Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 104



Edit + beta: Iris

Cơm đã nấu xong, không còn chuyện gì để làm, Từ Kiêu ngồi trên sô pha, nâng hai má ngẩn người.

Tối nay Trang Dục sẽ về, nhưng Từ Kiêu thực sự bị choáng váng bởi chuyện hôm nay, hết việc này đến việc khác.

Thì ra ngoại trừ anh, thế giới này còn có Nghiêm Thành Du.

Nhưng vì sao Nghiêm Thành Du lại tới thế giới này?

Vì sao hắn... Lại nói những lời khó hiểu đó?

"Em đương nhiên là muốn anh trở về bên em a."

Anh đã quá quen với vẻ mặt của Nghiêm Thành Du, nên anh biết rõ đó là nụ cười chắc chắn phải có cho bằng được.

Từ Kiêu cảm thấy ngực nặng trĩu như bị đá đè, khiến anh hít thở không thông.

A Du, là em nói em không có ca ca.

Bây giờ vì sao lại kêu anh như vậy, Từ Kiêu rũ mắt, lộ nụ cười tự giễu.

Anh không phải thánh nhân.

Tim anh, cũng là thịt.

"Anh chỉ biết lấy thân phận anh trai ra nói chuyện! Anh quản được em sao?!"

"Ai nói anh là anh trai em? Anh có hỏi em chưa?!"

"Là anh tự mình đa tình!"

"Em mẹ nó không cần!"

Nhớ đến đây, Từ Kiêu thở dài một hơi.

Chuyện đã qua nhiều năm, mỗi lần nhớ tới, anh đều cảm thấy cổ họng như bị người ta lấp kín, nhớp nháp không nói nên lời, khó chịu muốn chết.

Mười tám năm.

Năm anh 9 tuổi, lần đầu tiên gặp Nghiêm Thành Du 6 tuổi, đã qua mười tám năm.

"Quên đi." Từ Kiêu lẩm bẩm.

Quên đi, anh không muốn nhớ lại chuyện này nữa, cũng không muốn hỏi xem rốt cuộc Nghiêm Thành Du đang nghĩ cái gì.

Bất kể Nghiêm Thành Du làm gì, giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền.

Nhưng anh lại nhịn không được nghĩ tới chuyện khác...

Nếu Nghiêm Thành Du có thể tới đây, vậy thế giới này có thể có thêm người khác tới hay không? Ví dụ như viện trưởng? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, anh tới nơi này có nghĩa lý gì, Từ Kiêu cắn ngón tay, vắt óc suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng không có manh mối.

Có thể nào tất cả những chuyện này đều là giấc mộng của anh không?

Giống như Nobi Nobita, ngủ một giấc tỉnh dậy, thực ra là anh đang nằm ở bệnh viện tâm thần?

Từ Kiêu: "…………"

Không được, Từ Kiêu rùng mình một cái.

Tốt hơn hết là anh không nên rối rắm chuyện tôi là ai tôi đang ở đâu tôi đến từ đâu mà các triết học thiên cổ cũng không thể nào nghĩ ra được.

Vẫn nên nghĩ cái gì đó thực tế thì hơn — — đợi tối Trang Dục về thì nên giải thích với y thế nào đây.

Nghĩ đến đây, Từ Kiêu lại trầm mặc.

Trang Dục không thích người nói dối mình, Từ Kiêu cũng không muốn nói dối y.

Nhưng phải nói chuyện này thế nào đây, Từ Kiêu cắn muốn nát ngón tay cũng không nghĩ ra lý do.

Nói là Nghiêm Thành Du là bạn trai cũ của anh......?

Suy nghĩ này mới hiện lên đã bị Từ Kiêu phủ quyết.

Nghiêm Thành Du trước kia không phải là Nghiêm Thành Du bây giờ, anh còn có thể nói gì đó, bây giờ nghĩ đến em trai anh, à không, nghĩ đến Nghiêm Thành Du là Nghiêm Thành Du, anh không nói ra câu này được.

Nhưng chẳng lẽ nói Nghiêm Thành Du từng là em trai anh?

Trước không nói phải giải thích cái này thế nào.

Nghiêm Thành Du nơi này hình như lớn hơn anh vài tuổi.

Từ Kiêu: "……………"

Trời muốn diệt ta.

Thế giới này tự phát nổ bây giờ có được không.

Được rồi.

Đương nhiên Trái Đất sẽ không phát nổ, nếu thật sự nổ, vậy Từ Kiêu rất luyến tiếc.

Lúc này, cánh cửa mở ra như tâm linh tương thông.

Lỗ tai Từ Kiêu giật giật, vội chạy tới mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên là Trang Dục.

Trang Dục áo sơ mi đen tuyền đơn giản, kéo khẩu trang màu đen đang đeo xuống cằm, mái tóc được phủ một lớp ánh cam dưới ánh đèn vàng ấm áp của hành lang, đôi mắt màu hổ phách kia bởi vì ngược sáng mà tối đi một chút, lại càng sâu hơn, như có thể hút lấy người khác.

"Đang đợi em hả?" Trang Dục đi vào, tiện tay đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Từ Kiêu một cái, giọng điệu vô cùng tự nhiên.

Đôi mắt cong cong mang chút u tối cười nhìn anh, mặc dù độ cong không rõ ràng nhưng đủ để làm tim Từ Kiêu đập nhanh hơn một nhịp.

Từ Kiêu cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên.

Từ Kiêu giả bộ bình tĩnh nói: "Chờ em lâu rồi," anh vươn tay cầm lấy túi của Trang Dục, đẩy Trang Dục ngồi lên sô pha, "Tới tới tới, anh nấu xong rồi, mau ăn đi mau ăn đi."

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, trước tiên cứ dùng... Trước tiên cứ dùng đồ ăn lấp kín miệng Trang Dục rồi nói tiếp!

Từ Kiêu mắt lóe lên, đây là kế sách thứ nhất.

Trang Dục ngồi ở khoảng trống giữa ghế sofa và bàn trà, y tháo khẩu trang xuống, đặt sang một bên.

Trên bàn bày 3 món 1 canh, đều là đồ ăn nhà nấu, màu sắc rất đẹp, không thua gì nhà hàng.

Ngay cả trong khách sạn cũng không có cảm giác giống nhà như này.

Bầu không khí vừa ấm áp vừa thoải mái khiến tâm y lúc này mềm đi một chút.

Nhưng khi nhìn thấy anh chàng bên cạnh ân cần thiếu chút nữa đấm lưng cho mình, tâm vừa mới mềm nhũn của y lại lần nữa tràn ngập mùi vị khó chịu.

Người này, quả nhiên chột dạ.

Trang Dục nhướng mày khó nhận thấy, nhìn Từ Kiêu. Đôi mắt đen láy nịnh nọt nhìn y chằm chằm, Trang Dục thậm chí cảm thấy sau mông Từ Kiêu có một cái đuôi trong suốt, đang vẫy rất nhanh.

Đặc biệt dễ bị bắt nạt.

Cũng đặc biệt khiến y muốn bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Trang Dục chậm rãi gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng.

Con Shiba bên cạnh sốt sắng hỏi: "Ăn ngon không? Lạnh không? Có muốn anh hâm nóng không?"

Suy nghĩ của y xoay chuyển rất nhanh, Trang Dục không nói đồ ăn ngon hay không, lơ người này hai giây.

Trang Dục hơi khựng lại một lát mới nói: "Ngon, không cần hâm nóng."

Quên đi, anh nấu ăn ngon, y thừa nhận.

Nhưng sau khi y nói xong, hiển nhiên Từ Kiêu đã thả lỏng rất nhiều, lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, cười tủm tỉm nhìn y.

Cơm ngon không có nghĩa là em không xử anh. Trang Dục hơi nhướng mày, lại cắn một miếng: "Nhưng mà..."

Quả nhiên, ngay khi vừa nói ra từ nhưng, Trang Dục liền cảm thấy lỗ tai trong suốt của Shiba dựng thẳng lên, lo lắng nhìn y: "Nhưng sao? Sao vậy?"

Trang Dục nghĩ không sai, Từ Kiêu rất căng thẳng.

Nhưng mà, chuyện hôm nay với Nghiêm Thành Du là thế nào?

Nhưng mà, vì sao anh và Nghiêm Thành Du lên hot search?

Nhưng mà...

Trong đầu y cứ quay cuồng hơn một ngàn tám câu hỏi bắt đầu từ nhưng mà và kết thúc bằng việc trưa hôm nay, nhưng điều y không ngờ tới là...

"Tay em mỏi quá, anh đút em đi."

Từ Kiêu: "………?"

Người bên cạnh đặt đũa xuống, gõ tay lên bàn trà, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ đúng lý hợp tình.

"Nhanh lên."

Từ Kiêu: "."

Không phải đâu, vì sao đột nhiên muốn đút ăn a?

Từ Kiêu rối rắm hồi lâu, lúc gắp đồ ăn lên vẫn hỏi ra.

Trang Dục hừ một tiếng: "Tự anh ngẫm lại chuyện trưa hôm nay anh làm đi?"

Nhắc tới chuyện trưa hôm nay, Từ Kiêu lập tức cảm thấy mình bị thu nhỏ lại.

Anh thận trọng gắp một đũa bún, giống như nhân viên văn phòng bị lãnh đạo bắt lén chơi máy tính ở nơi làm việc, chân thành mà nịnh nọt đưa đến miệng Trang Dục.

"Mời ngài."

Trang Dục lườm anh một cái, Từ Kiêu vô thức rụt cổ lại, cảm thấy hơi tò mò.

Gì vậy, không phải anh đang đút em sao.

Trang Dục: "Không phải như vậy."

Không phải vậy thì là sao?

Đại khái là ánh mắt anh biểu đạt ra hết vẻ mê mang, Từ Kiêu thấy Trang Dục đột nhiên nở nụ cười, lười biếng ngả người ra sau, bàn tay "bị mỏi" xoay đũa như xoay quạt, đưa tới bên miệng.

Từ Kiêu: "… Hả??"

"Há miệng." Mắt phượng của Trang Dục hơi nheo lại, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Từ Kiêu nháy mắt có ảo giác mình là con mồi.

Cái này... Bầu không khí này có chút kỳ lạ... Từ Kiêu do dự một chút, mới hé môi ra.

Chỉ là đồ ăn thôi, chắc không sao đâu...

Vào đúng cái lúc chắc là không sao đâu của anh, đầu môi lại bị chạm nhẹ.

Từ Kiêu sửng sốt, giây sau, chiếc đũa không chỉ ngừng lại ở việc đút vào miệng anh, mà anh cảm giác giống như bị cái gì đó tiến vào dò xét môi và đầu lưỡi. Một giây này, vòm miệng bị cào nhẹ, đầu lưỡi đột nhiên bị ấn xuống, cảm giác tê dại lan đến da đầu, trong nháy mắt xông vào tủy sống.

Từ Kiêu run rẩy mất kiểm soát, mở mắt ra nhìn Trang Dục.

Nhưng ngay sau đó, anh nhận ra rằng đây là một lựa chọn sai lầm.

So với sự khiêu khích của đôi đũa, ánh mắt của Trang Dục càng... nguy hiểm hơn.

Đó là đôi mắt của một con báo đã sẵn sàng hành động, tràn đầy hormone mang tính xâm lược, con vật t.o lớn này dường như đã chính thức triển lộ hormone của nó vào đêm nay, từng chút một tiếp cận anh và nuốt chửng anh.

Tim Từ Kiêu đập càng lúc càng nhanh, phảng phất như có dòng điện chạy khắp đại não, đừng nói đến nếm mùi vị đồ ăn mà mình nấu, bây giờ cả người Từ Kiêu chỉ còn mê mang nhìn Trang Dục, và con đôi mắt xinh đẹp của Trang Dục. Cảm giác tê tê ngứa ngáy như điện giật tuồn vào các dây thần kinh.

Chiếc đũa được rút ra, cằm anh đột nhiên bị nâng lên, Trang Dục cắn nhẹ hầu kết của anh, Từ Kiêu đột nhiên run lên, tim anh đập mạnh trong nháy mắt.

Sau đó Trang Dục khàn giọng nói: "Phải đút em như thế này này."

"Anh nghe chứ?"

°°°°°°°°°°

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.