Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: MaryZoe

Thời điểm Quý Dữ tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Đầu óc hắn còn chưa thanh tỉnh, nằm ở trên giường ngây ra, chờ một hồi mới thở được một hơi, duỗi tay muốn lấy điện thoại trên mép giường, nhưng không thể cầm được điện thoại, vì tay hắn bị cái gì ôm lấy.

Cúi đầu vừa thấy, là Tiểu Vũ Trụ.

Nho nhỏ một đoàn vùi ở bên cạnh mình, gò má thịt mum múp ngủ đến hồng hào, hai tay nhỏ ôm chặt tay hắn, giống như sợ hắn chạy, đáng yêu cực kỳ.

Quý Dữ thần sắc nhu hòa, giơ tay chọc nhẹ cái gò má múp thịt kia, lại không nghĩ đem Tiểu Vũ Trụ chọc cho tỉnh dậy.

Lông mi thật dài của nó rung động, mở mắt ra nhìn đến Quý Dữ thì liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, đôi mắt như quả nho thực mau tràn ra nước mắt, đặc biệt ủy khuất mà đem đầu nhỏ hướng trong lòng ngực Quý Dữ đẩy.

Quý Dữ cười cười, sờ sờ đầu nhỏ của nó: “Ba ba đánh thức con, ủy khuất nga?”

“Ma~” Tiểu Vũ Trụ đáng thương hề hề mà chu miệng.

Nó không quên tối hôm qua ba ba không ôm nó liền đi rồi đâu, ủy ủy khuất khuất.

Quý Dữ tay dừng lại, biểu tình ở trên mặt đông cứng.

Thứ bị tận lực xem nhẹ ùn ùn kéo đến nảy lên trong óc, hắn dùng tay kia sờ sờ ngực, vừa rồi, chỗ đó bị con trai chọc một đao.

Vì cái gì sáng sớm tỉnh lại hắn liền phải bị nhắc nhở sự thật rằng hắn là mẹ vậy?

Hắn cũng quá thảm.

Tạ Vũ Tinh đẩy cửa vào liền nhìn thấy dáng vẻ Quý Dữ suy sụp mà nằm liệt trên giường.

Hắn định lên đây đem Tiểu Vũ Trụ ôm xuống ăn sáng, kết quả phát hiện một lớn một nhỏ đều tỉnh, tỉnh rồi cũng tốt, hắn còn có việc muốn cùng Quý Dữ nói.

“Tỉnh, muốn ngồi dậy không?”

“Trường học bên kia tớ thay cậu xin nghỉ, bảo mẫu làm bữa sáng rồi, rửa mặt đánh răng đi, ăn xong chúng ta hảo hảo tâm sự.”

Quý Dữ nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu: “Không muốn động. Tớ đầu óc mệt, tâm mệt, thân thể mệt, nơi nào cũng mệt.”

“Cũng đúng, trong khoảng thời gian ngắn trải qua hai lần ký hiệu, không thoải mái cũng bình thường.” Nói Tạ Vũ Tinh đi vào phòng ngủ “Tớ đây đem Tiểu Vũ Trụ ôm xuống trước, cậu tiếp tục ngủ đi, chờ cậu dậy chúng ta lại nói.”

Quý Dữ mệt mỏi nhắm mắt lại, gật gật đầu: “Được.”

Tiểu Vũ Trụ không quá nguyện ý rời Quý Dữ, nhưng hắn tựa hồ cũng biết Quý Dữ khó chịu, cho nên chỉ ngưỡng ngưỡng mặt, bị Quý Dữ khò khè một chút sau đó lại vui vẻ, ngoan ngoãn mà để Tạ Vũ Tinh ôm đi.

Đám người đi rồi, Quý Dữ lại hai tay mở ra, nằm liệt trên giường phát ngốc.

Hắn không định ngủ, đầu óc cũng thực thanh tỉnh, nhưng chính là không muốn động, cái gì đều không muốn làm, cái gì đều cảm thấy không thú vị, chỉ nghĩ ở trên giường nằm ngay đơ, lãng phí sinh mệnh.

Giữa trưa 11 giờ rưỡi Tạ Vũ Tinh lại tới gõ cửa:

“Cơm trưa cũng không ăn sao?”

Quý Dữ cuối cùng có động tĩnh, hắn nhìn về phía cửa: “Uống rượu đi?”

Tạ Vũ Tinh sửng sốt: “A?”

Quý Dữ ngồi dậy, vung tay lên: “Đi, tớ mời cậu uống rượu ăn tôm hùm, chúc mừng tớ thủ thân thành công.”

Vẫn luôn suy sụp không phải tính cách của hắn, trong lòng có buồn phiền thì cũng phải khai thông mới được.

Ở nhà an an tĩnh tĩnh mà ăn cơm quá buồn, mùa hè thì phải uống bia mới sảng khoái, hai người một bên uống một bên ăn, ăn đến thấm mồ hôi, miệng sáng bóng dầu, lại thoải mái lại hết giận.

Tạ Vũ Tinh phụt vui vẻ: “Là nên chúc mừng chúc mừng.”

Quý Dữ cổ đau, lúc nằm cả người không thoải mái.

Hắn đứng lên tại chỗ giật giật tứ chi, cầm quần áo đi phòng tắm thay đồ, ra tới lại hỏi: “Bị ký hiệu có thể uống rượu không?”

Tạ Vũ Tinh còn đang cười, hắn gật đầu: “Cái này không ảnh hưởng, chúng ta đi đâu ăn?”

Đồ ăn bảo mẫu làm rất ngon, nhưng cô chú trọng đảm bảo dinh dưỡng, sẽ không nấu đồ nhiều dầu mỡ nhiều muối, mùa hè bản thân người nào cũng không muốn ăn, một bàn đồ ăn ngon còn không bằng ven đường ăn một Chậu Ma Tiểu* có mùi vị hơn nhiều.

Quý Dữ đem điện thoại cất vào trong túi, động tác tiêu sái xuống lầu: “Đi ra ngoài lại nói.”

Bọn họ đi xuống khi bảo mẫu đang ở phòng khách ôm Tiểu Vũ Trụ ngồi dưới đất chơi xếp gỗ.

Quý Dữ hướng Tạ Vũ Tinh làm hai động tác, Tạ Vũ Tinh ngầm hiểu gật đầu, sau đó hai người như nhanh như giặc mà chạy đến cửa chính, lấy giày mở cửa đóng cửa lại mang giày, liền mạch lưu loát, một chút cũng không kinh động đến bé con bên trong.

Vừa ra tới Quý Dữ liền dùng sức hô hấp, duỗi eo: “Thật thoải mái.”

“Bắt xe hay thế nào?”

“Bắt xe đi.”

Hai người cũng không có địa điểm chính xác, cuối cùng vẫn là tài xế sư phụ chỉ giáo bọn họ đường ẩm thực kế bên trường đại học gần đây có quán tôm hùm ăn rất ngon, đem bọn họ chở đi.

Tới nơi liền thấy, quả nhiên, trong đại sảnh nhiều bàn như vậy mà đã ngồi chật kín người.

Bọn họ muốn cái ghế lô, thực mau từng bồn tôm hùm nóng hôi hổi được bưng lên, có ngũ vị hương, có ma lạt, có tỏi giã, mùi hương thổi quét xoang mũi, tôm hùm rất nhiều thịt, nhìn thôi đã không kềm được.

Cụng ly, Tạ Vũ Tinh dẫn đầu mở miệng: “Tối qua ngủ thế nào?”

Hắn tối hôm qua loay hoay một đêm cũng chưa ngủ, nằm ở trên giường trong đầu lăn qua lộn lại trong đầu chất đầy cái câu của Quý Dữ trong điện thoại kia “Hắn hẳn là….. đi rồi”, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi ức cả đêm quá khứ, cũng ôm chăn khóc hai lần.

Buổi sáng trời còn chưa sáng liền đến thủ trước cửa nhà Quý Dữ, nhưng chờ cửa mở nhìn đến người ngủ trên giường, rồi lại không có lời nào để nói.

Quý Dữ đem thịt tôm hùm chấm vào gia vị: “Cũng được. Kỳ thật tớ cũng không phải đặc biệt khó chịu, cùng Hạ Trụ hôn một cái mà thôi, chuyện khác cũng không có làm, còn được cắn một ngụm.”

“Ở chỗ bọn này nam nhân bị hôn một cái không tính cái gì, chỉ là, nói như thế nào đâu, vẫn là việc biến thành Omega càng làm cho ta chịu không nổi.”

Quay đầu ngẫm lại tối hôm qua hắn cũng không phải đặc biệt sợ, ngược lại là tức giận, cảm thấy Hạ Trụ kia chơi chó ngấm ngầm giở trò quá đáng giận.

Có khả năng là chưa nhập vai được, rất nhiều nhận thức đều dừng lại ở thế giới trước, cảm thấy bị một người đàn ông thân thân một chút không sao cả, coi như bị chó cắn là được, nếu một khắc kia không đến, hắn đại khái vĩnh viễn không biết cái gì gọi là chân chính sợ hãi.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu được cảm giác của quần thể yếu nhược rồi.

Thay mặt thất lễ rồi.

“Đàn ông chỗ cậu là cái dạng gì?” Tạ Vũ Tinh hỏi.

Quý Dữ nghĩ nghĩ lão ba của mình: “Thể trạng cường tráng, không mang thai, là trụ cột trong nhà, phụ trách công tác, kiếm tiền, nuôi gia đình, còn dạy ta học tập, chân chính một đàn ông tốt.”

“Kia chẳng phải là Alpha sao?”

Quý Dữ lại bổ câu: “Không cắn người, không phát tán tin tức tố, không làm cái gì ký hiệu.”

Tạ Vũ Tinh: “…… Có thể đừng đem Alpha nói giống chó vậy không.”

Quý Dữ: “Cậu nhắc tớ mới thấy rất giống đây.”

Hắn liếm liếm môi, thân thể này tựa hồ không thế nào ăn cay, mấy món cay vào miệng đều thiêu cháy cả bụng “Cuối cùng giữa Quý Dữ và Hạ Trụ có chuyện gì xảy ra? Giữa bọn họ sao lại thế này?”

Tạ Vũ Tinh buông con tôm trong tay, suy nghĩ rồi bắt đầu tự thuật: “Hai người bọn họ là ở quán bar nhận thức. Quý Dữ trong nhà điều kiện không tốt, hắn muốn làm minh tinh, tìm một đối tượng tốt. Vừa lúc có tiết mục tới trường học hắn tuyển người, hắn được chọn. Nhiếp ảnh gia của tiết mục kia đặc biệt thích hắn, nói sẽ giúp hắn, sách, cậu hiểu mà, chính là thấy hắn lớn lên không có người chống lưng, muốn hẹn hắn ngủ.”

“Cặn bã.” Quý Dữ ghét bỏ nói, “Sau đó đâu? Hắn đi?”

“A, đi a.”

Quý Dữ trợn to mắt: “…… Hắn ngốc a? Này không rõ rành rành là lừa gạt tiểu bạch thỏ sao.”

“Là rất ngốc.” Tạ Vũ Tinh nâng mắt, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Quý Dữ, “Nhưng là hắn không có biện pháp, cậu biết điều kiện của Quý Dữ thế nào sao? Tớ nhận thức hắn nhiều năm như vậy đều chỉ nhìn thấy hắn một mình, độc lai độc vãng, nghèo đến một liều thuốc áp chế tin tức tố cũng mua không nổi.”

“Cố tình khi đó hắn lập tức tròn mười tám tuổi, sinh nhật ngày đó chính là lần đầu tiên hắn trải qua kỳ phát tình, hoặc là tìm người, hoặc là tiêm thuốc ức chế, một liều thuốc ức chế 3000 đồng, dược hiệu dùng liên tục một tháng.”

Quý Dữ nói: “Hắn không thể vay tiền hoặc là làm công sao?”

“Hắn chỉ có một người bạn.” Tạ Vũ Tinh chỉ chỉ chính mình, “Tớ không có tiền mượn hắn, một tháng 3000, quá mắc. Làm công cũng không thể được, không có chỗ nào muốn thuê một Omega vị thành niên.”

Quý Dữ bắt lấy ly bia, không lên tiếng.

Tạ Vũ Tinh tiếp tục nói: “Cho nên hắn đi, đánh cuộc một phen, kết quả nhiếp ảnh gia kia là một kẻ súc sinh, hẹn hắn qua làm hầu cho một đám người, hắn đương nhiên không chịu, muốn chạy, nhưng vào rồi sao có thể ra được? Cuối cùng bị bỏ xuân dược, chính là bức cho kỳ phát tình xảy ra, mà những kẻ có tiền đều ở đó nhìn hắn lăn lộn trên đất. A, thật mẹ nó buồn cười.”

Tạ Vũ Tinh cười nhạo lắc lắc đầu, lấy ra một điếu thuốc “Tớ có chút buồn, hút một điếu, cậu hút không?”

“Cậu hút đi, tớ không cần.”

“Ân.”

Thuốc lá bắt lửa, Tạ Vũ Tinh hút một hơi, thở ra một vòng khói “Vừa đúng hôm đó đội bóng rổ của Hạ Trụ có hoạt động, hắn cũng ở quán bar kia, hai người họ mức độ tin tức tố xứng đôi cao tới trăm phần trăm, là vận mệnh định đoạt thành một đôi, cho nên Hạ Trụ đối với sự tồn tại của hắn có thể cảm ứng, liền cứu hắn, sau đó cậu cũng hiểu, lần đó hắn có mang Tiểu Vũ Trụ.”

“Hạ gia là danh môn vọng tộc, Hạ Trụ là người ưu tú nhất nhà bọn họ, Quý Dữ tự nhiên là không xứng, nhưng mức độ tin tức tố xứng đôi cao như vậy, lại có con, bọn họ cũng đành phải cho qua, đem hôn ước của Hạ Trụ hủy bỏ, lại an bài Quý Dữ đi học, nói chờ sinh hạ đứa bé cái gì nên cho đều cho Quý Dữ.”

“Quý Dữ cũng không cầu Hạ Trụ thích, cũng không cầu Hạ gia thích, hắn chỉ muốn tiến vào cái cửa nhà đó, muốn cái tên tuổi, vốn dĩ hết thảy thuận lợi thành chương, kết quả……”

Quý Dữ truy vấn: “Kết quả cái gì?”

Tạ Vũ Tinh nhìn về phía Quý Dữ: “Kết quả hắn chỉ mang Tiểu Vũ Trụ năm tháng liền sinh, không phải sinh non, hài tử phát dục rất khá, sinh rồi giống như trẻ con bình thường mà lớn lên.”

Quý Dữ cả kinh nói: “Là con Hạ Trụ?”

Tạ Vũ Tinh chưa nói là, cũng chưa nói không phải, chỉ nói: “Quý Dữ nói đứa bé là của Hạ Trụ, ta cũng cảm thấy là Hạ Trụ, bởi vì chỉ có Hạ Trụ dấu hiệu qua hắn, hài tử như thế nào sẽ không phải của hắn? Nhưng hai lần xét nghiệm ADN đều nói Tiểu Vũ Trụ không phải con Hạ Trụ.”

“Về sau ngươi cũng đều đã biết, Quý Dữ cùng Tiểu Vũ Trụ bị đuổi đi, Hạ gia cũng coi như tận tình tận nghĩa, cho phòng ở cùng tiền bồi thường, sau đó lại không có lui tới.”

Quý Dữ suy nghĩ, nói: “Có thể hay không có người ở giữa quấy rối?”

“Toàn bộ quá trình có người theo dõi, cũng chưa tìm ra vấn đề, Quý Dữ còn yêu cầu bọn họ làm lại lần thứ hai, lần thứ hai toàn bộ quá trình Quý Dữ đều nhìn chằm chằm, cả quá trình không có vấn đề, nhưng kết quả chính là nói Tiểu Vũ Trụ không có quan hệ huyết thống với Hạ Trụ.”

Quý Dữ không lời nào để nói: “…… Kỳ quái.”

“Còn không phải sao.”

“Kỳ thật lại nói tiếp tớ cùng Quý Dữ nguyên kỳ nghỉ hè không hề gặp nhau, cái buổi sáng cậu tới nơi này hắn gọi điện thoại cho tớ, nói muốn cùng tớ đi học.”

Quý Dữ: “Hắn muốn cậu tới nhặt xác hắn.”

“Cậu nói chuyện thật trực tiếp.” Tạ Vũ Tinh cười cười, “Bất quá cậu nói rất đúng.”

Kế tiếp hai người đều trầm mặc, chỉ vòng khói đạm mạc trên không trung mờ mịt bay.

Quý Dữ yên lặng mà uống bia.

Câu chuyện này phân không ra ai đúng ai sai, hai người xa lạ dính vào nhau, lại bị tin tức tố mạnh mẽ túm tới rồi ở cùng nhau, nguyên chủ không sai, Hạ Trụ cũng không sai, lúc sau sinh ra Tiểu Vũ Trụ càng là vô tội.

Nhưng hắn cố tình năm tháng liền sinh, nghiệm ra còn không phải con Hạ Trụ.

Nguyên chủ cảm thấy chính mình không có vấn đề, Hạ Trụ không có vấn đề, kiểm nghiệm báo cáo không có vấn đề, như vậy vấn đề cũng chỉ có thể ở trên người Tiểu Vũ Trụ.

“Hạ Trụ không thích Tiểu Vũ Trụ, thì Quý Dữ cũng không thích nó, phải không?” Quý Dữ hỏi.

“Ân, phỏng chừng Hạ Trụ chỉ ôm nó lúc chào đời thôi.”

Quý Dữ buông tiếng thở dài.

Khó trách Tiểu Vũ Trụ luôn là an an tĩnh tĩnh, không khóc cũng không nháo.

Khó trách hắn kêu ba ba thời điểm kêu đến vui như vậy, nhưng vẫn không kêu mẹ, thật vất vả kêu một tiếng vẫn là nhỏ tiếng hơn một nửa.

“Không muốn ăn.” Quý Dữ đem bao tay đã dùng cởi ra, ném ở trên bàn.

Hắn có chút bốc hỏa, đều là chuyện gì đâu.

Tạ Vũ Tinh: “Cậu làm sao đó.”

Quý Dữ ngẩng đầu nhìn hắn: “Chúng ta hiện tại cũng coi như là người cùng thuyền đi? Cậu sẽ không đem chuyện của tớ nói ra, đúng không?”

“Đương nhiên sẽ không.” Tạ Vũ Tinh đã nhận ra cái gì, cũng buông xuống cái ly trong tay “Cậu muốn làm cái gì?”

“Tiểu Vũ Trụ bị chứng cơ khát tin tức tố, yêu cầu tin tức tố của Hạ Trụ, cho nên trước đó tớ mới đụng qua quần áo của Hạ Trụ.”

Quý Dữ bỗng nhiên nhíu mày, biểu tình nghi hoặc, “Từ từ, không đúng a, Tiểu Vũ Trụ thiếu chính là tin tức tố của ba, Hạ Trụ nếu không phải ba nó, nó sao lại phản ứng lớn như vậy với tin tức tố của Hạ Trụ?”

Quý Dữ chỉ chỉ cổ mình “Tiểu Vũ Trụ còn đối với chỗ tớ bị ký hiệu mà hô mấy tiếng ba ba đó.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vũ Trụ: Ta là thân sinh, tin ta qwq

____________________________________________________________________________

*Chậu Ma Tiểu: hình như đó là tên một món ăn bên Trung Quốc, vì không biết chính xác tên gọi nên mình không dám sửa đổi:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.