*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Trình Tuyết Ý nói chuyện dõng dạc như vậy thôi nhưng thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy rất lo lắng.
Cô cho rằng việc này sẽ không đơn giản như cô nghĩ.
Nhưng không ngờ, việc này thực sự không hề phức tạp chút nào.
Bản thân Tô Ngu cũng có ý muốn giành lấy vai nữ chính này, thù lao đóng phim có cũng được không có cũng không sao, chủ yếu để lý lịch của Trình Tuyết Ý ổn thỏa một chút, sau này cũng dễ giành được vai diễn tốt hơn.
Cho nên ngày hôm sau, chị ta đã tới đoàn phim [Kỷ niệm ngây ngô] để bàn bạc thử, không nghĩ tới khi đoàn phim nghe thấy Trình Tuyết Ý muốn diễn vai nữ chính thì cảm thấy rất vui mừng.
Lưu Nguyên yêu cầu đối với diễn viên rất cao nhưng thời gian lại gấp như vậy, trong một thời gian ngắn thì đúng là không thể tìm được diễn viên nào thích hợp.
Hơn nữa biểu hiện gần đây của Trình Tuyết Ý rất được Lưu Nguyên yêu thích, kỹ thuật diễn tiến bộ rất nhanh, hơn nữa ngoại hình lại rất phù hợp, khuôn mặt mối tình đầu cộng thêm mái tóc dài đen thẳng đó so với Tống Tình thì còn thích hợp hơn.
Hai bên đều vừa ý, nên việc này cứ như vậy mà tiến hành.
Toàn bộ quá trình thuận lợi tới mức khiến người ta không thể tin được.
Mãi cho đến khi [Kỷ niệm ngây ngô] khởi động máy một lần nữa thì Trình Tuyết Ý mới cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.
Con mẹ nó, cô đúng là quá may mắn rồi?
Ngày đầu tiên bấm máy, Trình Tuyết Ý xúc động cầm lấy kịch bản của nữ chính, bởi vì kiếp trước cô chưa từng được đảm nhận vai chính một lần nào cả.
Sau khi Vu Đồng Đồng trang điểm xong đi tới trường quay, thì nhìn thấy Trình Tuyết Ý đang ngồi ngây ngốc ngoài sân, cô ấy đi tới sau lưng Trình Tuyết Ý, sau đó đột nhiên nhảy ra trước mắt cô, trêu chọc nói: “Chúc mừng cậu nhé!”
Trình Tuyết Ý ngạc nhiên một lúc rồi mới định thần lại được, cười ngượng ngùng nói: “Cảm ơn cậu, Đồng Đồng.”
“Cảm ơn gì chứ, thật sự tớ cảm thấy cậu rất thích hợp với nhân vật này, cho nên cậu phải cố hết sức nhé!”
Có người vui mừng vì cô thì đương nhiên cũng có người ghen ghét.
Hai người diễn vai kẻ theo chân hot girl vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cố ý bước tới mỉa mai nói: “Chúc mừng nhé, điểu thương hoán pháo cũng chỉ có vậy thôi.”
*Điểu thương hoán pháo: hỉ sự thay đổi theo chiều hướng tốt nhanh một cách thần kỳ.Đồng Đồng cảm thấy có chút không vừa mắt: “Các cô ăn dấm sao? Chua quá đấy?”
“Có liên quan đến cô sao? Lúc trước cũng không thấy cô thân với Trình Tuyết Ý được bao nhiêu, sao, người ta vừa được làm nữ chính thì chạy tới đây nịnh bợ à? Tôi không phát hiện Vu Đồng Đồng cô là người nịnh bợ như vậy đấy.”
“Các cô có năng lực như vậy thì sao không đi tìm đạo diễn, kêu đạo diễn cho các cô diễn vai nữ chính!”
“Chúng tôi đương nhiên là không có năng lực đó rồi.” Hai nữ sinh kia liếc Trình Tuyết Ý nói: “Nhưng một số người lại không có đạo đức như vậy, chẳng lẽ không để chúng tôi nói hai câu chê bai à?”
Khi nhìn thấy ba người chuẩn bị xảy ra một cuộc tranh cãi.
Trình Tuyết Ý vội vàng đứng dậy, kéo áo Vu Đồng Đồng ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
Việc này nói nhiều hơn cũng chẳng được gì, không cần phải phí lời như vậy.
Cô cởi áo khoác len mỏng trên người ra, đặt lên lưng ghế, quay người lại lạnh nhạt nói với nữ sinh kia: “Tôi có tư cách hay không, không tới lượt hai người lên tiếng.”
Đối với việc xảy ra ngoài ý muốn này, Trình Tuyết Ý biết nếu cơ hội này rơi xuống đầu cô, thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy không hài lòng, nên cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Cô là người rất biết tự giác.
Một thời gian trước khi bấm máy, mỗi ngày cô đều dành rất nhiều thời gian để luyện tập lời thoại, tự mình đối diễn với bản thân, để có thể nắm được trạng thái tốt nhất khi quay phim, khiến cho bọn họ không thể xoi mói được gì.
Trên thực tế trong quá trình quay phim, mọi người đúng thật là không có lời gì để nói, bởi vì Trình Tuyết Ý chỉ cần diễn một, lần, là, qua!
Ngay cả Lưu Nguyên cũng không ngờ cô sẽ làm được như vậy.
Quá thành thạo, dường như không phải là cô đang đóng phim, mà là cô đã hòa nhập vào vai diễn, mọi lời nói và động tác đều rất tự nhiên.
Sau một ngày quay phim, Đồng Đồng không nhịn được lại gần cô lên mặt nói: “Tuyết Ý à, cậu thực sự rất tuyệt đó, trong chớp mắt đã hạ gục toàn bộ trường quay, khiến cho những kẻ ghen tị đó không nói được nên lời.”
Trình Tuyết Ý mặc áo khoác vào: “Làm gì mà khoa trương dữ vậy?”
“Thật, thật mà, cậu là người có kỹ năng diễn xuất tiến bộ với vận tốc ánh sáng đó.” Cô ấy lại gần Trình Tuyết Ý, mỉm cười nói: “Người chị em, có bí quyết gì không?”
Trình Tuyết Ý búng nhẹ trán của cô ấy: “Làm gì có bí quyết gì chứ.” Cô cau mày nói: “Bởi vì không muốn mất mặt nên trước khi bấm máy, mỗi ngày tớ đều học lời thoại.”
Thật ra vai nữ chính này không có áp lực gì lớn, may là cô vẫn chống đỡ được, không khiến cho bản thân phải xấu hổ.
Một khoảng thời gian tiếp theo, đoàn phim điên cuồng tăng tốc tiến độ quay phim.
Bởi vì [Kỷ niệm ngây ngô] sẽ chiếu vào kỳ nghỉ đông, nên thời gian thực sự rất gấp, dường như mỗi ngày đều phải quay hơn 12 tiếng.
Dưới áp lực và cường độ cao như vậy, tần suất đến lớp học của giáo sư Ngô đã giảm xuống thành một lần một tháng.
Hôm nay khi tan học, Trình Tuyết Ý ra bên ngoài thì phát hiện Từ Gia Ninh đang ở bên ngoài cửa, cô ấy mặc một chiếc váy len màu trắng mềm mại, trên lưng đeo ba lô, đang ngồi xổm trên mặt đất bấm điện thoại.
Khi nhìn thấy cô ra ngoài, cô ấy đứng dậy ngay lập tức vội vàng chào hỏi.
Trình Tuyết Ý bất ngờ hỏi: “Hôm nay em cũng có tiết sao?”
Từ Gia Ninh nghiêng đầu nói: “Không phải, hôm nay em không có tiết, em biết chị ở đây nên đến đây rủ chị đi chơi.”
“Chị Tuyết Ý, một chút nữa chị có bận không, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
“Không, không được đâu.” Hiện tại cô chỉ muốn cách xa nhà họ Từ một chút thôi.
Nhìn Từ Gia Ninh thì giống như một cô bé không hiểu chuyện đời, nhưng đôi mắt hạnh kia nhìn chằm chằm cô được một lúc, thì mở miệng trêu ghẹo nói: “Có phải chị sợ anh của em nên không dám đi với em phải không?”
Ai nói?
Không hề!
Trình Tuyết Ý: “Em muốn ăn gì?”
Hai người đi tới một nhà hàng Nhật ở gần trường học, không gian trong nhà hàng lịch sự tao nhã, trong sân còn có một vườn trúc và cây lá phong đỏ, ở trong góc sân còn có một đài thủy tạ, nước chảy róc rách dưới cây cầu nhỏ, tạo cho người ta cảm giác thoải mái hơn.
Trình Tuyết Ý ngồi vào ghế nghĩ thầm, nơi này ít nhất cũng phải 800 tệ một người.
Trái tim của cô không nhịn được mà co thắt lại.
Đương nhiên Từ Gia Ninh không quan tâm đến những vấn đề này, cô ấy cầm lấy thực đơn: “Chị muốn ăn gì thì cứ chọn thoải mái.”
“Em biết hôm đó anh trai đã ném chị xuống giữa đường.”
Vì chuyện đó nên mới đến tìm cô sao?
Khuôn mặt cô gái nhỏ rất phẫn nộ: “Anh em thực sự rất quá đáng, nhưng thật xin lỗi chị, bởi vì địa vị trong nhà em không lớn nên không thể dạy dỗ anh ấy được, nên chị Tuyết Ý, chị không cần phải khách sáo với em đâu.”
Trình Tuyết Ý bật cười nói: “Anh trai của em, Từ tổng…ở nhà cũng hung dữ như vậy sao?”
“Rất hung dữ.”
“Nói thẳng ra, so với ba của em thì anh ấy còn hung dữ hơn.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn dáng người Từ Gia Ninh nhỏ nhắn như vậy nhưng lại có thể ăn tận ba đĩa sashimi.
Khi gần ăn xong, Trình Tuyết Ý lấy cớ đi vệ sinh nhưng thật ra là đi thanh toán hóa đơn.
Nhà Từ Gia Ninh giàu tới mức nào đi nữa thì vẫn chỉ là cô gái nhỏ chưa được độc lập về tài chính mà thôi.
Hơn nữa cô đã nhận được thù lao đóng phim [Kỷ niệm ngây ngô], nên cũng không nghèo tới mức không trả tiền nổi. Hiện tại tuy rằng cũng không dư dả mấy nhưng cũng không tới mức lấy trứng chọi đá, nên không thể để người ta mời được.
Nhưng khi đi đến quầy thanh toán thì lại được nhân viên nói hóa đơn đã được thanh toán.
Trình Tuyết Ý đoán được Từ Gia Ninh đã lén chạy đi thanh toán từ trước, cô bất đắc dĩ quay lại ghế ngồi: “Hôm nay em đã trả tiền rồi, vậy lần sau để chị mời em vậy.”
“Chị không cần mời em đâu.” Dường như Từ Gia Ninh rất mong đợi cô nói ra những lời này, ánh mắt mong chờ nhìn cô: “Chị Tuyết Ý, thật ra hôm nay em có chuyện muốn nhờ chị.”
Trình Tuyết Ý đã ngửi được mùi của thuyết âm mưu.
“Chị giúp gì được cho em?”
“Em bỏ nhà ra đi, hôm nay có thể cho em tá túc ở nhà chị một đêm không?”
???
Cái này hình như có chút không ổn rồi?
*Chú thích:
Sashimi ^^