Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 3: Nàng không ghen



Hai người nhìn nhau, sau một hồi giằng co Lý Du mới cố nén cảm giác kì lạ trong lòng, chắp tay sau lưng rời đi.

Ninh Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lặng lẽ đuổi theo.

Chủ tớ lại rơi vào trạng thái im lặng kéo dài.

Không biết là do ảo giác của Lý Du hay là gì khác, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này có vẻ khác so với trước đây, nhưng không thể phân biệt được chỗ khác đó là gì, dù sao hắn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi trở về phòng, Ninh Anh hầu hạ Lý Du thay quan bào, đưa tới một bộ y phục màu xám nhạt mặc vào cho hắn.

Lúc đang chỉnh lại vạt áo cho hắn, Lý Du bỗng nhiên bóp lấy eo của nàng.

Ninh Anh bị hắn giam cầm trong ngực không thể động đậy, hành vi của hai người thật sự rất mập mờ, nàng chỉ có thể ôm cổ hắn gọi một tiếng lang quân.

Ánh mắt của Lý Du rơi vào trên cổ nàng, sau tai nàng vẫn còn lưu lại dấu hôn của hắn đêm qua.

Nữ nhân này có thể thỏa mãn hắn trên giường, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là trên giường.

Nàng là niềm vui mà hắn tỉ mỉ dạy dỗ cho mình, pha loại trà mà hắn yêu thích, nấu những món mà hắn thích ăn, thậm chí là lúc làm chuyện chăn gối cũng sẽ biết làm sao để nghênh hợp lấy lòng hắn, ở trước mặt hắn chưa từng nói một chữ “không”.

Nhưng cuối cùng thì nàng cũng chỉ là một nô bộc, một món đồ chơi.

Trên đỉnh đầu rất lâu không có động tĩnh gì, Ninh Anh ngừng thở, dùng ánh mắt liếc trộm, nhưng chỉ có thể thấy được yết hầu gợi cảm của Lý Du.

Nàng đã quen với tính tình hỉ nộ vô thường của tên kia, cũng không hiểu hôm nay hắn đang nghĩ gì, dứt khoát nũng nịu chui vào trong ngực hắn, chủ động nói: “Không biết lang quân nghe từ chỗ nào nói nô tỳ muốn được thu làm thiếp, nô tỳ thực sự là bị oan.”

Lý Du nhìn nữ nhân dịu dàng cẩn thận này, trên mặt không rõ là vui hay buồn.

Ninh Anh thấy hắn không cự tuyệt sự tiếp cận của nàng, tiếp tục vô tội nói: “Hôm nay tới Phúc Thọ Đường, sau khi Vương phi hỏi về sinh hoạt hàng ngày của lang quân thì cùng đại phu nhân nói về chuyện lang quân sang năm sẽ làm quan lễ, cứ như vậy nói tới việc lang quân dựng thiếp sinh con.”

Lý Du vẫn không hề lên tiếng.

Ninh Anh thổ lộ: “Những năm qua nô tỳ có thể được lang quân hậu ái đã là phúc phận cực lớn, không giấm suy nghĩ viển vông, xin lang quân minh giám.”

Lý Du lạnh lùng nắm cái cằm nhỏ của nàng, định dựa vào nét mặt của nàng nhìn ra thật giả.

Ninh Anh không khỏi lộ ra chút nhát gan, nàng biết nam nhân này luôn có giới hạn của mình, nhất quyết không dung túng một nữ nhân ỷ sủng mà kiêu leo lên đầu hắn làm mưa làm gió.

Cũng may nàng bình thường vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, chưa từng làm ra chuyện khác thường, Lý Du cũng không tiếp tục truy cứu nữa, chỉ nói: “A nương muốn cho ngươi làm thiếp phải không?”

Ninh Anh lộ ra vẻ ngượng ngùng, bóp eo của hắn, nói: “Không tính những lời Vương phi nói.”

Lý Du hừ một tiếng, cười như không cười.

Ninh Anh ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa ánh sáng, trên mặt thậm chí nổi lên một vệt ửng hồng: “Nô tỳ mười tuổi đã vào phủ hầu hạ lang quân, đời này lang quân giống như Thiên Lôi với nô tỳ, ngài sai đâu ta sẽ đánh đó.” Nàng dừng một chút, “Nhưng nô tỳ là người phúc bạc phận khổ, không giấm yêu cầu xa vời mong lang quân ban cho một danh phận, chỉ cầu có thể có một chỗ để che mưa che gió, sống yên ổn là đủ.”

Tròng mắt của nàng sáng lấp lánh, giống như thiếu nữ thẹn thùng, nếu làm nũng như thế hắn sẽ không làm nàng khó xử nữa.

Lúc nãy Lý Du cũng chỉ muốn thăm dò, Ninh Anh nhẹ nhàng thở ra, đi chuẩn bị bữa tối.

Trong sương phòng tràn ngập hương thơm nồng giấm, trên bàn đặt một bếp lò bằng đất sét đỏ tinh xảo.

Trên bếp có một cái nồi gốm, nước súp bên trong sóng sánh màu trắng sữa, mấy quả táo lớn và cẩu kỷ sục sôi, vô cùng ngon mắt.

Trên bàn bày đầy các loại rau luộc nóng hổi như ba nghìn mỹ nữ chờ đợi chủ nhân sủng hạnh.

Lý Du vừa tiến vào sương phòng đã cảm thấy tâm tình tốt lên, Xuân Lan bưng chậu đồng tới để hắn rửa tay, Ninh Anh thì thay hắn chuẩn bị một bát canh cá lóc.

Theo quy củ cũ, khi hắn nếm thử món canh cá lóc, Ninh Anh sẽ pha đồ chấm cho hắn, có ba loại gia vị: hành tỏi không thể thiếu, một loại thêm giấm, một loại thêm thù du, còn một loại là nước chấm trong.

Cá lóc sinh cơ bổ huyết, bổ tỳ ích dạ dày, một thìa canh cá đặc quánh vào cổ họng là hương vị mà Lý Du quen thuộc, dư vị tinh tế, trên đầu lưỡi còn lưu lại hương ngọt ngào.

Thấy hắn không lên tiếng, Ninh Anh biết hắn rất thích.

Sau khi uống vài ngụm canh cá lóc, Ninh Anh cầm chiếc đũa dài chần một lát cá bỏ vào bát cho hắn.

Lát cá sống mỏng như cánh ve, chỉ cần nhúng vào nước canh đang sôi trào một lần là có thể nhấc lên, chất thịt tinh tế trắng nõn, cuộn lại, da dai, lại không có xương, già trẻ đều thích.

Lý Du thích ăn giấm, có thể chịu được độ chua độc đáo của nó.

Miếng cá lóc phi lê được nhúng trong nước chấm, hành tỏi phi thơm quyện với chút chua chua của giấm khuấy động giữa răng môi, thịt cá tan trong miệng, lớp da dày và dai khiến hắn ưa thích.

Hắn cực yêu cá, nhưng không thích xương cá.

Cá lóc trông rất có thành ý.

Một miếng cá khác được thả vào bát sứ trắng, chỉ có nước chấm trong veo, không có vị chua của giấm, chỉ có vị mặn của hành tỏi và nước mắm trong.

Có rất nhiều loại nước mắm trong, Lý Du chỉ thích Chu Ký Thanh, nước sốt pha của họ khác với các loại khác, nước mắm lâu năm là ngon nhất, có vị êm dịu và mùi thơm của đậu nành, thích hợp dùng để chấm hoặc trộn mì.

Sau khi nếm thử nước chấm trong veo, Lý Du nếm thử nước chấm bằng thù du.

Ninh Anh biết hắn không ăn cay được, nên cũng không cho nhiều.

Lý Du chỉ nếm hai miếng.

Sự kí ch thích của thù du lập tức mở ra vị giác, đánh vào đầu lưỡi, nếu nói loại kí ch thích kia là nữ lang diễm lệ thì hắn vẫn khá thích những nữ tử dịu dàng mềm mại hơn.

Một bát rượu thanh mai như hổ phách được bưng lên, hắn uống một hớp, hương hoa mận xanh thoang thoảng trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt, bởi vì độ cồn thấp nên không cay cổ họng, là món yêu thích của nữ nhân trong kinh.

Sau khi Lý Du thưởng thức vài lát cá lóc thì đặt đũa xuống, nhìn sang tôm xay nhuyễn trong bát sứ, Ninh Anh hiểu ý, lập tức lấy thìa nhỏ múc một ít bỏ vào trong nồi gốm.

Tôm xay nhuyễn kia được làm từ tôm càng xanh, sau khi lột vỏ băm nhuyễn, sau đó cho thêm trứng gà và một ít bột dong riềng, khuấy và đánh trong một khoảng thời gian dài để cho ra hỗn hợp tôm sền sệt và kết dính.

Món ăn được chế biến theo cách này sẽ rất ngon ngọt, sau khi luộc chín rồi chấm vào nước chấm, quả thực là mỹ vị nhân gian.

Lý Du có thể ăn năm hoặc sáu cái cùng một lúc.

Sau khi dùng một ít thức ăn mặn, Ninh Anh lại thay hắn nấu một chút măng mùa xuân.

Lý Du rất thích măng, thích loại măng giòn, trắng noãn như ngọc, tươi non, mùi thơm ngát, măng của San Bát Trân quả nhiên danh bất hư truyền.

Nấm cũng là món ăn mà hắn yêu thích, nhưng thời gian nấu của nó sẽ lâu hơn.

Tận dụng thời gian này, Ninh Anh lấy một chút rau cải xôi và các loại rau dại theo mùa chần qua rồi bỏ vào trong bát của hắn.

Vị chủ nhân này thực ra không phải là một người kén ăn, nhưng lại rất kỹ tính, phải là những thứ hợp với khẩu vị của hắn thì hắn mới có thể nể tình nếm thử.

Trước kia các đầu bếp trong Tây Nguyệt đã phải thay đổi vài lần, mất hai năm mới ổn định lại được, tay nghề của Ninh Anh ít nhiều cũng bù đắp được cho sự thiếu sót của nhà bếp.

Trên bàn có mười tám loại món ăn, nhưng Lý Du cũng chỉ động tới vài món, món mặn thì có cá lát, tôm bùn và vài lát lươn đã bỏ xương, món chay thì có nấm, măng mùa xuân, rau cải xôi, rau dại và hoa cúc.

Hắn ăn uống điều độ, tuân thủ nguyên tắc, buổi trưa ăn no, chiều tối ăn ít, cảm thấy hơi no sẽ để đũa xuống.

Xuân Lan bưng trà đến cho hắn súc miệng, Lý Du cơm nước no nê thì muốn đi tới thư phòng một lúc, Ninh Anh đi theo hầu hạ.

Mỹ Nguyệt và những người khác dọn dẹp bàn ăn.

Thỉnh thoảng Lý Du sẽ ở thư phòng đọc sách một mình, lúc này chỉ cần chuẩn bị trà ngon hoặc nước nguội là được.

Sau khi phục vụ tổ tông thỏa đáng, Ninh Anh bèn đóng cửa lui ra. Nàng biết Xuân Lan muốn leo lên giường của hắn, vì vậy dứt khoát cho nàng ta một cơ hội, phái nàng ta tới hầu hạ.

Xuân Lan đáp ứng, tiến đến trông coi bên ngoài thư phòng, chờ Lý Du gọi.

Đúng lúc Thôi thị qua đây, Thái tam nương ở trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn một nồi cá lóc trong bếp, Thôi thị là nhũ mẫu của Lý Du, phụ trách mọi việc trong nội viện, tất cả mọi người khi nhìn thấy bà ấy đều gọi một tiếng Thôi ma ma.

Biết được Thôi thị tới, Ninh Anh liền phân phó Thái tam nương giết thêm hai con cá lóc rồi cứ tính vào tiền của nàng.

Thôi thị cười tủm tỉm đánh nàng một cái, trêu chọc: “Hôm nay lão bà tử đây nhặt được món hời rồi.”

Ninh Anh trả lời: “Thôi ma ma khách sáo rồi.”

Nàng xưa nay hào phóng, người trong nội viện đều biết phần lớn hai lượng bạc mà nàng nhận được mỗi tháng đều dùng để đối nhân xử thế.

Thái tam nương đưa lát cá lóc lên, Thôi thị mời gọi Ninh Anh: “Ngươi cũng đừng đứng yên ở đó, tới dùng đi, không Nhị Lang lại cho rằng một lão bà tử như ta đang trách móc ngươi.”

Ninh Anh cười cười ngồi vào trước bàn, chuẩn bị nước chấm cho bà ấy.

Thôi thị thấy xung quanh không có người ngoài mới vẫy tay với nàng, nói: “Ngồi lại đây chút, có việc riêng muốn nói với ngươi.”

Ninh Anh theo lời tiến lại gần hơn.

Thôi thị nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, hạ giọng nói: “Hôm nay khi Nhị Lang hồi phủ ta đã nói với hắn chuyện lão Vương phi muốn nạp ngươi làm thiếp, ngươi đoán phản ứng của hắn là gì?”

Ninh Anh ngẩn người, lập tức cười nói: “Hóa ra Thôi ma ma là người nói ra, lang quân trên đường về phòng suýt nữa đã dọa nô tỳ sợ.”

Lúc này nàng mới kể tỉ mỉ phản ứng lúc ấy của Lý Du ra sao với Thôi thị, nghe thấy thế Thôi thị che miệng bật cười, trấn an nàng: “Đó chỉ là hù ngươi mà thôi, đứa nhỏ này tính cách thiếu niên, tinh nghịch.”

Ninh Anh không tin lời nói hoang đường của bà ấy, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ bình tĩnh đánh vảy một miếng cá rồi chần qua, bỏ vào bát của Thôi thị.

Thôi thị lại thong thả động đũa, tiếp tục nói: “Buổi chiều hôm nay ta cũng đi qua Phúc Thọ Đường, Vương phi rất tán dương ngươi, lão nhân gia bảo ta nhắc nhở ngươi chớ có tâm tư không tốt, hủy đi tiền đồ của mình.”

Nói xong, ánh mắt rơi xuống trên bụng Ninh Anh.

Nếu như đương gia chủ mẫu vẫn chưa vào cửa mà thông phòng bụng đã lớn, thì thật là không chấp nhận nổi.

Ninh Anh nói tránh đi: “Thôi ma ma nếm thử tay nghề của nô tỳ đi, để lạnh ăn sẽ không ngon.”

Thôi thị lúc này mới nếm thử một miếng cá lóc, tán dương: “Người được các ma ma trong cung dạy dỗ có khác, tay nghề rất tốt.”

Ninh Anh lại chần cho bà ấy một lát cá nữa, Thôi thị bèn nói: “Ngươi cũng ăn đi, đừng để đói bụng.”

Thái tam nương tới rót cho Thôi thị một chén rượu thanh mai, lập tức nhìn về phía Ninh Anh nói: “Rượu thanh mai này ngon lắm, A Anh cũng nếm thử một bát nhé?”

Ninh Anh xua tay, Thôi thị: “Uống một ngụm không sao đâu.”

Thái tam nương cũng nói: “A Anh nếm thử đi, không ngửi thấy mùi rượu đâu.”

Được sự khích lệ của hai người, Ninh Anh liền nhấp thử một ngụm, trong miệng có vị chua chua ngọt ngọt, tràn ngập hương trái cây.

“Ngon quá.”

“Thử lại lần nữa không?”

“Không được, nếu như lang quân biết sẽ không tha cho nô tỳ.”

“Không sao đâu, ngươi cứ nói là lão bà tử ta dụ dỗ ngươi uống, Nhị Lang ít ra sẽ cho ta chút mặt mũi.”

Lời này khiến Ninh Anh bật cười, tủm tỉm nói: “Thôi ma ma thật tốt.”

Sau đó khi Thái tam nương đi xuống, Thôi thị mới chọc chọc cánh tay của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Lúc này ai đang hầu hạ trong thư phòng?”

Ninh Anh đáp: “Xuân Lan.”

Thôi thị lườm nàng, ý vị thâm trường nói: “Nha đầu nhà ngươi thật rộng lượng, Xuân Lan không giống như Mỹ Nguyệt đâu.”

Ninh Anh giả bộ như nghe không hiểu, cố ý hỏi: “Xin Thôi ma ma chỉ giáo cho?”

Thôi thị gọn gàng dứt khoát nói: “Nha đầu kia không an phận.”

Ninh Anh không quan tâm, nửa thật nửa giả trêu ghẹo: “Chúng ta đều là nha đầu trong phòng của lang quân, hắn là chủ tử, muốn sủng ái ai thì sẽ sủng ái người ấy, nô tỳ nếu như giấm ghen tuông thì liệu những ngày tháng tương lai của mình có trôi qua tốt đẹp được hay không đây?”

Lời này khiến cho Thôi thị sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.

Đối với một nam nhân có địa vị như Lý Du, chuyện có nhiều thê nhiều thiếp là điều cực kỳ bình thường.

Nhìn phụ thân hắn là Tần Vương mà xem, toàn bộ kinh thành cũng không tìm được ai có chiến tích phong lưu như lão, nếu sau này Lý Du cũng như vậy thì dường như đã nằm trong dự liệu của mọi người.

Lúc nãy Lý Du không động tới rất nhiều thứ nên tất cả đều chui vào trong bụng của Ninh Anh và Thôi thị.

Hai người vừa nhúng cá lóc vừa lảm nhảm về việc nhà, Mỹ Nguyệt cũng đến uống một chén canh.

Nàng ấy là người vô tư, không giống như Xuân Lan luôn hao tốn tâm tư, ngay cả Ninh Anh cũng thích nàng ấy, bình thường chỉ cần các nàng không phạm sai lầm, Thôi thị cũng sẽ rất thoải mái với các nàng.

Hoa cúc là món ăn yêu thích của Ninh Anh nên nàng đã ăn không ít.

Thôi thị có khẩu vị nặng, thích ăn cay, Ninh Anh cũng thích ăn cay, nhưng ăn nhiều lại dễ phát hỏa, vì vậy nàng đã nhờ Thái tam nương thay nàng làm một bát nước hoa cúc để thanh nhiệt.

Mùi thơm trong căn bếp nhỏ tỏa ra bốn phía, Thôi thị hài lòng ăn rất nhiều cá lóc.

Có đôi khi bà ấy sẽ rất thẳng thắn khen Ninh Anh có tay nghề tốt, với sự khéo léo như vậy thì đi đến đâu cũng không lo bản thân bị đói chết.

Người nói vô ý, người nghe hữu tình, Ninh Anh hé miệng cười, trong đầu bắt đầu tính toán.

Sau đó chợt thấy Xuân Lan đi tới, sắc mặt không tốt lắm, dường như có chút ủ rũ.

Thôi thị trong nháy mắt nhìn thấy nàng ta đã biết nàng ta đang không thoải mái, gác lại đũa hỏi: “Nha đầu ngươi không phải đang ở thư phòng hầu hạ chủ tử à, tại sao lại tới đây?”

Xuân Lan trả lời: “Lang quân nói ngài hơi khát.”

Ninh Anh nói tiếp: “Vậy đưa tới đó chút nước mật ong đi.”

Xuân Lan hơi lườm nàng, trong đầu ganh tỵ, không thoải mái nói: “Lang quân bảo để A Anh tỷ tỷ tự mình đưa qua.”

Ninh Anh: ……

Thôi thị nhìn về phía nàng: “Mau đi đi, đừng làm cho tiểu tổ tông tức giận.”

Ninh Anh đành phải để đũa xuống, súc miệng, rửa tay sạch sẽ, dọn dẹp sơ một lần rồi mới lấy nước mật ong do Thái tam nương chuẩn bị đưa đến thư phòng.

Bây giờ trời đã dần tối, trong nội viện sáng đèn, trong thư phòng cũng sáng loáng.

Ninh Anh bưng nước đi tới cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa gọi một tiếng lang quân, bên trong truyền đến lời đáp của Lý Du, lúc này nàng mới rón rén đẩy cửa vào, sợ quấy rầy đến hắn.

Đặt cốc nước mật ong xuống bên cạnh bàn, Lý Du ngẩng đầu khỏi quyển thẻ tre cũ nát lườm nàng, hai tay Ninh Anh rót một chén trà đồng thời dâng lên.

Lý Du đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nước mật ong kia vốn dĩ đã ngọt, nhưng hắn lại nói chua.

Ninh Anh không khỏi sửng sốt, nước dùng để pha mật ong là nước ấm, không có lý do gì sẽ bị chua.

Đang lúc nàng đang bối rối, Lý Du lại nói một câu: “Ngươi để Xuân Lan lại ở chỗ này làm gì?”

Ninh Anh có phần ngượng ngùng nói: “Vừa lúc gặp Thôi ma ma đi tới, nô tỳ thèm ăn nên đã đi cùng bà ấy một lúc.”

Lý Du lẳng lặng nhìn nàng, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi qua đây.”

Ninh Anh nghe lời đến gần, hắn lại vươn tay về phía nàng, kéo nàng lại gần hơn.

Lý Du hít hà khắp người nàng thăm dò, hơi nhíu mày nói: “Ngươi uống rượu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.