Nghiêm Thành Du như cũ chỉ lo tự nói: "Tuy rằng chuyện này làm em cũng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng nghĩ đến phản ứng của Trang Dục lại làm em cảm thấy rất thích thú."
"Ca, anh nói xem có đúng không?" Nghiêm Thành Du cong mắt nhìn anh. Người bị hắn nhìn như vậy, ngoài miệng thì nói như không phải uy hiếp mà là toàn tâm toàn ý muốn trưng cầu ý kiến.
"Nghe lời," Nghiêm Thành Du vươn tay, dùng ánh mắt không dung được lời từ chối nhìn anh, như đang dụ hoặc anh, "Ca, anh chỉ cần giống như trước đây, em cũng sẽ giống như trước đây."
"Mấy ảnh chụp này, sẽ không có người thứ hai nhìn thấy."
Trên mặt Nghiêm Thành Du mang theo nụ cười nắm chắc thắng lợi, hắn tựa hồ phi thường chắc chắn, cho rằng người đối diện nhất định sẽ khuất phục hắn. Hắn buông bàn tay đang nắm lấy Từ Kiêu ra, chờ Từ Kiêu ngoan ngoãn lấy điện thoại ra thêm WeChat hắn.
Hắn cho rằng, chuyện này nhất định sẽ làm Từ Kiêu khuất phục.
Mà chuyện như khuất phục này, chỉ cần có lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.
Trở về như trước kia, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, lúc Nghiêm Thành Du nhìn thấy Từ Kiêu cả người run rẩy, không khỏi mím môi.
"Anh phản ứng lớn như vậy làm cái gì." Hắn hơi bực bội nói, "Em chỉ là muốn anh nhiều……"
"Tùy em."
Nghiêm Thành Du sửng sốt: "Cái gì?"
Từ Kiêu hít một hơi thật sâu, dần dần, biên độ run rẩy của anh giảm đi, bình tĩnh nhìn hắn.
Nhìn thấy Từ Kiêu như vậy, Nghiêm Thành Du tự dưng cảm thấy hoảng loạn, hắn như là làm sai cái gì, vừa định mở miệng, Từ Kiêu lại ngắt ngang hắn.
"Ảnh chụp em có thể tùy ý gửi, em muốn gửi cho Trang Dục cũng có thể, gửi cho phóng viên cũng không sao," Từ Kiêu nói, "Thích gửi thế nào thì gửi thế nấy."
"……" Nghiêm Thành Du nắm chặt điện thoại, đôi mắt đào hoa thâm trầm, "Anh cho rằng em đang nói giỡn sao?" Hắn đột nhiên bắt lấy tay Từ Kiêu, lần này so lần trước càng dùng sức, "Ca, anh đừng tưởng rằng em làm không được."
"Anh nói, em muốn làm thế nào thì làm thế nấy."
Từ Kiêu rút tay hắn ra, Nghiêm Thành Du cảm thấy ánh mắt anh nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ.
"Anh không muốn có bất kỳ liên quan gì đến em," hắn nghe anh nói như vậy, "Kiếp trước cũng vậy, kiếp này càng như vậy."
Nghiêm Thành Du cứng đờ, tay bị rút ra.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu.
Cũng vào lúc này, hắn mới phát hiện hóa ra xung quanh đã có nhân viên công tác đứng từ xa nhìn bọn họ.
Nghe những người đó khe khẽ nói nhỏ, Nghiêm Thành Du nhàn nhạt liếc mắt một cái, nhìn nhóm người này mang theo hưng phấn giải tán.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc Từ Kiêu trở lại phòng nghỉ, trong phòng không có ai.
Ngoài cửa là tiếng nhân viên công tác đi lại ầm ĩ, Từ Kiêu ngồi trên sô pha, một tay đặt ngang mắt, tay khác rũ ở một bên.
Nói thật, Từ Kiêu không có quả quyết như anh thể hiện trước mặt Nghiêm Thành Du.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn khung chat của Trang Dục, ngón tay vô thức vuốt v.e cạnh điện thoại.
Nghiêm Thành Du có lẽ sẽ thật sự nói với y. Nghĩ đến đây, cảm giác cổ họng tắc nghẹn lại xuất hiện lần nữa.
Anh lấy tay đang che mắt ra, nhìn khung thoại, bên trên vẫn còn dừng lại dòng ha ha cuối cùng của anh.
Phải nói thế nào với Trang Dục đây.
Từ Kiêu nghĩ đến đây, thở dài một hơi.
Vì cái gì anh lại luôn muốn tìm các loại lấy cớ để qua loa lấy lệ che giấu chứ.
Rõ ràng Trang Dục ghét nhất là lừa gạt.
Từ Kiêu trong nháy mắt có chút bất đắc dĩ, thế nên anh — một người không hút thuốc lá — cũng bỗng nhiên muốn hút một điếu.
Tục ngữ nói đúng, người một khi xui xẻo, uống nước lạnh cũng thấy ê răng.
Thành ngữ người xưa không khinh ta.
Từ Tiêu ban đầu ngủ không ngon, cổ họng khó chịu, hai ngày sau đột nhiên ho khan.
Là loại ho đến nỗi muốn ho văng cái dạ dày.
Đạo diễn Tôn vỗ vỗ vai anh: "Tiểu Từ, cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi, dù sao cậu quay mau, chúng ta cho phép cậu nghỉ ngơi một ngày, cậu về nghỉ ngơi trước đi."
Từ Kiêu ho khan đồng ý.
Chỉ là nói là về nghỉ ngơi, nhưng rừng mưa cách thành A cũng xa, anh cũng chỉ về khách sạn nghỉ ngơi thôi.
Tiểu Trịnh cơ hồ từng bước đỡ Từ Kiêu lên khách sạn, dùng cơ thể mạnh mẽ như tiểu nha hoàn để canh gác cho anh nghỉ ngơi.
Từ Kiêu ho: "Tiểu Trịnh, em bận thì đi đi, anh không sao."
Tuy rằng Từ Kiêu ngoài miệng nói không sao, Tiểu Trịnh vẫn có chút lo lắng, hắn nhìn Từ Kiêu bệnh ho.ạn, hỏi: "Kiêu ca, nếu không thì chúng ta đến bệnh viện khám một cái đi?"
Từ Kiêu liên tục xua tay: "Được rồi, lát nữa anh sẽ đi bệnh viện, đừng nói ra chuyện anh bị cảm nặng."
Tiểu Trịnh ngẫm lại, cũng đúng, đến lúc đó ở bệnh viện bị fans vây quanh, vậy thì càng phiền toái, vì thế hắn cẩn thận giúp Từ Kiêu rót nhiều nước ấm đặt ở tủ đầu giường, lúc này mới im ắng đóng cửa lại, đi mất.
Chờ Tiểu Trịnh đi rồi, Từ Kiêu nằm trong chốc lát, không cảm thấy tốt hơn được bao nhiêu, thậm chí còn thấy chóng mặt hơn.
Anh bình thường thì không có bệnh gì, mà bệnh rồi thì như bị núi đè. Cả người nóng hết lên, đắp chăn thì khó chịu, không đắp chăn thì càng khó chịu hơn, ho đến nỗi cổ họng có thêm mùi tanh.