Phía sau Lâm Diệu là một con đường dốc, đầy cỏ dại mọc rậm rạp, mà lúc này ở trong đám cỏ dại dưới con dốc kia, lại có một con gấu đen to lớn vận sức chờ lao tới.
Xung quanh rất yên tĩnh, động tác của Lâm Diệu cũng dừng lại. Cậu không quay đầu lại xem, nhưng từ vẻ mặt cảnh giác đề phòng của Tần Chí, cùng với phía sau truyền đến hơi thở nặng nề của dã thú, cậu cũng đại khái có thể đoán được điều gì đó.
Nghĩ đến có dã thú phía sau đang theo dõi mình, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, Lâm Diệu đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Tần Chí hơi khom lưng để hạ thấp trọng tâm, lặng lẽ rút ra dao găm sắc bén chém sắt như chém bùn. Y không vội tấn công, mà tạo thành một thế giằng co căng thẳng với gấu đen.
Không khí giống như cánh cung được kéo căng hết cỡ, chạm vào sẽ kích hoạt bất cứ lúc nào.
Lâm Diệu theo bản năng thả lỏng hô hấp.
Mục tiêu của gấu đen là Lâm Diệu, chuẩn bị giải quyết xong kẻ này, lại đi giải quyết kẻ khác. Nó cũng không sợ Lâm Diệu và Tần Chí.
Trong khoảnh khắc, gấu đen đột nhiên nhảy dựng lên hung hãn lao về phía Lâm Diệu, Lâm Diệu thậm chí có thể cảm giác được một cơn gió mạnh đang lao tới sau lưng mình.
Nhưng trước đó, Tần Chí đột nhiên vung dao găm ra, dùng dao găm chém sắt như chém bùn kia chính xác đâm thẳng vào mắt gấu đen. Gấu đen ngừng lại, đau đến phẫn nộ tru lên, sau đó quay người lao thẳng về hướng Tần Chí.
Vẻ mặt Tần Chí thoải mái, nhìn không ra chút hoảng loạn nào. Khi gấu đen bổ nhào tới trước mặt, bóng dáng của y chợt lóe, xuất hiện bên cạnh gấu đen, ngay sau đó lòng bàn tay tràn đầy nội lực, một chưởng trực tiếp bổ về cổ của gấu đen.
Thân thể gấu đen giãy giụa trong vô vọng, sau đó đột nhiên ngã xuống mặt đất, rốt cuộc không thể bò dậy.
Lâm Diệu thoáng chốc bị chiêu thức ấy của Tần Chí làm cho sợ ngây người: “Cứ như vậy? Nó có thể sống lại không?”
Tần Chí cúi đầu nhìn gấu đen chủ động đưa tới cửa, tâm tình đặc biệt thoải mái thỏa mãn: “Xương cổ bị gãy, không sống được.”
Lâm Diệu vòng quanh con gấu đen hai vòng, ánh mắt nhìn Tần Chí tràn đầy khâm phục, tự đáy lòng nói: “Ngươi lợi hại quá! Gấu đen to như vậy bị một chưởng đánh chết!”
Tần Chí hưởng thụ sự ngưỡng mộ và ánh mắt tán thưởng của Lâm Diệu, đáy lòng tràn đầy đắc ý kiêu ngạo, đều sắp nở hoa rồi.
Trẫm đã nói trẫm là lợi hại nhất!
Gấu đen hình thể khổng lồ, hai người bọn họ không thể mang ra ngoài. Tần Chí liền lấy một mũi tên, bắn lên trời, thông báo cho cấm quân tới lấy con mồi.
Sau đó, bọn họ lại cưỡi ngựa đi vòng quanh, nhưng săn được gấu đen, hai người không quá sốt ruột, liền dọc đường đi rồi dừng, cứ như du ngoạn.
Ngoài gấu đen kia, họ còn săn được một con nai, mấy con thỏ rừng, thấy sắc trời đã dần dần tối, liền chuẩn bị trở về.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi bãi săn, bọn họ liền nhìn thấy bên kia đầy người, đều khiếp sợ mà vây xem một con gấu đen. Gấu đen kia do một tướng sĩ khác săn được, hình thể còn to hơn rất nhiều con mà Tần Chí săn.
Đây cũng là con mồi lớn nhất săn được trong lần này, tướng sĩ săn được gấu đen kia nháy mắt cũng trở thành tiêu điểm của đám đông.
Lâm Diệu nhìn con gấu đen kia, cũng khó nén kinh ngạc cảm thán: “Lại còn có người săn được gấu đen to hơn, ta còn tưởng rằng con chúng ta săn lớn nhất.”
Cậu vừa nói vừa đi đến đó, chuẩn bị đi xem con gấu kia.
Nhưng mà, cậu mới vừa đi về phía trước không tới hai bước, đã bị Tần Chí đột nhiên túm chặt.
Tần Chí mặt bình tĩnh, trên mặt viết chữ không vui, nhìn Lâm Diệu giọng nói: “Không được phép đi! Ngươi chờ đã, trẫm sẽ săn cho ngươi con to hơn nữa.”
Nhưng mà Tần Chí cũng không giải thích nhiều, nói xong liền nhanh chóng xoay người lên ngựa, giục ngựa trực tiếp vọt vào bãi săn, để lại một mình Lâm Diệu đứng trong gió hỗn độn.
Rốt cuộc tình hình là sao? Tần Chí bị cái gì kích thích? Tại sao lại chạy vào bãi săn?
Kiều Hạc lúc này cũng vừa vặn đi tới, thấy bệ hạ lại vọt vào bãi săn, tức khắc khó hiểu hỏi Lâm Diệu: “Bệ hạ sao lại đi vào đó?”
Lâm Diệu nào biết, vì vậy nói cho Kiều Hạc những lời Tần Chí đã nói trước khi rời đi.
Kiều Hạc nghe xong lập tức mỉm cười, hiểu rõ nói: “Quý quân kiên nhẫn chờ, bệ hạ nhất định có thể săn con mồi lớn hơn nữa trở về.”
Lâm Diệu còn có chút hỗn độn trong gió, liền hỏi Kiều Hạc: “Kiều tướng quân săn được cái gì?”
Kiều Hạc cười quay đầu nhìn Dung Quyển đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng có thể dìm chết người, lắc đầu nói: “A Quyển tâm địa thiện lương, không đành lòng sát sinh, thần không săn bất cứ cái gì.”
Tuy hắn nói chưa săn được gì nhưng nét mặt không hề tỏ ra chán nản, ngược lại rất cao hứng hài lòng.
Lâm Diệu đột nhiên cảm thấy, nếu như Tần Chí có thể học hỏi một chút từ Kiều Hạc thì tốt rồi, làm gì lại phân thắng bại mãnh liệt như vậy.
Nhưng phun tào thì phun tào, người của Tần Chí đều đi vào, Lâm Diệu cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ y bên ngoài.
Kết quả đợi một lúc lâu, không thấy Tần Chí ra tới, Lâm Diệu thấp thỏm chờ mong, liên tiếp nhìn về hướng bãi săn.
Trời đã tối rồi, Tần Chí có nhìn thấy không? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Lâm Diệu nghĩ như thế, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập ở bãi săn truyền đến, theo sau là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Những người đầu tiên chạy đến là tướng sĩ bên ngoài bãi săn, vỡ òa trong tiếng hoan hô khi nhìn con mồi Tần Chí săn được.
Lâm Diệu bước tới xem, tức khắc cũng sợ ngây người, nhìn con hổ bị Tần Chí ném xuống đất, một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Tần Chí lại săn hổ?!
Hổ là vua của các loài thú, rất khó đối phó, lúc trước săn thú chưa bao giờ có ai săn hổ, con hổ Tần Chí săn là con hổ đầu tiên mà họ săn được, cũng khó trách đám tướng sĩ kia sẽ khiếp sợ phấn khích đến vậy.
Tần Chí lại không để ý những tướng sĩ đó, lập tức xuống ngựa đi qua chỗ Lâm Diệu. Quần áo của y có chút bẩn, còn mang theo chút vết máu, hiển nhiên muốn thành công tìm săn được hổ cũng không phải là chuyện dễ.
“Trẫm lợi hại không?” Tần Chí đến gần Lâm Diệu, kiêu ngạo mà thấp giọng hỏi.
Lâm Diệu thoáng chốc dở khóc dở cười, nhìn con hổ kia, sau đó nhìn Tần Chí hiển nhiên mỏi mệt, chỉ có thể gật đầu khen: “Lợi hại lợi hại, bệ hạ lợi hại nhất.”
Tần Chí tức khắc cong lên khóe môi, không giấu được ý cười nồng đậm, sau đó cực kỳ hào phóng mà tuyên bố: “Tất cả con mồi mà trẫm săn được đều thuộc về Diệu Diệu!”
“……” Lâm Diệu dừng một chút, nghĩ Tần Chí quay về bãi săn vất vả săn hổ đều là vì mình, cũng chân thành nở nụ cười, có chút xúc động nói: “Tạ bệ hạ.”
–
Tần Chí tuy có tâm đưa hết con mồi cho Lâm Diệu, nhưng Lâm Diệu hiển nhiên không thể một mình ăn hết. Liền chuẩn bị đem da hổ xử lý tốt giữ lại, còn lại tặng các tướng sĩ đem đi làm thịt nướng ăn mừng.
Đêm nay Lâm Diệu cũng rất cao hứng, hiếm thấy được ăn ngon nên ăn thêm chút thịt nướng.
Thịt nướng cậu ăn là Tần Chí nướng, hương vị tuyệt vời, bề mặt được nướng vàng ươm, ngửi vào rất thơm. Tần Chí thậm chí còn chu đáo cắt thịt thành từng miếng nhỏ cho Lâm Diệu, như vậy Lâm Diệu có thể trực tiếp ăn ngay.
Lâm Diệu ăn thịt nướng, nhớ tới trước đây Tần Chí không cho cậu ăn cá nướng, dù sao cật nhân thủ đoản*, cho nên yên lặng triệt tiêu hai việc này. Cậu cũng không tức giận Tần Chí vì chuyện cá nướng.
(*ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Diệu bắt đầu mệt rã rời, liên tiếp ngáp, Tần Chí thấy thế liền đưa cậu trở về hành cung trước.
Về phần tướng sĩ, e rằng họ sẽ ăn mừng đến hừng đông.
Săn bắn mùa thu kéo dài ba ngày, sau đó Tần Chí cũng không tham gia, chỉ thỉnh thoảng dẫn Lâm Diệu vào bãi săn đi dạo một chút, cũng không săn con mồi.
Ba ngày sau, cuộc săn bắn mùa thu chính thức kết thúc, sau khi đoàn người chỉnh đốn tại chỗ liền chuẩn bị hồi cung.
Việc Tần Chí, Lâm Diệu và Kiều Hạc, Dung Quyển bốn người chuẩn bị đi đường thủy, ngồi thuyền hồi cung vẫn chưa lộ ra bên ngoài, ngoại trừ Ngụy Lăng Dương và những người thân cận ra thì không ai biết được Tần Chí và Lâm Diệu không ngồi trong kiệu liễn.
Đây cũng là vì lý do an toàn, nếu mọi người biết Tần Chí ra ngoài, sợ là sẽ rất phiền phức.
Đi đường thủy hồi cung phải đi đường vòng, ít nhất cũng phải hai ngày mới có thể về cung, nếu trên đường đi đi dừng dừng, thời gian sẽ khó xác định.
Kiều Hạc cố ý chuẩn bị thuyền trước, người chống thuyền kia cũng là người của hắn, tuyệt đối đáng tin cậy.
Bọn họ khởi hành từ sáng sớm, đi dọc bờ sông về phía trước. Nước sông trong xanh, cảnh sắc hai bên bờ cũng vô cùng tráng lệ, ngắm cảnh trên thuyền với gió thổi mát mẻ, cảm giác cực kỳ thoải mái và dễ chịu.
Trên đường, Kiều Hạc cũng nói cho bọn họ, đợi sau khi trở về, hắn phải chuẩn bị việc thành thân cùng Dung Quyển. Dung Quyển là cô nhi, không có người nhà, hiện giờ không danh không phận ở tại Kiều phủ, Kiều Hạc quyết định thành thân nhanh như vậy cũng hợp lý.
Suy cho cùng thời cổ đại, trinh tiết của nữ tử vẫn quan trọng hơn ở hiện đại. Hiện tại tình huống này Kiều Hạc không cưới Dung Quyển, danh dự của Dung Quyển cũng bị hủy.
Chỉ là nói vậy thôi, nhưng chuẩn bị thành thân là một việc lớn, cũng phải dành thời gian chuẩn bị tươm tất.
Bãi săn Thang Sơn vốn hẻo lánh, dọc theo bờ sông lại càng hoang tàn vắng vẻ, hai bên bờ sông toàn là cây cỏ mọc rậm rạp, không có nơi nào thuận tiện để cập bến.
Bốn người bọn họ đều có chút mệt mỏi, cân nhắc xem có nên tìm một chỗ cập bờ hay không.
Đúng lúc này, thuyền rẽ sang một khúc quanh, phía trước lại đột nhiên xuất hiện thị trấn nhỏ. Trấn nhỏ kia nhỏ bé, đường xá cũng gập ghềnh, phòng ốc, cửa hàng thoạt nhìn cũng rất cổ kính, kém xa so với kinh đô phồn hoa.
Nhưng đây là thị trấn nhỏ bọn họ đi rất lâu mới vất vả nhìn thấy, trấn tuy hẻo lánh cũ nát nhưng vẫn có nhà trọ. Mấy người Tần Chí vẫn quyết định xuống thuyền để ăn một chút và nghỉ ngơi trước khi rời đi.
Trấn nhỏ dân cư thưa thớt, trên đường phố cũng không có người. Có lẽ là mấy người Lâm Diệu ăn mặc lẫn diện mạo đều không giống người thường, tức khắc không ít người tò mò nhìn bọn họ chăm chú.
Đám người Lâm Diệu không để ý nhiều, lập tức đến nhà trọ, chuẩn bị ăn chút gì đó. Trấn nhỏ này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cuối hẻm, chỉ có một nhà trọ, bọn họ cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Đi vào nhà trọ, lập tức có tiểu nhị tươi cười nghênh đón: “Mấy vị khách quan nghỉ chân hay ở trọ?”
Người thị vệ chống thuyền tên là Hạ Khiêm lập tức lấy bạc cho tiểu nhị: “Trước tiên đem lên mấy phần thức ăn ngon nhất, rồi nhanh chóng thu xếp bốn gian phòng hảo hạng.”
Tiểu nhị cầm thỏi bạc kia, trên mặt mang theo ý cười, lại lễ phép nghênh đón vào, đi thu xếp cơm nước và phòng cho khách.
Hạ Khiêm và một thị vệ khác tên Bàng Kỳ lại không theo vào, chắp tay nói bọn họ đi vòng quanh để điều tra.
Bệ hạ và quý quân đều ở nơi này, nhất định phải đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, nếu có chút sai sót, đầu của bọn họ cũng không giữ được.
Kiều Hạc gật đầu, ra lệnh cho bọn họ đi nhanh về nhanh.
Lâm Diệu không biết sao, luôn cảm thấy có người vẫn luôn nhìn mình, cậu cảm giác không ổn, bước đi chậm lại.
Cậu đầu tiên là nhìn lướt qua các bàn khách ngồi trong nhà trọ, sau đó đột nhiên quay người, khóe mắt vừa vặn liếc thấy một bóng người quen thuộc. Bóng người kia chợt lóe qua, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Lâm Diệu.
Lâm Diệu tức khắc sửng sốt.
Đó là Tô Quy? Làm sao có thể là Tô Quy? Hắn chưa chết sao? Sao có thể xuất hiện tại đây?!