Ngay lúc đó hắn đang mở cuộc họp, cùng đồng sự tiếp tục bàn bạc về chiến lược về sau. Chuyện của Quý Viễn Sinh quan trọng, nhưng chỉ có thể âm thầm tiến hành, nếu không dễ dàng khiến cho dân chúng khủng hoảng cùng hỗn loạn, bởi vậy phi thường khó giải quyết.
Đúng lúc này, tâm phúc đột ngột gọi điện thoại lại đây.
Hắn vừa thấy là điện thoại của Tống Minh, không chút nghĩ ngợi mà duỗi tay ra hiệu, rời khỏi phòng đi đến chỗ ngoặt không người, xác nhận xung quanh không có bất kỳ ai mới bắt máy.
Giọng hắn có một chút run rẩy, khẩn trương cùng khiếp sợ cho dù cách điện thoại, cũng rõ ràng hiện ra mà truyền vào lỗ tai Hạ Hùng.
Hạ Hùng nghe xong cũng ngây ngẩn cả người.
Nhưng đây hiển nhiên không phải thời điểm thuận lợi để nói chuyện, hắn nắm thời cơ chạy về nhà.
Vừa về tới, hắn thẳng tiến đến thư phòng.
Trên khóa cửa ấn dấu vân tay, cửa cách một tiếng mở ra, tiếp theo hắn vừa nhấc mắt, liền thấy được Tiểu Vũ Trụ ôm cái đuôi, ngồi trên đùi tâm phúc, vẻ mặt đau khổ.
Nhưng ánh mắt Hạ Hùng hoàn toàn tập trung ở cái đuôi của nó, ngay lúc đó hắn căn bản không rảnh lo ôm Tiểu Vũ Trụ, hoặc là nói căn bản không rảnh lo làm bất luận chuyện gì khác, bởi vì hắn lâm vào cực độ mờ mịt cùng khiếp sợ.
Bất quá hắn phản ứng nhanh, chỉ mờ mịt một lúc liền hồi thần.
Tiếp theo lửa giận liền che trời lấp đất mà nảy lên trong lòng, Hạ Hùng nhắm mắt lại đỡ sau gáy mình, rõ ràng chính xác mà cảm thụ một phen cái gì gọi là “Thiếu chút nữa tức đến té ngửa”.
Hạ Hùng tham án điều tra của Quý Viễn Sinh, lại tự tay bố trí người tìm được hai kẻ biến dị, hơn nữa có tư liệu Hạ Trụ đưa tới, tình huống của Tiểu Vũ Trụ hắn căn bản không cần hỏi cũng có thể đoán được là như thế nào.
Vì thế hắn dừng thở xong, gọi điện thoại cho Hạ Trụ, đem người kêu trở về.
Hắn vốn không muốn để con trai tham gia chuyện này, cho dù Hạ Trụ đưa cho hắn tư liệu hết sức quý giá, cho dù trong nhà có một người liên quan tới án điều tra Quý Viễn Sinh, hắn cũng toàn bộ kiềm chế trong lòng, đầu tiên là suy nghĩ cái cớ đem con trai dứt ra khỏi việc này, tiếp theo lại đập nát chuyện của riêng Quý Dữ ở trong lòng.
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới bảo bối tôn tử của hắn xảy ra vấn đề!
Con người vốn là loài sinh vật bất công, cho dù liêm chính như hắn cũng như vậy.
Đối với Quý Dữ, hắn nhìn mặt mũi Hạ Trụ mới giúp một trận, huống hồ giấu đi chuyện của Quý Dữ cũng ảnh hưởng không đến cái gì, nhưng đối với Tiểu Vũ Trụ, đó chính là động thủ trên đầu thái tuế*!
(*đồng nghĩa với đụng đến người có quyền thế lớn)
Hắn lập tức gọi con trai về, lại đem sự tình hỏi một lượt, tiếp theo xem hết báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiểu Vũ Trụ từ lúc sinh ra đến bây giờ cùng với tư liệu liên quan, chờ làm xong này hết thảy, Hạ Hùng cảm thấy mình biến thành một quả bom, thêm một mồi lửa là có thể lập tức nổ oanh trời.
Hắn tức khắc trở về quân bộ, mở họp hội nghị khẩn cấp.
Quý Viễn Sinh chạy, nhưng không thể chạy không được.
Chỉ cần về nước, Hạ Hùng sẽ truyền lệnh xuống các cơ quan, từng bước bắt đầu xâm nhập điều tra án Quý Viễn Sinh.
Bất quá Quý thị dù sao cũng là tập đoàn đứng nhất Long Thành, công nhân ở các sản nghiệp hợp lại đã quá mười vạn người, vì phòng ngừa khiến cho khủng hoảng và rung chuyển, điều tra của bọn họ tất nhiên sẽ chịu rất nhiều gông cùm xiềng xích, thậm chí chỉ có thể dùng chút thủ đoạn không mấy quang minh chính đại tiến hành.
Mặc kệ cái xí nghiệp gì, dù lớn hay nhỏ, cũng tra không ra người mờ ám.
Sản nghiệp Quý Viễn Sinh làm được lớn như vậy, trong đó ích lợi liên thông, mạng lưới quan hệ là có thể nói là khổng lồ, địa phương tàng ô nạp cấu* cũng nhiều, chỉ tra tới sổ sách một cái thì tất cả chân tướng liền đứt đoạn.
(*chất chứa dơ bẩn)
Nhưng mấy thứ này dù có khai quật thế nào, cũng quật không ra thứ Hạ Hùng mong muốn.
Bao gồm nơi hắn chú ý nhất là Thuận Đức sản xuất thuốc, cũng tra không ra vấn đề, bởi vì người có điểm đáng ngờ mất tích toàn bộ, căn cứ tình báo trước mắt, những người này trong mấy năm nay từng nhóm mà ra nước ngoài, lượt rời đi cuối cùng, là ngày ba tháng mười, năm nhân viên nghiên cứu trên máy bay tư nhân của Quý Viễn Sinh.
Rốt cuộc bay đi nơi nào, không ai biết đến.
Bao gồm cả nhân viên nghiên cứu xuất ngoại trước đó ở đâu, cũng vô pháp biết được.
Quý Viễn Sinh đem tài phú khổng lồ tùy ý mà ném vào trong nước, với sản nghiệp của thuộc hạ chẳng thèm quan tâm, người thân thuộc đều không thể liên hệ với hắn. Hắn tựa hồ không để bụng bất luận kẻ nào, cũng không để bụng đế quốc Quý thị sụp xuống.
Thứ hắn để ý, đã sớm bị hắn dời ra nước ngoài.
Nhưng trong cơn giận dữ Hạ Hùng làm sao có thể tiếp thu nổi tình huống vừa hỏi một cái là hết ba cái không biết như này?
Vì thế họp xong, trình xong báo cáo, hắn trực tiếp mang theo thủ hạ, đi Quý gia lục soát, đào ba thước đất, đem người có khả năng mang đi gom hết lại, thậm chí dọn sạch sẽ thư phòng của Quý Viễn Sinh.
“Sau đó thì sao? Ngài có phát hiện gì không?”
Quý Dữ vội vàng hỏi “Tiết Túng cùng Tạ Vũ Tinh có nói cái gì không? Tư liệu của họ là từ đâu được đến?”
Hạ Hùng nói: “Tiết Túng nói hắn hoàn toàn không biết đến tồn tại của tư liệu, càng không đưa cho ngươi. Tạ Vũ Tinh ngược lại thật tình nhận việc tư liệu, nhưng hỏi hắn tư liệu là từ đâu ra ——”
Ánh mắt hắn ngưng trọng mà lắc lắc đầu, “Thì cái gì cũng không chịu nói.”
Quý Dữ lập tức hiểu được ——
Tiết Túng cho dù biết cũng nói không biết, đương nhiên đã đem bản thân từ giữa những chuyện này tách ra, mà toàn bộ điểm đáng ngờ cùng nước đục đều tự Tạ Vũ Tinh gánh.
Hắn đã sớm đoán trước được kết cục này, cho nên từ đầu tới đuôi đều để Tạ Vũ Tinh ra mặt.
Chờ sự tình Quý Viễn Sinh qua, hắn vẫn có thể đường đường chính chính mà làm Tiết tổng của hắn, trên người không dính một chút vết bẩn.
“Tuyệt a……” Quý Dữ nhịn không được mà cảm thán.
Này mẹ nó là cái tình cảm biến thái vặn vẹo gì?
Tạ Vũ Tinh không cho phép Tiết Túng cùng Quý Hằng kết hôn, vì thế thậm chí tàn nhẫn hạ quyết tâm đem toàn bộ dự tính của Tiết Túng phá hủy, trừ bỏ cái này, mọi thứ khác đều hướng về phía Tiết Túng, vì kẻ này mà làm người chết thay cũng không tiếc.
Thật là biến thái hàng năm đều có, Quý gia lại đặc biệt nhiều.
Quý Dữ luôn mãi đặt câu hỏi: “Những người biến dị chạy ra được đâu rồi? Bọn họ có thể cung cấp tin tức phòng thí nghiệm sao? Nơi họ xuất hiện có lẽ cách không xa căn cứ của Quý Viễn Sinh đi?”
Hạ Hùng chau mày: “Những người biến dị đều bị bắn chết khi chúng ta tìm được! Quả thực đáng hận!”
Quý Dữ sửng sốt: “…… Đem người thả ra, lại sát hại?”
Hắn cân nhắc một chút, do dự hỏi, “Có phải có người cố ý đem bọn họ thả ra không, nhưng không muốn nháo quá lớn, cho nên phái người đi theo một đường, chờ hiệu quả bọn họ muốn đạt thành, liền trực tiếp giết chết?”
Hạ Hùng thở ra một hơi: “Ta nói cho chuyện của ngươi đã đủ nhiều, còn lại ngươi cũng đừng quản. Hiện tại quan trọng nhất chính là chăm sóc thân thể cho tốt.”
Biểu tình hắn phức tạp mà nhìn Quý Dữ, “Còn có, ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, bị ủy khuất lớn như vậy sao không nói? Ta còn luôn cho rằng ngươi bụng dạ khó lường, rất có thành kiến với ngươi.”
Quý Dữ sờ sờ đầu: “Con cũng vừa mới biết được vào Quốc Khánh.”
Hạ Hùng trừng mắt: “Đã biết rồi thì nên lập tức nói cho ta!”
Quý Dữ rúc cổ, rũ mắt: “Vâng.”
“Còn có chuyện gì gạt ta không?” Hạ Hùng lại nhìn chằm chằm Quý Dữ hỏi.
Trong đầu Quý Dữ thoáng chốc toát ra chuyện xuyên qua, cái này là tuyệt đối không thể nói, trừ thứ đó ra thì liên quan tới Hạ gia…… Đó chính là đứa nhỏ trong bụng hắn.
Cái này, muốn nói sao đây?
Thời điểm Quý Dữ do dự, cửa phòng bị gõ vang.
Hạ Trụ bưng một mâm nho từ bên ngoài đi đến: “Hai người còn chưa nói xong sao?”
Sau khi Quý Dữ xuất viện, Hạ Hùng không bao lâu liền trở lại.
Hắn nhìn Quý Dữ trầm mặc thật lâu sau, vẫn đem người kêu vào thư phòng tiến hành nói chuyện, Hạ Trụ bị vô tình đuổi ra. Nghĩ cũng biết, lão ba không muốn hắn thấy bộ dáng áy náy và xấu hổ của mình, cho nên hắn không nói cái gì, dứt khoát mà lui ra.
Kết quả hắn ở cửa đợi nửa ngày không đợi nổi cửa mở ra, vì thế Hạ Trụ chờ không được, xuống lầu đem mâm đựng trái cây trên bàn bưng lên, lấy cớ đưa nước vào thư phòng.
Không nghĩ tới, ba hắn không hề có dáng vẻ sám hối và áy náy như tưởng tượng, khí thế tràn đầy như cũ, thậm chí mặt và trên cổ còn phiếm hồng, hiển nhiên là nói đến cao hứng.
Cho nên Hạ Trụ đoán, hai người bọn họ nói chuyện không chỉ không hề ưu thương, còn thực dõng dạc hùng hồn.
Buông trái cây cùng ly trà, Hạ Trụ nhìn ba mình: “Bây giờ con có thể vào được chưa?”
Hạ Hùng không chút khách khí nói: “Ta không cho con sẽ không vào?”
Nói xong hắn nhìn về phía sau, không phát hiện bóng dáng Tiểu Vũ Trụ “Tiểu Vũ Trụ đâu? Con không đi trông nó?”
Lời mới nói xong, cửa chưa đóng lại liền lộ ra nửa cái đầu nhỏ.
Một đôi mắt đen nhánh chớp chớp, tiếp theo, một đôi móng vuốt nhỏ mềm múp múp bám trụ khung cửa, lại qua một hồi, gần nửa cái thân thể liền ló ra.
Tiểu gia hỏa còn đứng không quá ổn, thân thể đỡ tường còn lảo đảo lắc lư, hệt như uống say, nhưng nó không bị ngã, một dịch một dịch như ốc sên tiến vào.
Đôi mắt nó chuyên chú mà nhìn dưới mặt đất, trong miệng còn thỉnh thoảng khẩn trương mà ai nha hai tiếng.
Ba đại nhân trong thư phòng y như mất tiếng, tất cả im lặng, ánh mắt thống nhất mà tập trung trên người Tiểu Vũ Trụ.
Hạ Trụ còn bình tĩnh lắm, hắn mỉm cười mà nhìn Tiểu Vũ Trụ, biểu tình tự nhiên.
Nhưng mà Hạ Hùng và Quý Dữ, hai người tựa hồ so với Tiểu Vũ Trụ học đi đường còn khẩn trương hơn, thậm chí không hẹn mà cùng ngừng hô hấp, giống như bọn họ thở một cái sẽ cách không đem Tiểu Vũ Trụ thổi ngã.
Qua một lúc lâu, Quý Dữ mới tìm về âm thanh chính mình.
Hắn vỗ vỗ tay, nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ Trụ, tới, tới, đến chỗ ta này.”
Tiểu Vũ Trụ cũng thực khẩn trương, nghe vậy chỉ nhìn hạ Quý Dữ rồi lại đem ánh mắt đặt ở trên chân.
Một bên Hạ Hùng nhịn không được nói: “Đi đường mắt nhất định phải nhìn phía trước, phương hướng đúng rồi chân cứ việc bước là được!”
Quý Dữ: “……”
Bác, nó vẫn là em bé.
Tiểu Vũ Trụ hiển nhiên rất không thích nghe Hạ Hùng thuyết giáo, tay phải ghét bỏ mà đánh một cái về phía Hạ Hùng.
Chỉ một cái động tác nhỏ như vậy, toàn bộ công sức Tiểu Vũ Trụ vất vả bảo trì cân bằng đều toang rồi.
Trong miệng nó oa oa kêu, mắt thấy liền phải té ngã, Hạ Hùng cùng Quý Dữ đều bật người đứng lên, muốn tiến lên.
Đúng lúc này, một bàn tay to hữu lực duỗi ra, tiếp được Tiểu Vũ Trụ đang lúc lắc, lại buông ra tay.
Hạ Trụ nói: “Không ngã, tiếp tục đi thôi.”
Quý Dữ: “……”
Anh là ma quỷ sao? Không nên dỗ dỗ một chút trước sao?
Hạ Hùng nhìn nhi tử liếc mắt một cái: “Tiểu hài tử xương cốt mềm, đi hai bước đã thực tốt, hôm nay chỉ đến đây thôi.” Nói rồi muốn tiến lên ôm Tiểu Vũ Trụ.
Hạ Trụ duỗi tay ngăn cản: “Lúc con lớn như vậy không phải người cũng để con học đi như thế sao? Ngã thì đứng lên, ngã lại đứng lên, nó còn chưa ngã đâu.”
“Nó với ngươi không giống nhau.”
(Editor: ĐM không gì phũ hơn được nữa *vỗ tay*:))
Khi Hạ Trụ hết sức vô ngữ, Hạ Hùng đã đi qua đem Tiểu Vũ Trụ ôm lên, “Con còn nhớ rõ chuyện trước khi mình một tuổi sao?”
Hạ Trụ dừng một chút, nghiến răng trả lời: “Con thấy được trong nhật ký.”
Hạ Hùng giật mình: “Nga.”
Hắn vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên đùi Tiểu Vũ Trụ, nhìn về phía Quý Dữ, “Vừa rồi chúng ta nói đến gì rồi nhỉ?”
Quý Dữ đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe đầy cái lỗ tai có chút xấu hổ, thấy Hạ Hùng nhìn qua, hắn lộ ra một bộ dạng không có gì phát sinh, nói: “Bác hỏi con còn gì chưa nói với người không.”
Hạ Hùng ừ một tiếng, nhìn hắn nói: “Ta chú ý thấy ngươi do dự, còn có chuyện gì, cứ việc nói.”
Quý Dữ theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Trụ, Hạ Trụ hướng hắn trấn an mà cười cười.
Hắn thu hồi tầm mắt, trong lòng bỗng nhiên yên tâm.
“Là, con còn có chuyện chưa nói.” Quý Dữ ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn Hạ Hùng.
Hạ Hùng cũng đang nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nghiêm túc.
Chính là Tiểu Vũ Trụ có điểm phá hư không khí, đôi tay nó đáp trên cánh tay Hạ Hùng, ở trên cánh tay hắn lưu lại vệt nước miếng.
Quý Dữ hít sâu, nói: “Con có thai.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Hung, hắn chỉ chỉ bụng mình “Hơn một tháng, không, không đúng, hẳn là mười bốn tháng.”
Mặc kệ cuối cùng là sinh hay không sinh, nếu đứa nhỏ này đã tồn tại, vậy thì nên được biết đến.
Được hắn cùng Hạ Trụ biết, được gia gia của nó biết, còn có ——