Mưa dầm liên miên cả ngày, đến giờ lại bắt đầu có sấm sét.
Thấy trời sắp mưa to mà lại quá nửa đêm rồi, Cố Khải Niên lười gọi quản gia, tự mình bắc cái ghế lên, vươn người đóng cửa sổ, nghĩ nghĩ lại đem chậu sen đá tai thỏ trên cửa vào. Vừa mới quay đầu lại liền thấy một bóng trắng vụt qua, loạt soạt chui vào chăn hắn.
Cố Khải Niên: "......"
Người không biết còn tưởng Cố trạch có ma. Cố tiểu thiếu gia cũng không vội quản 'bóng ma nhỏ' kia, hắn đặt chậu cây vào phòng xong xoay đi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ rồi mới ung dung quay về mép giường, khoanh tay nhìn cục bông quấn chăn trên giường.
Cục bông hơi động đậy.
'Bóng ma nhỏ' chậm rãi vén chăn lên, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe: "Trên tầng sấm sét đáng sợ quá..."
Cố Khải Niên mặt không biểu tình: "Cho nên?"
"Nên tui về với cậu nè!"
Âm thanh bé con còn mang giọng sữa, nghe mềm mềm dính dính, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, lời nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Cố Khải Niên nhướng mày: "Không cần."
Cố Đường khịt mũi.
Nam chính không hổ là nam chính, mới là có ba tuổi mà lại không sợ sét đánh?!
Đến cậu còn sợ nè...
Bỗng nhiên cả bầu trời loé sáng, nháy mắt cả phòng sáng như ban ngày. Cố Đường sợ tới mức chui lại vào chăn, giây tiếp theo liền nghe đùng đoàng một tiếng thật lớn như muốn bổ vào đầu cậu vậy. Thật đáng sợ huhuhu....
Cố Khải Niên xốc một góc chăn lên: "Xuống dưới, quay về phòng cậu đi."
Cố Đường cuộn trong chăn, ủy khuất mà bĩu môi, ánh mắt ngập nước lên án: "Cậu là đồ máu lạnh, đồ vô tình, cậu gây sự vô cớ!"
Cố Khải Niên: "......"
Đứa nhỏ này học đâu được mấy câu đó vậy?
Hắn hoài nghi chắc là do gần đây Cố Đường hay xem mấy phim truyền hình cẩu huyết cùng bà Tô.
Ban ngày Cố Đường chọn phòng vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ không muốn quay về đấy bấy nhiêu.
Trên lầu Cố trạch phòng lớn, quả thật là không khí thoáng đãng nhưng mà lúc sét đánh âm thanh rất vang.
"Đoàng đoàng" một lúc, tí thì tiễn Cố Đường đi tại chỗ luôn.
Một linh hồn nhỏ xuyên sách như cậu làm sao mà chịu được sự hù doạ của Thiên Lôi này chứ, đương nhiên là phải tức tốc tìm đến nhân vật ổn định nhất quyển sách để lánh nạn chứ, sét to như nào cũng không có khả năng đánh vào nam chính chứ?
Cố Đường gắt gao ôm gối mình mang xuống, nhất quyết không đi.
Cứng không được thì mềm.
Cố Đường cười hì hì: "Thích nhất là ngủ cùng em trai."
Vốn còn định nói vài câu, không ngờ Cố tiểu thiếu gia dễ nói chuyện ngoài ý muốn. Cố Khải Niên chỉ nghiêm mặt bánh bao nhìn cậu một lúc liền mặc kệ mà bò lên giường, nằm bên cạnh cậu. Nằm đến là thẳng. Thậm chí Cố Đường còn cảm giác được đối phương đang cố duỗi người.
Cố Đường: "?"
Bạn nhỏ Cố Khải Niên duỗi người xong dùng mũi chân chạm vào chân cậu.
"Có thấy không?"
Biểu tình Cố tiểu thiếu gia nghiêm túc như đang nói một việc cực kỳ quan trọng: "Tôi đã cao bằng cậu rồi."
Cố Đường: "???"
Cố Khải Niên: "Sau này không được gọi là em trai nữa."
...Cái này?
Cố Đường gật gật đầu, thả lỏng từ từ nhắm mắt: "Được, Niên Niên."
Cố Khải Niên nhăn mày lại: "Cái này cũng ——"
Còn chưa nói hết bên tai đã truyền đến tiếng hít thở đều đều. Cố Khải Niên quay qua thì thấy Cố Đường đã ngủ như heo rồi.
Cố Đường: "Zzzz...."
Cố Khải Niên: "...."
Cố tiểu thiếu gia cau mày kéo lại chăn cho Cố heo nhỏ rồi tự mình nằm lại, mang cảm xúc "Hơi hơi bực mà không biết bực cái gì" chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
"Ào ào——"
Ngoài cửa mưa to, trên cửa sổ pha lê hình thành một bức màn nước. Trong tiếng mưa xối xả, hệ thống dùng âm thanh thật nhỏ, thật nhỏ thông báo.
[Ký chủ, chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ 'Chiếm giường của nam chính', khen thưởng 10 điểm giá trị sinh mệnh.]
Nhỏ giọng thông báo xong, hệ thống nín thở chờ đợi, thấy ký chủ không bị nó đánh thức mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong hai năm nay, nó và ký chủ đã bồi dưỡng ra sự ăn ý vô cùng cao. Thậm chí còn chiếu cố nhau, để ý đến thời gian nghỉ ngơi của đối phương. Thường xuyên là nó đi chơi một lúc về ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ hoặc là ký chủ ngủ rồi, nó sẽ nhẹ giọng thông báo tiện giúp ký chủ nhìn chằm chằm phần thưởng tăng lên. Này đại khái là quan hệ hài hoà nhất giữa ký chủ và hệ thống đó. Cả đời này nó cũng không muốn đổi ký chủ đâu!
Dưới sự giám sát của hệ thống, tiến độ giá trị sinh mệnh rất nhanh +10.
Hệ thống: Rất tốt, tan làm!
Nhưng cũng đúng lúc này, giá trị sinh mệnh lại bắn ra một cái "-9".
Hệ thống:?!!
-
Ngày hôm sau, trời đã tạnh mưa. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, nhẹ nhàng vỗ về cái mông nhỏ của bé con trên giường.
Cố Đường trở mình tỉnh giấc. Trên đầu là gối của cậu, trong lòng ôm gối của Cố tiểu thiếu gia, chăn không biết đã bị cậu đạp đi tận đâu rồi, có lẽ sợ cậu cảm lạnh nên Cố tiểu thiếu gia đắp một cái khăn lông lên bụng cậu...
A, Cố tiểu thiếu gia đi đâu rồi?
Cố Đường hồi thần một lúc mới nhớ ra. Bạn nhỏ Cố Khải Niên là người thừa kế tương lai của Cố thị, mang trọng trách gánh vác cả một gia tộc lớn, từ ba tuổi đã phải nhận sự giáo dục tinh anh không giống người thường cho nên rất rất bận. Mà cậu là bé con nhàn nhã nhất Cố gia, có thể ngày nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó chọn thứ mình thích để học.
Thứ yêu thích của Cố Đường vẫn không thay đổi, vì thế chọn hội hoạ và đàn mà đời trước cậu rất thích, không có việc gì lại cùng bà Mai học lắc xúc xắc, uống trà chiều, ăn đồ ăn vặt, xem phim truyền hình, phim hoạt hình.... Sinh hoạt hàng ngày sướng như tiên.
Như lời Cố ba ba nói, bé ngoan chỉ cần phụ trách hưởng thụ là được, nếu Cố Khải Niên đến năng lực nuôi bé ngoan cũng không có thì làm sao gánh vác gia tộc được? Aizz, bạn nhỏ Cố Khải Niên thật thảm.... Cố Đường thương cảm nam chính một giây. Sau đó liền nghiêm khắc tuân theo ý Cố ba ba, tiếp tục vui sướng hưởng thụ. May mà lúc trước cứu Cố Khải Niên chứ không bây giờ người vội đến chân không chạm đất chính là thiếu gia giả cậu chứ ai. Chậc chậc, thiếu gia nhà giàu cũng không dễ làm.
[Ký chủ....]
Trong đầu vang lên âm thanh suy yếu của hệ thống. Cố Đường: "Mày tối qua thức đêm ăn trộm hả?" Nghe âm thanh này là biết cả đêm không ngủ rồi.
[Ký chủ, xin hỏi gần đây cậu có cảm thấy dễ mệt, luôn muốn ngủ, mỗi lần ngủ là mãi không tỉnh, ăn cái gì cũng ăn nhiều hơn ngày trước, còn không tăng thêm tí thịt nào không?]
Hệ thống nói một hơi rất dài, Cố Đường nghĩ nghĩ thấy cũng đúng.
"Ừm."
Nhưng cái này không phải là bình thường hả? Cậu mới ba tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn mà, cậu ngủ nhiều ăn nhiều có vấn đề gì sao? Dù sao Cố tiểu thiếu gia cố gắng học tập như thế là để nuôi cậu mà.
[Vấn đề rất nghiêm trọng đó!]
Hệ thống dùng cả đêm để thẩm tra đối chiếu số liệu, nó phát hiện ký chủ rõ ràng hoàn thành vượt mức rất nhiều nhiệm vụ nhưng tốc độ tăng lên của giá trị sinh mệnh không nhanh bằng tốc độ giảm nên thân thể luôn luôn suy nhược trong một thời gian dài. Cố Đường nghe không hiểu mấy cái phức tạp như thế nên hệ thống nói ngắn gọn ——
[Điều này đối với trẻ em ba tuổi không phải là chuyện tốt!]
Cố Đường nghiêng đầu: "Nó sẽ thế nào?"
[Sẽ không cao được.]
Cố Đường: "!!!"
Nhanh nhanh cho tao biện pháp giải quyết!
Thật đáng tiếc, hệ thống cũng không biện pháp nào tốt. Bởi vì căn nguyên đều là do Cố Đường mà ra, do cậu thay đổi cốt truyện, giữ nam chính ở lại.
[Tuy đầu não không phán định cậu vi phạm quy định nhưng quả thật tuyến cốt truyện thiếu đi phần 'cô nhi viện', nam chính không đến cô nhi viện, biến động lớn như vậy tự nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng, cậu sẽ bị trừ giá trị sinh mệnh định kỳ, chỉ có thể dựa vào hoàn thành nhiều nhiệm vụ để bù lại thôi.]
Nhưng là, có thể làm cậu đều làm rồi, chỉ còn nhiệm vụ ẩn thôi, mấy cái đó đến hệ thống cũng không biết nội dung cụ thể, làm được hay không chỉ có thể dựa vào may mắn.
[Hay là chúng ta làm nhiệm vụ 'Tra tấn nam chính x100' đi, tra tấn hắn 100 lần, tổng cộng có thể tăng 100 điểm giá trị sinh mệnh đó!]
[Không cho hắn ngủ được không?]
Hệ thống vì ký chủ cục cưng của nó, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nam chính, trở nên vô cùng tàn ác.
"Không được."
Cố Đường lắc lắc đầu: "Không ngủ được thì sẽ không cao được, quá tàn nhẫn."
Nam chính trong tiểu thuyết đều vóc dáng cao lớn, cậu không muốn tương lai Cố tiểu thiếu gia đứng cùng nam chính nhà khác lại lùn hơn người ta một đoạn đâu.
Cố Đường nhìn thanh máu nhỏ của mình, tuy không chắc lắm nhưng vẫn còn chút điểm tích lũy, tạm thời cậu cũng không cảm thấy không thoải mái ở đâu.
Cố Đường thản nhiên nói: "Tính sau đi."
[.....]
Hệ thống còn sốt ruột hơn cả cậu.
-
Từ trước đến nay bữa sáng của Cố gia đều rất phong phú. Suy xét đến thân thể hai đứa nhỏ, quản gia kêu đầu bếp làm một bàn đầy đồ ăn.
Cố Đường vừa mới ăn một quả trứng gà liền thấy bé Cố Khải Niên còn chưa cao bằng cái bàn mặc đồng phục Taekwondo đi tới. Người thừa kế tương lai của Cố thị, giá trị con người xa xỉ, đương nhiên thân thủ cũng không thể yếu ớt được. Từ nhỏ là phải học các loại võ và cách phòng thân. Cố Đường cũng đi theo tập một chút đã mệt đến tay chân rụng rời, nằm nghỉ tại chỗ. Rất khó tưởng tượng Cố tiểu thiếu gia làm sao mà kiên trì được như thế.
"Niên Niên, cho cậu ăn trứng gà nè! Bổ, bổ!"
Lần này cậu đã nhớ kỹ, không gọi em trai nữa.
Cố Khải Niên liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì cúi đầu ăn trứng.
Cố tiểu thiếu gia lớn lên rất đẹp, mới ba tuổi đã khiến người khác phải kinh diễm, lông mi dày cong như hai cái quạt hương bồ nhỏ, tròng mắt đen láy như hai viên ngọc đen, môi mỏng hồng hồng, làn da trắng sứ. Đẹp đến mức giống một 'tiểu cô nương'. Đây chính là công chúa Bạch Tuyết xé sách chui ra nè!
Ủa, không đúng.
Cố Khải Niên vốn dĩ là người trong sách rồi, cậu mới là người xuyên vào sách hahaha....
Cố Đường một bên vừa nghĩ vừa cười ngây ngô, Cố tiểu thiếu gia mặt mày tinh xảo, thanh lãnh liếc cậu một cái: "Lại không ăn cơm, như thế không cao được đâu."
Cố Đường: "!!!"
Phi phi phi!
Phủi phui cái mồm!
Sáng sớm ngày ra mà ai cũng nói cậu không cao được là sao?!
Cố Đường bị dọa đến mức rót vội một ly sữa bò, cậu phải cố gắng cao, ít nhất không được lùn hơn đời trước!
Cùng lúc đó, Cố Quyền và Thẩm Ninh Thanh đang cùng bác sĩ gia đình tham khảo một chuyện quan trọng ---- Có nên đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ không.
Theo lý thuyết, gia đình giống Cố gia đều sẽ lựa chọn mời gia sư đến nhà giảng dạy riêng cho con cái, bọn trẻ sẽ học những kiến thức sâu rộng không như những đứa trẻ khác, nói dễ hiểu thì chính là *'Phải đi lùi về vạch đích' đấy.
*kiểu ý là sinh ra là bắt đầu thắng, thắng từ vạch xuất phát đó mà tui thấy với hai cục cưng nhà này chắc phải để z mới vừa cái nư Cố gia.
"Nhưng Cố tiểu thiếu gia là tính huống đặc thù, mấy năm nay, tuy bệnh tự kỷ của tiểu thiếu gia đã dần có chuyển biến tốt nhưng đại đa số thời điểm đều chỉ hoạt động cùng Cố Đường, đối với người hay sự vật khác đều không có hứng thú."
Đối với lời của bác sĩ, Cố gia chủ có thể hiểu.
Cố Quyền thầm chấp nhận: "Quả thật, nó còn không thèm để ý đến người cha là tôi luôn mà."
Thẩm Ninh Thanh nhìn chồng một cái, hỏi bác sĩ: "Nếu đến nhà trẻ thì tình huống này sẽ cải thiện sao?"
Bác sĩ gật đầu: "Cậu ấy có thể giao lưu với Cố Đường chứng tỏ không bài xích với những bạn nhỏ bằng tuổi, vậy hẳn là có thể cho cậu ấy đến những nơi tập thể để thích ứng."
Đối với điều này, Thẩm Ninh Thanh còn có một suy nghĩ. Liệu rằng có một khả năng khác... Vì đó là bé ngoan nên con trai bà mới nguyện ý hoạt động cùng, nếu đổi thành đứa nhỏ khác thì hoàn toàn không thèm để ý?
Trong lòng Thẩm Ninh Thanh có một dấu chấm hỏi to đùng.
Ngoài con trai nhà mình ra, Cố Quyền và Thẩm Ninh Thanh còn một nỗi băn khoăn khác. Bé ngoan thân thể không tốt, nếu đi nhà trẻ cùng Cố Khải Niên, nhỡ bị va chạm hay gì đấy thì làm sao bây giờ?
Cố gia là một gia đình dân chủ.
Dù bọn nhỏ mới ba tuổi nhưng cũng được các trưởng bối tôn trọng, đều có quyền lựa chọn cho riêng mình.
Thẩm Ninh Thanh về đến nhà, hỏi hai đứa nhỏ: "Có muốn đi nhà trẻ không?"
Đáp án của Cố Đường và Cố Khải Niên hoàn toàn tương phản.
Cố Đường không cần nghĩ, hưng phấn sáng cả mắt: "Muốn!"
Cố Khải Niên: "Không...."
Nhưng mà, sau khi nghe rõ đáp án của Cố Đường, Cố tiểu thiếu gia bỗng nhẹ giọng sửa lại ----