Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 8



Vầng trăng khuyết ảm đạm phía chân trời.

Lâm Diệu lại giặt quần áo thêm một ngày, eo đau chân mỏi, nằm liệt trên giường không muốn nhúc nhích.

Cửa phòng chợt bị đẩy ra.

Thanh Dụ cười đi vào, cẩn thận bưng chút điểm tâm: “Công tử, mau nếm thử.”

Điểm tâm kia rất tinh tế, ăn cũng rất thơm mềm.

Lâm Diệu nếm thử một miếng, hỏi: “Từ đâu ra?”

“Liễu cô nương nhắc nhở ta đi lãnh. Đêm nay Kiều tướng quân về kinh, bệ hạ đang mở tiệc đón gió tẩy trần* cho ngài ấy, còn ban thưởng cho các cung đồ ăn, mỗi người đều có phần.” Thanh Dụ còn tức giận nói: “Đa tạ Liễu cô nương, nếu không sẽ không có ai trong Hoán Y Cục thông báo cho chúng ta biết cả.”

(*Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về)

Liễu cô nương mà hắn nói chính là Liễu Miên.

“Nên đa tạ nàng.” Lâm Diệu nói, trong đầu lại cân nhắc chuyện khác.

Kiều tướng quân? Kiều Hạc?

Cậu nhanh chóng nhớ ra, vị này chính là đại tướng quân lãnh binh tấn công Hạ quốc. Nghe nói võ nghệ cao cường, có dũng có mưu, chỉ dưới Tần Chí.

Cũng chính vì có hắn, Hạ quốc mới liên tục thua trận, đưa Lâm Diệu tới Tần hòa thân cầu hòa.

Nói đến việc Lâm Diệu rơi xuống hoàn cảnh hiện giờ, không thể không có công của Kiều Hạc.

Nhưng ở lại Hạ quốc cũng không tốt hơn, có thể chết càng nhanh, Lâm Diệu không tiếc nuối.

Làm trợ thủ mạnh nhất của Tần Chí, nguyên tác cũng đề cập ngắn gọn về Kiều Hạc qua vài câu.

Nói tóm lại, Kiều Hạc chính là thanh đao trong tay Tần Chí, sau này giúp Tần Chí làm không ít điều ác. Nhưng hắn trung thành với Tần Chí, chưa từng phản bội.

Nguyên tác nhắc tới Tần Chí và Kiều Hạc, luôn dùng hai cụm từ “Vinh nhục cùng nhau” và “Đối xử chân thành”.

Lâm Diệu còn nghi ngờ Tần Chí và Kiều Hạc có tư tình.

Cuối cùng Kiều Hạc là vì cứu Tần Chí mà chết.

Sau khi Kiều Hạc chết, Tần Chí càng tàn bạo và nhẫn tâm hơn, giống như sợi dây đại diện cho thiện niệm bị đứt đoạn.

Lại nói tiếp, Tần Chí thích Kiều Hạc, có thể hơn nhiều so với thích nhân vật chính thụ. Ít nhất Kiều Hạc tuyệt đối không hai lòng với Tần Chí.

Dựa theo nguyên tác miêu tả về các loại kỹ năng siêu cường của Tần Chí, nếu không phải trêu chọc đến nhân vật chính công và thụ có hào quang nhân vật chính, Tần Chí tuyệt đối vô địch.

Cũng không biết Kiều Hạc có thầm yêu trộm nhớ Tần Chí hay không.

Lâm Diệu não bổ*, lại chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn ——

(*từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu)

Tần Chí mở tiệc chiêu đãi Kiều Hạc và các võ tướng khác, vậy đêm nay chẳng phải là cậu không có bếp nhỏ sao?!

Gió lạnh xào xạc.

Lâm Diệu cuộn tròn trên giường cứng, lăn qua lộn lại mà run, trằn trọc không ngủ được.

Thời tiết quỷ quái này thật sự là quá lạnh.

Cũng không biết nằm bao lâu, Lâm Diệu mơ mơ màng màng ngủ say, nhưng bị đánh thức bởi tiếng tranh chấp xa xa.

Cậu không muốn để ý tới, trở mình, lại nghe giọng của Liễu Miên.

Giống như kêu cứu.

Lâm Diệu suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở khe hở nhìn ra bên ngoài.

Qua ô cửa sổ, Lâm Diệu đột nhiên nhìn thấy hai bóng người đang kéo Liễu Miên ra sân sau, trông giống như Chu Liên Thước và Chu Tú.

Hai người bất cẩn để Liễu Miên có thể kêu cứu, vội vàng bịt kín miệng nàng.

Lý trí nhắc nhở Lâm Diệu, tốt nhất đừng xen vào việc người khác. Ở hoàng cung, tọc mạch quá sẽ không sống được lâu.

Nhưng khi cậu mới tới Hoán Y Cục, là Liễu Miên giúp cậu, sau đó giúp được thì giúp, Lâm Diệu thật sự không thể ngồi yên không nhìn.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thật cẩn thận đi theo.

Chu Liên Thước và Chu Tú bắt cóc Liễu Miên, đưa nàng về phòng, cài chốt cửa từ bên trong.

Lâm Diệu xoay người đi đến bên cửa sổ, cẩn thận nghe động tĩnh.

Chu Liên Thước và Chu Tú không dự đoán có người theo dõi, cũng không che dấu sự tức giận.

“Nha đầu chết tiệt kia! Không biết xấu hổ! Có thể đi hầu hạ bệ hạ, là phúc khí ngươi phải tu luyện mấy đời. Ngươi còn dám chạy! Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy đi đâu? Ngươi lại chạy thử xem? Xem ta có lột da của ngươi ra không!”

Bà ta vừa mắng vừa quất roi vào người Liễu Miên.

Liễu Miên bị đánh liên tục kêu rên.

Chu Tú bên cạnh lạnh nhạt nhắc nhở: “Cô mẫu, người cẩn thận đừng đánh trúng mặt.”

“Tại sao? Tại sao ta phải chết thay ngươi?” Liễu Miên chật vật nhổ khăn bịt miệng ra.

Hai tay nàng bị trói tay sau lưng, trốn cũng không được, suýt nữa ngã quỵ nói: “Ta không muốn chết! Ai bảo ngươi chạy lung tung bị bệ hạ nhìn thấy? Rõ ràng là bệ hạ chọn ngươi! Nên đi Dưỡng Tâm Điện cũng là ngươi! Ta chỉ giống ngươi một chút thôi, tại sao ép ta chịu chết thay ngươi? Trước đây Tiểu Phỉ, Mạt Mạt, ai sống sót trở lại? Bị đưa đi chính là đường chết, thà là ta chạy trốn, có lẽ có thể tìm đường sống.”

Lâm Diệu nghe được sửng sốt, sau đó hiểu ra.

Nguyên lai là như thế này.

Khó trách trước đó cậu hỏi Liễu Miên đã từng gặp qua bệ hạ chưa, vẻ mặt của nàng kỳ quái như vậy.

Nguyên lai gặp qua Tần Chí là Chu Tú, được chọn đi Dưỡng Tâm Điện hầu hạ cũng là Chu Tú, Liễu Miên chỉ là một kẻ không may vì ngoại hình giống mà bị bắt bỏ vào bao.

Nàng nói “Thấy giống là đủ rồi”, vẫn là có ý tứ sâu xa như vậy.

Nhưng nói lại, còn không phải là đi Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Tần Chí sao, khủng bố như vậy?

Làm như Dưỡng Tâm Điện giống đầm rồng hang hổ, vậy cậu chẳng phải là luôn ở địa ngục?

Lâm Diệu thừa nhận Tần Chí có chút đáng sợ, nhưng cũng không đáng sợ như vậy.

Bất kể bạo quân tàn nhẫn đến đâu, y cũng thích nghe chuyện xưa, thậm chí không được ăn dâu tằm.

Huống hồ cậu ăn sạch dâu tằm Tần Chí dày công trồng trọt, nhưng không thấy Tần Chí chém đầu cậu.

Nhưng nghe những gì Liễu Miên nói, cung nữ của Dưỡng Tâm Điện thật sự bị Tần Chí giết chết?

Lâm Diệu không rút dây động rừng.

Cậu nghe thấy những lời tàn nhẫn của Chu Liên Thước, đơn giản là uy hiếp Liễu Miên, nói lại chạy thì sẽ giết nàng.

Liễu Miên suy sụp, nhưng im lặng không nói nữa.

Chu Liên Thước và Chu Tú nhanh chóng khóa cửa rời đi.

Lâm Diệu chờ bọn họ đi xa, lúc này mới gõ cửa sổ, kêu tên Liễu Miên.

Liễu Miên cũng hoảng sợ, không nghĩ tới bên ngoài vẫn có người, nghe thấy là Lâm Diệu mới thả lỏng.

Lâm Diệu nói: “Ngươi thử đứng lên, ta giúp ngươi cởi bỏ dây thừng.”

Liễu Miên giãy giụa đứng lên, lại lắc đầu: “Không cần, đừng liên lụy ngươi.”

Lâm Diệu im lặng.

Sau một lúc lâu lại nói: “Kỳ thật bệ hạ không đáng sợ như ngươi nghĩ. Nhìn ta đi, không phải vẫn ổn sao.”

Liễu Miên lẳng lặng nhìn Lâm Diệu.

Lâm Diệu nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này: “……Được rồi, ta hơi thảm. Nhưng dù sao y không chém đầu ta đúng không?”

Liễu Miên cười khổ: “Ngươi đi nhanh đi, nếu bị người ta nhìn thấy sẽ phiền toái.”

Lâm Diệu biết Liễu Miên không tin lời mình nói.

“Nếu ngươi thực sự không muốn đi, ta có thể giúp ngươi.”

“Làm thế nào giúp ta?”

Lâm Diệu nói: “Ta có cách của riêng mình.”

Không ngoài dự tính, ngày mai Tần Chí nên đến. Cho dù y không đến, cũng nên có người tới truyền chỉ.

Chỉ là một cung nữ, Tần Chí tất nhiên không quan tâm.

Đến lúc đó cậu lấy lòng Tần Chí, giúp Liễu Miên nói một vài lời hay, chuyện có thể sẽ xong.

Lâm Diệu nghĩ ổn thỏa, lại không ngờ mọi thứ sẽ có thay đổi.

Trời còn chưa sáng, một cung nữ lén lút gõ vang cửa phòng của Chu ma ma.

Chu Liên Thước khoác vội áo ngoài, tức giận đi đến mở cửa.

“Sớm như vậy, gõ cái gì?”

“Nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo ma ma.”

Cung nữ vẻ mặt nịnh nọt, nhanh chóng nói: “Nô tỳ tối hôm qua đi tiểu đêm, tình cờ nhìn thấy Lâm Diệu từ sân sau lén lút quay về. Nô tỳ trở về phòng nghĩ lại, cảm thấy không ổn, hay là nên tới bẩm báo ma ma.”

Chu Liên Thước bỗng nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhíu mày hỏi: “Hắn thật là từ sân sau trở về?”

“Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, không dám lừa gạt ma ma.”

Mặt Chu Liên Thước đột nhiên hiện lên tàn nhẫn, phất tay cho cung nữ lui ra.

Lâm Diệu?

Bà ta cười lạnh, tiện nô quốc gia thua trận đưa tới, còn thất sủng.

Ngay cả khi đột nhiên biến mất, cũng sẽ không ai phát hiện.



Bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, tuyết trên đường sớm được dọn sạch, một bóng người cao thẳng từ xa bước tới.

Khi người tới gần, Lưu Kính Trung liền cười nói: “Kiều tướng quân đường xa vất vả, không nghỉ ngơi nhiều sao?”

“Quen rồi.” Kiều Hạc hỏi: “Bệ hạ thức dậy chưa?”

“Dậy từ sớm, mới vừa nhắc đến Kiều tướng quân.”

Kiều Hạc gật đầu, chắp tay khách sáo một câu rồi bước nhanh vào trong điện.

Lưu Kính Trung nhìn bóng dáng Kiều Hạc đi xa, lòng tràn đầy ngưỡng mộ.

Đêm qua Kiều tướng quân về kinh, bệ hạ tổ chức yến tiệc đón gió tẩy trần, lại để Kiều tướng quân ngủ lại cung, thánh sủng như vậy, cả triều cũng không ai có thể sánh kịp.

Kiều Hạc đi vào trong điện, liền thấy Tần Chí đang đánh cờ một mình.

“Bệ hạ một mình chơi cờ thật nhàm chán.” Kiều Hạc hành lễ xong, cười nói.

“Ngươi tới đúng lúc.” Tần Chí nói: “Bồi trẫm một ván.”

Kiều Hạc nhận lệnh ngồi đối diện với Tần Chí.

Tần Chí khen: “Trận này đánh đẹp mắt.”

“Hạ quốc đã cùng đường bí lối, sao bệ hạ không thừa thắng xông lên?”

“Hạ có diện tích lãnh thổ rộng lớn, tuy rằng không chống cự nổi, nhưng muốn nuốt vào cũng không phải là chuyện dễ, chi bằng giam lại.”

Kiều Hạc suy nghĩ một chút, cười nói: “Bệ hạ có tầm nhìn xa.”

“Chuyện trẫm bảo ngươi tra như thế nào?”

“Còn đang tra, việc này quá lâu, rất khó tìm ra manh mối, thần sẽ dốc hết sức lực.”

Tần Chí gật đầu: “Tra được manh mối lập tức bẩm báo trẫm.”

“Thần tuân chỉ.” Kiều Hạc dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Bệ hạ thân thể tốt chứ?”

“Không sao. Ngươi cố gắng tra, trẫm trong lòng đã có dự tính.”

Kiều Hạc không thể che giấu lo lắng, nhưng việc này thực sự khó làm, hắn cũng thật sự không biết phải nói gì.

Sau đó nói sang chuyện khác: “Sao không thấy vị công tử Hạ quốc kia?”

Tần Chí che miệng ho khan một tiếng: “Bị trẫm phạt đi Hoán Y Cục.”

Hắn phát hiện rằng mặc dù bệ hạ nói vậy, nhưng mặt lại mang theo ý cười.

Liền mỉm cười hỏi: “Lâm công tử phạm sai gì rồi?”

“Lâm Diệu bướng bỉnh, phạm rất nhiều lỗi.”

Kiều Hạc tỏ vẻ kinh ngạc: “Lâm công tử cẩn trọng, không thích nhiều lời. Thần còn sợ hắn quá mức rụt rè sẽ chọc giận ngài, hai chữ bướng bỉnh này ……”

Như thế nào cũng không nên rơi vào trên người Lâm công tử khi nhìn thấy hắn liền run bần bật, thậm chí không thể nói lưu loát.

“Đây cũng là điều trẫm muốn nói với ngươi. Lâm Diệu này, so với ngươi nói lúc trước y như hai người khác nhau.”

Tần Chí nói xong nổi lên hứng thú, nói: “Hôm nay không có việc gì, nếu đã dùng điểm tâm, ngươi cũng có thể cùng trẫm đi nhìn xem.”



Trong khoảng sân rộng của Hoán Y Cục treo đầy những tấm chăn đơn mới giặt.

Những cơn gió nhẹ phất qua, thổi bay những tấm chăn đơn, trông rất đẹp mắt.

Lâm Diệu khom lưng cầm lấy chăn đơn, hắt hơi một cái thật to sau khi tỉnh dậy.

Không xong, sợ là bị cảm.

Lâm Diệu khó chịu mà xoa mũi.

Tối hôm qua không có bếp nhỏ, tay chân cậu lạnh cả đêm, không chút ấm áp.

Thanh Dụ nhìn Lâm Diệu, vẻ mặt lo lắng: “Nô tài sẽ đi hong khô, công tử mau nghỉ ngơi đi.”

“Không có việc gì……”

Lâm Diệu chưa kịp nói xong thì đột nhiên có ba tên thái giám cầm gậy gỗ xông vào đá đổ cái chậu gỗ.

Những tấm chăn đơn mới vừa giặt sạch nháy mắt lại bị bùn đất làm dơ.

“Bắt chúng cho ta!” Chu Liên Thước theo sau lạnh giọng ra lệnh.

Lâm Diệu nhìn chăn đơn bị ném trên mặt đất, giống như nhìn tiểu hài tử nhà mình bị kẻ xấu khi dễ.

Mấy tên thái giám nhanh chóng tiến lên.

Thanh Dụ vội vàng ngăn cản: “Các ngươi làm gì? Đừng tới đây! Chúng ta không phạm sai lầm, tại sao phải bắt chúng ta?”

Chu Liên Thước cao giọng nói: “Đồ trang sức của Tú Tú bị mất, nhưng lại lục soát được trong phòng các ngươi, ngươi còn dám nói vô tội?”

Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.

Lâm Diệu trong lòng biết rõ, Chu Liên Thước sợ là đã biết chuyện tối hôm qua, tới gây phiền toái.

Bà ta sợ Lâm Diệu nói ra sự thật.

Nhưng bà ta càng sợ, Lâm Diệu càng phải nói.

“Chu ma ma lo lắng hãm hại ta như vậy, là sợ ta sẽ kể ra những chuyện xấu xa ngươi làm?”

“Rõ ràng cung nữ bệ hạ lựa chọn đi Dưỡng Tâm Điện hầu hạ là Chu Tú, ngươi lại lo lắng cháu gái mình bị bệ hạ giết chết, phải dùng Liễu Miên thay thế Chu Tú đi Dưỡng Tâm Điện.”

“Ngươi nói, nếu bệ hạ biết việc này, đầu ngươi còn có thể giữ được sao?”

Cậu vừa nói vừa nhìn về phía mấy thái giám kia: “Nếu hôm nay các ngươi dám bắt ta, đó là đồng lõa của bà ta.”

Lâm Diệu nói điều này, các thái giám đột nhiên do dự.

Chu Liên Thước không ngờ rằng Lâm Diệu dám nói ra lời kia trước mặt mọi người.

“Ngươi dám bất kính với bệ hạ! Ngươi…… Ngươi không sợ bệ hạ trị tội ngươi sao?”

Lâm Diệu chợt cười: “Các ngươi sợ y, nhưng ta không sợ. Bệ hạ là phu quân của ta, y yêu ta sủng ta, ta cũng kính y yêu y. Bệ hạ phạt ta chỉ một thời gian ngắn, nếu các ngươi dám tổn thương ta, bệ hạ nhất định sẽ không tha.”

Tuy rằng Tần Chí không chính thức sắc phong cậu, nhưng phu thê là thật.

Lâm Diệu phải tìm cách lay chuyển những mấy thái giám này.

Lúc này, sau tầng tầng lớp lớp chăn đơn, Tần Chí chợt dừng lại bước chân, lỗ tai có chút nóng lên.

Giữa ban ngày.

Lâm Diệu này …… quả thực chẳng biết xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.