Chu Kiều Tùng không phủ nhận, chỉ khẽ thở dài một hơi, giống như buông xuôi sự do dự, lại như khuất phục trước một thứ tình cảm nào đó, anh đưa tay ra ôm lấy Giang Độ Độ đang nghiêng ngả chực ngã ở mép giường.
Là một kiểu dịu dàng khác biệt.
Khó lòng diễn tả bằng lời cái bầu không khí đang lưu chuyển giữa hai người, ánh đèn sáng ngời trong phòng ngủ hơi chói mắt. Dường như đã qua rất lâu, lại như chỉ là một cái chớp mắt.
Nhịp tim Giang Độ Độ đập càng lúc càng nhanh, khi đó cô mới biết, hóa ra, nhịp đập trái tim cũng có thể lây lan cho nhau. Dần dần, nhịp tim của Chu Kiều Tùng cũng trở nên dồn dập giống như cô.
Sau một lát, cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần.
Giang Độ Độ cúi đầu nhìn chằm chằm nút tay áo trên cổ tay Chu Kiều Tùng, hơi mất hứng, càng không sao nói ra thành lời sự mất mát trong lòng.
Cô chậm rãi lui về sau rồi ngồi lại trên giường.
Vừa rồi là do đầu óc nhất thời nóng lên mà muốn quyến rũ Chu Kiều Tùng để trả thù Hách Ngữ. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, đúng thật là một chủ ý không hay ho gì.
Nếu chỉ đơn thuần vì trả thù Hách Ngữ, rồi sau đó ở bên cạnh người mà Hách Ngữ yêu thích, thế thì cô không những lợi dụng tình cảm của Chu Kiều Tùng, mà còn làm cho bản thân biến thành một người ti tiện thấp hèn.
Như vậy thì có khác gì Hách Ngữ đâu?
Huống chi cô cũng sắp chết rồi.
“Vừa rồi cháu…” Giang Độ Độ có chút chột dạ ngẩng đầu lên, cô muốn nói vừa rồi chỉ là vui đùa một chút, liệu có bị Chu Kiều Tùng đánh chết hay không?
Chu Kiều Tùng nghe vậy thì nhíu mày, đợi một lúc lâu cũng không thấy lời tiếp theo của Giang Độ Độ, anh đưa tay sờ lên trán Giang Độ Độ rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc anh trở lại thì cầm theo một cốc nước và một ít thuốc.
“Trước tiên hãy uống thuốc đã.”
Giang Độ Độ uể oải nhìn Chu Kiều Tùng, muốn nói gì đó nhưng không sao nói ra được, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô uống thuốc rồi nằm lại trên giường.
“Ngủ đi.”
Giọng nói của Chu Kiều Tùng vừa trầm thấp vừa thong dong, dường như chuyện gì cũng có thể ung dung giải quyết được. Giang Độ Độ vô thức nhắm hai mắt lại, một lát sau vẫn không nghe thấy tiếng người rời đi, cô lặng lẽ mở hé mắt ra một chút, ấy thế mà cô lại phát hiện Chu Kiều Tùng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, anh đang đọc sách.
Giang Độ Độ không kìm được mà quan sát Chu Kiều Tùng, dáng ngồi của anh rất tùy tiện, khuôn mặt anh tuấn, lạnh nhạt mà ôn hòa. Nhưng nếu ai đó cho rằng anh đối xử với ai cũng hòa ái dễ gần như vậy thì người đó đã sai hoàn toàn, chẳng qua sự ôn hòa này là do anh cố gắng mạnh mẽ biểu hiện ra mà thôi, đó là một loại nuôi dưỡng dần sự thương cảm và dịu dàng.
Dáng vẻ thực sự của người này hẳn là biểu hiện xa cách lạnh nhạt khi bọn họ mới gặp nhau lần đầu.
Một người lạnh lùng xa cách bỗng trở nên vô cùng dịu dàng…
Giang Độ Độ hơi rụt người vào trong chăn, nếu như trêu chọc ảnh đế như thế thì kết cục sau này có phải sẽ rất thảm hay không?
Bỏ đi, để cho Độ Độ meo lo hết phiền não đi.
Nhưng mà, Độ Độ meo còn nhát gan hơn cả Giang Độ độ, không chút do dự mà lại rụt đầu vào trong chăn một cái, cô ấy đáng yêu thật đấy, nhưng lại không có cách nào giúp chị gái giải quyết vấn đề tình cảm cả!
Độ Độ meo bắt đầu suy nghĩ miên man lung tung trong chăn.
Haiz, người ta cũng rất đau khổ buồn bã mà, sắp ngỏm củ tỏi tới nơi rồi, yêu đương với ai cũng là đang làm khổ người ta.
Người ta ung dung như vậy, nếu như biết mình sắp chết rồi thì sẽ lộ ra vẻ mặt đau khổ sao? Hay là sẽ chán ghét mình đã lừa dối?
Chắc là có, một người bệnh giai đoạn cuối còn muốn yêu đương với người khác, đúng là có hơi quá đáng…
Rốt cuộc thì nên làm gì bây giờ? Sáng sớm ngày mai mấy vấn đề này có thể biến đi được không? Có điều, khi bị bệnh có người canh giữ bên giường là cảm giác này sao… cũng không tệ lắm.
“Không ngủ được sao?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, Giang Độ Độ sợ hết hồn. Sau một lát mới phát hiện ra, hóa ra Chu Kiều Tùng nhìn thấy mình không ngủ, cô lúng túng thò đầu ra khỏi chăn, lắp bắp nói: “Có, có một chút.”
“Vậy làm thế nào mới có thể ngoan ngoãn đi ngủ?”
Giang Độ Độ chẹp miệng, cô cũng không phải là đứa trẻ không nghe lời, tại sao lại phải dùng bốn chữ “ngoan ngoãn đi ngủ” chứ? Cô không ngoan sao? Cô lập tức bật thốt lên: “Vậy chú hát cho cháu đi, cháu sẽ ngoan ngoãn đi ngủ!”
Sau khi nói xong… Giang Độ Độ hận không thể chôn cả người mình vào trong chăn mà ngạt chết đi, sinh bệnh làm não người ta trở nên chậm chạp.
Chu Kiều Tùng cũng tốt tính đặt quyển sách xuống, suy nghĩ một chút: “Tôi chỉ có thể hát mấy bài hát thịnh hành, có được không?”
“Được, được.” Giang Độ Độ đã mất cảm giác, đồng thời, trong lòng cô lại hoảng hốt hơn cả, ảnh đế nuông chiều cô như thế, rốt cuộc là cô muốn dùng cái cớ gì để từ chối anh đây?
“Ngày ấy tuyết rơi, anh gặp được em, ánh sáng trong đôi mắt… những vì sao rong ruổi, vòng tay xa cách, ở tinh cầu cô đơn đợi chờ em…”
Chất giọng của Chu Kiều Tùng trầm thấp nhẹ nhàng, bài mà anh hát chính là “Vệ tinh”.
“Vệ tinh” là ca khúc chủ đề trong một bộ phim điện ảnh lãng mạn do Chu Kiều Tùng thủ vai chính, năm đó, đây cũng là một trong những ca khúc được hát nhiều nhất trong năm. Vốn dĩ người hát bài này là một ca sĩ không có chút tiếng tăm gì, nhưng nhờ vào bài hát này mà trở nên nổi tiếng.
Chu Kiều Tùng chưa từng hát “Vệ tinh” ở nơi công cộng, từng có nhiều tài khoản công khai đồn đoán là anh không thích bài hát này. Bây giờ nhìn lại, có vẻ tài khoản công khai đó thực sự không đáng tin, nếu không thích, sao có thể hát hay như vậy cơ chứ?
Một hồi lâu sau, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng hít thở.
…
Trong quán bar.
Hách Chính là nhân vật chính của lễ đính hôn, không những không đi cùng với vợ sắp cưới, thậm chí còn ngồi trong góc uống rượu.
Có không ít người mang trong lòng ý định lân la làm quen muốn tiến lại gần, nhưng mà, chân còn chưa đến gần đã bị vệ sĩ cao lớn chặn lại, mấy nam nữ muốn tiến lại thử vận may không còn cách nào khác nên đành thất vọng rời đi.
Đến tận khi có một người xuất hiện, vệ sĩ không những không ngăn cản lại mà còn cung kính tránh đường, những người xung quanh vừa nhìn thấy đã kinh ngạc, đến khi nhìn thấy rõ người đến là… Chu Kiều Tùng.
Lúc này đây, mấy người mang tâm lý thử vận may cũng hoàn toàn từ bỏ ý định.
“Uống một ly đi.” Dáng vẻ Hách Chính thản nhiên lắc ly rượu, thấy người đến là ai thì cũng không hề kinh ngạc.
Chu Kiều Tùng không tỏ rõ ý kiến, từ tốn cởi cúc áo khoác, vừa ngồi xuống, tay trái đã cầm lấy một cái ly rỗng, lại gắp lên hai viên đá lạnh ở trong thùng, cuối cùng cũng chậm rãi rót một ly rượu.
Sau một loạt các động tác, Hách Chính đang ngồi một bên uống rượu không nhịn được mà khẽ cười, mở miệng cười nhạo anh: “Nhìn cậu như vậy, nếu không phải hôm nay tôi đã nhìn thấy dáng vẻ thất thố của cậu, có lẽ ngay cả tôi cũng hoài nghi cậu là người đồng tính luyến ái đấy.”
Tuy Hách Chính là một nhân vật quyền quý, nhưng trong những năm qua, không nói tới việc gian khổ gây dựng sự nghiệp, thì cũng là vì phải đi tìm Hách Tuyết Nhi. Thường phải qua chạy lại khắp nơi trong cả nước, có lúc còn phải đến những nơi có điều kiện khó khăn, nghèo nàn, ăn gió nằm sương là chuyện thường hay xảy ra.
Quanh năm suốt tháng, người có hào nhoáng đến đâu cũng sẽ trở thành một người đàn ông thô kệch, thứ duy nhất không thay đổi, chắc cũng chỉ có cái vẻ ngoài là người đàn ông quyền quý.
Chu Kiều Tùng nghe xong thì cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Tôi có phải người đồng tình luyến ái hay không, chẳng phải cậu là người rõ ràng nhất hay sao?”
Lời nói này nhất định mang theo hàm ý khác, nhưng mạch não của Hách Chính cũng không phải như người thường, anh ta nghiêm túc gật đầu:
“Nói cũng đúng, tôi là người ưu tú thế này, nếu cậu là người đồng tính luyến ái, khó lòng mà không yêu tôi. Nếu không yêu tôi, chắc chắn cậu không phải là người đồng tính luyến ái.”
Kết luận thì chính xác nhưng mà quá trình chỉ toàn là nói vớ vẩn. Chu Kiều Tùng không thèm để ý anh ta, ngược lại, anh chỉ hỏi: “Bỏ mặc cô dâu một mình trong tiệc đính hôn, đây không phải là phong cách của cậu, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hách Chính lắc lắc ly rượu, lại trêu ghẹo: “Sao cậu không nói là vì tôi thầm mến cậu nhiều năm, lời yêu nghẹn ứ trong cổ họng khó mở lời, khi đính hôn xong thì sự buồn khổ chợt trào dâng trong lòng, cho nên mới mượn rượu giải sầu?”
Chu Kiều Tùng không nói gì, ánh mắt thâm trầm nhìn Hách Chính một chút, Hách Chính nhận được ánh mắt cảnh cáo của Chu Kiều Tùng thì đành giơ tay đầu hàng: “Chỉ đùa một chút thôi mà.”
Một giây sau, Hách Chính khôi phục lại sự nghiêm túc rồi lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi nhận được một email trên máy tính, bên trong có hình ảnh và video giường chiếu của Trịnh Y, có vẻ như không chỉ có một người tình.”
Chu Kiều Tùng khựng lại, hơi ngạc nhiên: “Ảnh và video đều là thật sao?”
Hách Chính gật đầu: “Đã tìm người giám định rồi, là thật, trong số họ có mấy người dây dưa trong khoảng thời gian tôi và Trịnh Y vẫn còn đang trong mối quan hệ.”
Lần này, chính Chu Kiều Tùng cũng không thể nói ra thành lời, Hách Chính tuyệt đối không phải là một tên nhà giàu phong lưu. Mặc dù chỉ là hôn nhân thương mại, không hề có một chút tình yêu nào, nhưng một khi anh ta đã đưa ra quyết định thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Từ khi người này sáng tạo ra một đế quốc thương mại thuộc về riêng mình ngay khi còn trẻ và mấy năm bôn ba tìm kiếm Hách Tuyết Nhi, thì có thể nhìn ra lòng dạ người này kiên định đến nhường nào. Anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm tới cùng thì chắc chắn là một đời không bao giờ đổi ý.
Ngày hôm nay, anh thật lòng thành tâm chúc phúc cho lễ đính hôn của người anh em, không ngờ lại nghe được kết cục như vậy. Lòng Chu Kiều Tùng khẽ nhói lên: “Biết là ai gửi cho cậu ảnh và video không?”
Vừa nghe thấy điều này, suýt chút nữa là Hách Chính đã bật cười: “Chắc là cậu không tưởng tượng được đó là ai đâu nhỉ?”
Chu Kiều Tùng nhìn Hách Chính một chút, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng…
“Hách Ngữ sao?”
“Phụt.” Hách Chính phun một ngụm rượu ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Chu Kiều Tùng bằng ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ.
“Xem ra là tôi đã đoán đúng rồi.”
Chu Kiều Tùng không ngờ là mình chỉ tùy tiện đoán một chút mà lại chính xác, đón nhận ánh mắt khó hiểu của Hách Chính, anh giải thích bằng dăm ba câu nói mà anh đã nghe thấy từ cuộc đối thoại ở phía sau bóng cây tối nay.
“Cô bé Giang Độ Độ kia đúng là giỏi thật, cả Hách Ngữ lẫn Trịnh Y cũng không thể làm cho cô ấy chịu thiệt một chút nào, cũng lém lỉnh như Tuyết Nhi nhà chúng tôi vậy.” Hách Chính khen ngợi một câu rồi lại nghĩ về Hách Ngữ: “Đứa con gái mẹ tôi nhận nuôi này…” lòng dạ không đàng hoàng.
Mấy từ còn lại Hách Chính không nói ra, dù thế nào thì Hách Ngữ cũng được mẹ của anh ta nuôi dạy, nói nặng lời thì hơi thiếu tôn trọng mẹ mình, cũng là chừa chút mặt mũi cho Hách Ngữ trước mặt Chu Kiều Tùng. Có điều, Hách Ngữ còn bao nhiêu mặt mũi trong lòng Chu Kiều Tùng thì anh ta không biết.
Về phần Trịnh Y, Hách Chính và Chu Kiều Tùng đều âm thầm bỏ qua cô ta, bởi vì cả hai đều biết rằng, qua đêm nay, hai nhà Hách – Trịnh sẽ không bao giờ nhắc tới Trịnh Y nữa, cô ta đã bị gạt sang một bên rồi.
Bị một người cắm sừng, lại còn ở ngay trong lễ đính hôn, đúng thật là đáng để mượn rượu giải sầu. Chu Kiều Tùng dùng ly rượu chạm một cái vào ly của Hách Chính: “Cạn một ly.”
Dương như Hách Chính nhìn ra được những suy tư của Chu Kiều Tùng, anh ta bình tĩnh nói: “Không phải tôi vì chuyện của Trịnh Y, hôn nhân thương mại mà thôi, xưa nay tình cảm vẫn không nằm trong phạm vi cân nhắc, nhưng nhà họ Trịnh lại dùng một đứa con gái lăng nhăng để kết hôn, không quan tâm họ có biết sự tình hay không, người đuối lý chắc chắn là bọn họ.”
“Tôi uống rượu vì cảnh sát thông báo cho tôi rằng họ tìm được một cô gái có đặc điểm nhận dạng giống với Tuyết Nhi, nhưng cô gái đó đã lâm bệnh mà qua đời từ mười năm trước rồi.” Hách Chính âm thầm hạ giọng xuống: “Nếu như vậy, tôi thà rằng cả đời này không bao giờ tìm thấy em ấy, chỉ hy vọng em ấy khỏe mạnh ở một nơi nào đó.”
Chu Kiều Tùng uống cạn rượu trong ly, nhưng đã không còn mùi vị như vừa nãy nữa rồi.