*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ai mà nghĩ tới chỉ đi mua thức ăn mà cũng có thể lên hotsearch chứ?
Hơn nữa còn được tiểu sinh Hoắc Tư Viễn và tân tiểu hoa Vu Đồng Đồng quạt gió thêm củi, hiện tại video mua thức ăn đã nằm ở vị trí thứ năm trên hotsearch.
Cả một đêm dài, Trình Tuyết Ý tận mắt nhìn thấy người hâm mộ của cô trên Weibo từ 10 vạn đã tăng lên thành 18 vạn, hơn nữa nó vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Trình Tuyết Ý không nhịn được nhắn tin Wechat hỏi Vu Đồng Đồng.
“Tớ có một thắc mắc.”
“Mời nói.”
“Hiện tại, khẩu vị của fans đều kỳ lạ như vậy sao?”
“Rất thích xem diễn viên đi mua thức ăn sao?”
Vu Đồng Đồng không hề cho cô chút mặt mũi nào: “Bọn họ thích xem sa điêu đi mua thức ăn hơn.”
*Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc từ cát nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện tại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc bên tiếng Trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị hài hòa (Nguồn: Wattpad@MomoMiruku07).Trình Tuyết Ý: “Tạm biệt.”
Đối với những người hâm mộ mới trên Weibo, Trình Tuyết Ý cảm thấy rất mới lạ, dù sao đời trước cô cũng chưa từng được trải nghiệm qua.
Bài đăng mới nhất trên Weibo của cô vẫn là bài tuyên truyền cho phim truyền hình, bởi vì cô không có kinh nghiệm về việc đăng Weibo nên Tô Ngu luôn dặn dò cô không được đăng loạn bất kỳ thứ gì, để tránh về sau lại bị người ta soi mói.
Khi tò mò thì cô ấn vào bài đăng đó để xem bình luận.
Phía dưới có rất nhiều người nói nữ thần thật đáng yêu, còn nói muốn tài trợ TV cho cô, bởi vì bài đăng của Vu Đồng Đồng nên bây giờ ai cũng biết là cô rất nghèo…lúc sau còn có người hỏi có phải cô và Hoắc Tư Viễn là người yêu không.
Trình Tuyết Ý sợ tới mức xém làm rớt điện thoại.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm giác được thế giới của cô đã mở ra một cánh cửa mới.
Có lẽ cuối cùng cô cũng đã biết bản thân ở trong mắt của người khác là như thế nào, vừa mới lạ vừa thú vị.
Trước khi đi ngủ cô còn tiện tay mở Weibo của Liên Khê lên, không nhìn gì khác mà chỉ nhìn số lượt người theo dõi của cô ta.
62 vạn.
Hừm, dù gì cô vẫn là đàn chị mà.
Vốn dĩ Trình Tuyết Ý đang rất đắc ý thì đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn chưa cố gắng đủ.
Vì vậy đêm hôm đó khi Trình Tuyết Ý nằm ngủ, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ: Không được, cô phải vượt qua cô ta.
Sau khi cốt truyện của bộ phim được phát triển, càng có thêm nhiều đề tài để bàn tán, Trình Tuyết Ý cũng càng ngày càng có nhiều fans hơn.
Trong đó có cả fans nhan sắc, có fans diễn xuất, còn có cả fans CP của cô và Hoắc Tư Viễn nữa, cuối cùng khiến người ta không bao giờ tưởng tượng được chính là ‘fans mua thức ăn’.
‘Fans mua thức ăn’ vừa nhìn tên là đã hiểu nghĩa, chính là những người đã trở thành fans sau khi xem đoạn video cô đi mua thức ăn.
Còn có một bộ phận fans rất kỳ lạ, không có việc gì thì nhắn cho cô nói: “Nữ thần ơi, khi nào chị mới đi mua thức ăn nữa, chúng em rất muốn được xem chị đi mua thức ăn.”
Những bình luận kiểu này thường nhận được rất nhiều lượt like, còn kèm theo rất nhiều bình luận như ‘đồng cửu nghĩa, hà nhữ tú’.
*Đồng cửu nghĩa, hà nhữ tú: Đây là một từ thông dụng trên internet, là câu viết tắt của ‘đều là học giáo dục bắt buộc chín năm, nhưng tại sao bạn lại giỏi như vậy?’. Theo mình hiểu thì câu này là đang khen bạn giỏi á.Trình Tuyết Ý xem xong vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
Sau khi độ hot của cô tăng cao thì càng lúc càng bận rộn hơn, trong khoảng thời gian này số lượng công việc đã tăng lên gấp đôi.
Mỗi ngày, không chụp quảng cáo thì sẽ phỏng vấn.
Nhưng những câu hỏi của các phóng viên đều không khác gì nhiều, có đôi khi cô còn không nhớ được bản thân đã nhận được bao nhiêu cuộc phỏng vấn.
Thật khó khăn mới có một ngày nghỉ nhưng Trình Tuyết Ý cũng không ngồi yên một chỗ.
Có một chuyện cô đã suy nghĩ rất lâu.
Cô vẫn luôn cảm thấy phòng bệnh mà Sầm Phương ở có điều kiện quá kém.
Chỉ tiếc là lúc trước cô nghèo tới mức không một xu dính túi, lòng thì có nhưng của thì không.
Hiện tại cô đã quay hai bộ phim, công việc cũng đã khởi sắc hơn một chút, nên cô đã liên hệ với bệnh viện muốn đổi cho Sầm Phương một phòng bệnh khác tốt hơn.
Vốn dĩ cô muốn đổi sang phong bệnh tốt nhất nhưng những căn phòng đó đều để dành cho những người tai to mặt lớn, nên những người bình dân giống như bọn cô sẽ không dễ dàng được ở.
Trình Tuyết Ý chỉ có thể chấp nhận, đổi thành một phòng bệnh hai người.
Từ trước tới nay Sầm Phương đều trải qua những ngày tháng cực khổ, nên rất tiếc tiền: “Thật ra mẹ ở bên kia đã rất tốt rồi, con không cần tiêu tiền uổng phí như vậy đâu, con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì…”
“Sao lại tiêu tiền uổng phí chứ?”
Phòng bệnh hai người có vẻ rộng hơn rất nhiều, còn có một phòng vệ sinh trong phòng, cửa sổ được xây ở hướng Nam, sau khi mặt trời lên cả phòng đều tràn ngập ánh sáng.
Đúng là được nâng lên một cấp bậc khác.
“Mẹ xem đi, ánh nắng mặt trời ở đây tốt hơn nhiều, mẹ tắm nắng nhiều sẽ rất cho cơ thể.”
Trình Tuyết Ý giúp Sầm Phương dọn dẹp đồ đạc lại đây: “Con không thể tới thăm mẹ thường xuyên được, nên phải sắp xếp mọi thứ thật chu toàn thì con mới yên tâm làm việc được.”
Sầm Phương cười bất đắc dĩ nhưng bà thật sự rất vui mừng, bà cảm thấy con gái của mình đã thay đổi rất nhiều.
Lúc trước con bé giống như một đứa trẻ ương bướng, không hề hiểu sự đời, hiện tại lại rất ngoan ngoãn hiếu thuận, tuy là không thể thường xuyên tới bệnh viện nhưng mỗi khi Sầm Phương nhớ tới con bé, trong lòng đều cảm thấy rất ấm áp.
Đồ đạc vẫn chưa thu xếp xong thì người ở chung phòng đi kiểm tra cũng đã quay trở lại, tuổi của người đó cũng xấp xỉ với Sầm Phương, có lẽ là vì bị bệnh nên thân thể rất gầy, phải có con trai của bà ấy đỡ thì mới có thể bước đi được.
Hai người mở cửa nhìn thấy Sầm Phương và Trình Tuyết Ý đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc thì vô cùng ngạc nhiên.
Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên nhìn đối phương cười tươi nói: “Chào dì, hôm nay mẹ của con dọn tới phòng này, làm phiền dì về sau chiếu cô bà ấy một chút.”
Về sau hai người sẽ ở chung phòng bệnh với nhau nên hai bên bắt đầu giới thiệu tên.
Dì ấy tên là Triệu Kim Viện, con trai của dì ấy tên là Cố Hành.
Dường như đối phương không biết Trình Tuyết Ý là diễn viên nên cô cũng không nhắc tới.
Dì Triệu vô cùng thân thiết, nhìn thấy Trình Tuyết Ý đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc thì lên tiếng nói: “A Hành, con mau tới giúp con bé đi.”
Cố Hành có dáng người cao gầy, khí chất hào hoa phong nhã, không nói nhiều lắm, khi nghe thấy dì ấy nói vậy thì đi im lặng đi tới giúp cô thu dọn đồ đạc.
“Cảm ơn anh.” Trình Tuyết Ý theo phép nói lời cảm ơn.
Dì Triệu dựa lưng vào gối, cười mỉm nói: “Con gái của chị thật sự rất xinh đẹp.”
Sầm Phương rất quen thuộc với những việc này, bà lên tiếng khen lại: “A Hành nhà chị cũng rất đẹp trai lịch thiệp.”
Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi xấu hổ, sau những đoạn hội thoại như vậy có phải là sẽ bắt đầu giới thiệu đối tượng không?
Cũng may lúc này điện thoại trong túi cô vang lên.
Trình Tuyết Ý nhìn Cố Hành cười xin lỗi nói: “Anh cứ để ở đây là được, một chút nữa tôi sẽ quay lại thu dọn.”
Sau đó cô đứng dậy đi ra bên ngoài hành lang nghe điện thoại.
Khi ra bên ngoài, cô ấn vào nút bắt máy, nhỏ giọng nói: “Anh Viễn, anh đúng là cứu tinh của tôi đấy.”
Hiển nhiên là Hoắc Tư Viễn không biết chuyện gì đã xảy ra: “Có ý gì vậy?”
“Nếu cuộc gọi này không vang lên đúng lúc thì nói không chừng hai giây sau mẹ tôi sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi rồi.”
“Đối tượng gì?” Hoắc Tư Viễn trêu chọc nói: “Nếu em muốn tìm đối tượng thì có thể suy nghĩ tới tôi.”
“Suy nghĩ em gái anh đấy.” Trình Tuyết Ý cười nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hoắc Tư Viễn chậc một tiếng, không tình nguyện nói: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi.”
“Nhưng thái độ này của em làm tôi không muốn nói nữa rồi.”
“Em nói xem.”
“Tôi rất muốn nghe mà.”
“Anh Viễn ~!” Trình Tuyết Ý nũng nịu nói.
Hoắc Tư Viễn: “…Được rồi được rồi, tôi đã sởn hết gai ốc rồi.”
“Là vậy, tôi sắp tham gia một show giải trí, hiện tại vừa khéo tổ tiết mục thiếu một nữ khách mời, cho nên tôi muốn hỏi thử, em cảm thấy có hứng thú không?”
“Show giải trí gì vậy?”
“[Thách thức không thể tưởng tượng nổi].”
Trình Tuyết Ý ngạc nhiên, trùng hợp là show giải trí này đã từng được nhắc tới trong truyện, theo như cô nhớ là chương trình này nhờ có Thi Nhất và Hoắc Tư Viễn tham gia nên đã đạt ratings rất cao, được gọi là show giải trí đẳng cấp nhất.
“Tại sao tổ tiết mục lại lựa chọn tôi vậy?”
Hiện tại cô chỉ mới là một cá mặn có họ tên mà thôi.
“Là do tôi đề nghị với tổ tiết mục, sau đó bọn họ đã xem video em đi mua thức ăn nên cảm thấy em rất hợp với chương trình, nên muốn tôi hỏi thử ý kiến của em.”
Như vậy cũng được sao?
Đột nhiên Trình Tuyết Ý cảm thấy rất cảm ơn các ‘fans mua thức ăn’ 2333333.
“Tôi cảm thấy rất hứng thú!”
Nói đùa chứ chỉ có điên cô mới từ chối chuyện tốt này thôi.
“Ok, vậy em mau gửi số người đại diện của em cho tôi đi, tôi sẽ nói tổ tiết mục liên hệ với người đại diện của em.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi cúp điện thoại Trình Tuyết Ý đã gửi số điện thoại của Tô Ngu cho Hoắc Tư Viễn.
Cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Tô Ngu, nói ngắn gọn lại cho chị ta về việc này.
Tô Ngu không nói gì về việc này nhưng lại nhắc tới một việc khác.
Chị ta nói: “Gần đây độ nhận diện của cô càng ngày càng cao, lượng công việc cũng nhiều hơn, chị cảm thấy cô nên tìm một trợ lý, mấy ngày nay chị đã chọn được một vài người, có thời gian thì tới công ty chọn một người đi.”
Khi Trình Tuyết Ý ở đoàn phim, cô cực kỳ hâm mộ Hoắc Tư Viễn có một trợ lý ngốc manh giống như Thần Thần vậy, vừa nghe thấy chị ta nói như vậy thì cái gì cô cũng không quan tâm tới nữa.
“Ngày mai em rảnh!”
“Được, vậy chị sẽ hẹn bọn họ ngày mai, thời gian chính xác chị sẽ gửi cho cô sau.”
“Dạ.”
Trình Tuyết Ý vui mừng cúp điện thoại, nghĩ thầm gần đây đúng là có rất nhiều chuyện tốt mà.
Cách đó không xa, Cố Hành đã đứng ở đó nhìn cô một lúc lâu.
Hắn rời khỏi phòng bệnh để đi lấy nước, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Tuyết Ý đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại, cô đứng bên cạnh cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ vào buổi chiều của mùa đông rọi tới, dường như cả người cô đều được phủ một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, hắn không nghe được cô đang nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được cả người cô đều toát ra niềm vui mừng.
Khi cô nói chuyện rất tập trung, ánh mắt rũ xuống, lông mi cong vút, nụ cười trên môi làm say đắm lòng người.
Cố Hành đứng ở đó nhìn cô, dáng người mảnh mai uyển chuyển khi múa ballet dần hiện lên trong đầu hắn.
Bên ngoài cửa sổ, lâu lâu sẽ có một đám mây bay qua, che đi ánh sáng mặt trời.
Hắn cúi đầu, tóc mái rủ xuống, che đi sự u ám trong ánh mắt.
Nhìn thấy Trình Tuyết Ý cúp điện thoại, hắn mới di chuyển bước chân đi về hướng khác.