Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 49



✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)

**maitran.wordpress.com**

Chương 46:

Ban đêm gió thổi mát mẻ, chung quanh sân vắng lặng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng hát vui vẻ của Lâm Diệu.

Tần Chí tràn đầy chờ mong, có chút sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười ra tiếng.

Mặc dù điệu nhảy của Lâm Diệu có chút kỳ quái, thậm chí y còn chưa từng nghe qua, nhưng nhìn cũng rất thú vị, làm tâm trạng u ám trước đó của y tức khắc trở thành hư không.

Lâm Diệu từ khóe mắt liếc thấy nụ cười trêи mặt Tần Chí, lập tức nhảy càng hăng say, thoáng chốc cả sân đều là "Hải tảo ~" "Hải tảo ~".

Tần Chí bị ảnh hưởng đến ngâm nga vài tiếng, thầm nghĩ Diệu Diệu thực sự thú vị, lúc nào cũng có thể nghĩ ra một số chuyện mới lạ, không hổ là người trẫm thích.

Điệu nhảy này tuy rất vui nhộn thú vị, lại không có gì khó, cũng không thể nói có bao nhiêu kinh diễm.

Nhưng Lâm Diệu nhảy xong còn làm như thật mà nghiêm túc hỏi y: "Bệ hạ cảm thấy đẹp không?"

Tần Chí bị chọc đến đầy ý cười, nhìn vẻ mặt mong đợi của Lâm Diệu, trái lương tâm khen: "Đẹp."

Diệu Diệu là quý quân của trẫm, đương nhiên nhảy cái gì cũng đẹp. Tần Chí về phương diện này rất bất công.

Lâm Diệu cũng không nhịn được cười, không ngờ tới Tần Chí có thể nghiêm trang mà mở to mắt nói dối như vậy, hiện tại cậu ngày càng có thể phát hiện ra chỗ đáng yêu của Tần Chí.

"Vậy ta lại nhảy cho ngài một điệu nhảy được không?"

Tần Chí hiện tại tâm tình rất tốt, nghe xong liền gật đầu nói: "Được."

Y nhớ tới điệu nhảy mà Lâm Diệu vừa mới nhảy kia, chỉ cho rằng đối phương cũng sẽ nhảy tương tự, nhưng không ngờ rằng lần này điệu nhảy mà Lâm Diệu nhảy lại hoàn toàn khác với lúc nãy.

Tần Chí nở nụ cười trêи môi, rất có hứng thú muốn xem Diệu Diệu lại chuẩn bị nhảy điệu kỳ quái gì, lại nháy mắt bị điệu nhảy của cậu thu hút, y chăm chú theo dõi, trong mắt hiện lên kinh diễm.

Lâm Diệu đã học múa Trung Quốc nghiêm túc, bản lĩnh vũ đạo rất mạnh, cũng nhờ thân thể pháo hôi cực kỳ mềm mại, làm mọi động tác của cậu có thể phát huy đến mức tận cùng.

Ánh sáng của đèn lồng cũng không sáng lắm, cả người Lâm Diệu bao phủ một tầng hào quang, giống như tinh linh trong đêm đen.

Khi cậu nhảy, thân nhẹ như chim én, thân thể yếu ớt không xương, nhưng mỗi một động tác trong sự mềm mại lại mang theo lực đạo, làm tăng thêm mị lực khác cho điệu múa uyển chuyển kia.

Tần Chí bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Diệu không nhúc nhích, trong lòng tất cả đều là cậu. Y xem qua rất nhiều điệu múa, nhưng không có điệu nào có thể đẹp bằng Lâm Diệu nhảy.

Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của Lâm Diệu, đều giống như gõ vào trái tim y, khiến tim của y đập rộn ràng, không kềm chế được mà sa vào.

Cho đến khi Lâm Diệu nhảy xong, Tần Chí vẫn còn thật lâu không thể hồi phục tinh thần.

Ánh mắt y nhìn Lâm Diệu sáng ngời, mà lúc này Lâm Diệu trong mắt y cả người đều bao phủ ánh sáng lộng lẫy chói mắt, làm cho toàn bộ ánh sáng trêи thế gian này đều ảm đạm.

Lâm Diệu đến gần Tần Chí, nhìn thấy hết kinh diễm trong mắt y, lại cũng hoàn toàn không kinh ngạc. Ở hiện đại khi cậu tham gia hoạt động cũng từng nhảy qua, fans hâm mộ lúc đó cũng đều nhìn cậu như vậy.

Cậu rất quen với ánh mắt này, nhưng hiện tại chính là Tần Chí dùng ánh mắt này nhìn cậu, bởi vậy Lâm Diệu ngoài mặt là bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút tự đắc.

Ở hiện đại cậu có hàng chục triệu fans, nhưng Tần Chí khác với những người đó.

Nhảy xong, Lâm Diệu còn đang thở gấp, trán cũng có một tầng mồ hôi mỏng.

Cậu đi trở về bàn đá ngồi xuống, nâng cằm cười nhìn Tần Chí: "Bệ hạ cảm thấy ta nhảy như thế nào?"

Lâm Diệu da trắng như tuyết, đáy mắt nhìn Tần Chí như chứa đầy tinh quang.

Tần Chí lần này khen ngợi từ tận đáy lòng: "Kinh diễm tuyệt luân. Đủ làm người hồn khiên mộng nhiễu."

Lâm Diệu trầm thấp cười hỏi: "Như vậy cũng làm có thể làm bệ hạ hồn khiên mộng nhiễu sao?"

Tần Chí bình tĩnh nhìn Lâm Diệu, muốn trực tiếp dùng hành động trả lời: trẫm có bao nhiêu hồn khiên mộng nhiễu.

Lại thấy Lâm Diệu nói xong, tầm mắt triền miên kia nháy mắt liền thay đổi, lười nhác mà ngáp một cái nói: "Buồn ngủ quá, ta muốn ngủ. Ngài trở về chưa?"

Cái ngáp dài kia thật sự phá hư không khí, chút tâm tư kiều diễm của Tần Chí nháy mắt có chút nửa vời.

Cuối cùng vẫn đứng lên nói: "Đi thôi. Quả thực nên nghỉ ngơi."

Đêm nay nếu Lâm Diệu không tới, có lẽ y sẽ ngồi ở đây cả đêm, nhưng sau một màn ồn ào này, những cảm xúc lung tung rối loạn của Tần Chí lập tức bị tan rã.

Có Diệu Diệu bên cạnh, y không phải là một người cô đơn. Trời cao cuối cùng vẫn chiếu cố y.

Bên ngoài Vĩnh Hoa Điện có rất nhiều tảng đá, Lâm Diệu cầm lồng đèn, khi đi ngang qua nơi này, một tay khác liền bị Tần Chí nắm lấy. Lâm Diệu tập mãi thành thói quen, bị Tần Chí nắm tay cùng nhau đi ra ngoài.

Dưỡng Tâm Điện cách Vĩnh Hoa Điện càng gần, lúc này, Tần Chí liền dừng bước, nhưng tay nắm Lâm Diệu lại không buông ra. Lâm Diệu vốn muốn về Trùng Hoa Cung, thấy thế đành phải theo Tần Chí đi Dưỡng Tâm Điện ngủ.

Cậu hiện tại cơ bản hiểu rõ tính cách và thói quen của Tần Chí, Tần Chí thân là hoàng đế, độc chiếm ɖu͙ƈ rất mạnh, cũng may hiện tại Lâm Diệu cũng quen, loại độc chiếm ɖu͙ƈ này cũng không phải không thể chấp nhận được.

Tần Chí nắm tay Lâm Diệu trở về Dưỡng Tâm Điện, trông tâm tình rất tốt, thậm chí còn cầm lòng không được mà ngâm nga hai tiếng "Hải tảo ~". Lâm Diệu nghe không nhịn được cười, cúi đầu cười trộm, nhưng cũng không vạch trần Tần Chí.

Hai người đi vào Dưỡng Tâm Điện, lại không biết Lưu Kính Trung nhìn thấy cảnh này quả thực rất kinh ngạc.

Ông vẫn luôn đi theo bệ hạ, cho nên rất rõ bệ hạ sau khi biết tin Mục Khanh Du chết, tâm tình đã tồi tệ như thế nào, khi đó bệ hạ sát khí nặng nề, khiến bọn họ đều sợ hãi.

Nhưng ai có thể nghĩ rằng, Lâm quý quân có thể tìm được bệ hạ, còn có thể khuyên bệ hạ trở về, càng quan trọng là, lúc này tâm tình bệ hạ thoạt nhìn rất tốt!

Lưu Kính Trung thầm nói thứ lỗi ông ngu dốt, ông đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, tâm tình bệ hạ từ trước đến nay luôn luôn bất định, thậm chí ông hoàn toàn không tưởng tượng được giữa chừng đã xảy ra chuyện gì.

Duy nhất có thể xác định, đó là vị Lâm quý quân này nhất định không phải người bình thường, ngay cả hỉ nộ của bệ hạ cũng có thể thay đổi.

Lâm Diệu cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lưu Kính Trung, cậu nói buồn ngủ có nghĩa là thật sự rất mệt, thế cho nên nằm trêи giường rất nhanh liền ngủ rồi.

Tần Chí tâm tình rất tốt, nằm ở trêи giường còn định nói chuyện với Lâm Diệu, ai biết đối phương đã sớm ngủ say, nhất thời cũng bất đắc dĩ.

Chỉ có thể ôm Lâm Diệu vào lòng, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, cũng đi ngủ.

Vốn dĩ đây là một đêm không ngủ, nhưng đêm nay Tần Chí lại ngủ say rất nhanh. Khi tỉnh lại, tinh thần sảng kɧօáϊ, nhìn Lâm Diệu còn đang ngủ say bên cạnh, càng cảm thấy đối phương là phúc tinh của mình.

Khi Lâm Diệu tỉnh lại thì Tần Chí đã đi thượng triều, cậu tỉnh nhưng vẫn không muốn dậy, liền nằm xuống một lúc, nghĩ thầm Tần Chí không có đãi ngộ tốt như vậy, bởi vậy cũng biết làm hoàng đế cũng thật sự không dễ dàng.

Sau khi Lâm Diệu rời giường rửa mặt, dùng tảo thiện liền trở về Trùng Hoa Cung, tiếp theo viết câu xưa trong thư phòng.

Buổi trưa Tần Chí bận việc chính sự không thể đến cùng nhau dùng bữa, chờ đến vãn thiện mới đến Trùng Hoa Cung.

Khi y đến, phía sau còn Phán Xuân đi theo, tay của đối phương đang cung kính cầm tấm da hổ mềm mại, đã xử lý sạch sẽ.

Tần Chí cầm lấy tấm da hổ chuẩn bị đưa cho Lâm Diệu, lại trước tiên nhìn thấy cây trâm trêи đầu Lâm Diệu, vẻ mặt y hơi thay đổi, trong lòng thoáng chốc nổi lên gợn sóng.

Lần trước y không màng tới ý kiến Lâm Diệu, ép buộc mang đối phương về cung, Lâm Diệu vẫn luôn rất tức giận, mặc dù y đã trả lại chiếc trâm cài kia cho Lâm Diệu, đối phương lại không hề mang.

Tần Chí biết Lâm Diệu vẫn còn tức giận, nhưng trâm cài mình tự tay làm tặng cho Lâm Diệu lại không được coi trọng, trong lòng y cũng rất mất mát.

Nhưng bây giờ trêи đầu Lâm Diệu đang mang chiếc trâm mà y đưa đến. Tần Chí bình tĩnh nhìn trâm cài, càng xem càng vui mừng, nụ cười trêи môi càng sâu.

Lâm Diệu đương nhiên biết Tần Chí đang xem trâm cài kia, trải qua những chuyện vừa qua, cậu đã quyết định tạm thời không so đo với Tần Chí.

Cậu vẫn luôn thích cây trâm này, cũng cảm thấy rất đẹp, liền đơn giản mang lên lần nữa.

Thấy Tần Chí đang nhìn, Lâm Diệu liền ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác, hỏi: "Da hổ xử lý tốt?"

Tần Chí chỉ cho là Lâm Diệu ngượng ngùng, cũng ngầm hiểu ý không nhắc tới chuyện chiếc trâm cài.

Y tự tay đưa da hổ cho Lâm Diệu, tầm mắt lại một lần lướt qua chiếc trâm cài kia, tâm ngứa ngáy, vẫn không nhịn được cúi đầu cười hỏi Lâm Diệu: "Thích sao?"

Y dường như đang hỏi về da hổ, nhưn tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào cây trâm kia.

Lâm Diệu sao có thể không hiểu Tần Chí đang hỏi cái gì, rốt cuộc biểu hiện của đối phương cũng thật sự quá rõ ràng.

"Thích." Lâm Diệu cũng làm ra vẻ, không chút do dự nói.

Tần Chí ý cười càng sâu: "Trẫm cũng thích."

Y dừng một chút, lại khen: "Diệu Diệu mang trâm cài này cực kỳ đẹp."

Lâm Diệu hừ nhẹ, không hề có chút khiêm tốn, tràn đầy tự tin nói: "Không có cách nào, trời sinh đã đẹp, lớn lên liền đẹp như vậy."

Sau khi cậu nói xong lời này, không chỉ Tần Chí, ngay cả Thanh Dụ và Phán Xuân bên cạnh cũng không nhịn được cúi đầu cười.

Lâm Diệu đảo tầm mắt qua, nghiêm trang hỏi: "Như thế nào? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

Thanh Dụ liền nói: "Không có, không có. Công tử nói đặc biệt đúng, nhìn ra mấy quốc gia, cũng không ai có thể hơn được ngài."

Phán Xuân cũng nhanh chóng phụ họa theo.

Lâm Diệu được hai người tâng bốc đến tâm tình sung sướиɠ, để Thanh Dụ thu thập bộ da hổ, sau đó cùng Tần Chí dùng vãn thiện.

Dùng qua vãn thiện, Tần Chí tối nay có chút thời gian rảnh, không cần phê chiết tử, sau khi ăn xong liền chơi cờ với Lâm Diệu.

Lâm Diệu không tinh thông cờ vây, cũng không có hứng thú đặc biệt, vì vậy khi hai người chơi cờ, bầu không khí trở nên ái muội khó hiểu, ánh mắt va chạm lẫn nhau cũng có thể khơi dậy tia lửa.

Cuối cùng cũng không biết là ai bắt đầu, dù sao chờ phản ứng lại thì hai người đã nằm trêи giường rồi.

Lâm Diệu câu lấy cổ Tần Chí, đụng vào thân thể y, cũng có chút tâm ngứa khó nhịn, trong đầu còn tưởng tượng hơn nữa.

Lại nói tiếp, bởi vì trước đó Tần Chí lật lọng, bọn họ đã rất lâu không có hoan hảo.

Tần Chí bình tĩnh nhìn Lâm Diệu, trong cơ thể cũng sôi trào thiêu đốt, hô hấp có chút nặng nề, đầu ngón tay vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại của Lâm Diệu, đưa tay kéo ra cây trâm kia.

Rút chiếc trâm cài ra, tóc đen của Lâm Diệu rơi xuống gối nằm, làm cho gương mặt kiều diễm kia càng thêm xinh đẹp.

Tần Chí rốt cuộc vô pháp nhẫn nại xúc động trong lòng, cúi đầu hôn lên môi Lâm Diệu.

Khi hôn môi Lâm Diệu, đồng thời bàn tay cũng chạm vào chỗ mẫn cảm yếu ớt sau cổ Lâm Diệu.

Thân thể Lâm Diệu run rẩy, thoáng chốc càng chủ động mà nghênh đón Tần Chí.

............

............

Rốt cuộc thời điểm xong việc, đêm đã rất khuya.

Lâm Diệu mềm như bông nằm trong vòng tay của Tần Chí, eo có chút đau nhức, toàn thân không có sức lực.

Tần Chí tâm tình rất tốt mà ôm Lâm Diệu, càng nhìn càng cảm thấy thích, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn Lâm Diệu, dùng ngón tay vuốt ve Lâm Diệu.

Phòng ngủ tắt đèn, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, không khí vốn dĩ rất hữu tình và tốt đẹp.

Cố tình đúng lúc này, Tần Chí bỗng nhiên phá hư không khí mà kinh ngạc hỏi: "Diệu Diệu gần đây có phải tăng cân không?"

Khi hỏi y còn vuốt bụng Lâm Diệu, có thể rõ ràng cảm giác được lớn hơn trước một chút. Chỉ nhìn thì không thể phân biệt, nhưng sờ là có thể cảm giác được.

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

Từ bạo quân có tiếng, giờ bệ hạ thành người chồng mẫu mực, yêu chiều nịnh vợ số 1~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.