Con đường thực tập của Biên Tấn Nguyên rất suôn sẻ, thậm chí còn quá mức suôn sẻ. Hắn bẩm sinh có trí nhớ tốt, lại nhạy cảm với các con số. Lần đầu tiên đi họp cùng với Nguyên Sóc, hắn đã âm thầm chỉ ra một lỗ hổng trong hợp đồng. Nguyên Sóc vô cùng bất ngờ, ngay lập tức cảm thấy muốn nhường vị trí của ông cho Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở ông: "Tôi còn chưa tốt nghiệp mà."
Nguyên Sóc cười nói: "Không sao, có chí thì không cần đợi tuổi lớn, trò giỏi hơn thầy mà."
Biên Tấn Nguyên không để tâm, bận rộn làm việc của hắn. Ông cụ Nguyên thấy Biên Tấn Nguyên cuối cùng cũng có chút hứng thú với sự nghiệp gia đình, vui mừng quá đỗi, còn muốn giới thiệu cháu gái của bạn ông cụ cho hắn.
"Tinh Tinh bằng tuổi con, xinh đẹp lại dịu dàng nữa, con có thích không?" Ông cụ đưa ảnh cho Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên nhận lấy, chưa nhìn đã úp ngược xuống bàn, đáp: "Không thích."
Ông cụ Nguyên có chút lo lắng: "Con sẽ không giống bố con, cũng không muốn kết hôn chứ?"
Biên Tấn Nguyên lắc đầu, bình thản trả lời: "Không, con muốn kết hôn."
Ông cụ Nguyên thở phào: "Muốn kết hôn là tốt rồi, muốn kết hôn là tốt rồi."
"Nhưng ông không cần giới thiệu người cho con nữa."
"Vậy con phải để ý một chút đấy." Ông cụ dặn dò.
Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Con biết rồi."
Vậy là ông cụ không giới thiệu ai nữa.
Có lẽ là vì ấn tượng đầu tiên của Biên Tấn Nguyên với gia đình này quá đỗi bình thản và lạnh nhạt, hắn không có chút vui vẻ nào khi đối diện với tình cảm gia đình đột nhiên xuất hiện này, thậm chí cũng chẳng mấy quan tâm. Vì thế, ba người nhà họ Nguyên khi đối mặt với hắn luôn có phần thiếu tự tin, sợ rằng chỉ cần nói nặng một câu, Biên Tấn Nguyên sẽ bỏ đi không chút lưu luyến.
Chẳng qua hai ông bà Nguyên có thể không đủ tự tin trước mặt Biên Tấn Nguyên, nhưng khi nói chuyện với Nguyên Sóc thì lại rất nghiêm khắc: "Tấn Tấn cũng không còn nhỏ nữa, những cô gái phù hợp, con nên chú ý đến một chút, đừng đến lúc như con, đến tuổi này rồi vẫn sống cô độc một mình."
Nguyên Sóc cho rằng chuyện tình cảm là duyên phận, hơn nữa con trai ông cá tính như thế, liệu ông thấy hợp thì có thật sự hợp không? Nhưng để gắn kết thêm với Biên Tấn Nguyên, ông vẫn để tâm điều này rồi hỏi riêng con trai: "Con thích kiểu con gái như thế nào?"
"Không cần ngài phải lo." Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh đáp.
"Ta có thể giúp con chọn lựa, nói thật, ta và mẹ con gặp nhau từ thời đại học đấy. Con có thích cô gái nào trong trường không? Có thể đưa về nhà xem."
Biên Tấn Nguyên từ chối bàn về chủ đề này, Nguyên Sóc cũng đành bỏ qua. Nhưng không lâu sau, ông nghĩ đến Lục Vân Phi – người bạn thân nhất của Biên Tấn Nguyên. Chắc chắn cậu biết con trai ông thích kiểu con gái thế nào! Nguyên Sóc lập tức chọn thời gian hẹn Lục Vân Phi gặp mặt.
Lục Vân Phi nhìn ông, trong lòng đầy thắc mắc. Biên Tấn Nguyên thích kiểu người thế nào ư? Biên Tấn Nguyên thích cậu á. Nhưng liệu cậu có thể nói ra điều đó không? Đương nhiên là không thể rồi, thế nên cậu chỉ đành trả lời qua loa: "Cháu cũng không biết."
Nguyên Sóc không tin là cậu không biết, nhưng lúc ấy ông cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đứa trẻ còn nhỏ, không muốn phụ huynh can thiệp nên ông cũng không hỏi thêm. Mãi đến khi Biên Tấn Nguyên học năm cuối, một buổi tối nọ, khi đưa Biên Tấn Nguyên về nhà, xe chạy đến gần khu chung cư thì Nguyên Sóc vô tình thấy Lục Vân Phi vừa mua đồ về. Biên Tấn Nguyên nói lời tạm biệt, xuống xe và đi đến bên cạnh Lục Vân Phi.
Nguyên Sóc xoay tay lái chuẩn bị về nhà, thế nhưng chợt nhớ đến mấy hôm nữa nhà có tiệc, ông cụ dặn ông hỏi xem Biên Tấn Nguyên có tham dự không, vậy nên ông đành dừng xe và đi theo.
Hai người đi không nhanh, Nguyên Sóc nhanh chóng bắt kịp. Một giây kia ông chuẩn bị gọi Biên Tấn Nguyên thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ông thấy Biên Tấn Nguyên rất tự nhiên xoa đầu Lục Vân Phi, sau đó buông tay, ôm lấy vai cậu. Hành động ấy quá tự nhiên, tự nhiên đến mức trong khoảnh khắc đó, Nguyên Sóc ngỡ như ông đang nhìn một cặp đôi trẻ.
Ông không lên tiếng, chỉ âm thầm nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa. Ông nhận ra túi đồ trước đó Lục Vân Phi cầm giờ đã trên ở tay Biên Tấn Nguyên, tay còn lại của Biên Tấn Nguyên vẫn để trên vai Lục Vân Phi. Đúng vậy, trước khi xoa đầu cậu, tay của Biên Tấn Nguyên đã ở đó.
Trong giây phút ấy, Nguyên Sóc nghĩ đến nhiều điều. Ông nghĩ đến việc từ khi ông gặp Biên Tấn Nguyên, bên cạnh hắn luôn có Lục Vân Phi, nghĩ đến việc bất kể lúc nào, Biên Tấn Nguyên cũng luôn lo lắng cho Lục Vân Phi, cũng nghĩ đến việc dù Biên Tấn Nguyên có lạnh nhạt với người khác đến đâu, hắn luôn dịu dàng và kiên nhẫn với Lục Vân Phi.
Khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi của Biên Tấn Nguyên mà Nguyên Sóc từng chứng kiến, một là khi hắn ở cùng Biên Tiệp, hai là khi ở bên cạnh Lục Vân Phi. Đêm hôm đó, Nguyên Sóc có một suy đoán táo bạo nhưng hợp lý.
Một khi đã nghi ngờ, những điều vốn dĩ bình thường bỗng trở nên đáng ngờ. Chẳng hạn như việc hai người đã dọn ra ở chung từ lâu, hay như cánh cửa phòng ngủ luôn khóa chặt. Nguyên Sóc bắt đầu âm thầm để ý đến Biên Tấn Nguyên, đồng thời ông nhận ra rằng, có lẽ bản thân thật sự đã bỏ qua điều gì rồi. Ánh mắt Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi, sự dịu dàng và sâu lắng đó, nếu không phải tình yêu thì là gì? Chỉ vì họ đều là con trai nên ông chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Ông muốn tìm Biên Tấn Nguyên để xác nhận nhưng không biết phải mở lời thế nào. Ông cứ chần chừ mãi, cho đến khi Biên Tấn Nguyên tốt nghiệp, ông mới hỏi: "Con định về quê hay ở lại đây?"
"Về quê." Biên Tấn Nguyên không chút do dự trả lời.
"Về quê cũng được, đúng lúc nhà chúng ta có một dự án bên đó, sau này sẽ giao cho con phụ trách."
"Được." Biên Tấn Nguyên không phản đối.
"Tuần sau ta có buổi gặp gỡ bạn bè, con đi cùng ta nhé, để ta giới thiệu cho con một người, con cũng không còn nhỏ nữa rồi."
"Không cần." Biên Tấn Nguyên từ chối.
Nguyên Sóc hỏi: "Tại sao? Con còn chưa gặp người ta mà."
"Không cần, tôi không thích."
"Là không thích, hay là con đã có người mình thích rồi?" Nguyên Sóc điềm tĩnh hỏi.
Biên Tấn Nguyên sững lại một chút, rồi từ từ nở nụ cười. Hắn nói: "Ngài muốn nói gì?"
Nguyên Sóc nhìn hắn bình thản như vậy, bỗng cảm thấy một chút thất bại.
"Con và Lục Vân Phi..." Câu nói dở dang nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Biên Tấn Nguyên ngả lưng vào ghế phụ, nhẹ nhàng gật đầu, không chút giấu giếm: "Đúng như ngài nghĩ. Tôi thích cậu ấy, tôi luôn thích cậu ấy."
"Còn thằng bé thì sao?"
"Tất nhiên là cũng thích tôi."
Nguyên Sóc im lặng một lúc, dường như không biết phải nói gì.
Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên lên tiếng thay ông: "Tôi sẽ không chia tay với cậu ấy, nên nếu ngài không chấp nhận thì tôi rất tiếc phải nói rằng, sự không chấp nhận của ngài không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi."
Hắn nhìn Nguyên Sóc, ung dung nói: "Tôi thích cậu ấy trước khi gặp ngài, đó là một phần quá trình trưởng thành của tôi, ngài không tham gia nên ngài cũng không có quyền can thiệp."
"Ta không có ý định can thiệp." Nguyên Sóc giải thích: "Chỉ là ta nghĩ rằng, các con đều là những đứa trẻ tốt, đều là con trai, các con hoàn toàn có thể chọn một cô gái mà mình thích, không nhất thiết phải đi theo con đường này."
"Ngài nghĩ quá đơn giản rồi." Biên Tấn Nguyên nhẹ giọng nói: "Từ khi ngài quen biết tôi đến bây giờ, ngài đã thấy tôi thích ai ngoài Lục Vân Phi chưa?"
Hắn nhìn Nguyên Sóc, bằng một giọng điệu bình thường nhất nói một điều không hề bình thường chút nào: "Ngoại trừ người thân của tôi, trong số những người không có quan hệ huyết thống với tôi, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích mỗi Lục Vân Phi. Cậu ấy là duy nhất, tuyệt đối không thể thay thế. Ngài nên cảm thấy may mắn, nếu không phải vì trên đời này có Lục Vân Phi thì có lẽ tôi cũng giống ngài, cả đời chỉ có một mình mà sống qua ngày."
Biên Tấn Nguyên tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. Trước khi xuống, hắn nói thêm: "Chuyện này tôi không mong muốn có người khác biết, nhất là gia đình của Lục Vân Phi và dì của tôi. Chúng tôi sẽ tự giải quyết chuyện của mình, không cần người khác can thiệp. Tuy nhiên, ngài có thể nói với bố mẹ ngài, nhân lúc bây giờ chúng ta chưa có liên quan lợi ích gì, vẫn còn kịp để họ chọn người thừa kế khác."
Hắn nhìn Nguyên Sóc, thần sắc tự nhiên, biểu cảm lãnh đạm nói: "Nguyên Sóc, nửa đời này của tôi, chỉ quan tâm đến ba người là dì tôi, Song Song và Lục Vân Phi. Về chuyện của Lục Vân Phi, tôi chỉ quan tâm đến cậu ấy. Trừ khi cậu ấy không muốn, nếu không thì không ai có thể chia rẽ chúng tôi. Những ngày tới tôi sẽ không đến công ty, khi nào ngài chấp nhận được chuyện này hãy đến tìm tôi."
Nói xong, hắn mở cửa xe rồi xuống xe.
Nguyên Sóc nhìn theo bóng lưng hắn, bất giác nhớ đến năm đầu họ gặp nhau. Lúc đó Biên Tấn Nguyên còn đang học lớp 11, trên con đường gần nhà hắn đã gặp ông, khuôn mặt không biểu cảm lần đầu tiên trò chuyện với ông ở trong xe.
Khi đó Biên Tấn Nguyên làm cho ông bó tay, bởi vì từ đầu đến chân đều toát lên vẻ "tôi không cần ngài." Rồi bây giờ, mấy năm đã trôi qua ông ấy dường như đã quay trở lại ngày đó. Hắn cũng khiến cho ông cảm thấy bó tay, bởi vì toàn thân toát ra vẻ "tôi không quan tâm đến ngài."
Từ khi họ gặp nhau đến bây giờ, Biên Tấn Nguyên chưa bao giờ yêu cầu ông điều gì. Dù là quà ông tặng, hắn cũng không nhận những thứ quá đắt. Hắn cho phép họ gần gũi, theo yêu cầu của họ mà về nhà ăn cơm đúng giờ, cũng theo ý muốn của họ mà thực tập tại công ty. Hắn mềm lòng trong giới hạn nhất định, thế nhưng một khi chạm đến người mà hắn thực sự quan tâm thì những sự mềm lòng đó hoàn toàn không đáng kể.
Nhưng mà, ông có tư cách gì để yêu cầu Biên Tấn Nguyên đây? Trong kỳ vọng của Biên Tấn Nguyên, chưa bao giờ có sự tồn tại của người bố này. Khi họ gặp nhau, hắn đã là một thiếu niên xuất sắc, có phẩm hạnh và thành tích tốt, dù sống trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng vẫn không tự ti. Hắn được giáo dưỡng rất tốt, nhưng sự giáo dưỡng đó không liên quan gì đến ông.
Biên Tấn Nguyên chưa bao giờ cần ông, nhưng ông lại nhờ sự tồn tại của hắn mà thỏa mãn được nguyện vọng của bố mẹ, cũng cảm nhận được niềm vui và lo lắng của một người làm bố.
Nguyên Sóc thở dài, gửi tin nhắn WeChat cho Biên Tấn Nguyên: Là người lớn tuổi hơn, ta không mong con chọn con đường khó khăn như vậy, nhưng là một người bố, ta rất vui vì con đã tìm được người mình thích. Ta đã từng rất yêu mẹ con nhưng chúng ta lại bỏ lỡ nhau, vì vậy, ta hy vọng con không bỏ lỡ, có thể ở bên người con yêu suốt đời.
Gửi xong tin nhắn, ông cất điện thoại, dự định về nhà nói chuyện này với bố mẹ ông. Biên Tấn Nguyên không giống người khác, có lẽ đối với người khác mà nói, chuyện này càng để lâu bố mẹ biết càng tốt. Nhưng với Biên Tấn Nguyên lại ngược lại, hắn là niềm vui bất ngờ của nhà họ Nguyên. Nếu thời gian càng lâu thì niềm vui bất ngờ này sẽ dần trở thành điều đương nhiên. Niềm vui, sự tiếc nuối, hổ thẹn khi gặp lại sẽ không còn tồn tại trong sự chà xát của thời gian.