Editor: Ngáo
Có lẽ Cố Cảnh Diệu thừa dịp Kỷ gia trên dưới hỏng bét, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Kim Lam đáp ứng kế hoạch mưu sát Cố Tử An và mình.
Kỷ Tịch cảm giác như đang chìm vào giữa hồ băng, tự hỏi sao lại có người âm u ngoan độc như thế.
Cố Cảnh Diệu có thể là một con quỷ, nhưng Kim Lam kia vì sao lại ngu ngốc đến mức này.
Cậu vốn đang chuẩn bị nghe lén bước tiếp theo trong kế hoạch của Cố Tử An, cố gắng dỏng tai lên tập trung tinh thần, nhưng lúc này Cố Tử An lại nhỏ giọng phân phó thư ký Lý vài câu, thư ký Lý nhanh chóng đứng dậy ra về.
“Anh Cố.” - Thấy Cố Tử An đứng lên, Kỷ Tịch vội gọi một tiếng.
Cố Tử An nhìn Kỷ Tịch, chậm rãi dạo bước lại gần: “Sao vậy? Cơm không hợp khẩu vị à?”
Kỷ Tịch lập tức đẩy chén ra đứng dậy, nhìn Cố Tử An nói: “Anh Cố, cứ để Cố Cảnh Diệu ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy sao?”
Cố Tử An đang muốn trả lời cậu, di động lại đột nhiên reo lên, hắn lấy ra nhìn người gọi tới, là người của sở cảnh sát: “Xin chào, tôi Cố Tử An đây.”
“Xin chào, tôi gọi từ đội cảnh sát huyện Dân Nhạc, nghi phạm đã bị bắt giữ, hiện tại còn vài vấn đề nghi vấn cần anh và Kỷ tiên sinh phối hợp cho công tác điều tra, bây giờ các anh có thể đến sở cảnh sát một chuyến không?”
“Được.” - Cúp máy, Cố Tử An ngồi vào bàn ăn qua loa một chén cơm, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tịch: “Nhóc con, em còn đứng ngốc ở đó làm gì, no rồi?”
Kỷ Tịch căn bản không còn tâm trạng ăn uống gì nữa: “Anh Cố, rốt cuộc tình huống hiện tại là sao vậy?”
Cố Tử An nhìn cậu: “Lo lắng cho mấy người trong nhà đó?” - Theo những gì hắn thu thập được thì cậu nhóc này vô cùng hiếu thuận một cách ngu ngốc, tuy bây giờ Kỷ Tịch khác trước rất nhiều, nhưng hắn cũng không chắc tâm ý của cậu với những người kia là gì.
Kỷ Tịch đi đến bên cạnh Cố Tử An, dựa lưng vào bàn ăn, trở tay chống lên mặt bàn, rũ mắt nhìn hắn mang theo vẻ mặt lo lắng: “Bọn họ tự làm bậy thì không thể sống, em chỉ lo Cố Cảnh Diệu còn có âm mưu gì khác nữa, anh ngoài sáng hắn lại trong tối, thật sự rất khó lòng phòng bị.”
Cố Tử An đứng dậy đến trước mặt Kỷ Tịch, hai tay vòng qua cậu đặt lên trên bàn, thuận lợi đem người giam chặt trong lòng.
Kỷ Tịch không đoán được hắn đột nhiên lại đến đây, cả người hơi ngả về sau tránh né: “Ah……” - Vô tình phần eo đau nhức bị đụng phải làm cậu hít vào một hơi.
Cố Tử An nhanh chóng dùng tay một đỡ lấy, đáy mắt dạt dào cảm xúc không rõ ý vị: “Lo lắng cho tôi sao?”
Kỷ Tịch nâng cánh tay lên câu lấy cổ Cố Tử An, miệng cười hì hì: “Ai tốt với em thì em tất nhiên sẽ lo lắng cho người đó.
Với cả hiện giờ em đều ăn của anh ở chỗ anh, công việc cũng nhờ anh giúp đỡ, cái đùi vàng này nếu xảy ra chuyện gì thì em chắc chắn cũng thảm lắm.”
Cố Tử An một tay ôm lấy eo cậu, một tay nâng cái cằm nhỏ kia lên: “Vật nhỏ này, tình huống trước mắt nhìn rõ ràng thật đấy.”
Kỷ Tịch nghiêng đầu há miệng cắn lên đầu ngón tay cái của hắn, đón nhận cặp mắt thâm thúy kia: “Nếu em thật sự hồ đồ, làm sao anh Cố có thể để em bên cạnh lâu như vậy?”
Cố Tử An rút ngón tay vương đầy chất lỏng óng ánh của mình ra, quét mắt nhìn lòng bàn tay in hằn dấu răng mờ nhạt, giọng nói thập phần đè nén: “Giữ em lại tất nhiên là có mục đích.” - Lá gan này mà lớn hơn chút nữa sẽ đem em ăn sạch sẽ.
Kỷ Tịch không để bụng: “Vậy cũng tốt, em còn sợ ở trong lòng anh Cố mình không có tí giá trị nào thôi.”
Cố Tử An rút hai cánh tay đang vòng bên người Kỷ Tịch, ngồi trở lại ghế trên, cong lưng xuống xắn hai ống quần ngủ rộng thùng thình của cậu lên.
Kỷ Tịch không biết trong hồ lô có bán thuốc gì(*), nên cũng bất động không nhúc nhích.
[ (*) nguyên văn là "Trong hồ lô bán thuốc gì vậy" (葫芦里卖的又是什么药), một cách nói ví von khi không biết ý đồ của người khác là gì.
Câu này bắt nguồn từ một truyền thuyết cổ đại của TQ.
]
Cố Tử An nhìn vết sẹo đỏ đậm thật dài trên đường cong của chân Kỷ Tịch: “Đây vết tích ba em lần đó suýt nữa đánh gãy chân lưu lại sao?”
Vết sẹo xấu xí nổi bật trên làn da trắng mịn trông thật rõ ràng, như in trên đó một tác phẩm nghệ thuật kinh diễm, còn làm cho người nhìn vào có cảm giác thương tiếc tột cùng.
Kỷ Tịch nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Khi đó ba em đã không cho em ở tại Kỷ gia nữa, ngày hôm ấy cũng là đêm giao thừa, dì hai của em gọi về mắng ba em một trận, sau đó ông ấy cùng dì Kim mới miễn cưỡng gọi em về ăn tết.”
“Khi đó em cũng đi làm thêm này nọ kiếm tiền mới mua được một cái di động, không ngờ bị Kỷ Nhiên phát hiện, nó nói em trộm tiền của nó mua, ba lại tin lời nó, cũng không vì hôm ấy là giao thừa mà nương tay.
Ban đầu dùng roi đánh em một trận, sau đó hung hăng đạp một cái, em bị đụng trúng vào bàn trà thủy tinh, bị mảnh vỡ đâm vào xương nát vụn.”
“Khi ấy Kỷ Nhiên cùng dì Kim vẫn ở một bên châm chọc mỉa mai chế giễu, ba em đánh một trận vẫn không hết giận, ngoài trời hôm ấy đổ tuyết lớn lắm, vậy mà ông ta quẳng em ra cổng lớn, đạp chân vào ngực, bắt em quỳ trên tuyết tự kiểm điểm bản thân, nói em cùng những người họ hàng bên nhà mẹ đều một giuộc giống nhau, đều là thứ không có phẩm hạnh vô giáo dục.”
Tuy rằng cậu đang kể về chuyện của nguyên chủ, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo ghê người trên đùi, cậu cũng có cảm giác thấu hiểu như chính bản thân mình từng trải qua vậy.
Nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp kia, giọng nói cậu tràn ngập ai oán, trên mặt là vẻ chua xót nhìn Cố Tử An: “Dì Kim bà ấy không thích em, thậm chí ghét em hận em, em đều có thể hiểu được.
Nhưng ba em sao lại có thể tàn nhẫn với chính con ruột của ông ấy như vậy? Không lẽ đều giống như người ta hay nói, sau khi có mẹ kế cũng sẽ có thêm ba kế sao?”
Cố Tử An nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo khó coi kia, như chạm phải những kí ức đen tối đau đớn đã từng trải qua của chính mình: “Đừng quan tâm đến họ nữa, có anh Cố của em đây rồi.”
Cố Tử An lái xe cùng Kỷ Tịch đến sở cảnh sát, vừa mới xuống xe đã oan gia ngõ hẹp đụng phải Kỷ Nhiên, phía sau còn có Kỷ Chính Tín đi cùng.
Kỷ Nhiên từ trước tới nay luôn mang hình tượng tiểu thiếu gia kiêu ngạo khoa trương, bây giờ lại hoàn toàn trái ngược, áo khoác ngoài nhăn nhúm, vẻ mặt bồn chồn lo lắng còn chưa kịp tản đi, cả người đầy vẻ chật vật, nhưng tính tình vẫn luôn ngang ngược như cũ.
Khi hắn thấy Kỷ Tịch liền ngay lập tức thở phì phì lao đến, chỉ vào mũi anh trai mắng to: “Kỷ Tịch, con mẹ nó đầu óc mày bị lừa đá rồi phải không, mắt mày cũng mù luôn rồi hả, vậy mà còn cùng thằng này đi với nhau như thế, chính nó làm công ty nhà chúng ta phá sản đó.
Mày không biết xấu hổ tình nguyện bị đàn ông đè thì thôi đi, mẹ nó còn cùng thằng khốn này rắp tâm đối phó với người nhà, mày còn nhớ mình mang họ gì không hả? Thằng khốn này ngủ với mày vài lần, sớm hay muộn cũng sẽ đá mày thôi, lúc đó để xem còn có thằng nào muốn dính dáng tới thứ rẻ tiền như mày không.”
Kỷ Tịch buổi sáng có nghe thư ký Lý nói qua một chút, cũng biết Kỷ Nhiên đang nhắc đến việc công ty Chính Tín đã hoàn toàn phá sản.
Sáng hôm qua khi Cố Tử An rời khỏi Kỷ gia, lấy danh nghĩa tập đoàn Mộng An phân phó cho mọi công ty con lập tức dừng hợp tác với công ty Kỷ Chính Tín, còn về tiền vi phạm hợp đồng đơn đặt hàng, tập đoàn Mộng An rất dễ tìm một cái cớ không đưa cho đối phương một xu nào.
Công ty Chính Tín vốn dĩ kinh doanh đang dần tuột dốc, nếu mất đi những đơn đặt hàng này, hàng hóa dự trữ cũng không thể xoay vòng, chuỗi vốn của công ty theo đó đều mất sạch, xem như phá sản cũng không khác là bao.
Cố Tử An cùng Kỷ Tịch âm thầm cạn lời nhìn Kỷ Nhiên như chó điên gặp người liền cắn.
“Kỷ Nhiên, câm miệng.” - Hai chân Kỷ Chính Tín không biết vì sao có chút không nhanh nhẹn, khập khà khập khiễng đi tới, nghe thấy Kỷ Nhiên dại mồm dại miệng thì vội ngăn cản.
Chỉ trong một đêm mà nhìn ông như già đi hai mươi tuổi, đầu tóc hoa râm hỗn độn, thần sắc tang thương tiều tụy, ngay cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt không chút sức lực.
Ngày hôm qua ông có mắt không thấy thái sơn đã đắc tội với công ty của khách hàng lớn là Cố Tử An, chủ tịch tập đoàn Mộng An.
Giờ đây ông đã nản lòng thoái chí, tâm như tro tàn, chỉ là không ngờ được đứa con trai vô dụng kia thế mà lại có thể leo lên cái cây lớn như vậy.
Vị tổng tài mang một thân hàn khí bức người trước mặt này chính là hy vọng cuối cùng của cả nhà ông, chút tôn nghiêm chết tiệt còn sót lại này thì có tính là gì: “Cố tổng, thực xin lỗi, ngài có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà chúng tôi được không.
Kỷ Chính Tín tôi về sau sẽ vì ngài, bắt tôi làm trâu làm ngựa đều được.”
-Hết chương 24-
Ngáo: Ôi cha mẹ ơi chương này tôi bấn Cố tổng quá:((( hành động hay cử chỉ nhìn thì lạnh lùng mà thật ra nó ôn nhu vl huhuhu.
Thích luôn cái cách cả hai đối xử với nhau lắm, dù không 1 ai nói rõ ra miệng nhưng chắc chắn là động tâm rồi.
Tôi thích dạng lập lờ hờ hững lại đầy ắp tình cảm này ghê, dù trông có vẻ đùa giỡn nhưng rõ ràng cả hai đều rất nghiêm túc nha.
Cả bạn Kỷ cũng thế, trêu anh vậy thôi chứ xuất phát từ thật lòng không à:((((.