Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 45



Lâm Diệu liên tục nghịch dao găm, bề ngoài như đã bị lời nói của Mục Khanh Du thuyết phục, nhưng thật ra trong lòng lại chưa tin một chữ nào.

Cậu không ngốc, Mục Khanh Du nói cái gì thì tin cái đó. Hơn nữa cậu cũng rất khó hiểu, tại sao Mục Khanh Du lại cho rằng cậu sẽ hoài nghi Tần Chí bởi vì lời nói phiến diện này?

Tin tưởng người bắt cóc cậu, giết cậu, Lâm Diệu lại không mắc hội chứng Stockholm*.

(*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)

Nhưng hiện tại tính mạng của cậu còn nằm trong tay Mục Khanh Du, nếu từ chối tất nhiên không có kết cục tốt, Lâm Diệu cũng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian với hắn, hy vọng Tần Chí có thể mau chóng tìm tới.

"Ta thực sự hận Tần Chí, cũng hận Lâm Hầu Đình và Lâm Duẫn Phù, nếu không phải bọn họ, sao ta rơi xuống tình cảnh hôm nay." Lâm Diệu nghi ngờ nhìn Mục Khanh Du: "Nhưng ta dựa vào cái gì tin ngươi có thể giúp ta? Dù hôm nay có thể giết chết Tần Chí, nhưng bọn hắn một là hoàng đế Hạ quốc, một là Thái Tử Hạ quốc, ngươi làm sao có thể tùy ý lật đổ?"

"Việc này ngươi không cần bận tâm, ta đã dám nói thì sẽ có cách. Hiện tại tất cả những gì ngươi phải làm là giết Tần Chí."

Mục Khanh Du dừng lại sau khi nói, giống như nhìn thấu điều mà Lâm Diệu suy nghĩ, cười nói: "Còn nữa, ngươi cũng đừng cố kéo dài thời gian, Tần Chí sẽ không tới cứu ngươi. Ngươi biết để giết chết Tần Chí, ta đã tìm bao nhiêu thích khách lừng lẫy giang hồ không? Tần Chí võ công có cao đến đâu cũng không dễ dàng thoát thân như vậy."

Lâm Diệu vui vẻ cười: "Kéo dài thời gian? Ta tại sao phải làm như vậy? Ta hận không thể giết chết Tần Chí ngay bây giờ, y tồn tại một ngày, ta cũng một ngày không có tự do.

"Kỹ năng diễn xuất của ngươi thật sự rất tốt, ta không nhìn ra được một chút sơ hở nào. Trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Ngươi chính là dùng kỹ năng diễn xuất này để lừa Tần Chí thích ngươi sao?"

Lâm Diệu cười nói: "Y quả thật dễ lừa. Nói hai câu âu yếm liền tin là thật. Nếu ngươi không tin ta, vậy dùng sự thật chứng minh đi. Ngươi chuẩn bị khi nào thả ta đi?"

"Ngươi có thể đi ngay bây giờ."

Lâm Diệu cầm lấy con dao găm, đứng lên dứt khoát đi về phía cửa. Lúc bước đi cũng rất căng thẳng, Mục Khanh Du thật sự thả cậu đi như vậy? Hắn không sợ mình đổi ý?

Mới vừa nghĩ như vậy, cậu liền nghe Mục Khanh Du đột nhiên nói: "Từ từ."

Lâm Diệu đã sớm đoán được Mục Khanh Du sẽ không dễ dàng thả mình đi, dừng lại quay đầu nhìn Mục Khanh Du.

Mục Khanh Du cười lấy ra một viên thuốc, đi tới trước mặt Lâm Diệu, không cho từ chối nói: "Ăn cái này đi. Nếu ngươi không giết Tần Chí, như vậy kẻ chết sẽ là ngươi."

"Thuốc độc?" Lâm Diệu cúi đầu nhìn chằm chằm viên thuốc kia, không ngờ Mục Khanh Du lại tàn nhẫn như vậy.

Chỉ là trong lòng cậu nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt không thể biểu hiện ra, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh cầm lấy viên thuốc kia.

"Là thuốc độc. Nhưng nếu ngươi giết chết Tần Chí, ta sẽ lập tức đưa cho ngươi thuốc giải, sẽ không hại ngươi. Đây chẳng qua là bảo đảm thỏa thuận của ta và ngươi được thực hiện suôn sẻ, nếu ngươi không định gạt ta, tại sao phải do dự?"

"Ta chỉ là lo lắng nếu ta giết Tần Chí, ngươi thật sự sẽ cho ta thuốc giải sao?"

"Ngươi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng ta."

"Nói cũng phải. Được, ta ăn." Lâm Diệu bất đắc dĩ cười, làm bộ cầm lấy thuốc viên đưa vào miệng.

Nhưng vào lúc này, cổ tay cậu đột nhiên xoay chuyển, ném thuốc độc kia xuống đất dùng chân nghiền nát, tiếp theo nhấc chân đá về phía Mục Khanh Du.

"Muốn cho ta ăn thuốc độc? Ngươi nằm mơ đi!"

Cú đá của Lâm Diệu bất ngờ, Mục Khanh Du phản ứng lại cực kỳ nhanh, nhanh chóng phi thân mà lui, tránh khỏi đòn tấn công của Lâm Diệu.

Hắn đứng ở nơi xa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Diệu tràn đầy sương lạnh, sát khí nặng nề nghiến răng nghiến lợi: "Dám gạt ta? Ngươi là tìm chết!"

"Gạt ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi? Chỉ sợ ta vừa giết Tần Chí, sau đó người chết sẽ là ta."

Mục Khanh Du lạnh lùng cười nói: "Thuốc độc này ngươi phải ăn, nếu không muốn cũng phải ăn."

Vừa nói, hắn vừa lấy ra viên thuốc từ trong tay áo, ánh mắt ra hiệu thủ hạ trong sân đi bắt Lâm Diệu.

Lâm Diệu cảm thấy da đầu tê dại khi nhìn viên thuốc đen xì kia, làm sao có người có thể giấu nhiều thuốc độc như vậy trêи người?!

Cậu xoay người muốn chạy trốn, lại không chạy qua được hai gã cao lớn cường tráng, bị hai gã bắt lấy cánh tay khống chế.

Mục Khanh Du cầm viên thuốc đi tới, bóp miệng Lâm Diệu để nhét viên thuốc độc kia vào.

Đúng lúc này, lại có một bóng người quỷ mị xuất hiện, bỗng nhiên một chưởng đánh bay Mục Khanh Du, lại đá một cái thật mạnh khiến hai gã tráng hán không kịp phản ứng, giải nguy cho Lâm Diệu.

Khi Lâm Diệu phục hồi tinh thần, người nọ đã nhanh chóng giao đấu với Mục Khanh Du.

Người nọ thân hình thon gầy, xương cũng không lớn, nhưng che mặt mang khăn trùm đầu, còn mặc y phục dạ hành, dựa vào dáng người thật sự khó phân biệt là ai.

Mục Khanh Du võ công không tồi, nhưng hiển nhiên không phải là đối thủ của người nọ, sớm rơi vào thế yếu.

Nhưng hắn cũng không cam tâm chịu thua như vậy, vờ như không thể chống cự, tay lại lặng yên sờ túi thuốc bột, ném chính diện vào hắc y nhân kia.

Hắc y nhân che mặt tránh tiếp xúc đến thuốc bột, Mục Khanh Du lại nhân cơ hội cầm kiếm đâm tới. Hắc y nhân như cảm nhận được nhanh chóng né sang một bên, nhưng vẫn bị kiếm đâm thủng cánh tay.

Hắc y nhân dường như bị chọc giận, dùng một chưởng chứa đầy nội lực đánh về phía Mục Khanh Du. Mục Khanh Du bị đánh bay ra ngoài, đột nhiên đụng phải khung cửa, rơi xuống đất nôn ra mấy ngụm máu.

Lúc này nơi xa truyền đến tiếng bước chân, đi thẳng vào sân nhà.

Hắc y nhân xoay người nhìn Lâm Diệu, đột nhiên đưa ngón tay lên môi, lại chỉ vào ngoài sân nháy mắt với Lâm Diệu, ý bảo xin giữ bí mật.

Lâm Diệu không hiểu ra sao, vừa định hỏi người nọ là ai, đối phương liền nhanh chóng trèo tường nhảy ra.

Ngay sau đó cánh cổng bị đá văng, Tần Chí vẻ mặt thô bạo và Kiều Hạc vội vã chạy đến.

"Ngươi không sao chứ? Có bị thương gì không?" Tần Chí đánh giá Lâm Diệu, khó nén lo lắng.

Lâm Diệu vỗ tay y như trấn an: "Ta không sao. Vừa rồi có hắc y nhân kịp thời đến cứu ta, nhưng không biết là ai."

Tần Chí gật đầu, thấy Lâm Diệu không sao, trái tim treo lơ lửng cuối cùng rơi xuống đất. Y cũng tự hỏi là ai cứu Lâm Diệu, chẳng lẽ trấn nhỏ này ngoại trừ bọn họ còn có người khác? Nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu chuyện này.

Mục Khanh Du nhìn thấy Tần Chí, sửng sốt một lát, đột nhiên cười ha hả.

Tần Chí theo tiếng cười nhìn lại, hai mắt nhìn chằm chằm Mục Khanh Du, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "Quả thật là ngươi."

"Như thế nào? Đại ca thấy ta còn sống rất thất vọng sao?" Mục Khanh Du hung tợn mà trừng mắt nhìn Tần Chí: "Bởi vì ta không cam lòng! Cho dù xuống địa ngục, ta cũng muốn từ trong địa ngục bò ra, ta muốn cho ngươi mất đi tất cả, làm ngươi đau đớn muốn chết, mỗi ngày đều dày vò, ta cũng muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục!"

Lời nói của hắn cực kỳ hung ác, sắc mặt Tần Chí khó coi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nắm tay Lâm Diệu ra ngoài.

Lâm Diệu lén nhìn Tần Chí, thấy quai hàm y căng thẳng, lại âm thầm suy đoán, Mục Khanh Du gọi Tần Chí là đại ca? Đây lại là tình huống như thế nào?

Nhưng Tần Chí lúc này tâm tình không xong, rõ ràng không chuẩn bị giải thích, Lâm Diệu cũng không hỏi nhiều.

Đi đến cổng viện, Tần Chí nói với Kiều Hạc cũng mang vẻ mặt phức tạp: "Đưa hắn về."

Kiều Hạc gật đầu đồng ý, tâm trạng khó tả mà đi về phía Mục Khanh Du.

Mục Khanh Du túm ống tay áo của Kiều Hạc: "Nhị ca, ta là A Mục, ngươi đã nói sẽ bảo vệ A Mục. Ngươi nhìn ta, ta hiện tại rất cần ngươi trợ giúp. Ngươi giết Tần Chí được không? Ngươi giúp ta giết hắn!"

Kiều Hạc không biết tìm đâu ra sợi dây thừng trói lại tay Mục Khanh Du, đáy mắt vừa đau khổ vừa xót xa: "A Mục, ngươi thay đổi."

"Ta thay đổi! Đây đều là các ngươi ép buộc ta! Là các ngươi biến ta thành bộ dạng hôm nay. Ta biết, ta đã sớm biết. Ngươi chính là con chó của Tần Chí, y kêu ngươi cắn ai thì ngươi cắn kẻ đó. Ngu xuẩn. Ngu xuẩn!"

"Ngươi nói gì cũng được." Kiều Hạc cúi đầu, ánh mắt u ám, "Ngươi đã sớm không phải là A Mục chúng ta từng biết."

Đường phố tĩnh mịch, có một số thi thể nằm trêи mặt đất, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Tần Chí dẫn Lâm Diệu đi phía trước, Kiều Hạc mang theo Mục Khanh Du theo sát phía sau, vì ngăn Mục Khanh Du nói thô tục, Kiều Hạc còn cố ý bịt miệng hắn.

Tuy là như thế, hắn cũng vẫn luôn dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn Tần Chí, đáy mắt tràn đầy hận ý.

Thi thể Hạ Khiêm và Bàng Kỳ đã được tìm thấy, bọn họ thực sự đã bị giết trong quá trình điều tra. Kiều Hạc cho thôn dân chút bạc, nhờ giúp chôn cất bọn họ.

Theo lời kể của thôn dân, những người đó là ba ngày nay đến, tất cả đều hung ác vô lý, vì cướp nhà trọ còn hại chết chủ nhà trọ. Thôn dân giận mà không dám nói gì, trốn ở nhà không dám ra mặt.

Bốn người trở về nhà trọ, chuẩn bị tìm Dung Quyển mất tích. Lúc ấy Kiều Hạc đi xuống lầu tìm nàng, lại phát hiện phòng của Dung Quyển không có ai.

Nhưng khi họ đến nhà trọ, lại phát hiện Dung Quyển ngồi ở cửa.

Quần áo của nàng hơi hỗn độn, tóc cũng rối bù, khi nhìn thấy Kiều Hạc liền nhanh chóng sợ hãi mà nhào vào trong lòng hắn.

"A Hạc, chàng đi đâu? Ta sợ quá, thật nhiều người chết, khắp nơi đều là thi thể." Giọng nàng run rẩy.

Kiều Hạc liền ôm Dung Quyển thấp giọng an ủi, lại hỏi nàng: "Nàng đi đâu? Ta tìm khắp nơi nhưng không thấy nàng, ta cũng sợ gần chết."

Dung Quyển chỉ về phía nhà trọ: "Lúc những người đó tới, ta vừa định xuống lầu gọi tiểu nhị chuẩn bị nước. Sau đó, quá sợ hãi, ta liền tìm chỗ trốn."

Kiều Hạc không hỏi thêm nữa, thật may là Dung Quyển có thể bình an vô sự.

"Đã xảy ra chuyện, chúng ta phải trở về ngay."

Dung Quyển ôn nhu gật đầu, nhìn thấy Kiều Hạc giống như liền thả lỏng. Bất luận hắn làm cái gì cũng không phản đối.

Sau đó, bởi vì vội vã hồi cung, bốn người đơn giản từ bỏ đường thủy, chuẩn bị tìm chiếc xe ngựa vội vàng chạy trở về.

Xe ngựa mua bằng bạc, thoạt nhìn cũ nát tồi tàn, nhưng lúc này cũng không cần cầu kỳ.

Mục Khanh Du bị trói tay chân đẩy vào xe ngựa, Dung Quyển ngồi dựa bên trong, Lâm Diệu ngồi giữa Dung Quyển và Tần Chí. Còn may xe ngựa này tuy hơi cũ nát nhưng không gian khá rộng, chen chúc không quá chật chội.

Lâm Diệu từ khi thấy Dung Quyển đã âm thầm quan sát nàng. Cậu nghi ngờ Dung Quyển chính là hắc y nhân đã cứu mình, nàng mất tích vào lúc đó, không ai biết nàng đang làm gì, điểm này thật sự khả nghi.

Chỉ là suy đoán này cần được xác nhận.

Kiều Hạc lái xe ngựa một đường phi nhanh. Mặt đất gồ ghề lồi lõm, dẫn tới bên trong xe cũng cực kỳ xóc nảy.

Khi có một trận xóc nảy khác, Lâm Diệu không ngồi yên mà bất ngờ nghiêng người về phía Dung Quyển. Cậu cũng nhân cơ hội lơ đãng mà chạm vào cánh tay bị thương trước đó của Dung Quyển.

Nếu Dung Quyển chính là hắc y nhân kia, nàng nhất định sẽ có phản ứng.

Anh bị người bí ẩn nào đó giành cứu mỹ nhân trước rồi :3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.