Nhà bếp.
Hứa Hoài Hiên vẫn đang cúi đầu tập trung thêm củi đun nước.
Trong nồi nóng hổi, mờ mịt hơi nước.
Phó Lẫm bưng chậu không vào nhà bếp, lẳng lặng đứng đó nhìn Hứa Hoài Hiên khuôn mặt lấm lem bận rộn không ngừng.
Hứa Hoài Hiên đổ thêm nước vào nồi, xoay người mới phát hiện Phó Lẫm đang đứng thất thần.
"Ngươi thất thần làm gì?" Hứa Hoài Hiên đi tới cầm lấy cái chậu trong tay hắn: "Còn không mau thêm nước đưa đi."
Phó Lẫm thả chậu không xuống, tiếng nói thanh lãnh: "Không cần."
Sắc mặt của Hứa Hoài Hiên thoáng chốc trắng bệch, lắp bắp nói: "Ngươi nói cái...cái gì không cần? Chẳng lẽ Lâm Diệu hắn......"
Hứa Hoài Hiên còn chưa dứt lời đã bị Phó Lẫm nhanh chóng ngắt lời: "Không phải.
Lâm Diệu sinh rồi."
Hứa Hoài Hiên vỗ ngực: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, có thể nói hết một lần hay không?"
Phó Lẫm trầm mặc không nói chuyện, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "A Hiên, thật xin lỗi."
Hứa Hoài Hiên vẫn đang suy nghĩ về việc Lâm Diệu sinh bảo bảo, nghe vậy tức khắc sửng sốt.
Lúc trước bận cứu người không có thời gian nghĩ nhiều, lúc này lời xin lỗi này của Phó Lẫm thoáng chốc gợi lên toàn bộ ký ức của cậu.
Vẻ mặt Hứa Hoài Hiên lập tức trở nên khó coi.
"Nếu ta không sống sót, ngươi sẽ xin lỗi ai?"
Phó Lẫm im lặng hồi lâu: "Thật xin lỗi."
"Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Hứa Hoài Hiên nhìn Phó Lẫm: "Nhưng ngươi đã cứu Lâm Diệu, đêm nay lại giúp ta, ta cũng không hận ngươi nữa."
Hứa Hoài Hiên nghiêm túc khuyên nhủ: "Trong lúc không ai chú ý, ngươi nên rời đi càng sớm càng tốt.
Ngươi cũng biết tính cách của bệ hạ, y chưa chắc sẽ buông tha cho ngươi."
Phó Lẫm vốn ít nói, lúc này bị Hứa Hoài Hiên cự tuyệt lần nữa, lại không nghe hắn nói xoay người rời đi, cũng không biết nên nói cái gì.
Hứa Hoài Hiên thở dài: "Ngươi đi cũng đi rồi, còn trở về làm gì?"
Phạm sai lầm, chẳng lẽ một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ sao?
"Ta sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện."
Hứa Hoài Hiên kỳ thật có thể lờ mờ đoán được Phó Lẫm suy nghĩ cái gì, nhưng việc đã đến nước này, hối hận thì có ích lợi gì? Trên đời này lại không bán thuốc hối hận.
"Tùy ngươi." Hứa Hoài Hiên lướt qua Phó Lẫm ra khỏi nhà bếp, dứt khoát nói: "Chúng ta hiện tại đã không phải là bằng hữu."
Phó Lẫm xoay người nhìn bóng dáng Hứa Hoài Hiên dần dần đi xa, sau một lúc lâu thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta cũng chưa bao giờ coi ngươi là bằng hữu."
Sau khi hắn động thủ với Hứa Hoài Hiên, lần đầu tiên nếm mùi hối hận, cũng là lần đầu tiên nếm mùi đau khổ của tình đầu.
–
Lâm Diệu hôn mê đến buổi chiều ngày kế mới tỉnh, tỉnh dậy cả người đau nhức yếu ớt, nửa người dưới động liền đau.
Cậu vừa tỉnh lại, Tần Chí vẫn luôn canh giữ ở mép giường đã nhận ra.
"Diệu Diệu." Tần Chí đứng lên, cúi đầu lo lắng nhìn Lâm Diệu: "Ngươi cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không sao, chỉ là đau hết cả người." Lâm Diệu không thấy được bảo bảo, lại vội vàng hỏi: "Bảo bảo đâu?"
Sau khi cậu nghe được tiếng khóc của bảo bảo mới yên tâm ngất đi.
Tần Chí nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Diệu: "Bảo bảo không sao, chỉ là vì sinh non, cơ thể rất suy yếu, phần lớn thời gian đều ngủ.
Vừa mới tìm bà vú tới rồi, liền ôm đi uy sữa."
Lâm Diệu gật đầu, biết bảo bảo không sao cũng yên tâm rồi.
"Cháo đã nấu xong, trẫm kêu Ngụy Lăng Dương chút nữa đưa tới.
Từ tối hôm qua đến giờ ngươi chưa ăn gì, phải bồi bổ thân thể trước đã."
Lâm Diệu gật đầu, lại nói: "Bảo bảo ăn no, để bà vú đưa lại đây, ta muốn nhìn con một chút."
Tần Chí tất nhiên là không phản đối.
Ngụy Lăng Dương nhanh chóng đưa cháo tới.
Tần Chí cẩn thận giúp Lâm Diệu lót gối đầu, đút từng muỗng cho cậu uống xong hết một chén cháo.
Uống cháo xong, bà vú cũng ôm bảo bảo trở lại.
Bảo bảo lại chìm vào giấc ngủ sau khi bú no, được bà vú nhẹ nhàng mà đặt bên cạnh Lâm Diệu.
"Lui ra đi." Tần Chí nói.
Bà vú liền cung kính lui ra.
Lâm Diệu sợ quấy rầy bảo bảo nghỉ ngơi, động tác rất nhẹ nhàng đi xem bảo bảo.
so với tiểu hài tử đủ tháng thì bảo bảo thật sự quá nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, gầy yếu, ngũ quan còn chưa phát triển hết, nhăn nheo, hơi xấu xí.
Lâm Diệu nhìn mà đau lòng.
Ở hiện đại trẻ sinh non sống sót cũng không dễ dàng, càng miễn bàn là thời cổ đại điều kiện y tế thiếu thốn.
Trẻ sinh non có sức đề kháng yếu, một chút phong hàn cảm mạo cũng dễ mất mạng.
Nghĩ đến quá trình lớn lên gập ghềnh của bảo bảo, Lâm Diệu đột nhiên căm hận Tần Hựu.
Nếu không phải Tần Hựu phái những người đó tới phóng hỏa, cậu làm sao có thể sợ hãi mà sinh non.
Việc này Lâm Diệu tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tần Chí cũng có thể đoán được Lâm Diệu đang suy nghĩ gì, nắm tay cậu, hung ác nói: "Việc này trẫm chắc chắn sẽ khiến Tần Hựu trả đại giới."
Y vẫn rất sợ hãi khi nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng may Lâm Diệu và bảo bảo đều bình an vô sự, nếu không dù đào ba thước đất, y cũng chắc chắn đào Tần Hựu ra nghiền xương thành tro, để trút nỗi hận trong lòng.
"Phó Lẫm đâu?" Lâm Diệu đột nhiên hỏi.
"Bị sư phụ nhốt lại." Tần Chí nói: "Nhưng hắn đã cứu ngươi, đêm đó lại ra tay tương trợ, liền tạm thời tha cho hắn một mạng."
Lâm Diệu gật đầu, cân nhắc nói: "Hắn là phụng lệnh Tần Hựu tới, hẳn là biết thân phận Tần Hựu?"
"Ừ, trẫm sẽ tìm hắn nói chuyện." Tần Chí lại nói: "Tối hôm qua ngươi tốn rất nhiều sức lực, đừng lo lắng những việc này, nghỉ ngơi thật tốt, trẫm sẽ lo liệu."
Từ hôm qua đến bây giờ, hết việc này đến việc khác, việc gì cũng gấp gáp nên chưa ai hỏi Phó Lẫm chuyện Tần Hựu.
Lâm Diệu gật đầu, cũng không hỏi lại việc này, tiếp theo cùng Tần Chí thảo luận tên của bảo bảo.
Bọn họ trước đó đã nghĩ nhũ danh của bảo bảo gọi là Duyệt Duyệt, nghĩa là vui mừng và hân hoan.
Đại danh vẫn chưa nghĩ ra, bởi vì sinh nam hài, tên nữ hài ban đầu cũng trực tiếp bị loại trừ.
"Vậy lấy chữ Hồng đi, có nghĩa là chí hướng rộng lớn." Tần Chí nói: "Tần Hồng.
Diệu Diệu cảm thấy như thế nào?"
Lâm Diệu gọi mấy lần, nghe cũng không tệ, cũng không phản đối, quyết định bảo bảo sẽ được gọi là Tần Hồng.
Thảo luận xong cái tên, Lâm Diệu cũng có chút mệt mỏi, nên lại nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tần Chí ngồi ở mép giường với Lâm Diệu, chờ cậu ngủ say thì đi tìm Phó Lẫm.
Phó Lẫm bị Hứa Hiện tạm thời phong bế huyệt đạo nhốt ở phòng kho, nếu mạnh mẽ vận dụng nội lực sẽ nguy hiểm tính mạng.
Ngoài ra, Hứa Hiện cũng không làm khó hắn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Điều duy nhất khiến Phó Lẫm rất bất mãn chính là, đến bây giờ hắn còn không thể nhìn thấy Hứa Hoài Hiên.
Khi Tần Chí đẩy cửa đi vào, Phó Lẫm ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy người tới không phải là Hứa Hoài Hiên, liền quay đầu đi với vẻ mặt thiếu hứng thú.
"Nói đi." Tần Chí không muốn quanh co lòng vòng, đi thẳng vào đề nói: "Là ai sai khiến ngươi?"
Phó Lẫm tỏ vẻ khinh thường: "Sai khiến? Hắn không xứng, chúng ta cùng lắm là quan hệ hợp tác.
Hắn ra bạc, ta làm việc cho hắn."
"Hắn là ai?"
Phó Lẫm đứng bên khung cửa sổ bị bịt kín, im lặng.
Cả người Tần Chí toát ra hàn ý: "Trẫm nghe nói đệ nhất thích khách giang hồ Phó Lẫm xương cốt cứng, nói là làm.
Cũng không biết người đó có đáng để ngươi vì hắn giữ bí mật hay không."
Lời này của y bảy phần uy hiếp ba phần cảnh cáo.
Phó Lẫm lại không hề rụt rè mà đối chọi gay gắt nhìn Tần Chí: "Ngươi đã biết thân phận của ta, cũng nên biết ta tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của hắn.
Hoàng cung có quy củ của hoàng cung, giang hồ cũng có quy củ của giang hồ.
Nếu ta phá quy củ, giang hồ cũng sẽ không thể dung thứ cho ta."
"Nhiệm vụ của ngươi thất bại, hiện tại sợ sớm đã truyền khắp giang hồ, bị người nhạo báng, còn cần phải để ý chuyện này sao?"
Vẻ mặt Phó Lẫm hơi cứng lại: "Đã là nhiệm vụ, liền khó tránh sẽ thất bại, cùng lắm thì ta nhường lại danh hiệu này.
Nhưng là thích khách, ta thề rằng sẽ không bao giờ tiết lộ thân phận, nguyên tắc không bao giờ bị phá vỡ."
Hắn từ nhỏ tiếp thu huấn luyện, tín điều* mà thích khách cần tuân thủ cũng khắc sâu vào xương cốt, đã tuyên thệ thà chết cũng không thể tiết lộ thân phận của kẻ đứng sau, liền tự nhiên tuân thủ.
(*điều đặt ra để tin theo)
Mà những thích khách không thể chịu được sự dụ dỗ hoặc tra tấn mà khai ra kẻ đứng sau, đều sẽ bị coi là sỉ nhục.
"Thà chết cũng không nói?"
Phó Lẫm thái độ kiên quyết: "Nếu ngươi khăng khăng bức bách, cũng có thể cho ta ra đi sảng khoái."
Tần Chí không muốn cho hắn ra đi sảng khoái dễ dàng như vậy, nhưng thái độ của Phó Lẫm kiên quyết như thế, lại rất cố chấp, nếu hắn không muốn nói, sợ là rất khó cạy miệng hắn.
Tần Chí gặp qua vô số người, người nào tham sống sợ chết có thể bức cung, người nào xương cứng thà chết không rên một tiếng, y vừa nhìn đã biết.
Phó Lẫm rõ ràng là vế sau.
Tần Chí không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Y biết rõ đối phó với loại người như Phó Lẫm, cần phải dùng cách khác thường, làm hắn cam tâm tình nguyện nói ra.
Nhưng làm thế nào để Phó Lẫm cam tâm tình nguyện chủ động nói ra thân phận của kẻ sau hậu trường, Tần Chí nhất thời cũng chưa nghĩ ra.
Lâm Diệu ngủ đến chạng vạng, sau đó được Tần Chí dìu đi tản bộ.
Hứa Hiện nói, đi nhiều một chút tốt cho sự phục hồi của cơ thể, đương nhiên cũng không thể quá mức mệt nhọc.
Ngoại trừ bà vú ôm đi uy sữa, Duyệt Duyệt đều ở cùng với Lâm Diệu.
Nhưng phần lớn thời gian đều ngủ, ăn ngủ, ngủ ăn, Lâm Diệu còn chọc chọc khuôn mặt nhỏ non nớt của Duyệt Duyệt, nói đùa với Tần Chí rằng Duyệt Duyệt là một con heo con.
Ánh mắt Tần Chí nhìn Duyệt Duyệt cũng đặc biệt ôn nhu: "Tiểu hài tử đều như vậy, chờ lớn hơn thì sẽ nghịch ngợm chạy nhảy."
Trước khi gặp Lâm Diệu, Tần Chí chưa từng nghĩ tới y còn sẽ có hài tử.
Y chịu độc tính hành hạ nhiều năm, từ khi sư phụ tiết lộ khả năng kia, y chưa bao giờ nghĩ đến việc có hài tử.
Thậm chí y ra lệnh Kiều Hạc đi tìm hoàng tử lúc trước lưu lạc dân gian, muốn cho người này kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nhưng hài tử này cũng là do Lâm Diệu ban cho y.
Sư phụ đã sớm kiểm tra Duyệt Duyệt, nó thực sự bị ảnh hưởng bởi độc tính, nhưng cũng may không nghiêm trọng lắm, không những không gây nguy hiểm đến tính mạng, còn giúp Duyệt Duyệt từ nay về sau bách độc bất xâm.
Sinh ra liền bách độc bất xâm, loại thể chất này có thể nói trăm năm khó gặp.
Nhưng Lâm Diệu và Tần Chí không nghĩ nhiều, Duyệt Duyệt có thể bình an khỏe mạnh, bọn họ đã không còn sở cầu*.
(*Điều hằng mong muốn cho mình)
Rốt cuộc Lâm Diệu lúc trước cũng thật sự lo lắng Tần Chí sẽ một câu thành sấm, rất sợ hài tử này sẽ không thể sống sót đến thế gian.
Cũng may Duyệt Duyệt là một bảo bảo rất kiên cường, chẳng những chống đỡ được ảnh hưởng của độc tính, còn dũng cảm sống sót khi sinh non.
Tục ngữ nói, đại nạn không chết tất có phúc mai sau.
Lâm Diệu cảm thấy Duyệt Duyệt sau này sẽ là một người có phúc.
Tần Chí đi cùng Lâm Diệu một lúc, Lâm Diệu hỏi về Phó Lẫm, Tần Chí liền kể hết mọi chuyện cho cậu.
"Nói kiên quyết như vậy? Còn thà chết chứ không chịu khuất phục?" Lâm Diệu nghe xong lẩm bẩm nói: "Hắn không sợ bị vả mặt sao?"
Tần Chí thấy cậu tràn đầy tự tin và chắc chắn, liền hỏi: "Diệu Diệu đã nghĩ ra biện pháp gì?"
Lâm Diệu gật đầu, cậu đã nghĩ ra một cách hay vừa không tổn hại gì lại có thể nhẹ nhàng cạy miệng Phó Lẫm: "Phiền bệ hạ đi tìm Hứa Hoài Hiên."
Mọi việc còn phải kê đơn theo đúng bệnh, mới có thể thấy tác dụng thần kỳ.
Lâm Diệu đã ngồi chờ Phó Lẫm bị vả mặt.
Khi Hứa Hoài Hiên đến, Duyệt Duyệt vừa tỉnh dậy, vừa đói khóc to, vội vàng được bà vú ôm đi uy sữa.
Tần Chí thấy Lâm Diệu chuẩn bị nói chuyện riêng với Hứa Hoài Hiên, liền dặn dò vài câu, cũng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hứa Hoài Hiên lúc đầu còn giả vờ cung kính, sau khi mọi người rời đi, nháy mắt thay đổi bộ dáng, tiến đến bên Lâm Diệu hỏi: "Lâm ca, anh tìm em có chuyện gì?"
Lâm Diệu ho một tiếng, vòng vo nói: "Quả thực có một việc rất quan trọng tìm cậu.
Việc này đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng cũng chỉ có cậu mới có thể làm được."
Lâm Diệu vừa nói vừa nhìn Hứa Hoài Hiên bằng ánh mắt giao cho trọng trách, không phải cậu ta thì không được.
Hứa Hoài Hiên nghe nói chỉ có mình mới có thể làm được, nháy mắt liền có chút xốn xang, vội vàng kiềm chế: "Anh nói trước là chuyện gì?"
Lâm Diệu dù gấp vẫn ung dung nói: "Trong khoảng thời gian này, Tần Chí đã nhiều lần bị tấn công, kẻ phía sau hậu trường thậm chí còn xếp mật thám vào cung ý đồ hạ độc để y độc phát, chúng ta hiện tại đã tra được kẻ phía sau này là Tần Hựu, biểu đệ của cố Thái Tử tiền triều.
Nhưng mặc dù biết thân phận của hắn, lại không biết hắn hiện giờ là ai, đang trốn ở nơi nào.
Đối với kế hoạch hiện tại nhất định phải tìm ra hắn, hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.
Vừa vặn, Phó Lẫm chính là nhận nhiệm vụ tới, hắn nhất định biết thân phận hiện giờ của Tần Hựu.
Nhưng vấn đề là, Phó Lẫm không chịu nói..."
Hứa Hoài Hiên cảnh giác nhìn Lâm Diệu, thậm chí còn lén lút lùi về phía sau: "Không phải là anh muốn em đi chiêu hàng chứ?"
Lâm Diệu không nói chuyện, ánh mắt lại cười khẳng định suy đoán của Hứa Hoài Hiên.
"......" Hứa Hoài Hiên rối rắm nói: "Anh cũng biết, bây giờ em không muốn dính líu nhiều tới Phó Lẫm.
Huống hồ em và hắn ngả bài nói không phải là bạn nữa, hắn cũng chưa chắc sẽ nghe em."
Lâm Diệu lắc đầu: "Cậu đi hắn nhất định sẽ nói."
Hứa Hoài Hiên không biết tâm tư của Phó Lẫm, lẽ nào Lâm Diệu có thể không hiểu sao.
Cậu thấy Phó Lẫm lần đầu, liền biết những ý tưởng đó của hắn đối với Hứa Hoài Hiên.
Lâm Diệu ngay sau đó lại tung mồi nói: "Chỉ cần có thể thuyết phục Phó Lẫm nói ra thân phận của kẻ đứng sau, cậu có thể ra bất cứ điều kiện gì."
"Bất cứ cái gì?" Hai mắt Hứa Hoài Hiên sáng ngời, chờ mong hỏi: "Vậy đợi anh hồi phục, có thể cùng em về giành lại Hứa gia không?"
"Về Hứa gia?" Lâm Diệu hơi sững sờ, còn tưởng rằng Hứa Hoài Hiên không bao giờ muốn trở về.
Hứa Hoài Hiên gật đầu lia lịa, tiếp theo nói với Lâm Diệu sau khi cậu ta xuyên tới làm thế nào làm hỏng chuyện.
Sau khi Hứa Hoài Hiên xuyên thư, bắt được lá bài khá tốt, cha là thứ sử Duyên Châu, mẹ là tiểu thư của nhà Huyện thừa, sinh ra là con trai trưởng.
Nguyên chủ tuy thân thể gầy yếu, tính cách mềm yếu, lại rất được cha mẹ sủng ái.
Sau khi Hứa Hoài Hiên xuyên tới, đầu tiên là dùng thời gian chấp nhận hiện thực, sau đó mới bắt đầu nghĩ đến chuyện sinh tồn.
Hứa Hoài Hiên biết rõ Tần Chí trong nguyên tác là vai ác, toàn bộ Tần quốc đều sẽ bị diệt, liền tìm mọi cách thuyết phục cha mình từ quan cáo lão hồi hương.
Tốt nhất có thể tìm một chỗ tránh tai họa.
Nhưng cậu ta biết cốt truyện, những người khác lại không biết.
Hứa thứ sử nghe Hứa Hoài Hiên liên tiếp nhắc tới việc này, tức giận đến mức nhốt Hứa Hoài Hiên lại.
Hứa Hoài Hiên vốn là muốn tự mình chạy, nhưng cha mẹ đối với cậu rất tốt, cậu thật sự không nỡ.
Bởi vậy cậu cố ý thiết kế một màn diễn, mời đạo sĩ tới trong phủ, muốn lập đàn làm phép nói rõ rằng từ quan chính là ý trời.
Ai ngờ những đạo sĩ đó lại bị nhị di nương Lê Vân và trưởng tử Hứa Bành của bà ta mua, không những không làm theo ý Hứa Hoài Hiên, còn quật lại nói Hứa Hoài Hiên là tà ác, chiếm thân thể nguyên chủ.
Còn nói cần nghĩ cách đuổi đi, mới có thể đón về trưởng tử Hứa gia chân chính.
Hứa thứ sử vốn không tin, nhưng không chịu nổi nhị di nương luôn mãi châm ngòi, hơn nữa Hứa Hoài Hiên sau khi xuyên tới quả thật hành động kỳ quặc, hồ ngôn loạn ngữ, Hứa thứ sử liền miễn cưỡng đồng ý trừ tà.
Hứa Hoài Hiên lúc ấy tức giận đến suýt nữa hộc máu, lại không có biện pháp, muốn trừ tà thì trừ tà, cậu cũng không tin thật sự có thể đuổi mình đi.
Hứa Hoài Hiên vốn nghĩ đơn giản, nhưng không ngờ Lê Vân và Hứa Bành gọi là trừ tà, chính là muốn tính mạng của cậu.
Đêm đó Hứa Hoài Hiên ngủ say, chợt bị Hứa Bành và người khác đánh ngất, suốt đêm mang ra khỏi phủ.
Hứa Hoài Hiên bị đánh tàn nhẫn, hơi thở thoi thóp ngất đi, Hứa Bành hiển nhiên cũng không nghĩ Hứa Hoài Hiên còn có thể sống lại, liền ném xuống bãi tha ma.
Trong lúc này, Hứa Hoài Hiên còn nghe được Hứa Bành nói chuyện với hạ nhân, nói đến lúc đó cha hỏi, liền nói Hứa Hoài Hiên bị tà ác bám vào người, bởi vì chột dạ mà lẻn đi trong đêm.
Hứa Hoài Hiên càng nói càng kích động, căm giận nói: "Lúc trước là em phạm sai lầm.
Em chỉ nghĩ làm thế nào giữ mạng tránh tai họa diệt quốc, không dự đoán được Lê Vân và Hứa Bành cũng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
Mẹ em ốm đã lâu, chỉ có em là con trai duy nhất.
Em vừa chết, Hứa gia đều thuộc về Lê Vân và Hứa Bành."
"Cậu muốn báo thù?"
"Phải.
Bọn họ tuy không phải cha mẹ ruột, nhưng ở chung lâu như vậy, em cũng không thể đành lòng nhìn nhìn bọn họ chẳng hay biết gì.
Có lẽ đến bây giờ bọn họ cũng không biết chuyện của em.
Huống hồ mẹ em bệnh đã lâu, Lê Vân muốn nhân cơ hội hại chết bà cũng không khó.
Em...!tuyệt đối không thể để cho bọn họ muốn làm gì thì làm."
Hứa Hoài Hiên vừa sợ vừa tàn nhẫn nói: "Em cần anh trở về cùng, cũng vì sợ một mình không đối phó được.
Anh không biết trong đầu họ có bao nhiêu mưu mô.
Em nghe đều nhức đầu.
Lại nói có anh ở đó,em giống như có kim bài miễn tử.
Đến lúc đó anh không cần phải làm bất cứ điều gì, đứng yên liền xong việc."
Lâm Diệu nghe mà buồn cười, cảm thấy Hứa Hoài Hiên quả thực rất thảm.
Với cậu mà nói, Lê Vân và Hứa Bành cũng không phải là nhân vật khó đối phó, vì vậy sẵn sàng đồng ý với điều kiện của Hứa Hoài Hiên.
Hứa Hoài Hiên rất hài lòng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà chuẩn bị đi chiêu hàng Phó Lẫm.
Mới vừa đi đến cửa, lại sợ: "Em cảm thấy nếu Phó Lẫm chịu vì em mà quay lại, hẳn là còn muốn làm bạn với em, em hy sinh một chút lừa hắn chắc sẽ có ích.
Nhưng xong việc nếu Phó Lẫm tìm em gây phiền toái, anh phải giúp em, không thể thấy chết mà không cứu."
Hứa Hoài Hiên vừa nói vừa chắp tay trước ngực khẩn cầu mà nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu dễ dàng đồng ý: "Cậu yên tâm đi, bất kể làm gì, chỉ cần Phó Lẫm có thể nói ra thân phận của người đứng sau, tôi hứa sẽ bảo vệ cậu."
Hứa Hoài Hiên nghiêm túc suy nghĩ Lâm Diệu là hoàng hậu, những lời nói ra như vàng ngọc, trong lòng hiểu rõ.
Lúc này trời đã tối, Hứa Hoài Hiên tuy ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng cũng chỉ có thể ngày mai mới hành động.
Hứa Hoài Hiên đẩy cửa ra chuẩn bị đi, ai ngờ đúng lúc đụng phải bà vú ôm Duyệt Duyệt tiến vào.
Ánh mắt Hứa Hoài Hiên lập tức bị tiểu bảo bảo ngủ say vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu thu hút: "Bảo bảo thật ngoan."
Lâm Diệu tiếp nhận Duyệt Duyệt từ bà vú, tư thế cậu ôm bảo bảo cũng mới học, còn chưa đủ tiêu chuẩn.
"Thích thì ngươi cũng sinh một đứa đi?" Lâm Diệu cười nói.
Hứa Hoài Hiên suy nghĩ, quyết đoán vẫy tay chào nói: "Vẫn là quên đi.
Hài tử của nhà người khácmới tốt."
Lâm Diệu ôm bảo bảo, Tần Chí từ ngoài cửa đi vào.
"Ngươi cảm thấy Hứa Hoài Hiên có thể thuyết phục Phó Lẫm sao?" Tần Chí cởi áo choàng nói.
Lâm Diệu cong lên khóe môi, vẻ mặt tràn đầy tự tin: "Cậu ta nhất định có thể."
–
Sự thật cũng chứng minh Lâm Diệu không đánh cuộc sai, ngày hôm sau khi dùng cơm trưa không bao lâu, Hứa Hoài Hiên liền vui vẻ chạy đến, nói cho bọn họ Phó Lẫm chịu phối hợp nói ra thân phận của kẻ đứng sau hậu trường.
Tần Chí nghe vậy còn có chút kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Phó Lẫm lúc trước bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục, lại đổi ý nhanh như vậy.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Chí lập tức tìm bà vú, bảo chăm sóc Duyệt Duyệt, y cùng Lâm Diệu đi theo Hứa Hoài Hiên gặp Phó Lẫm.
Chỉ cách một ngày, Phó Lẫm gặp lại Tần Chí, vẻ mặt lại rất mất tự nhiên.
Rốt cuộc lúc trước chính hắn làm trò trước mặt Tần Chí nói lời tàn nhẫn, hiện giờ đổi ý khó tránh khỏi lúng túng.
Nhưng tầm mắt rơi xuống Hứa Hoài Hiên, Phó Lẫm lại nhanh chóng thoải mái.
Lúng túng thì lúng túng, có thể được như ước nguyện, lúng túng một lần thì đã sao.
Hứa Hoài Hiên thấy Phó Lẫm nhìn qua, vì ổn định hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, chờ tầm mắt Phó Lẫm dời đi, lại chột dạ nhìn về nơi khác.
Là Phó Lẫm lừa cậu trước, cậu chẳng qua chỉ đáp trả thôi.
Có gì phải sợ.
"Ta quả thật biết thân phận người nọ." Phó Lẫm nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nhưng kể từ khi ta nói ra người này, sẽ không còn là một thích khách, từ nay về sau ta sẽ mai danh ẩn tích, không hành tẩu giang hồ."
Hắn nói xong liếc nhìn Hứa Hoài Hiên, lúc này mới nói: "Người ngươi muốn tìm kỳ thật xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Bệ hạ còn nhớ vị quốc sư Tề quốc thủ đoạn siêu phàm không? Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước triều cống, hắn còn đích thân đến Tần quốc.
Hắn luôn mang mặt nạ, hành tung bất định, chẳng lẽ bệ hạ không hoài nghi thân phận của hắn?"
Phó Lẫm vừa nói, Lâm Diệu cũng nhớ ra, lúc ấy triều cống, Tề quốc phái tới chính là Tam hoàng tử Trình Côn và quốc sư Tề quốc Hư Ứng.
Trình Côn phong lưu thành thói, đôi mắt không ít lần hướng trên người cậu, Lâm Diệu còn chú ý, nhưng quốc sư Hư Ứng kín tiếng, trong cung yến không nói một lời nào ngoại trừ lúc hành lễ, Lâm Diệu giờ nhớ lại, ấn tượng của cậu với hắn trống rỗng, chỉ nhớ rõ hắn mang mặt nạ, người mặc áo cà sa, nắm Phật châu, nhìn bộ dáng thanh tâm quả dục.
"Ý của ngươi là, quốc sư Tề quốc Hư Ứng chính là Tần Hựu?"
Lâm Diệu khó nén khiếp sợ, càng không ngờ Tần Hựu đã từng ở gần bọn họ như thế, chỉ tiếc bọn họ lại không thể nhận ra người này.
Phó Lẫm lắc đầu nói: "Ta cũng không chắc Hư Ứng chính là Tần Hựu, nhưng người cho bạc, bảo ta giết hoàng đế Tần quốc đúng là Hư Ứng.
Ta đã gặp qua hắn khi đến Tề.
Hư Ứng giúp Tam hoàng tử Trình Côn bước lên ngôi vị hoàng đế, hiện giờ quyền thế ngập trời, đã là dưới một người trên vạn người, Trình Côn yêu thích mỹ nhân, cả ngày mê đắm thanh sắc, hiện tại Tề quốc cơ bản đều bị Hư Ứng khống chế trong tay.
Nếu các ngươi muốn đối phó với Hư Ứng, về cơ bản là đối nghịch với toàn bộ Tề quốc.
Hư Ứng nắm quyền cao, trừ phi đánh hạ Tề quốc..."
"Vậy đánh hạ đi." Tần Chí đột nhiên nhẹ nhàng bâng quơ mà ngắt lời.
Dường như đánh hạ một Tề quốc, với y mà nói bất quá là chuyện cực kỳ đơn giản.
Vẻ mặt của Lâm Diệu vẫn rất bình tĩnh.
Phó Lẫm và Hứa Hoài Hiên nghe vậy lại khó nén khiếp sợ, đó chính là một Tề quốc, nói đánh hạ liền đánh hạ sao.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhận thức sâu sắc rằng, lần này Hư Ứng hại hoàng hậu và hoàng tử lâm vào hiểm cảnh, quả thực chọc giận Tần Chí.
Lâm Diệu không nhắc tới chuyện này, đã biết thân phận của người đứng sau, việc còn lại cần lên kế hoạch.
"Vậy tại sao ngươi bị thương?"
Phó Lẫm biết gì liền nói hết: "Ta vốn định chặn trên đường động thủ, ai ngờ dọc đường lại bị người ám toán, dù ta liều chết giết những người đó, nhưng chính mình cũng bị trọng thương.
May mà A Hiên đã cứu ta một mạng."
Hứa Hoài Hiên hừ nhẹ, thấp giọng bất mãn nói: "Nguyên lai ngươi còn biết."
Lâm Diệu nhìn Hứa Hoài Hiên, lại nhìn Phó Lẫm, suy nghĩ hỏi: "Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"
Phó Lẫm hiếm thấy nở nụ cười, cười nhìn Hứa Hoài Hiên nói: "Ta đã tích cóp đủ tiền bạc, cũng đồng ý với A Hiên, chuẩn bị cùng nhau tìm một nơi mai danh ẩn tích, an tâm sinh hoạt..."
Khi hắn nói lời này, lạnh lẽo trên người đều rút đi, lộ ra mong đợi và khao khát.
Nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Hứa Hoài Hiên đột nhiên tàn nhẫn ngắt lời: "Ai...!ai muốn cùng ngươi mai danh ẩn tích sinh hoạt? Đấy đều là ta gạt ngươi, ngươi nghĩ rất hay, ngươi nằm mơ đi!".