Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 100





Edit + beta: Iris
Tiểu Trịnh đã đến buổi thử vai của Liệt Diễm, lần thử vai này, Từ Kiêu đã chuẩn bị một thời gian.

Kể từ khi đạo diễn An đưa kịch bản lần trước, anh đã đọc nó khoảng bốn lần.

Nhân vật cuốn hút anh nhất trong kịch bản là Trần Phẫn, anh đã nghiền ngẫm nhân vật này rất nhiều lần.
Nên lần này anh vẫn có chút mong chờ, nhưng anh thật sự không ngờ đạo diễn An lại không đi theo con đường bình thường.
Hắn chọn địa điểm thử vai là một quán cà phê ngoài trời không nói, đã vậy còn cho phép người khác vây xem.
Này cũng quá độc ác, Từ Kiêu biết rõ, quá trình thử vai công khai này sẽ đắc tội rất nhiều người a.
Quả nhiên là chuyện chỉ có đại đạo diễn mới dám làm.

Mặc dù nói là công khai, Từ Kiêu cũng đoán trước là sẽ có rất nhiều người, nhưng đến khi anh xuống xe vẫn bị hoảng hồn.
Tiểu Trịnh cũng kinh ngạc: "Cái này, đông dữ vậy!"
Thật sự rất nhiều người.
Từ Kiêu mới vừa xuất hiện, một trận sóng thần "A a a a a a a" kéo đến, hét đến muốn xuyên thấu tâm can.
Từ Kiêu hoảng sợ vội vẫy tay với fans.
Nhưng anh thậm chí còn không biết mình lại nổi tiếng như vậy.
Nhưng sau vài lần như vậy, Từ Kiêu phát hiện ra rằng tất cả những fans ở đây đều là fans bác ái.

Ai bước xuống xe là lại "á á á á á á á á á".
Từ Kiêu: "......"
Cũng không thể trách ở đây có nhiều fans, thật sự là vì lần này có quá nhiều minh tinh tới thử vai.

Phía bên ngoài xe bảo mẫu đậu hết chiếc này tới chiếc khác, ngay cả bên trong quán cà phê đã bao cả quán cũng ngồi đầy một đống diễn viên thử vai.
Không hổ là đạo diễn An, trận địa quá lớn.
Từ Kiêu nhìn một vòng, có vài người xêm xêm tuổi anh, hầu hết đều là diễn viên thanh trung niên tầm 30 tuổi trở lên, gần như không có tiểu sinh nào cùng tuổi anh.
Và hàng chục minh tinh nam và nữ này, mỗi người đều nỗ lực rất nhiều cho tạo hình của mình.

Thử nghĩ xem, buổi thử vai ở một nơi công cộng như vậy, fans vây quanh, mỗi một hành động đều có người quay lại rồi đăng lên mạng, có thể nói người đến hoặc dám đến nhất định phải là diễn viên có nền tảng vững chắc và tự tin.

Đối với các diễn viên mà nói, sự tự tin được tích lũy từ kỹ năng diễn xuất và lắng đọng nhiều năm.

Vì vậy, thằng nhóc mặc một chiếc áo hoodie và quần jean như anh lẫn nào đám nam minh tinh thân sĩ trang điểm tỉ mỉ, nữ minh tinh tạo hình diễm lệ, không khác gì "hạc trong bầy gà".
Tiểu Trịnh ghé đầu qua, lo lắng nói bên tai Từ Kiêu: "Kiêu ca, nếu không thì em về lấy giúp anh một bộ quần áo?"
Từ Kiêu nói: "Không sao, không cần đâu."
Tiểu Trịnh nóng nảy, tiếp tục nhỏ giọng nói vào tai anh: "Ai da Kiêu ca, mặc dù đạo diễn An chọn anh, nhưng anh không thể ăn mặc như vậy a, anh nhìn bọn họ kìa, chúng ta không thể bại trận được!"
Từ Kiêu vỗ vai trấn an Tiểu Trịnh: "Em yên tâm, anh đã nắm chắc."
Vì vậy Tiểu Trịnh chỉ có thể dùng ánh mắt của người cha già lo lắng nhìn Từ Kiêu ăn mặc đơn giản đi lên sân khấu.
Thật ra Từ Kiêu không có ý đặc biệt gì, chỉ là khâu quần áo, anh đã sớm nghĩ xong.
Đạo diễn An đưa cho anh nửa phần đầu của kịch bản, nhưng trong lần thử vai thực tế, anh chỉ có bốn cảnh, không có đối tượng diễn chung, anh tự chọn một đoạn diễn cho mình và đạo diễn chọn một đoạn khác tại hiện trường.
Bốn cảnh không nhiều, vì từ trang phục của những người khác, đó là cảnh thứ ba đối đầu trong bữa tiệc, buổi thử vai tự chọn của anh là cảnh đầu tiên trong bốn cảnh, và nó cũng là cảnh đầu tiên Trần Phẫn và nhân vật chính gặp nhau.
Nhân viên hướng dẫn: "Từ lão sư? Chỗ của anh ở bên kia."
Từ Kiêu gật đầu, đi về phía khu vực chờ của mình, chào hỏi những người khác.
Vòng này tổng cộng có sáu người, Từ Kiêu chưa từng gặp những người này, đại khái mọi người đều gật đầu xem như chào lại.

Ban đầu, Từ Kiêu chỉ là một lưu lượng, già vị không lớn, mặc dù đạo diễn An đã mời anh đến thử vai, và có tin truyền ra rằng Từ Kiêu đã được chọn, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Từ Kiêu ăn mặc như vậy, tất cả đều nghĩ rằng anh chỉ là một vai phụ nhỏ mà thôi, không thể nào đảm nhận vai chính được.
Nên những nam minh tinh có chút tư lịch không thèm khách sáo với anh, nhiệt tình trên mặt cũng nhạt đi ba phần.
Không ai nói chuyện, cũng tiện cho Từ Kiêu nghiên cứu kịch bản.
Nhưng Từ Kiêu vừa ngồi không bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thét chói tai như sóng thần ập đến.
Không biết là vị nào tới, Từ Kiêu nghĩ thầm, cũng không cảm thấy có gì lạ.
Chỉ là trận ồn ào này dường như đang tới gần, ban đầu Từ Kiêu không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm kịch bản, giây tiếp theo, bỗng có người xuất hiện trước mặt.
"Thành Du! Sao cậu lại đến đây!"

Nghe xong, lập tức lông tơ khắp người Từ Kiêu đều dựng đứng.
Tức khắc, giọng nói từ tính quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
"Chào các vị."
Hai giây sau, Từ Kiêu mới ngẩng đầu lên.
Hai người trầm mặc đối diện nhau, Nghiêm Thành Du nhìn chằm chằm anh.

Nhưng trong môi trường ồn ào này, sự im lặng của hai người biến mất rất nhanh.
Gần như không có ai chú ý tới bầu không khí kỳ quái giữa bọn họ, giống như không ai thấy Từ Kiêu, hết người này đến người khác đều nhiệt tình đứng lên bắt tay, ôm Nghiêm Thành Du.
Nghiêm Thành Du phong độ lịch thiệp, khéo léo bắt tay trò chuyện với mỗi người.
"Thành Du a, lâu rồi không gặp cậu." "Cậu cũng tới đóng phim của đạo diễn An? Ai da, vậy chúng ta không cần diễn nữa rồi!"
"Đúng đó đúng đó!"
Nghiêm Thành Du cười nói: "Tôi không tới để thử vai, tôi tới gặp một người bạn cũ."
Cái người chúng tinh phủng nguyệt rốt cuộc cũng quay sang anh, vẫn dịu dàng anh tuấn như cũ, đôi con ngươi đa tình làm Từ Kiêu cảm thấy vô cùng quen thuộc đang nhìn về phía anh.
Nghiêm Thành Du mỉm cười, "Từ Kiêu, đã lâu không gặp."
Tay cầm kịch bản chợt siết lại.
Một lát sau, Từ Kiêu nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.