Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 15



Tiếng đàn da diết, giống như âm thanh của tự nhiên.

Nhưng tình yêu trong giai điệu kia triền miên lâm li, rung động lòng người, cũng khiến người ta bất giác đắm chìm trong đó.

Thoáng chốc, cả đại điện không còn gì khác ngoài tiếng đàn.

Mọi người chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy âm phù (nốt nhạc) như dòng nước chảy trong tim, thở dài nói nhạc tiên cũng không gì hơn thế.

Nếu như lúc đầu chỉ cảm thấy Lâm Diệu xinh đẹp, thì bây giờ cậu không giống phàm nhân, tiên khí khắp người, hào quang chói lọi, giống như tiên nhân hạ phàm.

Có thể được làm bạn cùng mỹ nhân như thế, Tần Vương thật sự có phúc, cũng thật sự làm người ta hâm mộ không thôi.

Một lúc lâu, tiếng đàn trầm dần.

Trong điện mọi người đột nhiên buồn bã, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, bên tai vẫn còn văng vẳng thanh âm.

Lâm Diệu biểu diễn khúc nhạc này thật sự kinh diễm.

Kiều Hạc đứng dậy tỏ thái độ trước tiên: “Bệ hạ và quý quân phu thê tình thâm, thật làm người ta hâm mộ.”

Hắn vừa dứt lời, những người khác đều cười sôi nổi phụ họa.

Chỉ có Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai buồn bực nhìn nhau, từ trước đến nay Lâm Diệu vốn luôn rụt rè sợ phiền phức, khi nào lại có can đảm như vậy?

Tần Chí nghe mọi người khoa trương, lại nghiêng sang liếc Kiều Hạc.

Lúc này còn đến góp vui, là ngại trẫm không đủ chật vật, cố ý xem trẫm bị chê cười sao.

Kiều Hạc cười xin khoan dung, thần không dám, thần nói đều là lời từ tận đáy lòng.

Tần Chí nhìn Kiều Hạc cúi đầu cười trộm, nhất thời bất đắc dĩ.

Đều do Lâm Diệu, khiến trẫm mất mặt như vậy, thể diện của trẫm còn đâu?

“Cầm nghệ của quý quân lợi hại, đêm nay ta có thể may mắn nghe được, thật sự là vận may. Xin hỏi quý quân đàn khúc nhạc gì?”

Tam hoàng tử Tề quốc Trình Côn chắp tay hỏi.

Hắn có một đôi mắt đào hoa phong lưu, tham luyến mà nhìn Lâm Diệu, trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại không dám vượt quá khuôn phép.

Lâm Diệu đứng lên, thoáng chốc ánh sáng của dạ minh châu trong cả cung điện đều tụ ở trên người cậu.

Cậu lại không trả lời, mà thâm tình nhìn chăm chú vào Tần Chí.

Ánh mắt kia lộng lẫy sáng ngời, giống như xuân thủy, muốn đem Tần Chí hòa vào đó.

Tần Chí bị nhìn như vậy, hô hấp đều nghẽn lại, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập như nổi trống của mình.

Hỏi ngươi, nhìn trẫm làm gì.

Tần Chí muốn nói chuyện, nhưng yết hầu lại giống như bị thiêu đốt.

Lúc này, Lâm Diệu chợt nhìn y cười toả sáng.

Vốn như tiên giáng trần, cười rộ lên thoáng chốc khiến mọi người kinh diễm, dường như ngàn vạn cây lê khoảnh khắc nở đầy hoa.

“Khúc này tên là 《 Phượng Cầu Hoàng 》, là ta đặc biệt dành tặng cho bệ hạ. Mong rằng bệ hạ có thể biết được tâm ý của ta, đừng trách oan ta. Ngài là tim của ta, ánh sáng của ta, không có ngài, cuộc sống của ta sẽ ảm đạm không ánh sáng. Bệ hạ minh giám, ta chỉ ngưỡng mộ và yêu một mình ngài, lấp đầy trong lòng trước nay cũng đều là ngài.”

Diễn kịch phải diễn nguyên bộ.

Lâm Diệu vừa nói vừa quan sát Tần Chí, thấy lỗ tai y đỏ bừng, trong lòng đột nhiên cảm thấy thú vị.

Tần Chí thực sự thẹn thùng? Thú vị thú vị, đây là lần thứ hai cậu thấy Tần Chí thẹn thùng.

Kỳ thật cũng không trách Tần Chí, ở thời đại này được dạy dỗ là hàm súc, là kiềm chế. Y lớn như vậy, chưa từng thấy qua chuyện này. Lâm Diệu là người đầu tiên dám thổ lộ với hoàng đế trước công chúng.

Dù có ân ái với nhau đến đâu, đóng cửa lại nói vài lời âu yếm đã là cực hạn, đâu có ai giống như Lâm Diệu, ồn ào, không kiêng nể gì, thiếu chút nữa chiêu cáo cho tất cả mọi người đều biết việc hắn thích trẫm.

Hắn không ngại mất mặt, trẫm còn ngại.

Vài câu nói ít ỏi của Lâm Diệu, lại quá mức lớn mật làm càn. Mọi người nghe tuy rằng cảm thấy không ổn, lại có thể hiểu được tình yêu rất nồng nhiệt chân thành của cậu.

Nhất thời không biết có bao nhiêu người thầm hâm mộ Tần Chí.

Có thể lấy được mỹ nhân đối xử với mình hết lòng như thế, cuộc đời này không hối hận.

“Đủ rồi.” Tim của Tần Chí như nai con chạy loạn, trầm giọng trách mắng: “Đây là cung yến, há có thể tùy ý ngươi càn quấy.”

Lâm Diệu khóe miệng mếu máo, uất ức nhìn chằm chằm Tần Chí.

Cậu biết Tần Chí nói thế nhưng không hề tức giận, ngược lại còn rất cao hứng, đuôi lông mày đều nhướng lên, bởi vậy liền cố ý giả vờ uất ức.

Tần Chí khí huyết cuồn cuộn, cố kiềm chế ý định điên cuồng đè Lâm Diệu xuống giường.

“Ngoan, đừng giận trẫm. Bằng không đánh mông của ngươi.” Tần Chí thấp giọng uy hiếp.

Lâm Diệu hơi sững sờ: “……”

Cũng yên lặng che lại mông, có chút sợ hãi.

Tần Chí rất vui mừng, còn biết sợ là được rồi.

Lâm Diệu vừa xấu hổ vừa tức giận đến bốc khói, cẩu bạo quân! Còn dùng đánh mông tới uy hiếp cậu! Mông của cậu ai cũng có thể đánh sao?

Tần Chí làm bộ làm tịch mà răn dạy Lâm Diệu, tầm mắt liền chuyển hướng xuống phía dưới, giọng điệu tràn đầy uy quyền của đế vương: “Quý quân bất hảo, là trẫm quản giáo không nghiêm, chư vị ái khanh không cần lưu tâm.”

Y nói đến đây, nhưng vẻ mặt không hề bất mãn, tràn đầy dung túng và sủng nịch vô hạn đối với Lâm Diệu.

Bất hảo cũng tốt, càn quấy cũng được, đều là trẫm sủng ra, ai dám có ý kiến.

Mọi người nào dám bắt Tần Chí xin lỗi, vội vàng sợ hãi đứng dậy, liên tục nói “Không sao” “Như thế rất tốt”.

Lâm Diệu tư sắc tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành, đứng ở đó thật sự là bắt mắt.

Tần Chí liếc thấy một vài tầm mắt lặng lẽ hướng về Lâm Diệu, tức khắc trong lòng tràn đầy bất mãn, sát khí tràn lan.

Người củatrẫm, chỉ có thể để cho trẫm xem, các ngươi há có thể tùy ý làm bẩn.

Tính chiếm hữu rất mạnh của Tần Chí phát tác, lập tức chỉ muốn giấu Lâm Diệu đến một nơi không ai có thể tìm thấy.

Để hắn chỉ có thể nhìn trẫm, nghĩ về trẫm, để thân thể hắn, tâm hắn đều thuộc về một mình trẫm.

“Quý quân mệt mỏi. Người đâu, đưa quý quân hồi cung trước.”

Thôi.

Nếu thật như vậy, Diệu Diệu chắc chắn sẽ khóc.

Ngoại trừ trên giường, trẫm cũng không muốn nhìn thấy hắn khóc ở bất cứ nơi nào khác.



Cung nhân đến mời Lâm Diệu.

Lâm Diệu giả vờ bất đắc dĩ, bước ba bước lại quay đầu mà chậm rãi rời đi.

Chờ đi ra khỏi Túc Hòa Điện, mới không thể nhịn được cười ra tiếng.

Bộ dáng thẹn thùng của Tần Chí đêm nay thật sự thú vị đáng yêu, Lâm Diệu không khỏi kinh ngạc, bạo quân ác ma giết người không chớp mắt trong nguyên tác kia thật sự là Tần Chí sao?

Lâm Diệu thực sự khó có thể đánh đồng Tần Chí đêm nay với bạo quân bất nhân tàn bạo không chuyện ác nào không làm kia.

Bây giờ xem ra, nước cờ của cậu đêm nay đi thật tuyệt, không chỉ thành công dỗ ngọt Tần Chí đang tức giận, mà còn ngăn cản Lâm Duẫn Phù trình diễn tài nghệ được Tần Chí coi trọng.

Tiệc tối đêm nay, Tần Chí từ đầu tới cuối không hề nhìn Lâm Duẫn Phù. Đợi lát nữa sợ là cũng không có hứng thú.

Nguy hiểm đã được hóa giải thành công, tâm trạng Lâm Diệu rất tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt, nụ cười không ngớt.

Việc này trong mắt Thanh Dụ và những người khác, chính là quý quân còn nghĩ đến bệ hạ, cũng không khỏi cảm động vì sự si tình của quý quân.

Mặc dù tiệc tối đồ ăn phong phú, nhưng Lâm Diệu phải gắp thức ăn cho Tần Chí, còn phải cảnh giác hoạt động của Lâm Duẫn Phù, bởi vậy ăn cũng không nhiều.

Hơn nữa đánh đàn tiêu hao thể lực, bụng cậu sớm đói meo, vì vậy muốn gọi Thanh Dụ đến Ngự Thiện Phòng nhìn xem có cái gì ăn hay không.

Đang suy nghĩ, lại thấy Thanh Dụ vui mừng mà chạy vào.

“Công tử, công tử, bệ hạ phái người đưa đồ ăn tới.”

Hắn vừa dứt lời, cung nhân mang theo hộp thức ăn tinh xảo lần lượt tiến vào, hành lễ với Lâm Diệu.

Sau đó động tác lưu loát mà đem thức ăn đặt trên bàn.

Lâm Diệu khá ngạc nhiên, không ngờ Tần Chí lại phái người mang đồ ăn cho mình, còn rất chu đáo.

“Quý quân đại nhân xin cứ từ từ dùng đi, nô tài còn phải về phục mệnh, cáo lui trước.” Người hầu dẫn đầu cung kính nói.

Lâm Diệu suy nghĩ: “Ngươi từ từ, giúp ta mang một thứ cho bệ hạ.”

Cậu nói xong liền nhanh chóng chạy tới thư phòng, dùng bút lông viết mấy chữ, gấp lại đưa cho người hầu.

“Cảm ơn.” Nhờ người làm việc, Lâm Diệu thuận miệng nói cảm ơn.

Người hầu sợ hãi: “Quý quân đại nhân chiết sát* nô tài. Ngài yên tâm, nô tài chắc chắn sẽ mang thư tới.”

*tỏ vẻ thừa nhận không nổi

Người hầu đi rồi, Lâm Diệu vừa ăn, vừa bắt đầu tưởng tượng ra vẻ mặt của Tần Chí khi nhìn thấy tờ giấy, hẳn là rất thú vị, chỉ tiếc cậu không thể tận mắt nhìn thấy.



Túc Hòa Điện.

Lưu Kính Trung thận trọng trình lên tờ giấy gấp: “Bệ hạ, đây là quý quân phái người đưa tới cho ngài.”

Lâm Diệu đi rồi, Tần Chí liền nhanh chóng khôi phục bình thường. Tâm không loạn, cả người cũng không nóng, đế vương uy phong tràn đầy.

Nhưng lúc này nhìn tờ giấy, lòng y lại bắt đầu rối loạn.

“Quý quân có nói gì không?”

“Bẩm không. Quý quân chỉ nói ngài mở ra xem sẽ biết.”

Tần Chí tiếp nhận tờ giấy.

Sau khi mở ra, liền thấy trên đó viết hai dòng thơ:

Đắc thành bỉ mục hà từ tử, 

nguyện tác uyên ương bất tiện tiên.

(Được thành như mắt từ nào mất,

Thà làm uyên ương chẳng làm tiên)

Hoang đường! To gan! Làm càn!

Tim Tần Chí đập thình thịch, trong lòng hoảng loạn nhanh chóng vò tờ giấy lại thành cuộn.

Lưu Kính Trung nhìn sắc mặt bệ hạ thay đổi hết lần này tới lần khác, không khỏi tò mò quý quân rốt cuộc viết cái gì.

Một lúc lâu sau, Tần Chí nghiến răng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, đánh người truyền tin hai mươi đại bản.”

Lưu Kính Trung nhận lệnh, trong lòng tràn đầy phỏng đoán, vừa mới xoay người muốn đi truyền chỉ, lại bị gọi lại.

“Thôi. Trọng thưởng cho người truyền tin đi.”

Lưu Kính Trung hoài nghi mình bị ảo giác:????

Lâm quý quân này rốt cuộc nói cái gì, thế nhưng khiến bệ hạ hoảng sợ đến hạ hai ý chỉ hoàn toàn trái ngược nhau?

Càng không thể tưởng tượng chính là, sau đó ông lại thấy bệ hạ mở cuộn giấy kia ra.

Đầu tiên là đằng đằng sát khí mà nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó gấp lại cẩn thận, coi như vật quý.



Khi Tần Chí bãi giá Trùng Hoa Cung, Trùng Hoa Cung đã yên tĩnh, chỉ có thư phòng còn sáng ánh nến.

Lâm Diệu cúi đầu dựa bàn, đang nghiêm túc mà vẽ xuân cung đồ, nỗ lực tích góp tiền chạy trốn.

Bởi vì chuyện lần trước, Lâm Diệu bây giờ thận trọng hơn nhiều, tiến vào liền để cái ghế sau cửa.

Bởi vậy khi Tần Chí mở cửa tiến vào, Lâm Diệu nháy mắt nhận ra, nhanh chóng kéo bức họa Tần Chí bên cạnh qua che khuất xuân cung đồ, giả vờ chuyên tâm khắc họa.

“Muộn như vậy, Diệu Diệu không trở về phòng ngủ, ở đây làm gì?” Tiếng nói khàn khàn của Tần Chí truyền đến, tràn đầy từ tính.

Cùng lúc đó, Lâm Diệu còn ngửi được mùi rượu nồng nặc, thoáng chốc tràn ngập cả phòng.

Hiển nhiên đêm nay Tần Chí uống không ít rượu.

“Ta đang vẽ một bức chân dung của bệ hạ.” Lâm Diệu đứng sang một bên, để Tần Chí xem bức họa còn dang dở.

Tần Chí nhìn lướt qua, thế nhưng cũng không chút nghi ngờ: “Kỹ năng vẽ tranh của Diệu Diệu kém như thế. Nếu là trẫm, cả mười bức tranh đều vẽ xong.”

Y nói xong còn rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu.

“Bệ hạ thần võ, ta sao có thể so sánh được.” Lâm Diệu khéo léo khen tặng.

Lại luôn cảm thấy đêm nay Tần Chí không đúng, vì vậy thử hỏi: “Bệ hạ say?”

“Trẫm không có say, trẫm làm sao say được, trẫm ngàn ly không say, biết không?”

“Biết, biết. Bệ hạ lợi hại nhất.”

Lâm Diệu nghĩ, xong rồi, xem ra say thật rồi.

Tần Chí nắm tay Lâm Diệu, chợt thần bí nói: “Trẫm mang ngươi đi chỗ tốt.”

Lâm Diệu không muốn chơi với ma men, lại cũng không dám cự tuyệt, ai biết Tần Chí là say thật, hay là giả vờ say?

Cung điện yên lặng, gió lạnh hiu hiu.

Tần Chí kéo Lâm Diệu đi một hồi, liền ngại đi đường quá chậm, đột nhiên ôm lấy Lâm Diệu phi thân.

Lâm Diệu không hề chuẩn bị, sợ tới mức chân mềm nhũn, vội vàng ôm chặt Tần Chí, nếu ngã xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Khinh công của Tần Chí rất tốt, y mang theo Lâm Diệu đi suốt chặng đường không làm cấm quân phát hiện.

Binh sĩ trông coi quốc khố vừa ngủ gật, trước mắt liền thấy được bệ hạ và quý quân, tức khắc sợ tới mức quỳ xuống đất.

Tần Chí lại không để ý đến hắn, chỉ nắm tay Lâm Diệu bừng bừng hứng thú mà đi vào trong quốc khố.

Giống một con chim công đực chỉ vội vã thể hiện tài lực lấy lòng phối ngẫu của mình(bạn đời).

Đi vào quốc khố, Lâm Diệu thoáng chốc đã bị chấn kinh rồi.

Quốc khố trước mặt vô cùng rộng, ngang với sân thể dục lớn, ngập tràn màu hoàng kim, chiếu đến nguy nga lộng lẫy.

Ngoài vàng, quốc khố còn chứa vô số châu báu, dược vật quý hiếm hoặc danh kiếm danh tịch, đặt ở bên ngoài đều giá là trị liên thành.

Lâm Diệu không nghĩ tới Tần Chí sẽ dẫn cậu tới quốc khố, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vàng như vậy trong đời, tức khắc khiếp sợ đến không hoàn hồn.

Chỉ tiếc, vàng này chỉ có thể nhìn không thể động, đều là của Tần Chí.

Lâm Diệu khiếp sợ ngây người nhìn toàn bộ ngân khố, Tần Chí kiêu ngạo mà tuần tra khắp nơi.

Y nhìn cung điện đầy vàng —— của trẫm.

Lại nhìn hàng loạt báu vật quý hiếm rực rỡ muôn màu —— của trẫm.

Sau đó bước tới chỗ Lâm Diệu, duỗi tay nhéo mặt cậu, rất vừa lòng nói: “Đều là của trẫm.”

Lâm Diệu: “……”

Được rồi, không nghi ngờ gì nữa. Người này say thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.