Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 19



Chuyện đại nghịch bất đạo này Lâm Diệu cũng chỉ dám nghĩ, không dám nói ra. Chỉ có thể cúi đầu, che đậy cảm xúc dưới mắt, căm giận mà dùng sức cắn xé bánh nướng cho hả giận.

Tần Chí đối với cậu có vẻ dung túng, nhưng đều có điểm mấu chốt. Lâm Diệu nắm đúng điểm mấu chốt của y, nháo thì nháo, trêu đùa thì trêu đùa, nhưng lại đều kiềm chế tốt, chưa từng vượt qua điểm mấu chốt của Tần Chí.

Tới nơi, xe ngựa hồi cung đã đợi sẵn.

Xa phu là cấm quân giả dạng, nhìn thấy bệ hạ và quý quân vội vàng hành lễ.

Lúc này sắc trời dần tối, ánh hoàng hôn sáng lạn, phủ lên đất trời một loại rực rỡ khác.

Lâm Diệu chơi mệt, chui vào đệm mềm trong xe ngựa liền bắt đầu ngáp.

Chợ còn cách hoàng cung một đoạn, xa phu đánh xe rất ổn định, xe ngựa khẽ lắc lư.

Lâm Diệu ban đầu vẫn ngồi thẳng, không ngờ cơn buồn ngủ ập đến, cậu thật sự không nhịn được, thiếu chút nữa đập vào khung gỗ, cũng may được Tần Chí nhanh chóng duỗi tay chặn lại.

Cái trán đụng vào mu bàn tay của Tần Chí, Lâm Diệu lập tức tỉnh táo lại, nói: “Thực xin lỗi, ta buồn ngủ quá. Tay ngài không sao chứ?”

Tần Chí thu tay về, hiển nhiên không giống như có sao.

Y nheo lại con ngươi, thật sâu mà nhìn Lâm Diệu. nhìn đến sống lưng của Lâm Diệu nổi da gà, còn tưởng rằng Tần Chí muốn tính sổ với cậu chuyện mua bánh nướng.

Nhưng cảnh tượng đáng sợ trong tưởng tượng của cậu cũng chưa xuất hiện, Tần Chí dùng loại ánh mắt làm người ta sởn tóc gáy nhìn cậu chằm chằm, lại chỉ duỗi tay ấn đầu cậu lên vai mình.

“Buồn ngủ thì ngủ một lát.”

Lâm Diệu lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tần Chí vai rộng, gối rất thoải mái, cậu nhanh chóng ngủ say.

Bên trong xe ngựa ánh sáng ảm đạm, Tần Chí nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Lâm Diệu, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.

Lâm Diệu da trắng như tuyết, gương mặt tất nhiên là ưa nhìn, nhưng Tần Chí lại cảm thấy, khi đối phương tỉnh lại càng động lòng người hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, thông minh linh động, y vừa nhìn đã thích.

Tần Chí nghiêm túc miêu tả dung mạo của Lâm Diệu, thầm nghĩ thật lạ, khi trẫm xếp hàng mua bánh nướng còn nghĩ nên làm thế nào trừng phạt Lâm Diệu, tại sao cơn tức giận đó lại biến mất một cách kỳ lạ?

Trong thiên hạ, không ai dám sai bảo trẫm đi mua bánh nướng.

Khi xếp hàng, khuôn mặt y tối sầm, cả người đầy sát khí hung ác nham hiểm, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ.

Ông chủ làm xong bánh nướng, khi nhận bạc tay run run, e sợ chọc giận Tần Chí khiến bão thổi bay quầy hàng, cuối cùng tiễn y đi như tiễn sát thần.

Kỳ thật ông chủ cũng không lo lắng sai, bởi vì Tần Chí lúc ấy thật sự muốn hất bay cả quầy, nhưng sau lại cố kìm nén.

Điều đáng giận chính là, y hạ thấp thân phận cao quý mua xong bánh nướng, lại không thấy Lâm Diệu đâu!

Tần Chí cảm thấy không dạy cho Lâm Diệu bài học quả thực khó có thể nguôi giận. Nhưng lúc này Lâm Diệu nằm ở trong ngực y, mặc cho y làm gì thì làm, Tần Chí lại không muốn làm gì.

Khi xe ngựa chạy vào cung, liền đổi thành bộ liễn*. (* là một loại công cụ do người khiêng, thay cho đi bộ vào thời cổ.)

Tần Chí thấy Lâm Diệu đang ngủ say, không đành lòng quấy rầy, liền trực tiếp bế người lên đi tới Trùng Hoa Cung.

Lúc y xoay người định rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ghé sát vào tai Lâm Diệu hỏi: “Nói sự thật cho trẫm đi, muốn trâm cài sao?”

Lâm Diệu giật giật, bên tai hơi ngứa, có chút không thoải mái.

Tần Chí dừng một chút, giọng điệu ban ân nói: “Ngươi nói thật, trẫm không trị tội của ngươi. Muốn hay không muốn?”

Lâm Diệu ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ nghe bên tai có người đang hỏi cậu muốn hay không. Cậu tâm phiền ý loạn, chỉ muốn đối phương đừng quấy rầy mình ngủ, liền qua loa mà lẩm bẩm nói: “…Muốn, muốn.”

Hai chữ “Muốn” rõ ràng lọt vào tai Tần Chí, y chợt nở nụ cười.

Y đã biết, Lâm Diệu nhất định muốn có. Đó là trâm cài trẫm chính tay điêu khắc, ngàn vàng khó cầu.

Ngay sau đó Tần Chí ngồi dậy, đạm mạc nhìn về phía người hầu: “Đưa quý quân về đi.”

Bộ liễn hộ tống Lâm Diệu đi xa, Tần Chí cũng theo long liễn trở lại Dưỡng Tâm Điện.

Lưu Kính Trung nhanh chóng truyền người trong cung đến thay quần áo, rửa mặt cho bệ hạ.

Sau khi rửa mặt xong, ông thấy bệ hạ đi đến trước bàn dài đọc sách, liền lặng yên lui xuống. Nhưng chờ khi ông tiến vào thêm trà cho bệ hạ, lại phát hiện bệ hạ xem vẫn là trang kia.

Lưu Kính Trung nhất thời sửng sốt, bệ hạ đang thất thần? Nhưng ai có thể làm bệ hạ thất thần?

Tần Chí giống như lấy lại tinh thần, đột nhiên hỏi Lưu Kính Trung: “Trong cung có thợ thủ công giỏi điêu khắc trâm cài không? Thay trẫm truyền đến.”

Lưu Kính Trung tuân chỉ, lại hoàn toàn không hiểu bệ hạ vì sao đột nhiên tìm một người thợ giỏi điêu khắc trâm cài, chẳng lẽ là muốn tra hỏi?

“Từ từ.” Tần Chí lại gọi Lưu Kính Trung: “Việc này là bí mật. Đừng để người thứ ba biết, đặc biệt là Lâm quý quân.”

Những gì người khác có, quý quân của trẫm cũng phải có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.