Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết

Chương 42



Edit: Mít

Beta: Thuỷ Tiên

Hách Ngữ đi rồi, Triệu Tri Thu thân là người đại diện cũng chỉ có thể về công ty tiếp tục xử lý cái hố mà Hách Ngữ đã chọc vào.

Nhưng chị ta luôn thấy tâm trạng bất an.

Triệu Tri Thu là một người thông minh, chị ta biết, nếu những chuyện chó má của Hách Ngữ thật sự bị chọc thủng, không chỉ có Hách Ngữ xong đời, chính chị ta cũng phải cút đi theo, thậm chí còn có thể bị ông lớn nhà họ Hách là Hách Chính trả thù.

Cho nên Triệu Tri Thu đã chuẩn bị cả hai từ sớm, ngày đó ở nhà Hách Ngữ đã dùng điện thoại ghi âm lại, chỉ là để chứng minh chị ta không hề biết những gì Hách Ngữ đang làm.

Nếu ngày nào đó Hách Chính trả thù thì cũng không liên quan gì đến chị ta.

Nhưng theo như những gì Hách Ngữ nói, hiện giờ công việc chính của Triệu Tri Thu đều tập trung vào Hách Ngữ, khó khăn lắm mới có chút thành tích. Nếu thật sự Hách Ngữ có một ngày kia, sự nghiệp của chị ta cũng bị chơi đùa đến hỏng mất thôi, chị ta vẫn không cam lòng, huống chi Hách Ngữ còn lấy người nhà ra để uy hiếp chị ta.

Triệu Tri Thu hiểu rõ Hách Ngữ, người này cố chấp đến đáng sợ, chắc chắn mấy chuyện mua chuộc hại người cô ta có thể làm được.

Triệu Tri Thu do dự không thôi, chị ta cũng là người tàn nhẫn, khẽ cắn răng quyết định. Sự nghiệp có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà chị ta không cần thiết đi cùng Hách Ngữ đến bước đường tăm tối, nói chị ta không có tình có nghĩa cũng được, ích kỷ cũng được, những năm qua chị ta đã vì Hách Ngữ mà nịnh hót không biết bao nhiêu người, giải quyết không biết bao nhiêu việc, ấy thế mà không nhận được một câu cảm ơn nào, trái lại Hách Ngữ còn lấy người nhà uy hiếp chị ta.

Ngẫm lại mới thấy, bấy nhiêu chẳng đáng cho bản thân mình.

Huống chi, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Đã hạ quyết tâm, Triệu Tri Thu bấm điện thoại gọi cho Hách Chính.

“Đây có phải là anh Hách không? Tôi là người đại diện của Hách Ngữ, Triệu Tri Thu, tôi, tôi có chuyện muốn nói cho anh, có vài chuyện liên quan đến Hách Ngữ…”

Triệu Tri Thu bật ghi âm điện thoại cho Hách Chính nghe, sau khi phát hết đoạn ghi âm, qua một hồi lâu cũng không nghe thấy âm thanh nào từ bên kia, đến tận khi Triệu Tri Thu cho rằng đầu dây bên ấy không có ai.

Nhưng điện thoại hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi.

Triệu Tri Thu: “Alo, tổng giám đốc Hách, anh vẫn còn ở đó chứ?”

Giọng của Hách Chính khàn khàn: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, còn có những việc khác không?”

Triệu Tri Thu suy nghĩ một chút: “Việc khác… Hách Ngữ đã từng mua thủy quân để bạo lực mạng cô Giang thì có được tính không?” Khi đã biết thân phận của Giang Độ Độ, Triệu Tri Thu cũng không dám nói thẳng tên cô một cách thất lễ.

Trên thực tế, việc Hách Ngữ làm rất quá đáng, cô ta tìm người chụp trộm Giang Độ Độ khi vóc người của cô thay đổi, rồi tìm thủy quân kích động tâm tình của fans Lục Thác. Có thể nói, kẻ cầm đầu bôi đen Giang Độ Độ trên mạng trước đây chính là Hách Ngữ, mà điều này chỉ đơn giản là vì, khi còn trẻ, Giang Độ Độ đã đoạt mất một nhân vật mà Hách Ngữ muốn diễn.

Hách Ngữ trả thù quá nặng nề, Triệu Tri Thu chỉ nhìn thôi mà cũng đã thấy lạnh người.

Có điều, chuyện bạo lực trên mạng đó, Triệu Tri Thu là người đại diện cũng không thể không tham dự vào, cho nên chị ta cố gắng nói qua loa, sơ lược.

Nói xong những điều này, Triệu Tri Thu do dự mở miệng: “Tổng giám đốc Hách, tôi luôn cảm thấy trạng thái tinh thần của Hách Ngữ không được bình thường, theo lý mà nói, lúc này cô ấy nên trốn tránh cô Giang mới đúng, nhưng mà cô ấy lại chủ động đi tới “Trăm ngày nông dân”.”

“À đúng rồi, “Trăm ngày nông dân” là một chương trình gameshow, cô Giang được mời tham gia tập này, Hách Ngữ cũng tới đó.”

Hách Chính lặng lẽ nghe xong, giọng nói bình tĩnh: “Tôi biết rồi, cô Triệu, cảm ơn cô. Lát nữa tôi bảo thư ký gửi cho cô số điện thoại cá nhân của tôi, say này có tin tức gì thì hy vọng cô có thể nói cho tôi ngay lập tức.”

Hách Chính cúp điện thoại, trong phòng họp rộng lớn lặng ngắt như tờ, cho dù bây giờ đang trong cuộc họp, nhưng không một ai dám lên tiếng nhắc nhở ông chủ, mỗi người đều cố gắng cúi đầu rụt cổ, chỉ sợ sơ ý một chút thì sẽ bị trút giận.

Thư ký càng không dám thở mạnh, cô ấy đã vào công ty này được hai năm, ông chủ luôn là người ung dung bình tĩnh, chưa từng thấy trạng thái đáng sợ như thế bao giờ, đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán không ngừng nở to ra, dáng vẻ giống như đang nhẫn nại đến cực hạn.

Hách Chính hít sâu một hơi: “Cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, tôi có chút việc phải xử lý, mọi người ra ngoài trước đi, Tiểu Tống gửi số điện thoại cá nhân của tôi cho Triệu Tri Thu.”

Thư ký: “Vâng, thưa sếp.”

Cửa phòng họp hoàn toàn đóng lại, Hách Chính cũng không nhịn được nữa, lập tức đấm xuống bàn, bàn hội nghị dày cộp phát ra tiếng “ong ong”, đủ để thấy cú đấm này nặng như thế nào.

Sau một hồi, đột nhiên Hách Chính nghĩ tới điều gì đó, lập tức cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.



Hách Ngữ đi rồi, từ đầu tới cuối, Chu Kiều Tùng cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, để phòng ngừa bất trắc, anh đi tới trước cửa phòng nữ rồi gõ cửa, lặng lẽ nghe động tĩnh từ bên trong, đáng tiếc thay, anh không nghe thấy tiếng đáp lại nào, rồi anh đưa tay gõ lần thứ hai, vẫn không có ai đáp lại.

Bên trong không phát ra chút âm thanh nào, yên tĩnh như không có ai.

Trong lòng Chu Kiều Tùng sửng sốt, vội vã chuyển động tay nắm cửa mà đẩy cửa vào: “Giang Độ Độ, em còn ở trong phòng không?”

Không có ai trả lời, Giang Độ Độ không ở đây.

Chu Kiều Tùng nhìn xung quanh một vòng, trên bàn trong phòng ngủ có một chiếc khăn ướt, nắp hộp kem dưỡng da còn chưa đậy lại, cho thấy là Giang Độ Độ vừa mới tắm xong, đang bôi mỹ phẩm dưỡng da, nhưng chẳng hiểu sao lại không thấy cô đâu.

Chu Kiều Tùng tỉnh táo lại, lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Giang Độ Độ.

Chuông điện thoại di động ở trên giường vang lên, điện thoại ở trong phòng, còn người lại không ở đây.

Chu Kiều Tùng xoay người ra ngoài, muốn xem có phải Giang Độ Độ ở phòng khách hay không. Vừa đi được mấy bước thì cúi đầu nhìn thấy trên đất có một ống tiêm, có thể thấy thuốc bên trong ống tiêm đã dùng hết. Chu Kiều Tùng sợ hãi ngẩng đầu nhìn máy quay phim ở xung quanh, lại phát hiện toàn bộ máy quay đều đã tắt.

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Kiều Tùng vang lên, anh nhìn dãy số trên điện thoại một chút, là Hách Chính.

Chu Kiều Tùng lập tức nhận điện thoại.

Hai người cùng nói cho đối phương biết.

“Hách Chính, có khả năng Độ Độ bị Hách Ngữ mang đi rồi.”

“Kiều Tùng, chú ý Hách Ngữ, nó hơi kỳ lạ.”

Sau một giây, hai người đồng loạt hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

Mấy giây sau, Hách Chính lo lắng hỏi lại trong điện thoại: “Cái gì gọi là Độ Độ bị Hách Ngữ mang đi? Không phải mấy người đang quay chương trình sao?”

Sắc mặt Chu Kiều Tùng nặng nề, chạy ra ngoài phòng, vừa chạy vừa giải thích: “Vừa rồi, vẻ mặt Hách Ngữ khi kéo vali rời khỏi phòng, tôi phát hiện có gì đó không đúng, nên vào trong phòng tìm Độ Độ thì lại phát hiện không thấy cô ấy đâu. Ở cửa có một ống tiêm, tôi nghi ngờ Độ Độ bị Hách Ngữ tiêm thuốc mê ngất đi rồi đặt vào vali mang đi rồi.”

“Vậy cậu còn chờ cái gì, mau đuổi theo đi.” Bên phía Hách Chính truyền tới tiếng gì đó bụp bụp, giống như có vật gì đó rơi xuống đất, giọng nói của Hách Chính trầm xuống: “… Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”

“Cậu không sao chứ?” Chu Kiều Tùng nhíu mày.

Hách Chính kích động: “Không có chuyện gì, nhất định phải tìm được Độ Độ, Hách Ngữ chính là kẻ điên, lúc trước chính tay nó mang Độ Độ đi mất, là nó cố ý, chính miệng nó đã thừa nhận!”

“Cậu nói gì?” Bước chân của Chu Kiều Tùng khựng lại, mấy ngày trước anh mới biết Độ Độ chính là Tuyết Nhi, cũng biết căn bệnh của Độ Độ, trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy thương tiếc, yêu thương, hổ thẹn, các loại tâm tình chồng chéo lên nhau, không thể nào làm như không thấy được nữa.

Hóa ra người con gái mà anh yêu lại chính là người anh vẫn đang kiếm tìm, hoá ra cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Chu Kiều Tùng muốn lặng lẽ bảo vệ người mình yêu, cho nên anh đã đến đây.

Nếu như lời Hách Chính nói là thật, Độ Độ bị Hách Ngữ cố tình vứt bỏ… Anh không dám nghĩ, trong giây phút này, lòng Chu Kiều Tùng đã hoàn toàn bị sự tức giận khuất lấp.

Người con gái của anh, vốn dĩ nên có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có người anh trai yêu thương cô, vốn nên có một tuổi ấu thơ đơn giản vui tươi. Thời thiếu nữ nên thầm mến một đàn anh nào đó mà đau lòng, chứ không phải là ăn nhờ ở đậu, bị mẹ nuôi ép buộc không ngừng quay quảng cáo, đóng phim truyền hình, mắc phải chứng bệnh nan y không thể nói, không có người nhà chăm sóc an ủi, ngay cả cha mẹ ruột cũng không dám nhận.

“Tôi biết rồi.” Chu Kiều Tùng cúp điện thoại, trong chốc lát đã đưa ra quyết định, nếu Hách Ngữ đã phạm pháp, vậy cũng không cần phải nhẹ tay nữa, Hách Ngữ là người nổi tiếng, người nổi tiếng phạm pháp đủ để khơi dậy sự hiếu kỳ của công chúng, chỉ cần có người nhận ra Hách Ngữ, thế thì cô ta không chạy thoát được.

Trong sân, thầy Phùng đang cho chó ăn, hai chú chó đang đánh nhau giằng lấy thức ăn, Chu Kiều Tùng kêu lên một tiếng: “Thầy Phùng.”

Thầy Phùng quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Chu Kiều Tùng thì sợ hết hồn, bình thường, mặc dù Chu Kiều Tùng lạnh nhạt nhưng cũng không lạnh lùng như vậy.

Trong lòng thầy Phùng cảm thán, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần có gương mặt đẹp trai như vậy thì đều có thể dễ dàng nổi tiếng trong giới giải trí, huống chi người ta còn có năng khiếu diễn xuất, đạt được điều này, chính là một ví dụ cho việc ông trời ban ơn.

Chu Kiều Tùng không biết những nỗi niềm oán thầm trong lòng thầy Phùng, anh hạ thấp giọng rồi nói: “Có chuyện làm phiền anh.”

Thầy Phùng: “Chuyện gì?”

Chu Kiều Tùng: “Tôi muốn tuyên bố một chuyện trên sóng trực tiếp, cần thảo luận với tổ đạo diễn một chút, không biết tổ đạo diễn ở chỗ nào?”

Thầy Phùng hơi kinh ngạc: “Là chuyện rất quan trọng sao?”

Chu Kiều Tùng vừa định gật đầu, chuông điện thoại lại vang lên, màn hình hiển thị là Hách Ngữ.

Vẻ mặt Chu Kiều Tùng trở nên nghiêm túc đi ra khỏi màn hình trực tiếp, sau khi ra sân sau thì giọng nói đột nhiên lạnh lùng, nghiêm túc: “Hách Ngữ? Là cô mang Độ Độ đi sao?”

Hách Ngữ nhẹ nhàng thở dài: “Anh rất quan tâm tới cô ta đấy chứ, em không hiểu, rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt hơn em?”

Chu Kiều Tùng không để ý tới vấn đề của Hách Ngữ: “Cô định làm gì cô ấy?”

“Ha, em có thể làm gì cô ta được đây?” Hách Ngữ tràn đầy ác ý: “Có điều, em chỉ muốn vẽ lên khuôn mặt chướng mắt của cô ta, hay là đâm mù một đôi mắt của cô ta nhỉ?”

Chu Kiều Tùng gằn từng chữ: “Cái kẻ điên này! Thả Độ Độ ra.”

Giọng của Hách Ngữ hòa hoãn, như nắm chắc phần thắng trong tay: “Chúng ta đều biết là không thể mà, thầy Chu, hay là chúng ta tâm sự chút về thỏa thuận đi.”

Chu Kiều Tùng: “Cô muốn cái gì?”

Hách Ngữ nói một cách đầy tỉnh táo: “Em muốn ra nước ngoài, năm mươi triệu, bảo Hách Chính chuyển tiền tới tài khoản ở Thụy Sỹ của em đi, năm mươi triệu đối với Hách Chính cũng chỉ là chút tiền lẻ để mua một cái mạng của em gái mà thôi.”

Chu Kiều Tùng nắm chặt nắm đấm: “Hách Ngữ, cô biết mình đang làm cái gì không? Phạm tội bắt cóc có thể phải ngồi tù mười năm trở lên, bây giờ nhân lúc tất cả còn chưa bắt đầu, thả Giang Độ Độ ra mau, trở về đi.”

Hách Ngữ cũng không bị Chu Kiều Tùng thuyết phục, phải nói là, từ lúc cô ta quyết định được ăn cả ngã về không thì đã chuẩn bị toàn bộ: “Anh vừa nhắc nhở em đó thầy Chu, đừng báo cảnh sát anh nhé, cũng đừng để khán giả tìm đến em, em vẫn đang nhìn anh trên sóng trực tiếp đó, anh phải nhớ kỹ vào, khi mà em bị tóm, nhất định cũng là lúc Giang Độ Độ bỏ mình, cho nên anh phải đảm bảo em có thể an toàn rời khỏi đất nước này, vậy thì em cũng đảm bảo Giang Độ Độ an toàn.”

Chu Kiều Tùng không hề suy nghĩ mà lập tức đồng ý: “Được, tôi đồng ý với cô, tiền tôi có thể chuyển cho cô ngay lập tức, nhưng cô phải đảm bảo Độ Độ được an toàn, đừng làm tổn thương cô ấy, nếu không thì tôi sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt!”

Hách Ngữ gần như nghiến răng nghiến lợi: “Thầy Chu quả thật đã dành cho Giang Độ Độ tình cảm chân thành, năm mươi triệu mà đã đồng ý không cần chớp mắt, ngược lại em muốn xem xem kết cục của hai người sẽ ra sao.”

Chu Kiều Tùng ngắt lời Hách Ngữ, giọng nói càng ngày càng ngưng trọng: “Cô chỉ cần nói điều kiện, tôi muốn biết lúc nào thì cô thả Độ Độ ra? Dùng cách gì?”

“Vấn đề này em sẽ trả lời anh vào cuộc gọi sau nhé.”

Hách Ngữ cúp điện thoại, nhìn thấy Giang Độ Độ vẫn nằm một bên mê man, từ trong túi lấy ra một con dao mua ở cửa hàng tiện lợi, đưa tay vu0t ve gò má của Giang Độ Độ, chậm rãi nói: “Không biết bọn họ có cho tôi cơ hội vẽ lên khuôn mặt này không nhỉ? Tôi đã diễn nhiều nhân vật như vậy mày chưa diễn vai phản diện bao giờ, xem ra là cũng không tệ lắm.”



Lúc Giang Độ Độ tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói trong một cái tủ thủy tinh rất lớn, có một cái ống nước được luồn vào đáy hộp, nước trong tủ không ngừng dâng lên, chẳng bao lâu, nước đã dâng lên đến mắt cá chân Giang Độ Độ, cô thử thoát khỏi xiềng xích trên người, nhưng mà cũng vô ích, cảm giác này cực kỳ nguy hiểm.

Giang Độ Độ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hình như là ở nhà dân, nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Ánh mặt trời bên ngoài hơi chót chang, dường như mới chỉ bắt đầu soi sáng không bao lâu.

Lẽ nào cô chỉ hôn mê một lúc?

Giang Độ Độ còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì cửa đã bị đẩy ra.

“Cô tỉnh rồi sao?” Hách Ngữ mặc cả cây màu đen, mang theo mũ lưỡi trai màu đen xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.