hồ, không mục đích mà cất bước đi quanh một con đường tận mấy lần, cũng không có vẻ gì là gấp gáp cả. Chu Kiều Tùng nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Độ Độ, cô cũng đang tìm đường, lúc đó trông cô cũng không không sốt ruột như bây giờ.
Chu Kiều Tùng không nhanh không chậm đi theo đằng sau Giang Độ Độ, cuối cùng cũng trông thấy cô tìm được con đường chính xác.
Đến tận khi Giang Độ Độ bỗng ngã khuỵu xuống, tại khoảnh khắc đó, Chu Kiều Tùng mới cảm nhận được một nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có.
…
Giang Độ Độ đang quan sát cơ thể của mình và Chu Kiều Tùng từ một góc độ rất đặc biệt, cô có thể nhìn thấy “cơ thể” mềm nhũn ngã vào lòng Chu Kiều Tùng, có thể thấy Chu Kiều Tùng lấy tay vỗ vỗ mặt mình, vẻ mặt lo lắng vô cùng.
Hồn phách rời khỏi xác, đáy lòng Giang Độ Độ chợt dâng lên một cảm giác mang tên “ớn lạnh”.
Bỗng nhiên linh hồn rời khỏi thể xác, cho dù là ai thì cũng sẽ thấy khiếp sợ, huống chi là một người đã bị kết án treo trong sổ sinh tử như Giang Độ Độ.
Ý thức của cô cố gắng quay trở lại cơ thể, nhưng lại bị thứ gì đó khống chế, cho đến khi có một luồng sáng soi rọi vào cô, trên cổ tay Giang Độ Độ xuất hiện một đường màu đen – đồng hồ đếm ngược thời gian tử vong.
Đường nét này giống như một hình xăm, nó kéo dài trên mạch cổ tay của Giang Độ Độ. Trong nháy mắt, Giang Độ Độ chợt hiểu ra, theo thời gian, đường đen sẽ dần biến mất, khi đường đen biến mất, cũng chính là lúc cuộc đời của Giang Độ Độ kết thúc.
Không gì tuyệt vọng hơn khi chứng kiến sinh mệnh mình dần đi vào cõi chết, mà bản thân lại bất lực chẳng thể làm gì.
Thậm chí, Giang Độ Độ cũng không biết, đây rốt cuộc là lòng nhân từ hay là sự trừng phạt mà thần linh dành cho cô.
Tại sao lại là cô cơ chứ?
Cô hoàn toàn không muốn trở thành nữ phụ độc ác, nữ chính thế nào thì có liên quan gì đến cô? Cô chỉ mong được sống một cuộc sống bình thường mà thôi.
Tại sao lại phải ép cô? Là cô không đủ lương thiện hay sao?
Có quá nhiều sự tuyệt vọng và không cam lòng, nội tâm cô bỗng trào dâng một nỗi uất hận trước cái chết.
Ý hận như ngọn lửa thiêu đốt, Giang Độ Độ cảm thấy cả người mình như đang bị thiêu rụi trên giàn hoả thiêu.
Khi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh đã biến thành trong nhà, Giang Độ Độ thoáng sững sờ.
“Em tỉnh rồi sao?”
Một giọng nói trầm thấp mà bình thản ở cạnh giường vang lên, Giang Độ Độ nhớ lại, trước khi cô ngất xỉu thì chính tay Chu Kiều Tùng đã cứu cô, rõ ràng chỗ này cũng không phải là căn phòng mà cô ngủ lại.
“Em sốt rồi.” Chu Kiều Tùng cúi người sờ trán Giang Độ Độ, hơi tiến lại gần, Giang Độ Độ có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng thơm mát mà chỉ độc nhất mỗi Chu Kiều Tùng có.
Động tác sờ đầu này hơi thân mật, Chu Kiều Tùng lại làm hết sức tự nhiên, anh thu tay về rồi nói: “Bác sĩ dặn sau khi uống thuốc em phải ngủ một giấc thật ngon.”
Giang Độ Độ như không nghe thấy lời Chu Kiều Tùng nói, cô thẫn thờ nhìn trần nhà, sau đó giơ cổ tay lên, như muốn nhìn thấu nó.
“Đi đi.”
Rất lâu sau, Giang Độ Độ không cảm xúc thốt ra hai chữ này.
Sắc mặt người con gái trên giường tái nhợt, yếu ớt đến mức đáng thương, ngay cả nói ra lời đuổi người khác đi cũng khiến người nọ không tài nào tức giận với cô được. Chu Kiều Tùng khẽ nhíu mày, nhớ lại hành động đuổi người và những lời nói khinh thường đầy ác ý của Hách Ngữ và Trịnh Y vừa nãy, vùng xung quanh lông mày thả lỏng ra.
Cô gái nhỏ phải chịu oan ức rồi.
Chu Kiều Tùng không những không rời đi, mà còn ngồi ở bên giường, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ dịu dàng, giọng nói cũng có vài phần mềm mỏng: “Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Sự dịu dàng ngắn ngủi này hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh nhạt của buổi sáng, Giang Độ Độ không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình, nhưng chắc chắn là trong lòng cô không hề vui mừng.
Cô đã quá mệt mỏi, chỉ muốn được ở một mình mà thôi.
Sau khi trải qua hàng loạt các biến cố như hủy dung, mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi, sự nghiệp bị giáng một đòn hủy diệt, không còn sống được bao lâu, cuối cùng, Giang Độ Độ quyết định tự kết liễu cuộc đời của mình, đây hoàn toàn không phải là một hành động trong lúc kích động.
Cô là một người sợ chết, nhưng cô không thể chịu đựng được việc bị giam cầm trong một thân xác thối rữa như vậy, cô chửi bới mọi thứ như oán phụ, hèn mọn đếm từng ngày còn sót lại.
Thay vào đó, chi bằng chết đi một cách dứt khoát và gọn ghẽ.
Thói đời lạ kỳ thế đấy, vào thời khắc cuối cùng, cô biết chuyện xưa của chính mình, đương nhiên có không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là nó đã cho cô một cái cớ để sống tiếp, dù sao thì cô vẫn sợ chết.
Chỉ cần có thể cảm nhận được làn gió thoảng và ánh trăng sáng thì cô vẫn có thể tự lừa mình dối người rằng, cô vẫn còn có một tương lai ngời sáng và một cuộc sống tốt đẹp, dẫu biết rằng cuộc đời cô sẽ kết thúc trong một tương lai không xa.
Nhưng mà, cái đường màu đen này đã nói rõ với Giang Độ Độ rằng, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
“Cút ngay đi.”
Suy yếu vì bệnh tật nên giọng nói của Giang Độ Độ có vẻ yếu ớt, nhưng sự cáu kỉnh và chán nản trong lời nói của cô lại vô cùng rõ rệt.
Chu Kiều Tùng cho là cô yếu ớt, bị bệnh khó chịu nên mới cáu kỉnh, anh cầm lấy ly nước và thuốc trên bàn đầu giường đưa cho cô gái nhỏ trên giường: “Uống thuốc đi.”
“Cạch.”
Giang Độ Độ vung tay hất tung mọi thứ trước mặt, ly nước rơi xuống thảm, mấy viên thuốc lăn ra ngoài.
“Tôi nói là, đi đi, cút đi!”
Bầu không khí đông cứng lại
Chu Kiều Tùng buông tay ra, nhìn Giang Độ Độ một cái thật sâu rồi cúi xuống nhặt ly nước và mấy viên thuốc lên.
Giang Độ Độ phản ứng lại kịp, vừa nãy cô đã hành xử quá đáng, Chu Kiều Tùng không biết chuyện gì nhưng lại có ý tốt chăm sóc cô, thế mà cô lại trút giận lên người Chu Kiều Tùng, nói khó nghe một chút thì là không biết điều.
“… Tôi xin lỗi.” Giang Độ Độ khịt mũi, quay đầu đi chỗ khác.
Bộ dạng này của cô trông giống một đứa trẻ cáu kỉnh vì bị bệnh hơn, Chu Kiều Tùng cảm thấy đáng yêu không thôi, anh không hề tức giận, chỉ khẽ thở dài một hơi.
“Không sao, em ngoan ngoãn uống thuốc nhé, được không?”
Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, Giang Độ Độ quay đầu lại và nhìn vào mắt Chu Kiều Tùng, nhìn thấy hình ảnh nho nhỏ của bản thân phản chiếu trong đó.
Không phải là ảo giác.
Chu Kiều Tùng thực sự có tình cảm với cô.
Giang Độ Độ không phải kẻ ngốc, ngược lại, cô là một người nhạy cảm, từ lâu cô đã cảm nhận được Chu Kiều Tùng đối xử với cô hơi khác với những người khác, nhưng Chu Kiều Tùng che giấu quá tốt, cho nên cô vẫn luôn không dám chắc chắn.
Cho đến bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể xác định.
Giờ khắc này, Giang Độ Độ chỉ cảm thấy hơi buồn cười, Hách Ngữ nhọc lòng tìm mọi cách ngăn cản, lẽ nào Hách Ngữ đã biết trước sẽ có một ngày như thế này, cho nên mới nhắm vào cô khắp mọi nơi?
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Giang Độ Độ.
Cô muốn thấy Hách Ngữ khóc.
Vì vậy, Giang Độ Độ nghe theo tiếng lòng của mình mà đứng dậy khỏi giường, leo lên người Chu Kiều Tùng, đôi môi khô khốc chạm vào cằm Chu Kiều Tùng.
Chu Kiều Tùng không hề né tránh.
Giang Độ Độ cười ranh mãnh, khẳng định: “Chú thích tôi.”