Nghiêm Thành Du tùy tiện lau tóc, gật đầu, lấy điện thoại ra, ngồi ở mép giường.
Lâm Ý nhìn thân hình rắn chắc cường tráng của hắn, gương mặt đỏ ửng.
Một lát sau, Lâm Ý không chịu ngồi yên, lết đến cạnh Nghiêm Thành Du.
Hắn có chút chờ mong hỏi: "Chúng ta…… làm lần nữa không?"
Nghiêm Thành Du dường như không chú ý tới Lâm Ý nói gì, chỉ lo lướt tin tức của mình, cau mày không đáp lời.
Lâm Ý đợi một lúc lâu, phát hiện Nghiêm Thành Du vẫn không trả lời, hắn cắn cắn môi: "Thành Du ca?"
"Hửm?" Lúc này Nghiêm Thành Du mới nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Xem ra Nghiêm Thành Du hoàn toàn không nghe thấy lời hắn vừa nói, Lâm Ý cảm thấy hơi khó chịu, hắn miễn cưỡng cười, chống người lên thò lại gần, oán trách nói, "Anh đang nhìn gì vậy? Em vừa nói chuyện mà anh lại phớt lờ em."
Nhưng không đợi hắn đến gần, Lâm Ý nhận ra Nghiêm Thành Du đang tránh hắn theo bản năng, nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy — — là hot search ban nãy của Từ Kiêu.
Lại là hắn.
Lâm Ý nháy mắt siết chặt nắm tay.
Nhưng nhớ đến vẻ mặt cau có của Nghiêm Thành Du, hắn đột nhiên dâng lên một tia may mắn.
Vẻ mặt Nghiêm Thành Du khó coi như vậy…… Có thể là, hắn cũng không thích Từ Kiêu thì sao?
Lâm Ý dừng một chút, thử mở miệng: "…… Thành Du ca, anh rất để ý đến Từ Kiêu sao?”
Hỏi thì hỏi, nhưng người hỏi lại dùng giọng điệu rất chắc chắn.
Nghiêm Thành Du hơi khựng lại, cau mày: "Làm sao vậy, đột nhiên hỏi cái này."
Vẻ mặt của Nghiêm Thành Du khiến Lâm Ý có chút tự tin, hắn ngẩng đầu, cắn môi nói: "Kỳ thật em đã muốn nói từ lâu..."
"Thành Du ca, em vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, không có nói với người khác, nhưng anh thì khác," hắn nắm chặt góc chăn, "Kỳ thật, Từ Kiêu vẫn luôn nhằm vào em……"
"Thật đó!" Như là sợ Nghiêm Thành Du không tin, Lâm Ý đỏ hốc mắt, "Từ khi em tham gia tạp kỹ, hắn vẫn luôn cô lập em, thậm chí đoạt vai diễn của em, chửi bới em trước mặt Trang ca, thậm chí bôi đen em khắp nơi……"
Hắn nói được một nửa thì không nói nổi nữa.
Bởi vì sắc mặt người đối diện bỗng nhiên trở nên vô cùng xa lạ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ý nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như vậy của Nghiêm Thành Du kể từ khi quen nhau.
Lâm Ý mở to mắt, trong mắt hiện lên ánh nước: "Thành Du ca... Em, em nói sai cái gì sao?"
Vì sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt này... Tâm Lâm Ý bỗng nặng nề.
"Cậu hỏi tôi?" Nghiêm Thành Du không bị bộ dáng sắp khóc của Lâm Ý làm cho động lòng, sắc mặt lạnh lùng nói: "Cậu nói sai cái gì, không tự biết sao?"
"Chỗ nào cũng sai."
"Thứ nhất, người mà hắn không thích, cùng lắm chỉ không phản ứng lại cậu, hắn không thể nào cô lập cậu."
"Hắn không rảnh bắt nạt cậu, hắn cũng không phải loại người như vậy." Nghiêm Thành Du cười lạnh nói.
"Em không có lừa anh!" Lâm Ý cả kinh, lắp bắp biện hộ: "Nhưng hắn thật sự... Anh biết rõ mà, hắn, hắn thiếu chút nữa cướp mất Thiên Khải Lục!!"
"Cướp?" Nghiêm Thành Du cười lạnh, "Thực lực hắn giỏi hơn cậu vô số lần, cậu không lấy được thì không gọi là cướp."
Lâm Ý hoàn toàn ngây dại.
"Hơn nữa, đừng có dùng từ bôi đen này."
Lời của Nghiêm Thành Du như dao găm, hung hăng cắm lên người Lâm Ý.
"Cậu danh xứng với thực."
Nói xong, Nghiêm Thành Du đứng lên, tựa hồ không muốn ở cùng hắn thêm một giây nào nữa, đứng dậy thay quần áo.
Lâm Ý ngồi yên trên giường.
Hắn vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ, không dám tin mà trợn to mắt, tay như muốn chảy máu.
Nghiêm Thành Du, cư nhiên nói hắn như vậy? Hắn vậy mà bảo vệ Từ Kiêu, bảo vệ thằng khốn kia!
Lâm Ý giờ phút này thật sự hận Từ Kiêu thấu xương, muốn gi.ết ch.ết anh, tâm tình hung ác giống như nọc độc, hoàn toàn không thể kìm nén, ăn mòn mọi ngóc ngách trong tim hắn.
Lâm Ý gào lên: "Nghiêm Thành Du!! Anh vậy mà cùng một giuột với thằng khốn đó!"
"Hai tên tiện nhân! Đồ tiện nhân!!" Lâm Ý nhìn bóng lưng Nghiêm Thành Du, đột nhiên hung hăng ném gối về phía hắn, điên cuồng hét lên, "Tao là cái gì?! Cút khỏi đây! Cút ngay!!!!!!!"
Nghiêm Thành Du bắt lấy gối, mắt lạnh như băng: "Nói lại lần nữa? Ai là tiện nhân?"
Lâm Ý thét to: "Mày, còn có Từ Kiêu, tụi bây đều là tiện — —"
"Phịch!"
Bóng trắng hiện lên, gối đầu đập mạnh vào mặt Lâm Ý.
Từ Kiêu ở cách đó vài km, không biết trong khách sạn đang có một màn giương cung bạt kiếm, tất nhiên, anh không biết buổi gặp mặt nho nhỏ của mình lại như con bướm Brazil. Mỗi lần đập cánh là gây ra hàng loạt gió lốc sau này.
Sau buổi gặp mặt, nhóm biên kịch chính cũng lên sân khấu, một số người trêu chọc đạo diễn Lưu, từ khách mời đến fans, mọi người cùng nhau chụp ảnh chung, lần gặp mặt 《Let"s Go!》 này có thể được coi là kết thúc mỹ mãn.
Sau khi kết thúc, Trang Dục trở về để bắt kịp tiến độ, Hạ Minh Viễn có linh cảm làm album, Hà Tử Chiêu phải tập luyện cùng nhóm, Trần Ngũ, Sở Nhiên cũng có chương trình tạp kỹ, Từ Kiêu so với bọn họ thực sự khá rảnh rỗi.
Ngồi xe về lại studio, Tiểu Trịnh lái xe phía trước, Chu Văn lẩm bẩm phía sau.
"Hai người nổi bật quá đó," Chu Văn chậc một tiếng, "Anh xem, đám fans đều phát hiện ra rồi!"
"Fans chỉ nói ngoài miệng thôi, không có xem là thật đâu," Từ Kiêu an ủi hắn: "Không xem là thật đâu."
"Cái đó không có khả năng!" Chu Văn nói, "Anh không biết bây giờ fans cuồng đáng sợ bao nhiêu đâu."
"Các anh rêu rao cả ngày như vậy, lỡ ngày nào đó fans mò ra sự thật thì mất vui." Chu Văn than ngắn thở dài nói.
Tiểu Trịnh đằng trước tò mò hỏi, hắn quay đầu lại, chớp mắt hỏi: "Kiêu ca, Chu Văn ca, fans phát hiện gì vậy?"
"Cậu không hiểu."
"Cậu còn nhỏ."
"Được rồi." Tiểu Trịnh ủy khuất "ờm" một tiếng, có cảm giác như bị cô lập.
Từ Kiêu nói thì nói vậy, nhưng anh thực sự suy nghĩ đến vấn đề này trên đường đến văn phòng của Ngụy Cảnh Thăng — anh và Trang Dục dường như rêu rao thật.
Không nói đến chuyện ở chung, bảo vệ trong tiểu khu của nghệ sĩ bọn họ hẳn là vẫn tin được.
Nhưng chuyện mặc nhầm quần áo như hôm nay, nếu sau này còn xảy ra điều gì bất cẩn nữa, thì...
Thực sự có thể, như Chu Văn đã nói, thịt trong sủi cảo cũng có lúc bị lộ ra.
Từ Kiêu đau đầu.
Anh không sợ bại lộ tính hướng, dù sao anh cũng đã 27 28 tuổi rồi, không còn mấy năm nữa là hết còn xài tiền của những fans bạn gái nữa rồi.
Nhưng Trang Dục thì khác, Trang Dục trẻ hơn anh, tương lai tươi sáng hơn.
Một khi những chuyện này tuôn ra, Trang Dục sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Có phải anh nên... Giữ khoảng cách với Trang Dục không?