Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 117



Edit + beta: Iris

Hôm nay ba người bọn họ đều quay, tuy rằng đạo diễn Tôn rất vừa lòng, nhưng Từ Kiêu lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng anh không nói được là quái ở chỗ nào.

Không phải bởi vì bầu không khí xấu hổ giữa anh và Nghiêm Thành Du Lâm Ý, cảm xúc, lời kịch động tác của bọn họ đều đúng chỗ, nhưng Từ Kiêu có cảm giác có một tầm mắt dừng trên người mình như hình với bóng, lạnh băng, là loại ánh mắt như rắn nhìn chằm chằm ếch xanh.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Từ Kiêu lặng lẽ quan sát, muốn biết rốt cuộc là ai.

Nhưng cảm giác bị theo dõi chợt biến mất.

Như thể tất cả chỉ là ảo giác của anh.

Nhưng thật ra ngẫm lại cũng biết, người sẽ nhìn anh như vậy cũng chỉ có hai người.

Đầu tiên là anh nghĩ đến Nghiêm Thành Du.

Nhưng mà ngẫm lại thì cảm thấy có chút quái, bởi vì nếu là Nghiêm Thành Du thì...... Từ Kiêu nghĩ vậy, xoay đầu nhìn Nghiêm Thành Du một cái.

Tầm mắt Nghiêm Thành Du vừa lúc đối diện anh, Từ Kiêu đối diện với hắn nửa giây, người đối diện đen mặt nhìn chằm chằm lại, một bước cũng không nhường.

Từ Kiêu: "........."

Xem ra không phải hắn.

Nghiêm Thành Du tuyệt đối sẽ không lén lút, với sự hiểu biết của Từ Kiêu về hắn, hắn còn ước gì Từ Kiêu biết là hắn nhìn chằm chằm.

...... Vậy chính là Lâm Ý?

Này cũng không thể trách Từ Kiêu nghi ngờ lung tung, dù sao anh cũng là người mới đến, trong đoàn phim chỉ có vấn đề với hai người này.

Vì thế Từ Kiêu lén nhìn Lâm Ý một cái.

Lâm Ý đang mặc phục diễn, Dương Hâm ở bên cạnh hắn, hai người tựa hồ đang nói chuyện với nhau, nhìn không ra có gì dị thường.

Từ Kiêu nhìn chăm chú một hồi lâu.

Không có phản ứng.

Từ Kiêu ngượng ngùng thu hồi tầm mắt. Đại khái là anh quá nhạy cảm, Từ Kiêu nghĩ, có lẽ là diễn viên quần chúng nào đó đang nhìn anh?

Không lâu sau chuyện này bị Từ Kiêu ném ra sau đầu, kết thúc thời gian nghỉ ngơi, Từ Kiêu tiếp tục quay cảnh thứ hai.

Có lẽ là vì có Trang Dục, đạo diễn Tôn sắp xếp lại cảnh quay của Từ Kiêu một lần nữa, vốn dĩ cảnh quay của anh phân bố lưa thưa trong gần nửa tháng, mấy ngày nay lại xếp đầy cả năm ngày, ngay cả cảnh quay chung với Nghiêm Thành Du cũng quay xong trong hai ngày.

Từ Kiêu cảm thấy mình như con lừa con, chỉ biết nhìn chằm chằm Trang Dục tay huy roi vô hình, rồi hự hự quay điên cuồng.

Tóm lại, dưới sự đốc thúc tinh thần chuyên nghiệp của Trang Dục (Trang Dục:?), hơn nữa vốn dĩ kỹ thuật diễn của Từ Kiêu không có vấn đề gì.

Anh nhớ rõ lời thoại, cũng không xuất hiện sai lầm cấp thấp như quên từ, vị trí đứng cũng đã quen, phối hợp rất tốt với camera, cơ hồ đều là một một lần là qua, không cần quay lại. Thỉnh thoảng đạo diễn Tôn đưa thêm yêu cầu, Từ Kiêu cơ bản chỉ cần một lần là qua là điều mọi người hiểu ngầm, cho nên suất diễn của Từ Kiêu có thể nói là quay nhanh như cắt.

Thế đóng máy như thế sét đánh không kịp bưng tai, ngay cả Từ Kiêu cũng có chút phản ứng không kịp.

Một ngày nọ, đạo diễn Tôn vỗ vai anh và nói, buổi tối muốn cùng ăn cơm.

Anh - một người có tổng số cảnh quay còn kém cả nam sáu, cư nhiên còn có tiệc đóng máy.

Từ Kiêu lén nói với Trang Dục: "Em nói với đạo diễn Tôn làm cái này cho anh, có phải hơi khoa trương rồi không."

"Không đâu," Trang Dục ngó anh một cái, "Có phải anh quên rồi, ngoài anh ra thì còn có em đi ăn nữa."

"Em là nhà sản xuất."

"Ồ." Từ Kiêu giật giật khóe miệng, anh quên mất còn có vụ này.

Trận chiến tiệc đóng máy khá lớn, đêm đó Từ Kiêu về khách sạn, khắc sâu nghi ngờ tiếng khóc than nghèo của đạo diễn Tôn đều là giả khóc như sét đánh không mưa.

Nếu không sao lại đặt nhà hàng tốt như vậy?

Tuy đạo diễn Tôn nói chỉ là tùy tiện ăn một bữa, nhưng người nên tới đều tới.

Toàn bộ diễn viên chính và nhà sản xuất đều ở đây, Từ Kiêu ngồi bên cạnh Trang Dục. Vốn anh định ngồi ở bàn khác, bởi vì bàn này toàn là diễn viên chính và phó đạo diễn, giám chế, nhưng sau đó lại bị một câu của Trang Dục thuyết phục.

"Em rõ ràng mang vốn vào đoàn, anh ngồi chỗ nào mà chẳng giống nhau?"

"Hơn nữa Nghiêm Thành Du là khách mời cũng ngồi ở đây, anh chạy sang bên kia ngồi làm gì."

"......" Sao lại thành em mang vốn vào đoàn rồi? Rõ ràng anh được đạo diễn Tôn mời đến quay mà.

Tuy rằng Trang Dục thật sự có đầu tiền...... Nhưng mà là sau khi anh tiến tổ a.

Từ Kiêu: = =

Nhưng mấy ngày nay Trang Dục quả thật hận không thể chiêu cáo thiên hạ rằng bọn họ thật sự có quan hệ mật thiết trong công ty, hiện tại né tránh cũng không còn ý nghĩa gì.

Thôi, Trang Dục vui là được.

Dù sao Trang Dục đã nói như vậy, anh phải ngồi cho mòn ghế mới được.

Chỉ là bữa cơm này cũng không "phong vân khó lường" như Từ Kiêu nghĩ, ngược lại không khí vô cùng tốt, cực kỳ hòa khí.

Khác với Nhiếp Chính Vương lần đó, tuy rằng bàn của Từ Kiêu đều là nhân vật quan trọng trong đoàn phim, nhưng mọi người đều rất bình dân, ăn mặc cũng đặc biệt thoải mái.

Đoàn phim của đạo diễn Tôn và đạo diễn Ninh khác nhau ở điểm này. Đạo diễn Ninh có phong cách của đạo diễn Ninh, cho dù là tiệc đóng máy thì người tham gia vẫn sẽ chú ý đến hình tượng, chuẩn bị gọn gàng đẹp đẽ một chút. Đạo diễn Tôn thì khác, bình thường đạo diễn Tôn luôn cười tủm tỉm như Phật Di Lặc.

Đạo diễn Tôn sẽ nghiêm mặtchỉ khi vài cảnh quay liên tiếp không qua, hoặc diễn viên xuất hiện tình trạng quêntừ. Còn những lúc khác, đạo diễn Tôn sẽ không mắng chửi, hắn chỉ tắt camera rồi bắt diễn đi diễn lại đến khi hài lòng mới thôi, nên mới nói đạo diễn Tôn là một con dao ấm áp.

Nhưng đạo diễn Tôn dễ nói chuyện, đoàn phim lại có tiền, nói là ăn cơm thì thật sự ăn cơm, không có áp lực gì cả, mọi người nói cười vui vẻ ngất trời, không có chút khoảng cách nào.

Nên Từ Kiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi với đám đại lão cũng không thấy lúng túng.

Đương nhiên, có lẽ là do anh ngồi bên cạnh Trang Dục, nên dù cách Nghiêm Thành Du và Lâm Ý gần như vậy cũng không sao.

Từ Kiêu vốn tưởng là có thể kết thúc yên yên bình bình như vậy, lại không ngờ tới, cuối cùng đạo diễn Tôn say khướt.

Lúc nào đạo diễn Tôn cũng cười, uống say cũng cười, ngoại trừ gương mặt trắng trẻo mập mạp phơi nắng cỡ nào cũng không đen hơi phiếm hồng, sức lực lớn hơn bình thường, thì xem như nết say không tồi.

"Tiểu...... Tiểu Từ a!" Đạo diễn Tôn đỏ mặt giơ ly rượu, vòng qua bàn đi đến trước mặt Từ Kiêu, vỗ vai Từ Kiêu mấy phát, cười to nói:

"Lần đầu tiên gặp cậu ở chỗ lão Ninh là đã cảm thấy cậu rất có tài, ha ha... Hức, đầu cơ kiếm lời a!"

Từ Kiêu vội vàng đáp lễ một ly: "Đạo diễn Tôn quá khen rồi."

"...... Không... Chưa có khen mà," đạo diễn Tôn xua tay lung tung, tiếp tục nói, "Đạo diễn An nói rất đúng, màn ảnh lớn* càng thích hợp với cậu hơn."

*Màn ảnh lớn: là phim điệnảnh, chỉ chiếu trong rạp; Màn ảnh nhỏ: là phim truyền hình, chiếu trên TV và cóđầy trên internet. Chắc mn biết cái này rồi nhỉ.

"Cậu đó, nhất định phải cố gắng tìm tòi, kiên nhẫn...... Hức, mài dũa," đạo diễn Tôn nói, "Không, không sai."

Từ Kiêu sửng sốt, anh không nghĩ tới đạo diễn Tôn sẽ nói với anh những lời này.

Tuy thấy rõ đạo diễn Tôn đã say, nhưng Từ Kiêu vẫn nhận ra là lời thật lòng của hắn. Đó là ngữ khí chỉ có người từng trải mới có, có chút uyển chuyển khuyên nhủ và chờ mong với người trẻ tuổi đồng lứa.

Từ Kiêu gật đầu thật mạnh, "Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng tốt hơn." Từ Kiêu rót thêm rượu, nghiêm túc kính đạo diễn Tôn một ly.

Tất cả những chuyện này đều bị Lâm Ý thấy hết, trầm mặc thu vào đáy mắt.

°°°°°°°°°°

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.