Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 54



Lôi Tiêu Sơn vẫn là cái trưởng bối, tuy rằng bất mãn với thái độ của Tịch Diêm, vẫn không có tính toán so đo. Dù sao lúc này Tịch Diêm càng thô bạo, tàn ác mất không chế, càng nói rõ hắn đối Thẩm Đồng rất để ý.

Quả nhiên là người ai cũng có điểm yếu, mà Thẩm Đồng chính là điểm yếu duy đất của Tịch Diêm.

Ở hiện trường chứng kiến toàn bộ quá trình Hướng Lâm chủ động mở miệng nói "Đồng Đồng lúc đi xuống hình như có chút vướng chân, sau đó không víu được tay vịn liền ngã xuống." Sắc mặt Hướng Lâm trắng bệch, vẫn còn mang theo chút sợ hãi không thôi, máu trên tay vẫn chưa được lau khô "Ta ở dưới lầu, chạy tới đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn..."

Lúc này bác sĩ mở cửa đi ra, Tịch Diêm nhịn không được lại hỏi Hướng Lâm kĩ càng, vừa xoay người liền vội vã hỏi bác sĩ "Hắn thế nào rồi?"

"Tình huống căn bản đã ổn định, dựa vào tình huống trước mắt, chắc hẳn đầu chỉ bị ngoại thương cùng bong gân, muốn biết rõ hơn phải dựa vào phản ứng của người bệnh sau khi tỉnh lại để phán đoán."

Hướng Lâm nghe vậy nhẹ thở ra một hơi, lông mày Lôi Tiêu Sơn vẫn không có dãn ra, nói "Trên đầu Đồng Đồng chảy rất nhiều máu..."

"Đó là bởi vì mạch máu ở thái dương bị vỡ, thêm vào đó não cũng xuất huyết, hiện tại máu đã ngừng chảy." Bác sĩ dừng một chút, giải thích "Dù sao cũng không có phòng chuyên khoa phóng xạ, không có cách nào để xem được vùng não bộ, nên không thể chuẩn đoán được có bị xuất huyết bên trong hay không, cho nên mới cần quan sát phản ứng, mà khả năng bị xuất huyết bên trong cũng không lớn, xin hãy yên tâm."

Mi tâm Lôi Tiêu Sơn lúc này mới dãn ra "Vậy lúc nào Đồng Đồng mới có thể tỉnh?"

"Điều này thì không thể xác định được" Bác sĩ lộ vẻ mặt khó xử "Có khả năng một lúc nữa liền tỉnh, cũng có thể phải đợi đến ngày mai. Hơn nữa ta phải nhắc nhở một chút, coi như chỉ là ngoại thương, sau khi tỉnh lại cũng sẽ sinh ra phản ứng đau đầu, buồn nôn, mê man, hơn nữa cỏ thể diễn ra rất lâu."

Toàn bộ bệnh viện cũng chỉ có 5 phòng bệnh, bác sĩ đã đem Thẩm Đồng chuyển đến phòng bệnh cách vách ngay sau đó, Tịch Diêm nối gót theo sau, ngồi ở bên giường bệnh nhìn hắn.

Trên đầu Thẩm Đồng quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng yên lặng ngủ nhìn đặc biệt nhu thuận, đồng thời cũng rất yếu đuối. Bởi vì thương tổn ở vùng sau gáy, cho nên hắn chỉ có thể nằm nghiêng. Tịch Diêm đè lại trái tim khủng hoảng đau đớn từ khi biết tin hắn bị té từ trên lầu xuống, dùng một tay khác nhẹ nhàng chạm lên gò má của hắn, lúc này mới phát hiện tay mình vẫn luôn không ngừng run rẩy.

Trong lòng Tịch Diêm ngoại trừ lo sợ, còn có hối hận.

Đáng ra nên tại mọi thời khắc đều ở bên hắn, không nên đồng ý để một mình hắn đi ra ngoài. Tịch Diêm rất khó để tưởng tượng nếu hắn không qua khỏi thì sẽ thế nào, thậm chí còn không dám tưởng tượng như vậy, sợ rằng nếu người mất đi, lí trí của hắn sẽ rơi vào điên cuồng. Người trên giường vẫn là bộ dạng thiếu niên như lần đầu gặp mặt, tưa hồ bị thời gian lãng quên đi, năm tháng không chỉ không lưu lại bất kì dấu vết nào trên người hắn, trái lại vào giờ phút này băng gạc cùng tia sáng càng làm thiếu niên thêm nổi bật, khiến người nhìn chỉ cảm thấy đau lòng.

Màu mắt Lôi Tiêu Sơn vì vậy mà càng sâu, Tịch Diêm thì lại thẳng thắn chuyển hướng đối Lôi Tiêu Sơn nói "Ngươi cần rời đi."

Bất tri bất giác đã 10 giờ khuya, Hướng Lâm cùng các đồng nghiệp khác cũng lần lượt cáo từ, chỉ có Lôi Tiêu Sơn cùng Chương Hoa Khải vẫn còn ở lại. Chương Hoa Khải là cùng đi với Tịch Diêm, ban đầu là tùy tùng trung thành nhất của Tịch Diêm trong trường học, bây giờ thì cùng gia nhập đội săn bắn với hắn, trở thành đội viên dưới tay hắn.

Lôi Tiêu Sơn không có nhìn Tịch Diêm, như trước chỉ ngóng trông Thẩm Đồng, nói "Chúng ta chờ Đồng Đồng tỉnh lại rồi đi."

"Không cần. Có ta ở đây cùng hắn, không làm phiền đến người ngoài như ngươi quan tâm." Tịch Diêm tận lực đem hai chữ "người ngoài" nhấn rất mạnh, toàn bộ ngữ khí đều là băng sương.

Lôi Tiêu Sơn lại rất bình tĩnh, không có một chút dấu hiệu nào cho thấy hắn bị chọc tức, chỉ tiếp tục nhìn Thẩm Đồng, nhang nhạt nói "Bệnh viện 11 giờ mới đóng cửa, 11 giờ ta sẽ đi."

Trong lòng Tịch Diêm vô cùng hận, muốn đem đôi mắt Lôi Tiêu Sơn nhìn Thẩm Đồng trực tiếp đào ra, rồi lại không thể ở nơi công cộng động thủ, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống. May mà Lôi Tiêu Sơn nói được làm được, đúng 11 giờ liền rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Tịch Diêm mới trầm giọng dặn dò Trương Hoa Khải "Giúp ta đem chuyện này điều tra rõ ràng, ta cảm thấy có điều kì lạ, khẳng định có người làm ra" Tịch Diêm nói đương nhiên là về việc Thẩm Đồng bị ngã xuống, liền bổ sung một câu "Lúc trước Đồng Đồng gặp qua những ai, nói những gì đều đem đi điều tra rõ ràng, sau đó dùng thời gian ngắn nhất nói lại cho ta."

Chương Hoa Khải lập tức đáp ứng, trước khi ra ngoài cũng giúp Tịch Diêm đóng kĩ cửa. Toàn bộ phòng bệnh chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, chỉ chừa lại khuôn mặt si ngốc của Tịch Diêm ngóng trông mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của Thẩm Đồng.

Một đêm trôi qua rất nhanh, mại đến tận sáng ngày thứ hai, bác sĩ qua đây kiểm tra tình huống, Thẩm Đồng cũng chưa tỉnh lại.

Sắc mặt Tịch Diêm thoạt nhìn vô cùng dọa người "Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?"

Bác sĩ cũng không biết rõ nguyên nhân, chỉ có thể đáp "Theo lý mà nói thì nội trong ngày hôm nay sẽ tỉnh lại, mà hôm nay vẫn chưa hết ngày, ngươi đợi thêm một chút..."

Tịch Diêm ngay cả cơm cũng không có tâm tình mà ăn, kiên trì đợi đến buổi chiều, Lôi Tiêu Sơn lần thứ hai quay lại đây nhìn, Sông Cầu cũng cùng đến theo. Nhưng Thẩm Đồng vẫn chìm sâu vào giấc ngủ say, bác sĩ đối mặt với ba gương mặt hùng hổ dọa người, khó khăn muôn trùng mà trả lời "... Nguyên nhân cụ thể rất khó nói, có thể hắn chỉ ngủ thêm một lát, đến tối liền tỉnh..."

Lúc Thẩm Đồng tỉnh lại quả thật là buổi tối, mở mắt ra liền đối mặt với đôi mắt thâm đen của Tịch Diêm, cảm giác đau đớn trên đầu như trong một giây ập tới, không khỏi rên lên một tiếng "A..."

Sự vui mừng của Tịch Diêm nhất thời liền bị căng thẳng thay thế, bác sĩ lập tức xông vào, thông qua một loạt kiểm tra mà loại bỏ khả năng xuất huyết bên trong. Các loại phản ứng không tốt lại không thể tránh được, ngoại trừ đau đầu ở ngoài, tình hình buồn nôn, choáng đầu lúc trước bác sĩ có nói qua đều ứng nghiệm hoàn toàn trên người Thẩm Đồng, ngay cả hoa quả cùng cháo lúc trước thích ăn cũng không muốn nếm một cái.

"Chúng ta về nhà có được hay không?" Đáy mắt Tịch Diêm chứa đầy đau lòng "Giường ở nhà so với nơi này thoải mái hơn một chút."

"Ừm."

Thiếu niên thân thể không khỏe thật biết điều, tùy ý Tịch Diêm cẩn thận từng chút một ôm vào lòng.

Đại khái là do vết thương trên đầu chưa khỏi hẳn, Thẩm Đồng cảm giác trên người không có một chút khí lực nào, chỉ có thể miễn cưỡng mà ngồi xuống, lại không có cách nào mà bước đi. Đau đầu cùng mê mang cũng rất nghiêm trọng, làm Tịch Diêm đau lòng không thôi, vì vậy một tuần lễ liên tục sau khi về đến nhà, chỉ có thể để Tịch Diêm ôm đi vệ sinh, ôm đi ăn cơm, dỗ dành thay quần áo..

Quả thực không giống như bị thương ở đầu, mà như là bệnh nhân liệt nửa người.

Cái gì cũng không cần làm để người chiếu cố, tự nhiên cũng rất tốt, bởi vì Tịch Diêm chăm sóc so với bảo mẫu chuyên nghiệp tốt gấp trăm lần, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, có thể do mọi việc đều phải dựa vào người khác mà Thẩm Đồng khó tránh khỏi có chút bất an.

Chờ thân thể hắn hồi phục hoàn toàn, bất an kì quái gì đó đại khái sẽ không còn đi.

Thẩm Đồng đang suy nghĩ, Tịch Diêm bưng canh vài phòng ngủ, ân cần hỏi "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Không chờ Thẩm Đồng trả lời, tiếp tục nói "Không phải là muốn đi nhà vệ sinh chứ?"

Nhắc đến nhà vệ sinh Thẩm Đồng không khỏi có chút đỏ mặt, mà đa phần là do Thẩm Đồng da mặt mỏng, nên Tịch Diêm phải cách một đoạn thời gian đều phải chủ động hỏi tới, thực tế không cần đi vệ sinh, lần trước Thẩm Đồng chỉ vì suy nghĩ mà chần chờ một hồi, liền bị Tịch Diêm ôm như tiểu bảo bảo, cẩn thận ôm đến nhà vệ sinh, cũng ôn nhu tỉ mỉ cởi qu@n ngủ ra, nếu không phải Thẩm Đồng kháng nghị mạnh mẽ, ngay cả qu@n lót cũng phải cởi giúp.

Thẩm Đồng lắc đầu, Tịch Diêm liền bưng canh đến trước mặt Thẩm Đồng "Lại uống chút canh đi, ta nấu rất lâu, hương vị cũng không tệ."

"Vừa mới ăn cháo xong..." Thẩm Đồng không nhịn được kháng nghị.

"Nhưng thân thể ngươi không tốt, phải ăn nhiều một chút."

"Vậy cũng không cần chưa tới một giờ lại phải ăn."

Tịch Diêm đau lòng hôn chóp mũi Thẩm Đồng "Vậy thì lại ngủ một lúc đi."

"Cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chỉ nằm ở trên giường không thể ra ngoài, ta thật nhanh liền biến thành heo."

"Biến thành heo ta cũng thích" Tịch Diêm một bên liên tục hôn hắn, một bên rất nghiêm túc mở miệng, tiếng nói trầm thấp hoa lệ như tiếng đàn.

Thẩm Đồng không khỏi mở ra hình thức phun tào, ở trong lòng phun tào không ngừng.

Uy, nói chuyện thì nói, âm thanh có từ tính như vậy làm gì!

Tâm lí Thẩm Đồng mỗi lần phun tài càng lợi hại, trên mặt lại không lộ ra dáng vẻ gì, Tịch Diêm tất nhiên hoàn toàn không biết, một lần nữa giơ tay bưng canh lên, nêm thử một miếng, cố ý phóng đại nói "Canh này có mùi vị thật là tốt."

Nói rồi đưa muỗng đến bên miệng hắn "Bảo bối cũng nêm thử có được hay không?"

Chiếc muỗng trắng tinh nhẹ nhàng để bên đôi môi đóng chặt, căn bản không đút vào được, Tịch Diêm chỉ có thể lùi một hước để tiến hai bước "... Có phải là ghét bỏ ta đã dùng qua cái muỗng này không?"

"Không có" Thẩm Đồng theo bản năng mở miệng giải thích, Tịch Diêm liền tranh thủ đem canh đút vào miệng hắn.

"Uống rất ngon đúng hay không?" Thấy Thẩm Đồng nuốt xuống, Tịch Diêm câu lên khóe môi hướng hắn cười cười. Người mà ngày thường không cười, một khi cười lên lực sát thương rất lớn, gương mặt vốn anh tuấn càng trở nên suất, l@m tình trạng phun tào của Thẩm Đồng càng không thể dừng lại được.

Có phải người tính cách biế3n thái đều có dung mạo rất soái...

Tuy rằng người ta có một đống lớn khuyết điểm lại có một cái bằng hữu vừa cao vừa đẹp trai...

Thời điểm phun tào đến câu này không khỏi nghĩ đến mình bây giờ lưu lạc thành một bệnh nhân co quắp nửa người [*khóe miệng giật giật*] nếu tiếp tục như vậy, thịt trên người tuyệt đối so với heo còn nhiều hơn.

"... Thịt mỡ..."

"Cái gì thịt mỡ" Tịch Diêm thừa dịp thời gian Thẩm Đồng sững sờ đã đút hắn vài ngụm canh, có chút vui mừng hỏi "Có phải muốn ăn thịt hay không? Bữa tối làm thịt nướng được không?"

Thẩm Đồng lúc này mới phát hiện mình cư nhiên đem hai chữ kia nói ra khỏi miệng, không khỏi nhíu mày lại.

Nằm lâu trên giường, ngay cả kĩ năng mặt không đổi sắc trong đầu phun tào ngày nào đều bị ảnh hưởng! Hắn có thể ở trong đầu phun tào liên tục mà trên mặt không thể nhìn ra một chút manh mối!

Kì thực ngoại trừ nghe được hai chữ kia, Tịch Diêm từ trên mặt Thẩm Đồng chỉ nhìn cảm thấy được thái độ lãnh đạm cùng xa cách không nói nên lời, chỉ muốn đem hắn ôm chặt vào trong ngực để tiêu diệt sự bất an kia. Thẩm Đồng lại bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục bảo trì tư thái lãnh đạm, gật đầu nói "Được."

Nói xong mới nhớ bản thân mình không thể ăn thịt, nhất thời cực kì thắt lòng thắt ruột. Thế giới này quả thực quá nhẫn tâm, không chỉ không thể ăn thịt mà còn muốn thăng cấp trù nghệ cùng thai nghén đời sau, nói đến cái này, trong đầu không nhịn được mà thoát cương ngựa.

Đột nhiên nghĩ đến, nếu như để Tịch Diêm sinh con là tốt rồi! Nếu như Tịch Diêm sinh con của hắn, cũng có thể tính là đời sau của hắn nha?

Thẩm Đồng không khỏi nắm chặt quyền. Đội quân phản công ven hồ Đại Minh còn đang chờ hắn! Hắn nhất định không phụ sự kì vọng của quân phản công, phải làm Tịch Diêm chủ động bị hắn đè ở phía dưới!

Hình ảnh này vừa nghĩ liền cảm thấy thật kích động...

Đợi Thẩm Đồng ngựa chạy tung vó xong, liền thấy gương mặt Tịch Diêm chỉ cách mặt hắn chưa đến 1cm.

Không khỏi sững sờ, theo bản năng chớp mắt một cái, lông mi thật dài khẽ cọ qua lông mi Tịch Diêm, sinh ra một dòng điện kì lạ. Tịch Diêm cũng lộ ra nụ cười chua xót, nói "Mỗi lần ta nói chuyện cùng với ngươi, ngươi đều xuất thần, chưa bao giờ đem ta để ở trong lòng..."

Thẩm Đồng nhất thời muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào. Tịch Diêm nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Thẩm Đồng, nhẹ nhàng thở ra một hơi "Nếu như ta nhìn vào mắt ngươi, mà có thể biết ngươi đang suy nghĩ cái gì là tốt rồi..."

Như vậy là có thể đem người hoặc chuyện ngươi nghĩ tới, hủy diệt toàn bộ. Chỉ cho ngươi nghĩ đến một mình ta.

Câu nói còn lại tự nhiên Tịch Diêm không nói, Thẩm Đồng lại ở trong lòng giơ ngón giữa.

Thiếu muối! Phun tào những thứ ngổn ngang kia rất phá hoại hình tượng hoàn mỹ của ta có được hay không...

"Mà cũng không liên quan, ta yêu ngươi" Tịch Diêm hôn lên khóe môi mím chặt của Thẩm Đồng, cái hôn nhẹ nhàng mang theo d*c vọng cùng khát vọng sâu sắc, sau đó cẩn thận đem tay hắn đặt vào trong chăn, giống như dỗ trẻ nói "Được rồi, lại ngủ một lúc, tỉnh ngủ liền có thể ăn thịt nướng."

Thẩm Đồng quả thật bị dỗ đến buồn ngủ, lúc tỉnh đã hơn 9 giờ tối, mở mắt liền thấy Tịch Diêm cầm kim tiêm giúp hắn tiêm thuốc.

Loại thuốc này lúc trước đã tiêm một lần, theo lời Tịch Diêm nói thì đây là thuốc bác sĩ cung cấp để chữa trị tình trạng thân thể vô lực của hắn, kim tiêm dinh dưỡng, mặc dù mỗi lần tiêm xong, Thẩm Đồng càng cảm thấy vô lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.