Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 59



Hơn nửa năm sau, Ninh Anh mở một tiệm ăn hiệu Thái Ký ở huyện Tung, sáu tháng cuối năm lại sang Trung Đô mở một tiệm khác.

Nàng còn đặc biệt viết thư về kinh, bảo Lưu quản sự sắp xếp hai gia nô nhanh nhẹn đến giúp đỡ.

Trong lúc nàng đang lên kế hoạch mở chuỗi quán ăn khí thế ngất trời, Lý Du cũng không nhàn rỗi, sai dịch đáng tin trong phủ nha căn cứ theo manh mối được cung cấp đến từ Kinh Thành bên kia âm thầm hỏi thăm, im hơi lặng tiếng thu thập tội chứng của Thứ Sử Thanh Châu Chu Quốc năm đó.

Không tra không biết, Chu Quốc kia đúng là lấy thúng úp voi hô mưa gọi gió ở Thanh Châu.

Khuê nữ của một quả phụ ở huyện Vĩnh Bình bị ác bá địa phương cư/ỡ/ng hi/ế/p đến chết, quả phụ kia báo quan nhưng không có cửa, lại chạy vội tới Thanh Châu, kết quả vụ này cứ thế bị đè ép.

Vốn còn muốn lên Kinh đòi công đạo, nhưng lại bị phủ nha địa phương giam cầm, đến cửa huyện cũng không thể ra, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Vô số chuyện tương tự thế này.

Từng chuyện được âm thầm thu thập, ngoài ra lão ta còn dính đến cả án tham ô lương thực hỗ trợ người dân bị thiên tai, vừa sờ đến là chọc vào một tổ ong vò vẽ.

Lý Du không vội, dù sao cũng là người khiến thánh thượng đau đầu, nào có chuyện dễ xử lý như vậy?

Sáu tháng cuối năm cả hai đều thường xuyên chạy ra ngoài, Ninh Anh bận rộn chuyện tiệm ăn của nàng, Lý Du bận rộn chuyện ‘vô tích sự’ của hắn. Còn về nhi tử của bọn họ, lại do Thôi thị chăm sóc, không ai thèm quan tâm.

Đợi đến khi mùa đông đến Ninh Anh không chạy được nữa, bởi vì nàng lại mang thai. Ngày ngày cầu nguyện có thể sinh ra một khuê nữ, đến nỗi người không tin quỷ thần như nàng còn chạy đến miếu Quan Âm cầu nữ nhi.

Trước mắt Lý Duệ đã tròn một tuổi, có thể nói chuyện, cũng biết đi đường rồi.

Có nhũ mẫu và Thôi thị chăm sóc, hắn hoàn toàn được nuôi theo kiểu nuôi thả, muốn lớn thế nào thì lớn.

Trở về từ miếu Quan Âm, Ninh Anh vào nhà chơi với nhóc con nhà mình một lúc.

Cục bông kia trắng trắng mềm mềm, tương đối dính người, nàng ôm hắn lên đùi chơi trong chốc lát.

Sau đó gia nô đưa sổ sách của quán ăn tới, Ninh Anh bảo người đưa vào trong phòng.

Thôi thị dặn dò nàng không được làm lụng quá mức vất vả, thời kì đầu mang thai rất bất ổn.

Ninh Anh có kinh nghiệm thai đầu, tâm tính hoàn toàn nằm ngang, nên làm gì thì làm nấy, từ đầu đến cuối chưa từng bị ảnh hưởng.

Tối muộn Lý Du trở về, Ninh Anh nằm lỳ trong thư phòng không muốn động, hai mắt díp lại muốn nằm, tiện bảo Lý Du giúp nàng kiểm tra thống kê sổ sách.

Lý Du tiến lên lật đi lật lại, nói: “Nàng đứng dậy đi, ta đổi xiêm y rồi lại kiểm kê cho nàng.”

Ninh Anh vốn chỉ thuận miệng nói, không đoán được hắn thật sự sẽ làm, bèn cười nói: “Lý huyện lệnh chàng đúng là người ăn cơm nhà quan có khác, hạ mình đi tính toán sổ sách cho thiếp, chớ có dỗ thiếp.”

Lý Du ném sổ sách cho nàng, “Chờ lát nữa gia sẽ bộc lộ tài năng cho nàng thấy, ta không chỉ biết chấp bút mà còn biết gảy bàn tính.”

Ninh Anh lập tức dậy lên hứng thú, bởi vì nàng rất ít thấy hắn mở bàn tính. Nàng lập tức đi xuống, tìm chồng sổ sách mới mang lên cho hắn.

Lý Du sang phòng bên cạnh thay y phục hàng ngày, lúc quay về đã thấy nàng đang viết sổ sách, hắn đứng ở bên nhìn một lát, không rõ hỏi hai câu, Ninh Anh giải đáp từng vấn đề.

Sau khi hắn biết rõ cách ghi sổ sách, nàng bèn nhường chỗ cho hắn.

Nhà bếp chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn để nàng chống đói.

Ninh Anh rửa tay cầm lấy một cái chân gà gặm rất vui vẻ, nàng còn giơ lên hỏi Lý Du có muốn ăn không, hắn ghét bỏ từ chối.

Lý Du sắn tay áo nghiêm túc xem sổ sách, sau khi biết rõ mọi thứ thì cứ thế bắt đầu làm sổ.

Ninh Anh tự nhận là nàng gảy bàn tính đã rất nhanh rồi, nhưng mà so với hắn vẫn kém cả đoạn.

Hắn dùng tay trái gảy bàn tính, tay phải lật xem sổ sách, tầm mắt đa số dừng trên sổ sách, gần như chưa từng nhìn bàn tính.

Đỉnh.

Ninh Anh nhìn bàn tay thuần thục điều khiển kia, hoàn toàn chấn động.

Trong phòng chỉ toàn âm thanh gảy bàn tính lạch cạch, Lý Du tập trung tinh thần cao độ, miệng vô thức lẩm bẩm theo, phối hợp thuần thục điều khiển tính toán cực nhanh.

Chỉ trong chớp mắt đó Ninh Anh giống như phát hiện ra thế giới mới, hình như nàng tìm được nguồn lao động miễn phí rồi.

Lý Du đây hiển nhiên là nhân viên kế toán tiêu biểu!

Sau khi tính toán xong cho nàng một cuốn sổ, Lý Du hỏi: “Thấy tay nghề của ta thế nào?”

Ninh Anh không bủn xỉn khen ngợi: “Tay nghề của Lý huyện lệnh vô cùng tốt, lúc này ta đang có mang, thật sự là tinh lực hữu hạn, sau này chuyện tính toán này phải dựa cả vào Lý huyện lệnh rồi.”

Lý Du: “…”

Hắn kìm nén, vô sỉ nói: “Nàng lại dám để cho một rường cột nước nhà thay nàng làm chuyện của phòng thu chi, nàng có biết xấu hổ không hả?”

Ninh Anh chống nạnh, “Không bằng thiếp thêm cho chàng chút tiền tiêu vặt, thế nào?” Dừng một chút lại nói, “Chàng xem chàng làm huyện lệnh một năm mới được bao nhiêu bổng lộc, lợi nhuận hai tiệm ăn này của thiếp một năm cũng đủ đuổi kịp chàng rồi.”

Lý Du: “…”

Hắn nghĩ bụng, lại lật xem sổ sách một phen, “Chừng nào nàng cộng cả lợi nhuận huyện Tung vào ta xem, ta ngược lại muốn nhìn xem nàng có bao nhiêu năng lực.”

Ninh Anh tương đối đắc ý, “Dù sao cũng hơn chàng làm huyện lệnh.”

Lý Du không phục chỉ vào nàng, “Tiểu nhân đắc chí.”

Ninh Anh càng thêm đắc ý, “Tam nương nói huyện Tung bên kia kinh doanh tốt hơn Lăng Dương nhiều, có thể thấy được món lẩu này của thiếp rất được lòng dân chúng Thanh Châu.”

Lý Du bĩu môi, trong đầu có phần chua xót.

Ninh Anh vui vẻ gặm chân gà cổ vịt, cảm thấy tương lai tràn ngập ánh mặt trời.

Chờ tiệm ăn bên huyện Tung và Trung Đô đều ổn định, sang năm nàng còn muốn tiếp tục mở rộng, từng bước một thực hiện giấc mộng phú bà của nàng.

Sống qua đợt rét đậm, thai nhi trong bụng Ninh Anh cũng từ từ ổn định. Đầu xuân Lý Du liên tục ra ngoài, mỗi lần đi là rất lâu, sự vụ trong phủ nha đa số đều do Vương Huyện Thừa xử lý.

Mới đầu Ninh Anh cũng không chú ý đến chuyện này, mãi đến khi Thanh Minh đến, Lương Hoàng phái không ít người xa lạ đến chung quanh, tất cả đều mặc y phục luyện công bình thường.

Ninh Anh nhạy cảm đã nhận ra điều không thích hợp, cứ mãi truy hỏi, Lương Hoàng mới lộ ra hai chữ —— thu lưới.

Sắp tới bên phía triều đình phái người tới thu lưỡi, Lý Du sợ chó cùng rứt giậu, mượn một ít binh lính Lăng Dương ở trận doanh Hà Tây bên kia về, cũng bảo Lương Hoàng trở về nói cho biết Ninh Anh, không được tùy ý ra ngoài.

Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Ninh Anh không dám gây cản trở hắn, ngoan ngoãn ở trong nội viện không đi đâu hết.

Tuy ngay từ đầu nàng đã biết mục đích Lý Du tới Thanh Châu, nhưng dẫu sao cũng là chuyện thánh thượng giao làm, vẫn lo lắng không biết hắn có thể thuận lợi làm xong chuyện này hay không.

Triều đình bên kia và Lý Du nội ứng ngoại hợp, phái Giám Sát Ngự Sử xuống tuần tra Thanh Châu.

Vì phòng ngừa Thứ Sử Chu Quốc nổi loạn, Lý Du cầm mật lệnh điều binh từ đại doanh Hà Tây đến, muốn một lưới bắt hết đám người Chu Quốc.

Ninh Anh chỉ là phụ nhân hậu viện, hoàn toàn không hiểu biết gì về những việc này.

Lý Du cũng chưa bao giờ nói trước mặt nàng, miệng giữ kín như bưng, sợ nàng lo lắng sẽ thêm phiền não.

Sau đó liên tục đến khi nàng si nh Lý Du cũng chưa từng trở về, Thôi thị gấp đến độ cằn nhằn liên miệng.

May mà có kinh nghiệm sinh thai đầu, thai thứ hai sinh thuận lợi hơn nhiều, Ninh Anh cũng đạt được ước muốn, sinh ra một khuê nữ.

Tuy vẫn cực kỳ xấu, song trong lòng vui mừng không thôi.

Phải chín ngày sau khi nàng sinh, Lý Du mới phong trần mệt mỏi trở lại một chuyến, trên cánh tay quấn băng vải, hiển nhiên đã bị thương.

Toàn thân hắn xanh tím, cả người gầy đi rất nhiều, râu cũng không kịp cạo, khiến cho khuôn mặt nam nhân tuấn tú nho nhã mang thêm một tầng hương vị nam tính.

Đó là lần đầu tiên Ninh Anh nhìn thấy Lý Du như vậy.

Hắn giống như ngày càng trưởng thành, không còn là tiểu công chúa kiêu ngạo bừa bãi trước kia, mà là một nam nhân cực kỳ ổn trọng, thậm chí đã bắt đầu biểu lộ chút tài năng của một chính trị gia.

Bao nhiêu ngày đêm lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng tan biến vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn.

Ninh Anh không nhịn được đỏ mắt, bất mãn nói: “Lý Nhị Lang chàng sao hiện tại mới trở về hả, đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chịu về rồi sao?”

Lý Du nhìn nàng nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh, “Thôi ma ma nói là khuê nữ, ta trở về xem khuê nữ của chúng ta.”

Ninh Anh đầy bụng ấm ức, chỉ trích hắn: “Đến một phong thư về nhà cũng không có, để cho ta suốt ngày lo lắng đề phòng, sao chàng không chết luôn ở bên ngoài đi?”

Lý Du nâng cánh tay mình lên, “Lý Nhị Lang nhà nàng suýt nữa đã không bò được về đấy.”

Ninh Anh: “…”

Thấy nàng thật sư tức giận, Lý Du tiến lên dỗ nàng, nàng lại tránh đi.

Hắn chơi xấu rên một tiếng, nói đau tay.

Lúc này Ninh Anh mới không cáu nữa, do dự một lát mới nhìn cánh tay hắn, băng gạc thoáng rỉ máu, có thể thấy được bị thương rất nặng.

“Chàng bị sao đây?”

Lý Du nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Ta đã giết người, nàng có sợ không?”

Ninh Anh sửng sốt.

Lý Du vươn tay trái ra, làn da trắng nõn, xương ngón tay cân xứng thon dài, là bàn tay chấp bút của văn nhân. Hắn gằn từng chữ, “Trên tay ta dính máu, dính vài mạng người, nàng và ta lại cùng giường chung gối, có sợ không?”

Trong lòng Ninh Anh có phần khiếp sợ, “Chàng thực sự giết người?”

Lý Du gật đầu, “Giết ba người, tự tay giết.”

Khóe miệng Ninh Anh giật giật, nhìn nam nhân trước mắt không chuyển mắt.

Trên thân hắn hình như đã không còn sự kiêu căng đặc trưng của thiếu niên lang, hiện tại đứng ở trước mặt nàng là trượng phu của nàng, phụ thân của con nàng, là nửa còn lại bên nàng đến già.

Nàng nhớ rõ trước khi lập gia đình, nàng từng nói qua nàng cũng không phải không thể không có hắn, tình yêu vĩnh viễn không nhiệt tình bằng hắn.

Hiện tại trải qua vài năm ở chung, đặc biệt là sau lần lo lắng hãi hùng này, trong lúc bất giác nàng đã sinh ra cảm giác ỷ lại vào hắn.

Có vài thứ, sau khi có được rồi sẽ sợ phải mất đi.

Giống như hiện tại, nhìn thấy hắn mặt mày gầy sụ, cằm lún phún râu, thân thể bị thương phong trần mệt mỏi trở về, ở sâu trong nội tâm nàng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Nam nhân này là nàng chọn.

Mấy năm qua bọn họ hỗ trợ tôn trọng lẫn nhau, hai bên cùng ủng hộ, ỷ lại vào nhau, cùng sinh con dưỡng cái… Nàng sống rất thoải mái, bất kể nàng có thừa nhận hay không, Lý Du đã dần chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng.

“Ta lo lắng cho chàng, sợ chàng ở bên ngoài gặp chuyện không may.”

Ninh Anh nhìn hắn, có chút khó xử mở miệng.

Lý Du cầm tay nàng, “Biết nàng ở nhà chờ ta, cho dù có bước qua Quỷ Môn Quan ta cũng phải bò về.” Lại nói, “Ngày mai ta còn phải đi, chuyện ở bên phía Thanh Châu còn chưa xử lý xong.”

Ninh Anh bất mãn nói: “Chàng mới trở về bao lâu đã muốn đi rồi?”

Lý Du sờ sờ mặt nàng, “Tối đa nửa tháng nữa sẽ về, sang năm nàng cứ việc mở tiệm ăn ở Thanh Châu, bên ấy sẽ vô cùng thái bình, mặc sức cho nàng tung hoành.”

Ninh Anh muốn nói lại thôi, “Vậy Thứ Sử…”

Lý Du: “Bị ta giết rồi.”

Ninh Anh: “…”

Lý Du lại hỏi: “Hai tay này của ta đã từng giết người, nàng có sợ không?” Lại nói, “Có lẽ sau này ta sẽ còn giết người thêm, nàng sợ không?”

Ninh Anh không đáp được, nàng chỉ là cảm thấy nam nhân này đã khác xưa, trên người nhiều hơn vài phần lệ khí cùng trầm ổn.

“A Anh, ta muốn bảo vệ nàng, không phải dựa vào gia thế bối cảnh, mà dựa vào chính mình. Về sau bất kể ta có đi tới đâu, nàng đều đứng sau lưng ủng hộ ta, đúng không?”

Ninh Anh im lặng một lát, mới nói: “Chàng có vẻ thay đổi rất nhiều.”

Lý Du bật cười, “Về sau ta sẽ còn thay đổi nữa, trở nên mạnh mẽ hơn, càng thêm lòng dạ tâm kế hơn, nàng sợ sao?”

Ninh Anh không biết nên trả lời thế nào.

Lý Du nói khẽ: “Bất kể ta có thay đổi thế nào thì vẫn sẽ là Lý Du thành thân với nàng, không bao giờ thay đổi, nàng tin ta chứ?”

Ninh Anh nghĩ một hồi mới đáp: “Tranh được cáo mệnh ta mới tin.”

Lý Du: “…”

Ninh Anh: “Cánh tay còn đau không?”

Lý Du làm nũng nói: “Đau, nàng thổi cho ta tí đi.”

Ninh Anh: “…”

Còn tưởng hắn thành thục ổn trọng bao nhiêu, vẫn không khác gì trước kia, tiểu công chúa yếu đuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.