Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 55



"Ta không muốn tiêm..." Thẩm Đồng lập tức liền muốn rụt tay về, nhìn mũi kim vừa dài vừa nhỏ nói "Đau..."

Trong mắt Tịch Diêm nhất thời hiện lên đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói "Ngoan, nhịn một chút, rất nhanh liền tốt."

Thẩm Đồng chỉ có thể nghe lời đưa tay ra lần nữa, nhưng bởi vì sợ đau, theo bản năng mím môi, cẩn thận mang theo chút phòng bị, đôi mắt sáng ngời bên trong tràn đầy tín nhiệm, bộ dáng cảnh giác nhu nhược cào vào lòng người khiến tim gan run rẩy.

Tịch Diêm yêu thương hắn càng là mãnh liệt, nóng rực, cùng lúc đó, tâm lí không thể tránh khỏi cảm thấy chút lạnh lẽo.

Bởi vì đứng càng cao, thời điểm té xuống sẽ càng đau..... Hắn bây giờ nhận được tín nhiệm và tình cảm càng sâu đậm của Thẩm Đồng, tương lai thấy hắn chỉ sợ là hận thấu xương.

Mà Tịch Diêm biết rõ té xuống cũng là chuyện sớm hay muộn, luôn sẽ có một ngày Thẩm Đồng phát hiện được chân tướng.

Con người chính là một loài động vật không biết xấu hổ mà yêu thích lừa mình dối người như vậy, biết rõ kết cục rất thảm thương nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế được mà sa vào bên trong sự hạnh phúc giả dối này, đồng thời cũng đem nó trở thành sự thật. Chính là cái loại cảm giác tuyệt vọng này, tuy rằng giờ khắc này bản thân đắm chìm trong hạnh phúc, cũng rất rõ ràng, phía cuối hạnh phúc này không phải đẹp đẽ phồn hoa mà là biển sâu lạnh lẽo như băng.

Ánh mắt Tịch Diêm không khỏi lộ vẻ điên cuồng, một tay chậm rãi nắm thành quyền, một tay khác đem ống kim nắm càng chặt, khớp ngón tay cũng hơi trắng bệch.

Tịch Diêm như vậy làm Thẩm Đồng lần thứ hai sinh ra cảm giác kì quái không nói nên lời kia "... Tiểu Diêm?"

Tịch Diêm nhanh chóng phục hồi lại tinh thần "Làm sao vậy?"

Thẩm Đồng vội lắc đầu một cái... Ân, vừa nãy nhất định hắn hoa mắt mới cảm thấy Tịch Diêm kì quái.

Tịch Diêm lập tức tranh thủ lúc Thẩm Đồng thả lỏng, đem thuốc tiêm vào tĩnh mạch của hắn. Động tác nhanh chóng vững vàng, không đợi Thẩm Đồng cảm thấy đau liền kết thúc.

Nhất thời Thẩm Đồng cảm thấy rất thỏa mãn... Sự thỏa mãn của hắn luôn luôn đơn giản như vậy, như một đứa nhỏ chưa rút đi sự ngây thơ thật thà. Chỉ tiếc thịt nướng buổi tối vẫn không thể ăn được, hắn nhìn Tịch Diêm ăn say xưa ngon lành, không ngừng giục đối phương ăn cho hắn xem.

Cũng không biết có phải tác dụng của thuốc hay không, một bữa cơm còn chưa xong Thẩm Đồng liền cảm thấy buồn ngủ, thậm chí dần dần không còn chút sức nào, ngay cả tay cũng không nhấc lên được, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tịch Diêm thu thập đơn giản một chút cũng leo lên giường, đem thân thể man mát của hắn đều bao trùm ở trong lòng.

Vì vậy ngày tiếp theo tỉnh lại, Thẩm Đồng cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều ấm áp dễ chịu, phi thường thoải mái. Miễn cưỡng nheo mắt lại, mang theo âm thanh mơ ngủ hừ hừ mấy tiếng "Thật là ấm áp."

Vành tai tiện đà bị hôn một cái, nghe đến giọng nam trầm thấp êm tai từ phía sau truyền đến "Bảo bối, chào buổi sáng."

Thẩm Đồng lúc này mới phát hiện mình bị Tịch Diêm ôm thật chặt từ phía sau, nơi cảm thấy ấm áp lúc trước chính là lồ ng ngực đối phương.

Tâm tình khó giải thích được mà biến tốt, mấy giấc mộng kì quái rải rác không nhớ rõ tối hôm qua cũng bị quét sạch, nỗ lực xoay người đối diện Tịch Diêm, lại vào lúc này kinh ngạc phát hiện ngay cả trở mình cũng cảm thấy mệt.

"Ta so với trước đây càng cảm thấy vô lực, động một chút là buồn ngủ" Ngữ khí Thẩm Đồng lộ ra lo lắng "Làm sao bây giờ, ta có phải bị bệnh kì quái gì không a..."

Tịch Diêm đồng thời ôm Thẩm Đồng thay đổi tư thế, biến thành mình nằm ngửa còn cả người Thẩm Đồng đều nằm úp sấp trên người hắn. Sau đó phi thường kiên trì vỗ nhẹ lưng hắn an ủi "Làm sao có thể? Không cần nghĩ loạn, dần dần sẽ tốt hơn."

"Nhưng ta luôn cảm thấy thuốc dinh dưỡng này giống như càng dùng càng buồn ngủ..." Thẩm Đồng nhíu mày lại "Hôm nay ngươi đi săn về, nhất định phải tạt qua hỏi bác sĩ xem hắn có đưa nhầm thốc không..."

"Ân" Tịch Diêm gật đầu "Được rồi."

Thẩm Đồng lúc này không hề có ý nghĩ hoài nghi Tịch Diêm, trái lại vì đối phương đáp ứng mà yên lòng, giống như cún con nằm nhoài trên người Tịch Diêm mà cọ cọ. Cọ cọ một lúc liền bắt đầu cào cổ cùng vai Tịch Diêm.

Những ngày qua giấc ngủ của hắn vô cùng sung túc, da dẻ vốn là mềm mại bóng loáng giờ càng trơn mềm hơn trước, cọ đến nỗi tim Tịch Diêm đập hỗn loạn, đôi tay không thành thật kia càng làm cho Tịch Diêm điên cuồng. Tịch Diêm sợ hắn nhích tới nhích lui sẽ té xuống dưới, liền đỡ lấy thắt lưng hắn "Làm sao vậy?"

Thẩm Đồng không có trả lời mà có chút kinh ngạc, tiếp tục lấy tay cào dưới nách hắn, sương sườn, eo, thậm chí cả bụng, lại thấy Tịch Diêm như trước không phản ứng gì, giống như nhìn thấy vùng đất mới, trợn to mắt "Ngươi cư nhiên không sợ nhột nha!"

"Ta sợ nhột" Cách một lúc lâu Tịch Diêm mới trầm thấp mở miệng "... Chỉ là ngươi sờ không đúng chỗ."

"A?" Thẩm Đồng ngẩng đầu lên "Vậy sờ nơi nào mới đúng?"

Tịch Diêm mặt không biến sắc kéo tay Thẩm Đồng, một đường đi xuống, cho đến khi chạm vào hạ th@n của mình.

Vì vậy Thẩm Đồng ngay lập tức cảm nhận rõ ràng vật được chạm phát sinh biến hóa, nơi đã bán cương triệt để dựng đứng, không kịp chờ đợi mà phô bày kích thước đáng kiêu ngạo của nó, làm đến tai Thẩm Đồng đều đỏ ửng "... Không biết xấu hổ."

Tịch Diêm như trước mặt không biến sắc, trên gương mặt than kia không có nửa phần biểu tình, kĩ năng tâm tình thì lại mãn điểm, nặng nề nói "Chỉ không biết xấu hổ đối với một mình ngươi."

Tịch Diêm canh giữ bên người Thẩm Đồng một tấc cũng không rời hơn một tuần lễ, mấy ngày trước vừa bị thuộc hạ trong đội thúc giục đi săn bắn. Mỗi một lần xuất môn, đều phải kiểm tra trong nhà nhiều lần, cảm thấy tất cả không có vấn đề mới thoáng yên tâm.

Ăn xong điểm tâm, Thẩm Đồng như Tịch Diêm mong muốn, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi; hoa quả đồ ăn vặt cùng bình nước đều được đặt ở nơi Thẩm Đồng có thể vươn tay đến; đầu giường được đặt một quyển sách giải sầu, đề phòng sau khi Thẩm Đồng tỉnh lại cảm thấy nhàm chán...

Tịch Diêm dựa vào liều lượng thuốc hôm qua hắn tiêm cho Thẩm Đồng mà tính toán, ít nhất Thẩm Đồng sẽ ngủ thẳng đến khoảng 3 giờ chiều, mà hắn muộn nhất lúc 3 rưỡi có thể chạy về...

Cuối cùng Tịch Diêm hôn một cái lên gương mặt say ngủ của người trong lòng, nhẹ nhàng đi ra, khóa chặt cửa.

Thẩm Đồng bị một trận tiếng hô gấp gáp gọi tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Sông Cầu.

"Hắn thậm chỉ cả cửa cũng khóa, may mà lão tử biết nhảy cửa sổ!" Trên mặt Sông Cầu mang theo sự giận dữ bất bình, thậm chí nói lời th ô tục "Mẹ nó, tiểu tử kia chính là một con bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, quả thực là..."

Thẩm Đồng hoàn toàn không hiểu Sông Cầu đang nói cái gì, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, nghi hoặc đều được viết bên trong đôi mắt xinh đẹp biết nói kia.

Sông Cầu nhìn đến giật mình, tự giác ngậm miệng, đem những lời th ô tục còn lại đều nuốt xuống, sau đó nghiêm mặt nói "Đồng Đồng, nhanh đi theo ta."

Nghi hoặc trong mắt Thẩm Đồng càng rõ ràng hơn "Đi chỗ nào?"

"Đến chỗ của ta hoặc Lôi lão đại đều được, ngược lại ngươi không thể tiếp tục cùng Tịch Diêm ở cùng một chỗ."

Sông Cầu vừa nói, vừa muốn kéo tay Thẩm Đồng "Hiện tại ta không có thời gian nói kĩ cho ngươi biết, nói chung trước tiên ngươi cứ đi theo ta đã."

"Ta sẽ không rời khỏi Tịch Diêm khi chưa nói lời nào" Thẩm Đồng tự nhiên không muốn đi cùng Sông Cầu, huống chi còn không có khí lực mà đi, rút tay về hỏi "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy Thẩm Đồng một mặt nghi vấn, Sông Cầu có chút gấp "Ngươi có biết tiểu tử Tịch Diêm kia chính là một tên thần kinh hay không? Hắn không muốn để ngươi ra ngoài, không muốn để ngươi tiếp xúc với người khác, muôn ngươi cả ngày đều ở trong phòng nơi nào cũng không thể đi, hơn nữa..."

"Ầm" một tiếng vang lên, cửa lúc này bỗng nhiên bị mở ra.

Sông Cầu không khỏi ngừng lại, một giây sau liền thấy Tịch Diêm bước nhanh từ ngoài vào, trên khuôn mặt luôn thiếu thốn biểu tình rõ ràng mang theo căng thẳng, đợi sau khi nhìn thấy Thẩm Đồng mới khôi phục lại bình thường.

Sau đó chuyển về phía Sông Cầu, ánh mắt cực kì nguy hiểm, gắn từng chữ "Ta nhớ trong thành có quy định không được tự tiện xông vào nhà người khác, người vi phạm sẽ bị đánh 50 roi, nếu có hành vi trộm cướp, tội nặng gấp đôi, đúng rồi chứ?"

Sông Cầu lập tức phản bác "Nơi này là nhà của Đông Đồng, không phải của ngươi, hơn nữa ta không có rảnh mà đi ăn cắp đồ của ngươi!"

"Ngươi muốn len lút mang người quan trọng nhất của ta đi... Chẳng lẽ không nghiêm trọng hơn ăn cắp bất kì đồ vật gì!?"

"Như vậy hành động sử dụng thuốc để hạn chế người khác thì sao?" Sông Cầu nhìn thẳng hắn chất vẫn "Đừng tưởng là ta không biết ngươi dùng thủ đoạn lấy được thuốc an thần từ bệnh viện.... Có phải ngươi đã tiêm vào người Đồng Đồng?!"

Thẩm Đồng nhất thời sững sờ, lại nghe Sông Cầu tức giận nói "May mà nó chỉ khiến người buồn ngủ cùng vô lực, không có tác dụng phụ khác, nếu không ta hoàn toàn coa đủ lí do để đưa ngươi vào Sở Thẩm Phán ở trung tâm thành!"

"Sở Thẩm Phán?" Tịch Diêm đột nhiên lộ ra một cái cười lạnh "Sông Cừu đã ở bên trong, vừa mới được đưa vào."

Sông Cầu không khỏi biến sắc "Ngươi có ý gì?"

Tịch Diêm bất động như núi "Ý trên mặt chữ."

Thẩm Đồng nhìn ra Sông Cầu lo lắng, vội chủ động an ủi hắn "Ta không sao, ngươi không cần lo cho ta, mau đi nhìn Tiểu Cừu một chút đi."

Dù sao cũng là con trai độc nhất của mình, Sông Cầu cuối cùng buông Thẩm Đồng ra, lựa chọn đi tìm Sông Cừu, khẽ cắn răng bảo Thẩm Đồng chờ hắn trở về. Hệ thống đã rất lâu khoobg pgats ra tiếng động nào lúc này vang lên "Keng... Độ hảo cảm của Sông Cầu tăng 2 điểm, độ hảo cảm hiện tại là 71."

"Keng... Nhiệm vụ chủ tuyến 2 "Nhân yêu một nhà" hoàn thành, chúc mừng kí chủ thành công khiến độ hảo cảm của hai người đối với kí chủ đạt trên 70, thưởng một lần đ ĩa quay may mắn."

Thẩm Đồng liền theo bản năng hỏi người còn lại có độ thiện cảm trên 70 là ai, đáp án nhận được ngoài dự liệu của hắn.

Người kia cư nhiên không phải Tịch Diêm mà là Lôi Tiêu Sơn.

Bị cài đặt chỉ khi đủ 70 điểm mới có thể nhác nhở một lần, máy nhắc nhở độ hảo cảm rất oan ức nói "Ba năm trước Lôi Tiêu Sơn đã đủ 70 điểm, thế nhưng kí chủ lúc đó không nghe..."

Tâm Thẩm Đồng khó giải thích mà trầm xuống "Tại sao không có Tịch Diêm?"

Máy nhắc nhở độ thiện cảm rất nghiêm túc kiểm tra, rà soát dữ liệu sau đó đáp "Bởi vì trên ý nghĩa hắn không hẳn được tính là nhân loại, cho nên không thể cho vào."

Thẩm Đồng hồi hộp hỏi một tiếng "Vậy hắn là cái gì?"

"Keng... Vấn đề này không nằm trong phạm vi trả lời của hệ thống."

Thẩm Đồng hít sâu một hơi, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Chuyện đến nước này hắn chỉ có thể an ủi chính mình: Không phải người cũng không sao, chỉ cần là Hàn Doanh, hắn biến thành bộ dạng gì cũng không sao hết...

"Đồng Đồng."

Tịch Diêm nhìn Thẩm Đồng ngẩn người mà ngày càng bất an, hô liền hai tiếng hắn mới ngẩng đầu lên, khi đối diện với đôi mắt hắn, nỗi bất an ngày càng khuyeechs trương phóng đại lên "Bảo bối, ngươi đừng nhìn ta như vậy."

Thẩm Đồng không biết là mình dùng ánh mắt gì để nhìn Tịch Diêm, đại khái là có chút xa lạ cùng sợ hãi đi. Ngữ khí Tịch Diêm dị thường ảm đạm cùng khàn đặc "Chúng ta đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất quan trọng đối với ta, ta ngay cả mạng cũng nguyện ý cho ngươi... Ngươi có phải vì người ngoài mà không tin ta, hay là chán ghét ta?"

Tịch Diêm vừa mở ra hình thức thâm tình, Thẩm Động sẽ không khống chế được mà nhẹ dạ, theo bản năng liền muốn lắc đầu. Tịch Diêm hạ giọng tiếp tục nói "Ta tiêm vào cho ngươi thực sự là dịch dinh dưỡng, là Sông Cầu đang vu oan cho ta..."

Nói xong liền đem một ống thuốc cuối cùng trong ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy ra, không thèm nhìn liền đâm vào tay mình để chứng minh nó vô hại, vì nóng ruột nên lúc hạ tay không phân biệt nặng nhẹ, đâm chảy không ít máu.

"Tiểu Diêm!" Thẩm Đồng vội ngăn lại động tác của hắn, cuối cùng mở miệng coi như xác minh "Ta không phải không tin ngươi..."

Tịch Diêm khẽ thở ra một hơi, cũng không lo xử lí vết thương trên cánh tay, vươn tay muốn nắm lấy tay Thẩm Đồng.

Thẩm Đồng cũng không biết mình bị làm sao, tại lúc Tịch Diêm sắp đụng tới hắn, hắn lại lui về phía sau. Lui xong mới phản ứng lại, mà không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói "Ta, ta muốn uống nước."

Tịch Diêm mím mím môi, xoay người đem chén nước bưng lại đây. Thẩm Đồng nhận lấy, từng ngụm từng ngụm uống vào, tâm tình cũng bình tĩnh lại một chút. Tịch Diêm lẳng lặng nhìn hắn uống hết rồi mới thấp giọng nói "Nếu như ta có chỗ nào làm ngươi tức giận, ngươi nói ra, ta sẽ thay đổi, đừng như thế này có được không..."

Ánh mắt của hắn mang theo bi thương nồng đậm "Đừng giống như vậy, cách ta rất xa."

Thẩm Đồng nương theo tàm mắt của hắn nhìn xuống một chút.

Ách, hắn thừa nhận lúc này hắn cách có hơi xa một chút,... Mà thực sự chỉ có một chút mà thôi, ngay cả 10cm còn chưa đến có được hay không!!!

Có thể vì bộ dạng cực độ không có cảm giác an toàn của Tịch Diêm, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, nghiêm nghị thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, làm Thẩm Đồng không khỏi mà dịch đến bên người Tịch Diêm, sau đó ngoan ngoa. Để hắn ôm vào lòng.

Thời điểm bị Tịch Diêm ôm, Thẩm Đồng không nhìn được đôi mắt của Tịch Diêm, nhưng cảm nhận rõ ràng được hắn đang run rẩy. Cảm thấy thật giống như Tịch Diêm bị mở ra một cái công tắc kì quái, luôn là người trầm mặc ít nói, lại luôn ghé vào tai hắn không ngừng nói một chút về việc họ đã từng ở chung, nói về tình cảnh khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, nói cho hắn cái khăn tay được dùng để băng bó kia, thời điểm ôm và hôn hắn là thời điểm hạnh phúc và thỏa mãn nhất, còn nói yêu hắn.

Làm Thẩm Đồng nghe xong không nhịn được tự kiểm điểm một chút, chính vì biểu hiện gay go của mình mới làm Tịch Diêm căng thẳng thành bộ dáng này, khó có thể giải thích được cảm thấy Tịch Diêm rất đáng sợ hoặc là sự hoài nghi hắn có chỗ nào đó là lạ.... Coi như Tịch Diêm không phải loài người thì thế nào, chính mình cũng là một cái cây đây.

Nghĩ lại thì ở thế giới này, Hàn Doanh còn thâm tình, nghe lời hơn so với ở thế giới thứ nhất, đối với hắn chưa bao giờ có chút bất mãn nào, coi như là hắn cố tình gây sự cũng sẽ yên lặng mà tiếp nhận, xong còn hỏi ngược lại hắn không vui chỗ nào, chỉ cần hắn hơi chút mất hứng, liền căng thẳng đến không xong.

Hắn như vậy làm sao có khả năng tiêm cái gì thuốc an thần cho hắn.

Thẩm Đồng suy đi nghĩ lại, bất tri bất giác liền ngủ.

Lần này lại là hệ thống đến đánh thức hắn, có điểm bén nhọn liên tục lặp lại "Nhắc nhở kí chủ, kí chủ đã thành công thai nghén, không thể tiếp tục dùng thuốc an thần, nếu không sẽ bất lợi cho bảo bảo!!!" [Đào bảo bảo đây rồi ~^O^~ ]

Cũng không biết là bị âm thanh dọa hay bị nội dung câu nói dọa, Thẩm Đồng đột ngột mở mắt ra, từ đại não đến thân thể nháy mắt thanh tỉnh hoàn toàn, sau đó liền nhìn thấy ống tiêm trong tay Tịch Diêm.

"Thứ trong tay hắn, thật sự là thuốc an thần?"

Hệ thống đáp một câu "Ừm."

"Thành công thai nghén lại là cái quỷ gì? Không cần nói cho ta là ý tứ có bảo bảo chứ?"

Hệ thống lần thứ hai đáp " Đúng."

Hai cái tin tức liên tiếp làm Thẩm Đồng có chút mông lung, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, bổng nhiên đẩy Tịch Diêm ra, xoay người chạy vào phòng vệ sinh.

Hắn chẳng qua chỉ muốn mình yên tĩnh một chút thôi, thân thể tuyệt đối không có run, đằng sau lưng tuyệt đối không có mồ hôi lạnh, trong lòng cũng tuyệt đối không hoảng loạn, cũng không phải cố ý muốn trốn Tịch Diêm, càng không cố ý khóa trái cửa.

Thế nhưng...

Nghe tiếng bước chân của Tịch Diêm tới gần, Thẩm Đồng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không nói được, tiếng Tịch Diêm vặn chốt cửa rơi vào tai hắn như bị phóng đại mấy chục lần.

============

Chương sau như phim kinh dị và phim hành động ấy 😆😆😆 *hưng trí bừng bừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.