Lâm Diệu cố gắng nghĩ, nhưng sau khi say rượu, lại nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Cậu hừ nói: “Sao… sao có thể? Y là hoàng đế, trước nay đều cao cao tại thượng, sao có thể bình đẳng với ta? Y chỉ biết hung dữ với ta, ra lệnh cho ta, uy hiếp ta.”
Lâm Diệu nói, càng nghĩ càng tức giận.
Tần Chí âm thầm ngẫm lại, nhớ tới trước nay y quả thực không suy xét cảm thụ của Lâm Diệu, nhưng y là hoàng đế, chẳng lẽ y làm chuyện gì còn phải hỏi ý kiến của người khác?
Được rồi, cũng không phải không được. Rốt cuộc Diệu Diệu không phải là người khác, hắn là quý quân của trẫm, là người trẫm muốn cùng bạc đầu.
Y suy nghĩ, tiếp tục dụ dỗ: “Nếu y muốn thử thay đổi thì sao? Ngươi cũng biết, y là hoàng đế, đã quen ra lệnh cho người khác, ngươi không thể cả cơ hội cũng không cho y phải không?”
Lâm Diệu mê mang nhìn Tần Chí: “Cơ hội?”
“Đúng vậy, cơ hội. Ngươi cho y một cơ hội, chờ y thay đổi, sẽ thích y, được không?”
Lâm Diệu lắc lư đứng lên, nghiêng đầu, cười mỉm nhìn Tần Chí: “Ngươi thật giống y. Kỳ thật, ta… ta nói cho ngươi một bí mật. Y rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của ta, nếu y không bá đạo như vậy, không hung dữ như vậy, ta đã sớm thích y. Nhưng y quá tệ, ta lại không thích y nữa. Cho nên nếu y có thể thay đổi, ta cũng không phải không thể cho y cơ hội, thích y.”
Tần Chí lập tức nở nụ cười: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ lời này, cũng cố gắng thích trẫm càng sớm càng tốt.”
Lâm Diệu bình tĩnh nhìn Tần Chí, khóe môi vẫn nhếch lên, vừa định nói gì đó, liền nhào vào trong ngực Tần Chí, ngất đi.
Tần Chí ôm Lâm Diệu đi vào tẩm phòng, đặt ở trên giường, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây.
Lâm Diệu ngủ rất không yên, lăn qua lộn lại, cuối cùng bị Tần Chí mạnh mẽ ôm vào trong lòng mới yên ổn.
Tần Chí cúi đầu nhìn người trong ngực, lòng tràn đầy mềm mại. Y cúi đầu khẽ hôn môi Lâm Diệu, nhưng lời nói ra vẫn bá đạo cường thế: “Trẫm sẽ đối xử tốt với ngươi, nhưng Diệu Diệu cũng phải thích trẫm, biết không?”
Chân Lâm Diệu vừa đá vừa giẫm, trong lúc ngủ mơ cũng tức giận đá Tần Chí một cái.
Nơi Tần Chí bị đá không đau hay ngứa. Tần Chí bắt lấy chân Lâm Diệu, chỉ cảm thấy quý quân ngay cả chân cũng đáng yêu như thế.
Lâm Diệu đêm nay quá say, ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Tần Chí nằm bên cạnh gối của mình, vô cùng sửng sốt.
Cậu đã buồn bực và uống rất nhiều rượu vào tối hôm qua, chỉ nhớ rõ Thanh Dụ vẫn luôn khuyên cậu, chuyện sau đó không nhớ được gì cả.
Chỉ là tại sao Tần Chí lại ở đây? Tối hôm qua y đến đây lúc nào? Lâm Diệu không có ấn tượng gì về chuyện này, cũng không nhớ được tối hôm qua đã nói hay đã làm gì.
Cậu đột nhiên cảm thấy lo sợ trong lòng, tràn đầy lo lắng, tối hôm qua cậu chưa nói cái gì không nên nói đi? Nếu để Tần Chí phát hiện cậu không phải là pháo hôi thật thì không xong.
Nghe nói trong thời cổ đại tình huống này sẽ bị coi là tà vật, sẽ bị trói và thiêu sống. Lâm Diệu ngẫm lại liền sợ hãi.
“Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, đầu còn đau không?” Tần Chí hỏi.
Lâm Diệu cẩn thận quan sát Tần Chí, cảm thấy y không giống phát hiện cái gì.
“Ngươi đến từ khi nào?”
“Tối hôm qua.” Tần Chí nở nụ cười: “Là lúc quý quân say rượu.”
Trái tim Lâm Diệu thoáng chốc đập thình thịch, chột dạ hỏi: “Vậy thì tối hôm qua ta chưa nói cái gì không nên nói, đúng không?”
“Không. Quý quân đã nói cho trẫm một bí mật.”
“Bí… bí mật gì?” Tim Lâm Diệu gần như nhảy ra ngoài.
Tần Chí không cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, gằn từng chữ: “Quý quân tối hôm qua uống say nói ra sự thật, nói cho trẫm, nói ngươi kỳ thật thích trẫm. Còn muốn trẫm đối xử với ngươi tốt hơn…”
“Không thể nào!” Lâm Diệu đột ngột cắt ngang.
Tần Chí lại mỉm cười: “Trẫm biết quý quân da mỏng, không muốn thừa nhận cũng không sao. Trẫm chỉ muốn nói với ngươi từ nay về sau sẽ đối xử tốt với ngươi. Sau này nếu trẫm làm không tốt, ngươi cũng có thể chỉ ra.”
Lâm Diệu khó hiểu nhìn chằm chằm Tần Chí, thầm hỏi người này có bệnh sao? Nhưng mà việc cậu thay thế pháo hôi xem ra không bại lộ, Lâm Diệu cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, bên ngoài tẩm phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Kính Trung hạ giọng nói: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện.”
“Ta đi ra ngoài trước.” Lâm Diệu biết Lưu Kính Trung muốn bẩm báo chuyện quan trọng, nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị tránh đi.
Lúc trước cũng vẫn luôn là như vậy, Tần Chí chưa bao giờ đàm luận quốc sự trước mặt cậu. Cũng may Lâm Diệu cũng hoàn toàn không để ý, có khi biết quá nhiều ngược lại là chuyện xấu.
Huống hồ cậu cũng lười, không lao lực, có thể không dùng não thì cũng không muốn động não.
Nhưng mà cậu vừa muốn đi, lại đột nhiên bị Tần Chí túm chặt lấy.
“Tiến vào.” Tần Chí nói.
Tay y vẫn ôm lấy Lâm Diệu, làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu, nói với Lưu Kính Trung: “Từ nay về sau quý quân không cần lảng tránh, có việc cứ nói đừng ngại. Trẫm tin quý quân, cũng mong quý quân có thể vì trẫm phân ưu.”
Phân ưu? Phân cái gì ưu?
Lời này của Tần Chí vừa nói ra, Lâm Diệu và Lưu Kính Trung thoáng chốc đều sợ ngây người.
Lâm Diệu khiếp sợ nhìn Tần Chí, cũng sắp hoài nghi có phải y cũng bị xuyên hay không, nếu không làm sao có thể làm ra chuyện vô lý như vậy.
Huống hồ Tần Chí muốn cậu phân ưu, cậu cũng không muốn phân cái gì ưu chút nào. Biết càng nhiều chết càng nhanh.
Lưu Kính Trung cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông không ngờ quý quân lại có ảnh hưởng sâu sắc như vậy đối với bệ hạ, vì cậu nhiều lần phá tiền lệ không nói, hiện giờ ngay cả loại chuyện này cũng có thể phá lệ.
Nhưng bệ hạ có lệnh, ông cũng không dám có nửa điểm dị nghị.
“Nô tài tuân chỉ.”
Lâm Diệu bỗng chột dạ, cảm thấy sự phát triển này không ổn, thử nói: “Tốt hơn là ta nên tránh đi.”
Cậu nói xong liền muốn rời đi, nhưng Tần Chí lại không có ý buông tay, bất đắc dĩ chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
“Chuyện gì?” Tần Chí hỏi.
Lưu Kính Trung quá hoảng sợ, suýt chút nữa quên mất ý đồ đến, lúc này liền vội vàng bẩm: “Bệ hạ, thiên lao bên kia tới bẩm, nói nghịch tặc Trịnh Tu Khải sáng nay đã chết.”
“Nguyên nhân chết là gì?” Vẻ mặt của Tần Chí đột nhiên nghiêm khắc.
Trịnh Tu Khải mới vừa bị đưa vào thiên lao, còn chưa kịp thẩm vấn thì đã chết một cách kỳ lạ, việc này nghĩ như thế nào vẫn rất đáng nghi.
“Thiên lao phát hiện tin tức về cái chết của nghịch tặc liền trước tiên bẩm báo bệ hạ, hiện đang tìm ngỗ tác* đến thiên lao nghiệm thi.”
(*tên một chức lại để khám xét người tử thương)
Sắc mặt Tần Chí cực kỳ khó coi: “Bãi giá thiên lao.”
Lưu Kính Trung tuân chỉ, nhanh chóng sai người chuẩn bị long liễn.
Lâm Diệu nghĩ Tần Chí phải đi thiên lao, cậu cũng nên được tự do, vì vậy thử tránh khỏi tay y. Cậu cũng không muốn dính líu đến những chuyện này, nghĩ cũng biết sẽ rước lấy phiền toái.
Ai ngờ Tần Chí lại nhìn cậu nói: “Diệu Diệu tối hôm qua còn nói muốn biết thêm về trẫm, vậy đi cùng trẫm đi.”
“……” Lâm Diệu cố gắng giải thích: “Ta không thể nói mấy lời này, ngươi hẳn là nghe lầm.”
Tần Chí lại xem như không nghe thấy, liền dẫn theo Lâm Diệu lập tức đi ra ngoài.
Lâm Diệu thoáng chốc sống không còn gì luyến tiếc*, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Tần Chí vào thiên lao.
(*dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần)
Thiên lao nằm ở kinh đô, cách hoàng cung khoảng một phần tư giờ đi xe. Nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, giam giữ đều là tội phạm trọng thần quan trọng. Một khi tiến vào liền khó đi ra.
Lâm Diệu và Tần Chí cùng xuống xe ngựa, Ngụy Lăng Dương đã sớm chờ ở chỗ này.
“Tham kiến bệ hạ, quý quân.” Cấm quân canh giữ nơi này lập tức quỳ xuống.
Tần Chí nhìn về phía Ngụy Lăng Dương, khí thế uy nghiêm: “Dẫn đường.”
Đi vào thiên lao, có một cảm giác âm trầm, lạnh lẽo. Đâu đâu cũng thấy những dụng cụ tra tấn tàn nhẫn, trong phòng giam cũng nồng nặc mùi hôi thối.
Lâm Diệu quan sát chung quanh, chợt bị Tần Chí nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay: “Đừng sợ.”
Lâm Diệu yên lặng trợn mắt, trong lòng thầm hỏi con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ?
Ba người nhanh chóng đi đến phòng giam Trịnh Tu Khải. Lão ngỗ tác già kia quỳ xuống đất hành lễ.
Tần Chí vẻ mặt đầy sương, buông tay đang nắm Lâm Diệu, lời nói lại rất ôn nhu: “Sợ thì xoay người sang chỗ khác.”
Tay Ngụy Lăng Dương đột nhiên run lên, vẻ mặt căng ra, giả bộ như không nghe thấy gì. Lão ngỗ tác cúi đầu, rốt cuộc biết vị này là quý quân, xem ra lời đồn kia quả thực là thật, bệ hạ và quý quân quả thật là ngày càng ân ái.
Lâm Diệu nhìn thấy hết phản ứng của Ngụy Lăng Dương và lão ngỗ tác, lập tức rất xấu hổ và giận dữ. Cậu nói sợ khi nào, còn không phải chỉ là một người chết sao? Có gì phải sợ! Đều do Tần Chí, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ngoại trừ lời đồn nhu nhược đến gió thổi cũng bay, còn phải thêm lời đồn vào thiên lao cũng sợ tới mức mềm nhũn chân.
Nghĩ vậy, Lâm Diệu đột nhiên không thể nhịn được nữa, nhéo mạnh eo của Tần Chí một cái. Hình tượng của cậu đều bị Tần Chí phá hư.
Tần Chí bị ăn nhéo đau nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Diệu ý bảo không thể nói lý.
Lâm Diệu mặc kệ y, nhéo xong cả người sảng khoái, càng cảm thấy Tần Chí chính là thiếu đánh.
Trịnh Tu Khải chết trong tình trạng thê thảm, gục mặt vào tường, mặt đầy máu tươi, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, dường như đã trải qua một cuộc vật lộn thống khổ. Trên người hắn cũng không có vết thương nào rõ ràng, trong lao cũng không thấy vũ khí sắc bén.
Lão ngỗ tác cung kính nói: “Bệ hạ, lưỡi của nghịch tặc biến thành màu đen, khoang miệng tanh hôi, chính là dấu hiệu của trúng độc. Ti chức kiểm tra cơm canh, cũng chưa phát hiện bị hạ độc, vậy thì hắn chỉ có thể trúng độc trước. Theo ti chức hiểu biết, lúc trước nghịch tặc chưa từng bị độc phát, độc dược muốn phát tác cần có thời gian, sẽ không nhanh và chính xác như thế. Bởi vậy theo nhận định của ti chức, nghịch tặc không trúng độc, mà là cổ. Cổ này gồm tử cổ và mẫu cổ, giết chết mẫu cổ thì có thể giết chết người ăn vào tử cổ. Nghịch tặc đúng là bị giết hại như thế.”
Tần Chí trầm giọng nói: “Ý của ngươi là, sau lưng nghịch tặc còn có người khác thao túng việc này?”
Lão ngỗ tác sợ hãi cúi đầu, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lâm Diệu thoáng chốc cũng bị sốc, nếu đúng như vậy, Trịnh Tu Khải kia không khác gì quân cờ trong tay của người nọ. Người nọ giết Trịnh Tu Khải, để ngăn hắn tiết lộ cơ mật. Nhưng người đứng sau màn là ai? Lâm Diệu không có manh mối về điều này.
Cốt truyện đi đến hiện tại, thật sự lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều so với nguyên tác, cái chết của pháo hôi đã giải, Tần Chí cũng sẽ không đi con đường nguyên tác, Lâm Diệu thật sự không nghĩ ra đối phương là ai.
Trong nhà lao tĩnh lặng, bị bao phủ bởi áp suất cực thấp.
Đúng lúc này, lại có ngục tốt vội vàng tới báo: “Bệ hạ, Ngụy thống lĩnh, không, không xong! Hoàng tử giả kia cũng đã chết, tử trạng cũng giống như nghịch tặc——”
–
Bước ra khỏi thiên lao, Tần Chí nhướng mày, uy áp thô bạo của quân vương cực kỳ khiếp người.
Lâm Diệu theo y hồi cung bằng long liễn, trên đường cũng không dám nhiều lời.
Người đứng sau màn giết hai trọng phạm dưới chân thiên tử, không thể nghi ngờ là khiêu khích uy nghiêm của quân vương, tâm tình của Tần Chí tốt mới là lạ.
Long liễn ngừng ở cửa cung, Lâm Diệu sợ Tần Chí tính sổ chuyện nhéo eo y vừa nãy, liền nhân cơ hội lẻn đi.
Ai ngờ mới vừa đi hai bước, lại bị Tần Chí gọi lại: “Trẫm phiền lòng. Bồi trẫm đi dạo hồ một chút đi.”
Lâm Diệu dừng lại bước chân, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại chợt nghe thấy Tần Chí như là không được tự nhiên hỏi câu: “… Được không?”
Cậu bỗng dưng sợ hãi, Tần Chí là hỏi ý kiến của cậu sao? Từ khi xuyên qua tới nay, Tần Chí trước nay đều là trực tiếp ra mệnh lệnh, có từng suy xét cảm thụ của cậu không?
Lâm Diệu đột nhiên thầm nghĩ, Tần Chí quả nhiên là bị xuyên qua!