Nguyên Sóc nói chuyện này vào bữa tối, hai ông bà nhà họ Nguyên nghe xong thì sợ đến ngây người. Hai người không thể hiểu và cũng không rõ: "Đứa trẻ ngoan như thế, sao lại không thích những cô gái đàng hoàng mà lại thích con trai?"
"Hai người cũng biết tính cách của Tấn Tấn rồi, đối với ai cũng rất nhạt nhẽo, ngoại trừ Vân Phi. Thêm nữa, hai đứa đã ở bên nhau từ thuở thiếu niên, sinh lòng cảm mến cũng là điều bình thường."
Hai ông bà nhà họ Nguyên không nói nên lời: "Sao con còn bênh nó."
Nguyên Sóc bất lực nói: "Nếu không thì sao ạ? Con cũng chỉ có một đứa con trai thôi mà."
Ông cụ Nguyên nghe vậy, đập bàn: "Vậy con phải quản nó chứ!"
"Nó có phải là người để con quản không?" Nguyên Sóc hỏi lại bố mình.
Ông Nguyên: "..." Quả thật không phải...
"Vậy con nói với nó..."
"Nói cái gì đây?" Nguyên Sóc ngắt lời bố mình, hỏi: "Nói rằng nếu con ở bên Lục Vân Phi thì đừng quay về nhà họ Nguyên nữa?"
"Không được." Ông Nguyên phản đối: "Ta chỉ có một đứa cháu trai thôi!"
"Vậy thì nói gì? Nói nếu con không chia tay Lục Vân Phi thì sau này tài sản nhà họ Nguyên không liên quan gì đến con?"
"Vậy mày định cho ai?" Ông Nguyên giận dữ: "Mày không cho con trai ruột của mày, mày còn định cho ai?!"
Nguyên Sóc giơ tay lên: "Vậy nên con có thể nói gì, con chỉ có thể nói, Vân Phi rất tốt, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, học cao, lại đẹp trai, gia đình cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, quan trọng nhất là bọn họ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, sau này cũng sẽ không có cãi vã gì, rất tốt."
Hai ông bà Nguyên:... Thật ra ngoại trừ vấn đề giới tính, Lục Vân Phi quả thực không thể chê được điểm nào, với cháu mình một lạnh một nóng, cũng vừa vặn bổ sung cho nhau.
Hai ông bà Nguyên trầm mặc, Nguyên Sóc nhìn bố mẹ ông, cảm thấy chuyện này cũng gần như đã thành. Chỉ là trước khi tàn cuộc, bố ông lặng lẽ nhìn ông một cái, giọng điệu nặng nề nói: "Vậy Tấn Tấn và Tiểu Phi ở bên nhau, có thể có con không?"
Nguyên Sóc: "..."
Ông Nguyên tức giận hừ một tiếng, chỉ vào con trai mình nói: "Nếu Tấn Tấn không muốn có con thì đều là lỗi của mày!"
Nguyên Sóc chỉ có thể cười ngượng ngùng, cầu nguyện con trai ông có ý định có con.
Biên Tấn Nguyên tuy đoán rằng nhà họ Nguyên sẽ không ngăn cản hắn và Lục Vân Phi, nhưng cũng không ngờ họ lại chấp nhận nhanh đến vậy.
"Đương nhiên sẽ có con." Hắn khẳng định: "Tôi và Lục Vân Phi sẽ có một gia đình, đã là gia đình, tất nhiên sẽ có một đứa con."
Nguyên Sóc yên tâm, Biên Tấn Nguyên nhìn ông như thể cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chủ động rót cho ông một ly trà.
Khác với việc Biên Tấn Nguyên công khai gần như hoàn toàn do Nguyên Sóc xử lý, Lục Vân Phi lại tự thân ra mặt.
Bố mẹ Lục nhìn đứa con trai út của mình, hoàn toàn không thể tin những gì cậu vừa nói. Lục Vân Thường là người mở miệng trước, sau khi khiếp sợ vẫn giữ được sự bình tĩnh hỏi: "Em nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc."
"Với Biên Tấn Nguyên?"
"Đúng ạ."
"Từ khi nào?"
Lục Vân Phi suy nghĩ một chút, nói với cô: "Hồi cấp ba đã mơ hồ có cảm tình, đại học thì ở bên nhau."
"Cậu ấy theo đuổi em?"
"Không." Lục Vân Phi nói dối không chớp mắt: "Cậu ấy trông giống người biết yêu đương sao? Tất nhiên là em theo đuổi cậu ấy rồi."
Lục Vân Thường: "..." Xin lỗi nói thẳng nhé, em trông cũng có giống người biết yêu đương đâu.
"Gia đình họ biết không?" Bố Lục hỏi.
"Biết rồi ạ."
"Họ nghĩ sao?
"Chú Nguyên Sóc rất muốn làm thông gia với bố mẹ!" Lục Vân Phi nhẹ nhàng nói.
Bố Lục: "..."
Mẹ Lục lo lắng: "Nhưng hai đứa đều là con trai mà."
"Nhưng con chỉ thích cậu ấy." Lục Vân Phi nói: "Bố mẹ, con biết trong lòng bố mẹ chắc chắn không đồng ý nhưng con đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Từ nhỏ đến giờ, con luôn ngoan ngoãn nghe lời, những gì bố mẹ thích con đều cố gắng thực hiện, mà những gì bố mẹ không thích, con cũng không đụng đến. Tuy nhiên, con người chỉ có một cuộc đời, con có thể cố gắng đáp ứng yêu cầu của bố mẹ, nhưng đồng thời con cũng sẽ có sở thích riêng, con nghĩ, con có quyền tự chọn người sẽ cùng con đi nửa đời sau."
"Sẽ có một ngày con sẽ rời khỏi gia đình này, rồi xây dựng một gia đình mới với một người khác. Khi đó, con sẽ sống lâu dài trong gia đình ấy, con hy vọng người sống trong ngôi nhà đó là người con yêu thích." Lục Vân Phi nhìn họ, bình tĩnh nói: "Nếu không, nửa đời sau của con chẳng phải rất đáng thương sao."
Bố mẹ Lục nghe xong, không nói gì.
Tối hôm đó, Lục Vân Thường nói chuyện với Lục Vân Phi rất lâu. Bố Lục hút nửa bao thuốc, mẹ Lục thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc trời đã khuya, bà thở dài: "Thôi thì vậy đi." Bà nói: "Nếu hai đứa nó sống tốt thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu hai đứa nó không sống tốt thì cuộc sống sẽ dạy cho tụi nó quay đầu lại."
Bố Lục gật đầu, dập tắt điếu thuốc.
Biên Tấn Nguyên cũng nói chuyện này với Biên Tiệp, Biên Tiệp sau khi sốc cũng im lặng một lúc lâu: "Con đã quyết định rồi à?" Bà hỏi Biên Tấn Nguyên.
Biên Tiệp nhìn hắn, nhìn đứa trẻ mà bà đã nuôi dưỡng từ nhỏ, chậm rãi gật đầu: "Vậy dì không có ý kiến gì." Bà nói: "Con thích là được rồi."
Biên Tấn Nguyên có chút ngạc nhiên khi bà đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn dì."
Biên Tiệp xoa đầu hắn như một người mẹ, mang theo sự hiền từ và yêu thương, dịu dàng nhìn hắn. Bà nhớ lại khi Biên Đình mới mang thai Biên Tấn Nguyên, lúc đó bà nhìn người chị đang độc thân của mình, lo lắng khuyên: "Chị nên bỏ đi, nếu không sau này chị kết hôn thì công việc sẽ bị ảnh hưởng, chị à, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của chị đó."
Tuy nhiên, Biên Đình không nghe theo, kiên quyết sinh ra Biên Tấn Nguyên và nuôi dạy hắn rất tốt. Trong những ngày sau đó, Biên Tiệp không ít lần cảm thấy may mắn vì sự kiên quyết của chị bà. Nếu không có Biên Tấn Nguyên, cuộc sống của cả bà và Biên Đình sẽ mất đi nhiều màu sắc.
Vì vậy, bây giờ, khi Biên Tấn Nguyên cũng chọn một con đường kiên quyết, quyết định đi trên con đường đó, Biên Tiệp không muốn ngăn cản hắn, chỉ hy vọng hắn có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc như mẹ hắn từng có.
"Đứa trẻ của dì cũng đã lớn rồi." Bà dịu dàng lên tiếng.
Biên Tấn Nguyên nhìn ánh mắt đầy yêu thương của bà, ôm bà rồi nhẹ giọng nói: "Con vẫn còn nhỏ, vẫn là đứa trẻ của dì mà."
Biên Tiệp thoáng chốc rơm rớm nước mắt, bà xoa đầu Biên Tấn Nguyên, mỉm cười không nói gì.
Khi Lục Vân Phi gặp lại Biên Tiệp, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bà dành cho cậu dường như có chút thay đổi. Cậu ngại ngùng trốn vào phòng của Biên Tấn Nguyên, nghĩ rằng bọn họ thật sự đã công khai rồi. Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, không có sự giận dữ của phụ huynh như dự đoán, cũng không có lời khuyên ngăn cản, chỉ có sự ủng hộ từ trái tim dù lý trí không đồng tình.
Cả hai đều có những người thân rất tốt và rất yêu thương họ.
Biên Tấn Nguyên sau khi giúp Biên Tiệp cắt rau, rửa một ít nho rồi mang vào phòng đưa cho Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi vừa ăn nho vừa trò chuyện với Biên Tấn Nguyên. Đến khi câu chuyện xoay quanh thời cấp ba của họ, Lục Vân Phi bỗng muốn xem lại ảnh tốt nghiệp. Biên Tấn Nguyên mở ngăn kéo ra rồi tìm kiếm. Tuy nhiên, ảnh tốt nghiệp chưa thấy đâu mà lại tìm thấy một thứ hắn đã gần như quên mất - chiếc loa thông minh Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ đã hỏng.
Đó là chiếc Thiên Miêu Tinh Linh mà họ đều rất quen thuộc. Nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại không hề bình thường chút nào.
Lục Vân Phi nhìn Thiên Miêu Tinh Linh trong tay Biên Tấn Nguyên rồi cười: "Anh vẫn còn giữ nó sao?"
Biên Tấn Nguyên cảm thán: "Ừ, thật ra nó đã hỏng từ lâu rồi, cũng nên vứt đi thôi."
Lục Vân Phi cầm lấy nó, vừa ngắm nghía vừa hỏi: "Vứt đi để đổi cái mới à?"
"Còn tùy xem em có muốn nhà mình có một chiếc Thiên Miêu Tinh Linh hay không."
Lục Vân Phi cười bí ẩn: "Nếu chỉ một cái thì thật ra đã có rồi đó."
"Em nói cái cũ của em à?"
Lục Vân Phi lắc đầu.
Biên Tấn Nguyên không hiểu.
Lục Vân Phi ý cười càng sâu, nhìn Biên Tấn Nguyên, rướn lại gần rồi nói khẽ: "Thật ra, em luôn có một bí mật chưa nói với anh."
"Gì cơ?"
"Anh có muốn biết không? Chuyện này rất huyền bí đấy."
Biên Tấn Nguyên vốn không quá tò mò nhưng giờ lại bị khơi gợi sự hiếu kỳ.
Lục Vân Phi đong đưa chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trong tay, ánh mắt mỉm cười, rồi nói: "Anh thử gọi Thiên Miêu Tinh Linh xem."
Biên Tấn Nguyên nghi ngờ gọi một tiếng: "Thiên Miêu Tinh Linh."
Lục Vân Phi lập tức đáp: "Tôi ở đây."
Biên Tấn Nguyên cau mày, trong ánh mắt rõ ràng là nghi hoặc.
"Anh chưa nhận ra à?" Lục Vân Phi hỏi: "Anh còn nhớ cái bài "Cá sấu nhỏ" không?"
"Nhớ chứ, nhưng em muốn nói gì?"
"Anh không nhận ra sao?" Lục Vân Phi lắc chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trong tay: "Thiên Miêu Tinh Linh của anh ban ngày và ban đêm không giống nhau đâu."
Điều này Biên Tấn Nguyên thực sự không để ý: "Ban ngày anh chủ yếu ở ngoài, không chơi với nó. Nhưng mà sao em biết?"
Câu hỏi hay đó, bởi vì: "Ca trực ban đêm là của em mà."
Lục Vân Phi nói xong thì cười thành tiếng: "Kỳ nghỉ đông lớp 11, thực ra không phải lần đầu tiên em đến nhà anh. Trước đó em đã ở nhà anh một thời gian rồi, ngay tại đây luôn." Lục Vân Phi chỉ vào chiếc hộp nhỏ màu đỏ: "Dù không rõ tại sao nhưng học kỳ đầu tiên chúng ta ngồi cùng bàn, mỗi đêm 9 giờ, em đều xuyên không vào Thiên Miêu Tinh Linh của anh. Vì vậy, trước khi anh thích em, em đã âm thầm quan tâm anh rồi."
Biên Tấn Nguyên kinh ngạc, gần như không dám tin: "Em nói, người trò chuyện với anh mỗi đêm là em?"
Lục Vân Phi gật đầu: "Nếu không thì tại sao Thiên Miêu Tinh Linh lại không có dữ liệu tiếng Anh, chẳng phải vì em không muốn nói tiếng Anh sao."
Biên Tấn Nguyên nghe xong, mọi nghi ngờ trước đây dường như đều được giải đáp: "Nhưng mà, tại sao sau đó em không xuyên không nữa? Tại sao nó lại hỏng?"
Lục Vân Phi lắc đầu: "Điều này em cũng không biết, thế nhưng em nhớ rất rõ, nó hỏng vào thời điểm em đến nhà anh. Có lẽ khi em thật sự đến nhà anh, em không thể tồn tại dưới dạng ảo trong nhà anh nữa, giống như phép thuật của Cinderella vậy, mọi thứ đều có thời hạn."
Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi, rồi nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong tay, cảm thấy tâm trạng thật phức tạp. Hắn không thể ngờ rằng người trước mặt lại liên quan đến chiếc Thiên Miêu Tinh Linh đã phủ bụi từ lâu. Dù rõ ràng là hai thực thể khác nhau nhưng họ lại thực sự là một. Cảm giác này thật kỳ diệu, kỳ diệu đến mức hắn không biết phải nói gì.
"Có phải rất huyền bí không?" Lục Vân Phi hỏi: "Rất khó tin há?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
"Cho nên em vẫn luôn không nói với anh. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy nó, có lẽ em sẽ không bao giờ nói ra."
Biên Tấn Nguyên lấy chiếc Thiên Miêu Tinh Linh từ tay Lục Vân Phi, ngắm nghía một lúc lâu rồi nói nhẹ nhàng: "Vẫn là nói với anh đi, ít nhất anh sẽ giữ nó. Nếu không có lẽ một ngày nào đó khi dọn dẹp, anh sẽ vô tình vứt nó đi mất."
Lục Vân Phi liếc hắn, Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Chẳng qua còn may quá, anh vẫn chưa vứt."
Nói thật, Biên Tấn Nguyên không mong Thiên Miêu Tinh Linh thời ấy là Lục Vân Phi. Lúc bọn họ gặp nhau, đó là lúc hắn sống trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Nếu có thể, Biên Tấn Nguyên không muốn để Lục Vân Phi thấy những khó khăn, vất vả của hắn. Hắn muốn bản thân luôn là người tự tin, mạnh mẽ trong mắt Lục Vân Phi.
Nhưng nghĩ lại, nếu Thiên Miêu Tinh Linh lúc đó thật sự là Lục Vân Phi thì từ rất lâu trước khi hắn thích Lục Vân Phi, Lục Vân Phi đã luôn bên cạnh hắn. Cùng hắn thức khuya, kể chuyện cho Song Song, cùng nhau mừng sinh nhật. Những ký ức đã bị chôn giấu giờ lại trỗi dậy, đồng thời còn mang một ý nghĩa mới.
Biên Tấn Nguyên không thể không cười, giọng điệu như ngộ ra: "Thảo nào em không cho anh mua Thiên Miêu Tinh Linh khác, anh đã thắc mắc tại sao trí tuệ nhân tạo lại thông minh như thế. Hóa ra là em."
"Đúng á." Lục Vân Phi mạnh miệng: "Anh đã có Thiên Miêu Tinh Linh thông minh như em rồi, cần mấy thứ ngu ngốc kia làm chi nữa? Em đang giúp anh đấy!"
Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vợ nói phải."
Lục Vân Phi nghe vậy, lập tức im lặng.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, nghĩ về những điều đã xảy ra giữa bọn họ, bỗng cảm thấy đây có lẽ là duyên phận. Vì có duyên, họ mới gặp nhau dưới nhiều hình thức khác nhau, có thể là ở trường, ở nhà, là học sinh, hay là Thiên Miêu Tinh Linh. Cũng vì có phận, họ mới luôn bên nhau, không bị gia đình, xã hội chia cắt.
Trên đời này, có người có duyên lại không có phận, có người có phận lại không có duyên. Nhưng bọn họ luôn nắm chắc hai đầu của sợi dây duyên phận, vững vàng tiến về phía nhau.
Trong câu chuyện cổ tích, khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Cinderella rời khỏi lâu đài, mọi phép thuật đều biến mất, chỉ còn lại đôi giày thủy tinh chứng minh mọi chuyện đã xảy ra. Còn trong câu chuyện của Lục Vân Phi, khi chuông đồng hồ điểm 9 giờ, cậu xuyên không vào Thiên Miêu Tinh Linh. Lúc chuông đồng hồ điểm 9 giờ lần nữa, cậu rời khỏi Thiên Miêu Tinh Linh, chỉ để lại một chiếc Thiên Miêu Tinh Linh hỏng, chứng minh tất cả đều là thật.
Lục Vân Phi cắm dây điện của Thiên Miêu Tinh Linh vào ổ cắm, định gọi thử một tiếng thì nghe thấy Biên Tiệp gọi: "Tiểu Nguyên, Tiểu Phi, ra ăn cơm đi."
Lục Vân Phi lập tức đứng dậy, kéo Biên Tấn Nguyên đi ra ngoài.
Trên bàn, chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ vẫn đứng yên, giống như đang dõi theo bọn họ - Đây là khởi đầu cho câu chuyện của bọn họ, nhưng sẽ không phải là điểm kết thúc. Tương lai còn rất dài, rồi bọn họ sẽ có một tương lai thật tốt đẹp!